Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 91: 91: Đại Lão Vừa Ra Tù 9






“… Có… có ai không? Cứu mạng với, mau tới đây cứu tôi với!”
Không thể không nói, ngay cả hô hấp của Ninh Tiêu đều thiếu một nửa tình cảm mãnh liệt, hoàn toàn dựa vào kỹ thuật diễn tinh xảo chống đỡ.

Mà Diệp Đình lúc này, sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt nằm trong lòng cô, trên mặt, trên tay rải rác lác đác những vết bầm tím, thật giống một con búp bê vải rách nát…
Mọe nó búp bê vải rách nát!
Ninh Tiêu suýt chút nữa bị anh dẫn dắt tư duy của mình chạy đi, đợi sau khi phản ứng lại, toàn thân trên dưới bỗng nhiên rùng mình một cái.

Vẫn may ngay lúc này, Lạc tỷ giống như thiên sứ hạ phạm cuối cùng cũng dẫn theo một nhóm bảo vệ áo xanh đến giải cứu cô.

Vừa nhìn thấy Lạc tỷ, nước mắt của Ninh Tiêu nháy mắt liền rơi xuống, trực tiếp bắn lên trên mặt Diệp Đình, lông mi của người đàn ông khẽ run, lại trước sau đều không có ý muốn tỉnh lại.

“Lạc tỷ, Lạc tỷ, Diệp Đình bị đám người đó đánh ngất xỉu rồi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, sắc mặt anh ấy trắng quá, rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không? Lạc tỷ…”
Ninh Tiêu khóc nức nở nói như vậy.

Cô có thể làm thế nào?
Đối mặt với một bạn trai kịch tinh như thế này, trừ bỏ phối hợp, cô còn có thể làm thế nào?
Thấy Ninh Tiêu khóc đến chóp mũi đều đỏ lên rồi, cả người thậm chí còn hơi hơi run lên, mà người đàn ông nằm trong lòng cô sắc mặt tái nhợt, bất tỉnh nhân sự, Lạc tỷ vừa mới chạy đến đây lập tức bị dọa rồi.

Ngay lập tức liền để mấy người bảo vệ trở về, để tài xế Tiểu Lưu của bọn họ lái xe đến chỗ này, dù sao cô ấy cũng không biết người này có thể di chuyển hay không, trước đó cô ấy đã nghe nói nếu như bị đụng xe, nhất định không được để người di chuyển, miễn cho xương sườn đứt gãy cắm đến trong phổi sẽ xảy ra chuyện lớn, bây giờ người này cũng không biết có bị thương đến xương sườn hay không, vì để bảo đảm, vẫn là nên lái xe tới đây, sau đó lại để Tiểu Lưu lái xe đi bệnh viện thôi.

Đợi gọi 120 đến quả thực quá chậm, vẫn là tự lái xe đến nhanh hơn!
Mà sau khi đưa Diệp Đình lên xe, tiếng khóc của Ninh Tiêu suốt một đường đều không ngừng lại, bàn tay trước sau ôm Diệp Đình thật chặt, giống như vừa buông ra người sẽ lập tức biến mắt trước mắt mình.

Thấy cô như vậy, trong lòng Lạc tỷ cũng vô cùng không dễ chịu, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào đến an ủi cô.

Chính vì vậy trong chiếc xe đều yên tĩnh đến lợi hại.

Nhưng thật ra Diệp Đình vẫn luôn nằm trong lòng Ninh Tiêu giả bộ ngất xỉu, nghe tiếng khóc không ngừng của cô, trái tim sớm đã co lại, thậm chí đều đã bắt đầu phỉ nhổ chính mình trước đó vì để Ninh Tiêu càng đau lòng anh, càng để ý anh, cành ghét Tiêu Văn Hạo, ma xui quỷ khiến mà giả bộ ngất xỉu.

Nếu như anh biết, sau khi anh ngất xỉu, Ninh Tiêu sẽ khóc thành như vậy, anh tuyệt đối —
Vẫn sẽ ngất.

Ai cũng không hiểu được lúc này trong lòng anh cảm giác hạnh phúc tràn đầy rốt cuộc có bao nhiêu bùng nổ.


