Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 4-1: Tìm được công việc (1)




Trời cũng đã muộn, dù sao âm nhạc là giờ học cuối, Hoa Vân Tích cảm thấy mình đứng đây cũng không có nghĩa lý gì, cô về lớp học lấy ba lô leo lên sân thượng. Trước khi len đó, cô có ghé qua nhà ăn trường để mua tạm vài chiếc bánh ngọt và lon nước giải khát lạnh.

Saint Maria không chia trường ra làm nhiều dãy nhà mà tập trung các lớp học ở một dãy nhà lớn nhiều tầng để các diện tích khác xây những khu như: sân bóng đá, nhà thi đấu bóng rổ, bể bơi, hội trường, khu mua sắm và bách hóa tổng hợp, … Hoa Vân Tích ôm tùm đống đồ vật vã bò vào thang máy leo lên tầng trệt, nhưng muốn lên sân thượng thì lại phải đi một đoạn thang bộ làm đến gần nơi cô cũng mệt lả. Thấy có cánh cửa để đi ra ngoài sân thượng, bên trên còn có khóa, hình như có ai đó vừa vào. Cô không nghĩ nhiều liền đi qua cửa luôn.

Buông ba lô xuống, Hoa Vân Tích lấy ra trong đó một chiếc nệm mỏng trải xa vuốt phẳng cẩn thận. Sau đó cô xếp mấy thứ đồ ăn nhanh đang để dưới đất lên trên nệm. Xong xuôi, cô nằm ườn ra thở hồng hộc.

Hoa Vân Tích không chú ý một loạt hành động vừa rồi của mình được một ánh mắt tò mò nhìn chăm chú. Vân Thiên ngồi ở trên mái hiên từ ban nãy, vừa thấy Hoa Vân Tích vào có vẻ giật mình, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra vừa rồi do mệt mỏi sau chuyến đi lưu diễn lâu ngày nên hắn mở cửa liền quên khóa lại mà leo lên mái che trên lối đi vào sân thượng tính đánh một giấc ngon lành luôn. Vì thế hắn cảm thấy bực bội khi để cô ta có cơ hội đi vào đây.

Vân Thiên chưa từng ghét cay ghét đắng người nào như Hoa Vân Tích. Cô ta vốn dĩ chỉ là món vật bị nhà họ Hoa ngầm bỏ đi, trong giới thượng lưu ai cũng biết nhưng mặc không nói để cô ta tự cho rằng mình là khổng tước nơi nơi xòe cánh. Hoa Vân Nhã là chủ tịch câu lạc bộ fan của hắn ở thành phố A này, hắn cò nhiều lần tiếp xúc với nàng nên cảm thấy khá thích một cô gái xinh đẹp, mềm mại uyển chuyển, vừa mang nét thanh thuần lại mị hoặc như vậy. Cũng định tiếp cận nàng.

Nhưng cái cô Hoa Vân Tích này thừa cơ là tỷ tỷ của Hoa Vân Nhã, liên tục bám đuôi Hoa Vân Nhã đến trong các cuộc giao lưu thần tượng minh tinh. Vì cô cứ bày đủ kế quấn lấy hắn, hắn không có nhiều cơ hội tiếp cận với Hoa Vân Nhã. Nếu không phải muốn giữ hình tượng vương tử trước mặt Hoa Vân Nhã, hắn sẽ ném cô xuống từ tầng cao nhất không kể nàng là tỷ tỷ của nàng.

Vân Thiên nhàn nhạt nhếch mép nhàm chán nhìn Hoa Vân Tích, trong lòng tự hỏi Hoa Vân Tích liệu có phải đeo bám hắn lên đây? Thật thất sách.

Hoa Vân Tích không ngửa đầu lên trên nên không chú ý đến Vân Thiên đang nhìn mình, cô nằm im một lúc nhìn bầu trời tối đầy sao.

Chát.

Cô vô mạnh vào tay.

