Áo sơ mi bị nhăn nhúm, tôi tự tay đem đi ủi.
Gạt tàn thuốc chất thành núi nhỏ, tôi đem nó đi đổ.
Tủ lạnh trống rỗng, tôi chạy ra siêu thị mua thực phẩm cách nhà hai cây số.
Sàn nhà bụi bám đầy, tôi lau chùi thật sạch.
Phòng trẻ nhỏ thiếu một cái nôi. Tôi tự tay đóng nó bằng gỗ, sẵn tiện làm luôn một con ngựa gỗ bé nhỏ.
Tất cả mọi thứ trong ngôi nhà tôi đều tự tay làm và trang trí từng chút một.
Cho đến khi không còn gì nữa, ngôi nhà thật sạch sẽ và gọn gàng.
Tôi nhấc điện thoại, vô thức bấm dãy số quen thuộc, tiếng chuông réo rắt vang lên, nhưng không có người nhận.
"Anh đã dọn dẹp hết rồi. Tất cả mọi chuyện đều đã hoàn thành. Ngay cả căn phòng nhỏ cho bảo bối anh cũng đã làm xong. Em chừng nào thì về?"
Tiếng cửa mở đột ngột, tôi quay sang nhìn, chỉ thấy mẹ đứng đó, túi đồ rơi vãi, hai mắt đỏ ửng, bà nhìn tôi và khóc gào lên.
"Mày gọi làm gì nữa, nó và đứa bé mất trong vụ tai nạn năm ngoái rồi! Tỉnh lại đi con ơi!"
Tôi sững người, điện thoại trượt ra khỏi tay rơi xuống sàn nhà.
Tấm ảnh nhỏ trên mặt bàn có một người phụ nữ tươi cười cùng với một đứa bé bụ bẫm.
Em từng hứa rằng: "Anh giúp em làm việc nhé, em với con sẽ về sớm thôi!"
Tôi tự hỏi, vì sao em lại thất hứa? Em đi rồi. Để lại mình tôi điên dại ở đây.1
Mễ Bối.