Có một khoảnh khắc như vậy, Diệp Đình cảm thấy cả người anh giống như bị một cây đao chém thành hai nửa, một nửa đau lòng một nửa thỏa mãn.

Cũng may, cũng may, bệnh viện cách đó không xa, vì vậy rất nhanh anh liền kết thúc tình trạng dày vò này, được người đẩy vào trong phòng cấp cứu.

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh lại bị người đẩy ra, nói đã kiểm tra xong rồi, trên người không có trở ngại gì, nghỉ dưỡng thật tốt gì đó, cũng đã chụp CT não, không có vấn đề gì, sở dĩ đến bây giờ vẫn hôn mê không tỉnh…
Kịch tinh ngất xỉu không tỉnh, hơn nửa là giả bộ, đánh một trận là xong rồi.

Ninh Tiêu tự động bổ sung lời nói cho bọn họ ở trong lòng.

Nhưng bác sĩ không thể không có tiết tháo giống như Ninh Tiêu, chỉ có thể dặn dò một câu để Diệp Đình nằm viện quan sát trước, bọn họ tạm thời vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, cứ đợi trước xem sao.

Nghe đến đây, Ninh Tiêu trừ bỏ khóc lóc nói cảm ơn còn có thể nói cái gì nữa.

Thế là một nhóm người lại đẩy Diệp Đình đi vào phòng bệnh, cũng mệt anh có thể giả bộ lâu như vậy, thậm chí ngay cả bác sĩ đều không đánh thức được, lấy kỹ thuật diễn này đi diễn chết người, cảm giác đều phải giàu to rồi!
Mà ngay khi bọn họ đặt Diệp Đình lên giường bệnh, điện thoại của Ninh Tiêu đột nhiên vang lên.

Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình, Ninh Tiêu còn đang đắm chìm trong diễn kịch vốn chuẩn bị mặc kệ, nhưng điện thoại vẫn luôn kêu lên mãi, Ninh Tiêu không có cách nào chỉ có thể móc điện thoại của mình ra, vừa muốn tắt máy, lại nhìn thấy cái tên nháy lóe lên trên màn hình điện thoại, cô lập tức liền móc điện thoại của mình ra.

Vừa mở ra, đã nghe thấy giọng nói say khướt của Tiêu Văn Hạo ở đầu bên kia điện thoại, cùng với giọng nói của Chung Tiêu Văn ở bên cạnh không ngừng khuyên can, còn có tiếng anh ta hét cô ấy cút ra.

“Ninh Tiêu… Ninh Tiêu, tại sao em không tin anh? Tại sao… cô cút ra, đừng có ngăn cản tôi… Ninh Tiêu, tại sao, rốt cuộc anh đã làm không tốt chỗ nào? Tại sao em thà tin lời nói dối của Diệp Đình, cũng không muốn tin lời nói thật của anh, tại sao…”
Nghe đến đây, trong mắt Ninh Tiêu nháy mắt lóe lên một tia lửa giận.

Đương nhiên, là diễn.

“Ha, lời nói thật của anh? Lời nói thật của anh chính là trước đó anh đã đánh Diệp Đình lại không cẩn thận bị tôi nhìn thấy, sau khi trách cứ anh, quay đầu anh liền lập tức gọi một đám thanh niên côn đồ tới đánh Diệp Đình vào bệnh viện có phải không? Tiêu Văn Hạo, anh không cần quá đáng, tôi nói cho anh, tôi đã báo cảnh sát rồi, anh vẫn nên suy nghĩ rốt cuộc nên khai báo như thế nào với cảnh sát đi!”
Ninh Tiêu hét lớn như vậy xong, lập tức cúp điện thoại của Tiêu Văn Hạo.

Mà Tiêu Văn Hạo đầu bên kia đang ở biệt thự nhà mình vừa nghe thấy câu nói này của Ninh Tiêu, vốn dĩ đầu óc còn có chút say, nháy mắt liền giống như bị tạt một chậu nước đá liền tỉnh táo lại.

“Không phải, Ninh Tiêu, này, này, alo!”
Tiêu Văn Hạo vội vàng gọi hai tiếng, trong điện thoại lại chỉ truyền tới tiếng tút tút.