“Mấy con muỗi ngu ngốc, các ngươi có hiểu ngôn ngữ C quốc không? Hiểu thì đừng có mà lại đây đốt ta. Nghe không?”

Hoa Vân Tích vỗ tay xong vỗ đầu tự chửi bản thân. Ngươi mới ngu ngốc đó Hoa Vân Tích, muỗi nào hiểu tiếng người? Ngươi rảnh quá nói nhảm rồi!

Quơ tay vơ đại một gói bánh, Hoa Vân Tích bóc ra ăn, vừa ăn vừa nhìn trời. Những vì sao trên trời thật đẹp, nhất là trên nền trời xanh sẫm, chúng thực sự tỏa sáng rực rỡ.

“Bánh gì thật là, khó ăn chết đi được. Sáng ăn được một tí cơm, trưa nhét dạ bằng bánh và tối cũng lại nhét dạ bằng bánh, không dinh dưỡng gì cả! Cái trung tâm kia mau chóng tìm nhà cho ta nhờ không ta lại tiếp tục sống cuộc sống vật vờ như vậy trên sân thượng quá!!!!”

Than vãn chán, Hoa Vân Tích lại tiếp tục gặm bánh và gặm bánh. Bất ngờ, cô cảm thấy có bóng người đứng trên đỉnh đầu mình. Cô giật nảy nghĩ đến cái gì đó, cứng nhắc ngửa đầu lên. Vừa ngửa đầu lên cô liền thở dài. Thật may không phải ma!

Đó là một nam nhân, chỉ có thể nói là cứ như bước từ truyện tranh ra vậy.

Cô hơi ngẩn người rồi lại hỏi:

“Vị đồng học này, ngươi đứng đấy để dọa ngươi sao?”

“Ngươi làm gì ở đây?” Vân Thiên lơ đãng hỏi. Hắn thấy Hoa Vân Tích giống như không biết hắn là ai.

“Ăn uống ngủ nghỉ chứ còn gì, ngươi hỏi lạ, chẳng lẽ con mắt không tự thấy!?”

Vân Thiên nhướng một bên chân mày, hắn đi lại gần đứng cạnh Hoa Vân Tích, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Ta muốn hỏi ngươi tại sao lại ở đây giờ này? Ngươi theo dõi ta?”

“Ha ha, vị đồng học này, ngươi mắc chứng tự dát vàng lên mặt sao? Đây là nơi ai thích lên thì lên có phải nhà riêng ngươi đâu mà bám theo? Ngươi cần ta báo cảnh sát cho kẻ đeo bám này không? Khéo khi họ không bắt ta vì tội đeo bám mà bắt ngươi vì tội hoang tưởng đấy!”

Vân Thiên nghe vậy bật cười. Hoa Vân Tích này một thời gian không gặp miệng cũng nhọn thêm rồi. Được lắm, hắn muốn xem cô trang mô tác dạng gì!

Ngồi bên cạnh Hoa Vân Tích, Vân Thiên liếc sườn mặt nàng, hỏi tiếp:
“Ngươi hình như…không biết ta?”

“Ngươi hỏi y như thúc thúc ta, chứ ngươi rất nổi tiếng hay sao ta phải biết ngươi?”

Ánh mắt Vân Thiên trở nên thâm thúy.

“Ta là một người bình thường như bao người” Mỗi tội “bao người” đấy toàn minh tinh.

Hoa Vân Tích nghe vậy tò mò hỏi: “Ngươi cũng bị lão sư đuổi khỏi phòng học?”

“Cũng? Ngươi bị đuổi khỏi phòng học?”

“Đương nhiên! Không giờ người người đều học ta lại ngồi đây than đời làm gì. Vị đồng học này ngươi tên gì? Coi như có duyên chúng ta làm quen, dù cái duyên bị đuổi khỏi phòng học này thật nghiệt ngã.”

“Ta họ Vân” Vân thiên nửa tin nửa ngờ đáp lại, chờ xem phản ứng của cô.

