Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 10-1: Nữ phụ là không bao giờ có thể đấu lại các nam chính! (1)




Hoa Vân Tích nằm trên giường nhìn tài liệu Cao Lực Ngự thu thập được những gì cơ ản nhất về tất cả các thành viên chủ chốt trong dòng tọc Stojanovic, nhưng đầu óc cô bây giờ thì thực sự đang ở trên mây.

Ban nãy khi cô vừa sắp xếp đồ đạc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, người hầu nhà Stojanovic nói với cô bằng tiếng M quốc tiêu chuẩn. Andrej cũng thật chu đáo, ông ta xếp cả những người thông tiếng M quốc - ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới vào vị trí người hầu. Có lẽ lần này việc đón tiếp Cao Lực Ngự rất quan trọng với hắn. Còn về nội dung người hầu kia nói với cô, thì là:Miss Hua Yun Xi. The chairman Kao Li Yu asked me to tell you that after the lunch is over, please come to his room(Hoa Vân Tích tiểu thư, chủ tịch Cao Lực Ngự yêu cầu tôi nhắn lại với cô rằng, cảm phiền cô hãy đến phòng ngài ấy sau khi kết thúc bữa trưa).

"You sure about this? Are you sure you heard it right?(Chắc chứ? Cô có chắc cô không nghe nhầm?)" Hoa Vân Tích khó hiểu nhăn mày hỏi.

"It's certainly won't(Tôi chắc chắn là không)" Người hầu chỉ thản nhiên xác nhận lại không chút lưỡng lự suy nghĩ nào.

"Why me? Why not miss Ha Yue ?(Tại sao là tôi? Sao không phải Hà Nhạc tiểu thư?)"Hết bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, không thể có chuyện gì cần đến cô, hơn nữa, cái giờ ăn no thì lo dâm dục này đáng lẽ ra phải gọi Hà Nhạc chứ, kể cả không bàn chuyện dâm dục thì bàn chuyện công sự cũng phải bản với thư ký riêng Hà Nhạc của hắn chứ? Mà, cho dù là gọi cô có việc đi, hẳn là hắn phải yêu cầu thư ký gọi điện cho cô, chứ sao lại nhắn cho người hầu? Chẳng lẽ cô đắc tội gì với hắn sao? Cô đã làm những gì nhỉ?

"I'm sory. I think I don't have task to answer this question. Ask leave.(Xin lỗi, tôi không có nhiệm vụ phải trả lời câu hỏi này. Tôi xin phép.)" Nói xong, cô hầu gái đó cúi chào rồi quay người đi, còn Hoa Vân Tích vẫn trong trạng thái ngớ người nhìn ra ngoài cửa. Cô đang tự sám hối xem kể từ bấy đến nay cô có làm trò gì đồi bại trước mặt hắn không. Không nha!

Hoa nghĩ chán lại tự vỗ đầu mình. Chắc cô nghĩ linh tinh thôi. Đến lúc đó biết liền ấy mà!

Trên bàn ăn, Andrej Stojanovic ngồi ở vị trí chủ nhà, và Dobroslav Stojanovic con vợ cả, cũng là con trai trưởng quý tử của hắn ngồi bên tay phải như thường. Chỉ có điều, lần này vị trí bên tay trái của hắn là Cao Lực Ngự chứ không phải đứa con cưng nào khác của hắn. Bên cạnh Cao Lực Ngự, một mỹ nữ dáng người nóng bỏng ngồi thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với hắn. Không ai khác là công chúa cưng của dòng họ Stojanovic - Davorka Stojanovic.

"Tình nhân" Hà Nhạc lại ngồi cách hắn một nàng Davorka kiều diễm, Hoa Vân Tích không khỏi cảm thấy bi ai thay cho Hà Nhạc. Bởi vì dù gì cũng phải công nhận, Davorka có sự quyến rũ tự nhiên của một mỹ nữ châu Âu, với làn da màu mạch khỏe mạnh, đôi mắt biết nói và cặp môi đầy đặn nhìn thôi đã muốn gặm lấy. Nhất là rãnh ngực lại sâu nữa. Mỹ nữ này không thua gì cho Hoa Vân Tích về bộ ngực. Chết, cô lại quan tâm đến ngực rồi!

Cơ mà bi ai sao bằng Hoa Vân Tích cô, ngồi tận cuối bàn nơi bày ít món ngon nhất. Hơn nữa, vai trò người phiên dịch của cô bị đình chỉ trên bàn ăn thì phải.