Lập tức anh ta vội vàng gọi điện thoại tới một lần nữa, lại không nghĩ tới sau khi gọi đi chỉ nhận lại được nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Nhìn điện thoại, Tiêu Văn Hạo lập tức đứng dậy, sau đó đột ngột mà một phen đẩy ra Chung Tiêu Văn đứng bên cạnh anh ta, trực tiếp khiến cô gái ngã bịch một cái xuống nền đá cẩm thạch, nháy mắt đầu gối liền tím một mảng, đau đến nước mắt cô ấy nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng Tiêu Văn Hạo lại giống như cái gì cũng không nhìn thấy, đi thẳng lên thư phòng trên tầng, sau đó mới tìm được số điện thoại của quản lý Lạc Băng trong máy tính của mình, trực tiếp gọi đi.

Bên này, Lạc tỷ nhìn Ninh Tiêu ngồi bên cạnh giường bệnh, trước sau nắm lấy tay Diệp Đình, ngay khi vừa muốn thấp giọng nói gì đó, vừa nghe thấy điện thoại của mình vang lên, vội vội vàng vàng móc ra, nhìn thấy ba chữ “Tiêu thái tử” nhấp nháy trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt, trên mặt liền lóe lên một tia khó xử.

TYT & Ngư team
Làm sao còn gọi điện thoại đến chỗ cô ấy?
Nhưng điện thoại của boss cô ấy lại không thể không nghe, không có cách nào, theo di động lại rung lên hai cái, căng chặt da đầu, Lạc tỷ liền trượt mở nghe điện thoại.

“Alo…”
“Alo Lạc tỷ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Ninh Tiêu nói tôi tìm người đánh Diệp Đình vào bệnh viện rồi? Còn nói cô ấy đều đã báo cảnh sát, đây là đã xảy ra chuyện gì? Diệp Đình vào bệnh viện rồi sao? Bệnh viện nào? Mẹ nó cả tối hôm nay tôi đều uống rượu trong Dạ Tinh, tôi gọi người đánh Diệp Đình lúc nào rồi? Cô ấy có ý gì?”
Tiêu Văn Hạo đều muốn mờ mịt rồi.

Trước đó anh ta bị Diệp Đình làm cho tức giận đến không chịu được, cũng có nghĩ muốn tìm người đánh anh, nhưng anh ta còn chưa tìm được người, đã uống say rồi, làm sao người này đã vào bệnh viện rồi.

Nghe thấy câu nói này của Tiêu Văn Hạo, trong lòng Lạc tỷ đã nhận định là anh ta đang giảo biện, dù sao những thanh niên xã hội đó đều đã lỡ lời gọi ra hai chữ Tiêu tổng rồi, hơn nữa bộ dáng thê thảm bây giờ của Diệp Đình, đầu sỏ gây tội trừ bỏ Tiêu Văn Hạo mới xảy ra mâu thuẫn với anh lúc sáng, thậm chí còn hung hãn nói sẽ không dễ dàng buông tha cho anh, còn có thể là ai?
Không thể nào là anh tự mình làm, không thể nào là giả bộ chứ?
Không thể không thừa nhận, Lạc tỷ đã nghĩ ra chân tướng rồi.

Chỉ đáng tiếc Ninh Tiêu bây giờ còn đang trầm mê trong vai diễn bi thương của mình, căn bản không rảnh lắng nghe tiếng lòng của Lạc tỷ.

Nhưng trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng Lạc tỷ lại không thể nói như vậy, đắn đo một chút lúc này mới mở miệng: “Vậy có lẽ là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó chứ? Tiêu tổng, anh có muốn đến bệnh viện thành phố một chuyến không? Anh vẫn là nên đến xem…”
“Hôn mê không tỉnh? Vậy Ninh Tiêu… bây giờ Ninh Tiêu đang trông coi bên cạnh cậu ta đúng không? Cô cũng ở bệnh viện, cô đưa điện thoại cho Ninh Tiêu, để tôi giải thích với cô ấy một chút.