Có vẻ như hắn không muốn nói tên. Hoa Vân Tích cũng không cố hỏi, dù sao cô cũng chỉ tiện mồm nói cho vui, không cầu thêm bạn.

“Vậy ta gọi ngươi Vân đồng học đi. Rất vui được biết ngươi.” Hoa Vân Tích vui vẻ phản hồi hắn.

“Ta cũng vậy.” Vân Thiên trái lòng nói. Hắn nhìn ba lô to của cô, hỏi “Ngươi mang theo nhiều đồ như vậy làm gì?”

“Ta bỏ nhà đi. Chưa kiếm được nhà nên ở tạm sân thượng này cho đến khi có nhà.”

“Vậy sao? Tối thế này ngươi không khó chịu?” Vậy nếu như hắn khóa sân thượng này lại Hoa Vân Tích sẽ dự tính ngủ ở đâu?

Nếu là Vân Thiên thì hắn có thể ngủ ở nơi như vậy được, dù sao trước kia hắn cũng quen rồi. Nhưng là Hoa Vân Tích thì điều này có vẻ hơi lạ, chính xác thì tiểu thư lá ngọc cành vàng nào cũng không thể chịu đựng ngủ ngoài trời như vậy được.

“Có gì mà khó chịu?” Hoa Vân Tích vênh mặt. Chuyện cô phải ngủ ở ngoài là chuyện thường xuyên xảy ra hồi trước do cô thiếu tiền trọ nên bị đuổi ra ngoài. Có thì sợ ma chứ chẳng có gì phải bàn.

“Vậy ta đêm nay cũng ngủ ở đây!” Vân Thiên tò mò không biết cô có giả vờ không nên buông một lời nói dối.

Hoa Vân Tích quay sang nhìn hắn, tròn mắt một lúc lâu rồi đương dưng ôm bụng cười ha hả.

“Hahahahaha ngươi tấu hài sao? Nhìn ngươi bộ dạng chắc là quý công tử nhà nào được chăm sóc tỉ mỉ từ ăn cơm đến đi vệ sinh. Ngươi muốn bắt chước tỷ tỷ ngủ bụi sao tiểu đệ? Ta thao, ngươi nên về nhà nằm đệm ấm nhà ngươi đi kẻo người nhà tìm đến lại bảo ta dạy hư trẻ nhỏ.”

Vân Thiên hắn bộ dáng thon dài, làn da trắng nõn đôi mắt đen trong suốt và đôi môi hơi hồng nhìn giống như nam sinh trung học trong truyện tranh thiếu nữ. Trông có trẻ tuổi chút nhưng cũng đã 23 rồi, thế mà cô dám nói “dạy hư trẻ nhỏ”. Hắn quyết định nhắn tin cho lái xe riêng yêu cầu đừng đến đón ngay giờ khi nào gọi hẵng đến, hắn ở đây chờ tiếp xem cái nũ nhân này mạnh miệng đến bao giờ, dù sao hắn cũng đang nhàm chán.

Nhưng mà Vân Thiên thực sự đã tính sai rồi, Hoa Vân Tích này không phải mạnh miệng mà là mạnh dạn. Hắn ngồi xem tin tức và chờ cô nản chí, ngồi quan sát cô hết ăn xong lại ngồi nhìn ra đường phố tấp nập đeo tai nghe nhạc. Có 1 lúc, hắn thấy cô để nguyên đồ ở đấy chạy khỏi sân thường, hắn nghĩ quả này cô ta trốn rồi. Thế mà thấy Hoa Vân Tích quay lại, tay ôm đống snack về chỗ ngồi, hắn há hốc miệng.