Nhưng ngồi ở nơi không ai thèm để ý này, Hoa Vân Tích đễ dàng chú ý mọi cử động xung quanh. Cô để ý Andrej khá hài lòng khi thấy Davorka - cô con gái vợ lẽ của mình dùng giọng nói tiếng M quốc nghe tê dại đến từng lỗ chân lông, để mà giới thiệu từng món ăn trên bàn, thỉnh thoảng Adrej còn chen vào vài câu. Trong khi đó, Bojana Stojanovic, cô con gái mờ nhạt thất sủng của vợ cả thì lại ngồi im lặng ăn. Cô để ý nàng thỉnh thoảng ngắm trộm Cao Lực Ngự một cách si mê, khi ánh nhìn chuyển qua Davorka thì hai con mắt trở nên thâm độc như muốn cắn xé lấy nàng ta. Trên mặt trận khác, Milovan Stojanovic, con thứ, con vợ lẽ lại ngoan ngoãn đáng yêu ngồi bên còn lại của anh trai cùng cha khác mẹ hắn, Dobroslav. Có điều, mỗi lần hắn nghe anh trai cùng cha khác mẹ của mình bàn về chuyện làm ăn một cách thông thạo và được cha già khen ngợi, hắn liền cúi mặt xuống giả vờ ăn để che giấu sự ghen tị căm phẫn của mình. Điều kì lạ nhất trên bàn ăn này là không có mặt cậu con trai út của gia đình.

Đây là điều Hoa Vân Tích thấy nghi ngờ nhất, bởi đây là bữa ăn quan trọng, cho dù bận gì thì cũng phải đầy đủ thành viên. Và vì mặt mũi, nếu không đủ thành viên, gia chủ ít ra cũng phải làm bộ như hắn không cần đến đứa con vô tích sự như vậy,... Nhưng Andrej không biểu hiện gì cả.

Cao Lực Ngự thì vẫn ôn hòa nói chuyện như thế, nhưng thường nhân lúc Hoa Vân Tích không để ý, hắn liếc xéo về phía cô. Thấy cô nhìn xung quanh một lượt, rồi hai mắt lóe lóe, đăm chiêu suy nghĩ. Ánh nhìn của hắn trở nên thâm thúy. Qua biểu hiện của cô lúc nghe đối thọi giữa hắn và Andrej Stojanovic ban nãy, hắn nhận thấy cô dường như khá thấu triệt và đã rất lành nghề rồi. Cái mũi hắn không có tác dụng gì ngoài việc đánh hơi nhân tài để trọng dụng, hắn thấy mùi có thể lợi dụng trên người cô.

Sau khi xong bữa ăn, Hoa Vân Tích trộm đồ hầu gái mặc vào người, bôi phấn rạm mặt và lót cái kính to đùng. Lén lút đi đi ở hành lang, tránh để không gặp bất cứ ai. Thuận lợi đến trước cửa phòng Cao Lực Ngự, cô gõ cửa khẽ. Vừa gõ một cái, cửa liền mở ra. Cao Lực Ngự giật mạnh tay cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

"Trước tiên nói tôi nghe, cô đi đến đây có gặp thư ký Hà không?" Hắn khoanh tay đứng chất vấn cô. Nhìn bộ dạng lúc này của cô, hắn thoáng qua tia thú vị.

Hoa Vân Tích cảm thấy tự hào về cái sự đoán ý vô đối của mình. Cô biết ngay hắn có kế hoạch gì đó mà không muốn Hà Nhạc tham dự, hơn nữa hắn có cảnh vệ riêng mà cũng không bảo cảnh vệ của hắn đến thông báo cô.

Ăn cơm xong, Hoa Vân Tích liền cô văn trộm đồ để giả hầu gái theo dõi hầu gái truyền tin cho cô vừa nãy, đó là hầu gải riêng kiêm tình nhân bí mật của Dobroslav Stojanovic, hắn lại cử nữ nhân này sang chăm sóc riêng cho Cao Lực Ngự. Rất hay là người phụ nữ này luôn cố quang minh chính đại bò lên giường cậu chủ của mình, ngay cả khi gặp người hầu khác nhìn thấy, nàng còn tỏ ra đắc ý vênh váo. Chính vì thế việc thu thập được tin tức hầu gái này là người của Dobroslav lại trở nên dễ dàng đến thế. Hơn nữa cô còn hỏi thử các nữ hầu khác về việc nàng đến phòng cô, nhưng không ai biết cả. Như vậy, Cao Lực Ngự đã yêu cầu nữ hầu đó bí mật đến thông báo.

Từ điều trên, Hoa Vân Tích đã cả gan đoán rằng. Cao Lực Ngự muốn cô lèn đến đây, không muốn Hà Nhạc và các người khác biết chuyện này ngoại bên Dobroslav Stojanovic. Hắn đang dự tính gì đó.

"Tôi đã làm mọi việc một cách hoàn hảo như mong muốn của chủ tịch." Vẻ mặt của Hoa Vân Tích lúc này giống như chó cầu xương, a bậy, giống như nhân viên ưu tú cầu khen thưởng. Tinh thần phấn đấu vì nghề nghiệp của cô được rèn dũa qua bao năm tháng lăn lộn làm ăn ngoại giao khắp nơi, nó luôn dùng để phát huy trong những giây phút như vậy.

"Vậy cô biết được gì?"

"Hầu gái kia là người của Dobroslav Stojanovic, và ngài đang có kế hoạch gì đó cần sự đóng góp công sức của tôi!"

