Các Đoản Văn Ngắn Của Mễ Bối

Chương 17: Năm thứ mười bảy




""Phụ hoàng, vì sao tên húy của nhi thần là Lâm Nhĩ Lạc. Tục danh lại là Trân Niệm?""

Đứa nhỏ dung nhan non nớt, phấn điêu mày ngài, giữa mi tâm là nốt chu sa đỏ hồng nhàn nhạt.  Hắn ngồi nghiêm chỉnh trên nệm, đôi con ngươi to tròn như mặt hồ soi gương hướng tới thân ảnh khoác long bào vàng rực đối diện hỏi.

Một lớn một nhỏ, hai bóng lưng thẳng như cán bút. 

Chỉ thấy Bệ Hạ khẽ trầm tư một lúc, buông thả bản tấu trên tay xuống, bàn tay to lớn ôm lấy Thái tử, rời khỏi thư phòng, vừa đượm bước vừa từ tốn bảo:

""Lâm là quốc danh hoàng thất, Nhĩ là tên của mẫu hậu con. Rất lâu trước đây Thái tử vốn có một đại hoàng tỷ, nàng gọi Lâm Trân Lạc. Trân của bảo, Lạc của phúc.""

""Thế đại hoàng tỷ hiện giờ ở đâu?""

""Nàng hóa thành bướm, theo cánh hoa về lại trên trời cao.""

""Nhi thần hiểu rồi, hoàng tỷ rời đi, phụ hoàng nhớ nàng, mới đặt cho nhi thần là Trân Niệm. Niệm của tưởng nhớ.""

""Thái tử rất thông minh.""

""Thế tại sao tên chữ của nhi thần vẫn là Lạc?""

""Chính mẫu hậu con đã đặt cho con cái tên đấy. Nàng không nhớ được đại hoàng tỷ, nhưng luôn nhớ Lạc Lạc. Cho nên Thái tử hãy thay hoàng tỷ, cùng trẫm chăm sóc nàng có được không?""

Thái tử ngồi trên vai Bệ Hạ, theo ánh mắt ngài nhìn xa xăm. Chỉ thấy ở đó có một nữ nhân dung mạo như hoa, cao quý ngồi ghế thái phi, bàn tay nàng khẽ vuốt ve túi gấm thêu chữ Lạc trong tay, nhìn về phía bọn họ cười rộ lên.

Thái tử nhẹ nhàng gật đầu. 

Hoa đào trên cành theo gió rời đi, đem theo nỗi niềm của người ở lại gửi đến những hồi ức khi xưa.

Mễ Bối.