Hoa Vân Tích ngồi ăn snack xem truyện tranh trên di động, thi thoảng cười lăn cười bò, Vân Thiên thấy thế liếc xéo cô ý bảo cô cười rất vô ý vô từ, nhưng mà cô không quan tâm. Xem được một lúc, Hoa Vân Tích tự dưng nhăn mày lại, rồi từ từ quay đầu nhìn Vân Thiên bằng ánh mắt như của một thiếu nữ vừa bước ra từ truyện tranh Hoa hồng véc xây. Ánh mắt ấy đối với Hoa Vân Tích là thế, còn đối với hắn chẳng khác gì phim kinh dị ngắn tập.

“Ngươi làm sao?” Hắn nổi da gà đầy mình.

Hoa Vân Tích e thẹn cười: “Cho ta mật khẩu cục wifi di động của ngươi, ta mua đồ ăn cho ngươi.” Cô có lưu truyện tranh trong điện thoại nhưng đọc hết rồi, giờ muốn đọc tiếp thì nhớ ra điện thoại không có mạng như khi ở Hoa gia.

Nói đến ăn, Vân Thiên mới thấy có vẻ đói, hắn xoa xoa cằm.

“Ngươi nghĩ chạy không mà ta chia sẻ cho?”

“Gì chứ nhà giàu keo kiệt.”

“Thôi được, ta bố thí, nhưng với điều kiện ngươi xuống bếp trường nấu cho ta ăn.”

“Được thôi!” Cô cố ý bỏ qua chữ “bố thí” của hắn. “Ngươi muốn ăn gì?”

“Tùy ngươi.”

“Thế mỳ tái trứng nhé?”

“Ta không muốn ăn nó.”

“Cơm rang trứng nhé.”
“Không.”

“Thế trứng xào cà chua? Với canh trứng đậu và cơm trắng?”

“Ngươi đến kỳ rụng trứng à nữ nhân kia, sao món nào cũng đụng đến trứng?”

“Thì ngươi phải bảo ngươi thích món gì chứ, ngươi không bảo thì ta mới nói món ta thích.”

“A, thì ra là ăn trứng bổ trứng.” Vân Thiên lầm bầm “Ta cũng không biết món ta muốn ăn ngươi nấu được không, cứ nấu theo ý ngươi, không phải nấu món ngươi thích, miễn sao không phải trứng.”

Hoa Vân Tích bĩu môi: “Vậy ta đi làm cho ngươi sốt Spagetti.” Nói xong cô đi luôn không chờ hắn phàn nàn.

Một lúc sau, Hoa Vân Tích bê từ dưới phòng nấu ăn của trường một đĩa đựng mỳ ống đậy lồng kín, một tay khác bưng nước sốt. Để cho Spagetti không bị mất hương vị và bị trương lên sau khi trộn rồi bê một quãng xa từ phòng bếp lên đến tận sân thượng này, cô phải để mỳ ống và nước sốt riêng ra lên đến nơi mới trộn. Cô học điều này trong phim, đã thử và thành công.

Vân Thiên quả thực không tin vào mắt của mình, à không, có hơi tin vào mắt khi nhìn cô trộn trông ghê ghê như vậy. Nhưng ăn vào miệng thì không tin được, nó quá ngon so với tưởng tượng của hắn. Nước sốt vừa vặn, sợi mỳ dai dai mềm mềm. Giống như đầu bếp chuyên nghiệp nấu, ngoại trừ việc trông món ăn không thẩm mỹ chút nào, bởi nhìn như một đống hỗn độn.

Vậy là nhờ một đĩa mỳ, Hoa Vân Tích vừa được dùng mạng thả phanh vừa không bị lườm đểu mỗi lần há to miệng cười lăn lộn ra khi xem truyện.

Và một đêm của hai người cứ yên bình trôi qua như thế. Thực ra bảo một đêm của hai người nghe có vẻ ái muội, chính xác phải nói là một đêm ngủ bụi của hai kẻ lang thang. Hoa Vân Tích ngủ trên nền sân thượng, Vân Thiên thì ngủ trên nóc nhà bê tông. Qua đêm nay cả hai đều giơ ngón cái vì sức chịu đựng của đối phương.