"Cô có thấy điều gì ở nhà Stojanovic?"

Hoa Vân Tích nghe vậy, cô nghĩ lúc này là lúc cô nên cho hắn thấy năng lực phân tích của mình. Cô nói hết những suy nghĩ của bản thân khi ngồi trên bàn ăn ra.

Cao Lực Ngự có vẻ hài lòng gật đàu khen ngợi một câu.

"Rất tốt. Nhưng...cô có biết, cô đã tự đánh đổ tất cả nhứng nỗ lực của bản thân cô không?" Cao Lực Ngự tà khí nói.

"Hả?"

Hoa Vân Tích ngây người, chẳng lẽ cô sai chỗ nào? Rối rắm, nãy giờ cô phân tích với chủ tịch đáng kính của mình một hồi hóa ra là nói nhảm? Làm sao đây?

"Xin tha lỗi cho tôi nếu có gì sai sót!! Đó chỉ là suy nghĩ của bản thân tôi mà thôi!!!!" Hoa Vân Tích liên tục cúi đầu xin lỗi.

"Thế cô nghĩ là cô sai ơ đâu?"

"Nhưng tôi không thấy chỗ nào sai hết!" Không cần nghĩ, Hoa Vân Tích bật lại luôn. Sau đó cô luống cuống che miệng lại.

Huhu làm sao giờ? Liệu hắn có vứt cô ở đây vĩnh viễn không? Nhưng rõ ràng không sai ở đâu!

Cao Lực Ngự bật cười, ngồi ngả lưng trên ghế.

"Câu vừa rồi tôi không để chỉ những gì ngươi vừa làm."

"Thế vậy...ý ngài...tôi đánh đổ hết nỗ lực của bản thân là sao?"

Hai mắt Cao Lực Ngự trở nên sâu thẳm như đáy hồ trong suốt, phẳng lặng, hút sâu người ta vào đó. Hắn nói bằng giọng tà mị.

"Thì nỗ lực giả ngu và...giả vờ như si mê tôi."

Hoa Vân Tích cả người run rẩy, cô đã quên béng mát việc này. Chỉ lo thể hiện năng lực cho cấp trên thấy, với vai trò là một trợ thủ đắc lực.

"Tôi..."

"Thực ra ban đầu tôi cũng tin ngươi si mê tôi, sau đó thì không để ý lắm. Rồi tôi nhận ra cô đang tạo vỏ bọc vì một lý do nào đó. Nhưng tôi chẳng quan tâm việc cô yêu tôi hay không đâu, nên cô không phải tiếp tục làm ra vẻ như vậy! Còn giờ thì cô về đọc kĩ bản ghi chép này cho tôi!"

"Vâng thưa chủ tịch." Hoa Vân Tích ôm tài liệu mở cửa ra về, cô cảm thấy muốn thở phải nhẹ nhõm lại cảm thấy tự ái.

Nữ chính bàn tay vàng có khác, khi nam chính biết nàng không si mê mình như bao người phụ nữ khác thì quấn quýt lấy nàng, còn điều đó xảy ra với nữ phụ thì phản ứng không khác là bao.

Biết rồi biết rồi, nữ phụ là phải thế, than cái gì!

"Hoa Vân Tích."

Mới đi ra cửa, Hoa Vân Tích nghe Cao Lực Ngự gọi một tiếng. Cô ngoái đầu nhìn lại.

"Huh?"

"Cô có biết vì sao tôi không để ý chuyện cô yêu tôi không?"

"Huh?!" Ai mà biết, chắc do hiệu ứng nữ phụ - bàn chân vàng.

"Chuyện cô si mê tôi là chuyện sớm hay muộn thôi. Cho nên tôi thấy phiền. Tốt nhất đừng yêu tôi, tôi chỉ thích mỹ nữ có đầu óc thôi." Hắn còn cười thật ôn nhu "Trông cô rất đần độn vô vị."

Hoa Vân Tích thộn mặt luôn. Đây là cái mẹ gì? Tự kỷ à?

Thì ra cô với nữ chính, đó là sự khác biệt bởi đẳng cấp. Một bên được cầm nặn dưới bàn tay vàng, một bên còn bị đá nhào dưới bàn chân vàng.

Phái ha, mỹ nữ đối nghịch với vương tử thì còn gây chú ý. Chứ cô gái ất ơ nào ngoài đường xông vô đối nghịch, có mà bị ăn dép!

(Còn tiếp)

P.s: những chương sắp tới sẽ khá phức tạp, liên quan đến nhiều vấn đề về phá án, lừa đảo và tham nhũng.

Truyện của ta không viết nữ 9 bánh bèo, nhưng không để cho cô ấy quá hoàn hảo từ đầu. Mà sự hoàn hảo này từ nay về sau sẽ do các nam chính mỗi người huấn luyện từng chút một.

Mọi người cho ý kiến, co nên thêm huyền huyễn vào cho câu chuyện thêm thú vị?