“Tôi thấy không có gì cần giải thích…”
“Tôi bảo cô đưa điện thoại cho Ninh Tiêu, cô nghe không hiểu sao?”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng hét giận dữ, khiến cho Lạc tỷ trực tiếp cầm điện thoại cách xa một chút, sau đó trợn mắt một cái, gõ gõ cửa phòng bệnh, thấy Ninh Tiêu quay đầu qua đây, liền chỉ chỉ điện thoại của mình, làm khẩu hình Tiêu Văn Hạo, sau đó làm động tác làm ơn với Ninh Tiêu.

Thấy vậy, Ninh Tiêu làm sao không biết Tiêu Văn Hạo đã gọi điện cho Lạc tỷ, thậm chí còn uy hiếp cô ấy đưa điện thoại cho cô, nếu như không nhận cuộc điện thoại này, sau đó sẽ đến điện thoại của Tô San, ngay cả Tiểu Lưu có lẽ cũng bị anh ta gọi đến, Ninh Tiêu chỉ có thể ra hiệu bảo chị Lạc đưa điện thoại vào trong.

Sau đó ở bên giường của Diệp Đình nhận điện thoại của Tiêu Văn Hạo.

Ừm, chỉ có thể ở bên giường của Diệp Đình, mới có thể đạt được tác dụng tốt nhất.

Anh chính là thích nhìn bộ dáng ngốc nghếch không điều kiện, không lý do đứng ở phía anh của cô.

Ninh Tiêu đã quá hiểu rồi.

“Alo.


Vừa để điện thoại đặt lên bên tai, cổ họng khàn khàn của Ninh Tiêu lập tức cất tiếng nói.

Mà vừa nghe thấy giọng nói của Ninh Tiêu, Tiêu Văn Hạo ở đầu bên kia điện thoại lập tức nói: “Ninh Tiêu, em tin anh, từ sau khi rời khỏi cao ốc [E], anh liền trực tiếp tới Dạ Tinh, sau đó vẫn luôn ở đó uống rượu đến lúc nãy mới về nhà, anh làm sao có thể đi tìm người đánh Diệp Đình? Những người đó tám chín phần là đổ lỗi cho anh, em tin anh…”
“Ừm, ban ngày ở cửa thang máy là Diệp Đình cố ý chọc giận anh, bây giờ lại là người khác đánh anh ấy đổ lỗi cho anh, làm sao anh lại bạch liên hoa như vậy? Chuyện gì cũng đều không liên quan tới anh! Người nhằm vào Diệp Đình không phải anh, muốn cho anh ấy tiền bảo anh ấy chia tay với tôi không phải anh, xuống tay đánh anh ấy không phải anh, cái gì cũng đều không phải anh, ha, anh thật là sạch sẽ nha!”
Tôi là một người máy không có tình cảm, không có suy nghĩ, không có não, ừm ừm.

Khi nói lời này, Ninh Tiêu không tự chủ được mà thôi miên bản thân ở trong đầu như vậy.

“Ninh Tiêu, tại sao em không tin anh, Trước đó rõ ràng chính là Diệp… Đợi đã, anh đã biết chuyện tối nay là ai làm rồi? Chắc chắn là Diệp Đình, tuyệt đối chính là Diệp Đình tự mình dùng khổ nhục kế.

Thật đó, Ninh Tiêu, em tin anh, chắc chắn là cậu ta! Một người đàn ông tâm cơ thâm sâu như cậu ta, đây là liên hoàn kế, cậu ta cố ý chọc giận anh ở cửa thang máy, khiến anh ra tay với cậu ta, chính là vì để em để mọi người nhìn thấy, sau đó anh bị làm cho tức giận đến mất lý trí nói ra những lời hung hãn, buổi tối cậu ta liền lập tức gọi người tới đánh chính mình, chính là cậu ta tự mình gọi người, chắc chắn, chính là vì đổ lỗi cho anh! Khiến em đau lòng cậu ta! Tránh xa anh! Cậu ta biết em và bản thân mình không hề xứng đôi, biết em lương thiện mềm lòng, vì vậy mới cố ý chơi tâm cơ như vậy!”
“Ninh Tiêu, nếu như em tin tưởng cậu ta, em liền mắc bẫy rồi! Ninh Tiêu!”
Tiêu Văn Hạo tức đến mức gấp gáp đi vòng vòng trong thư phòng.

Ồ ồ, chỉ số thông minh nháy mắt đã online rồi kìa!
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Diệp Đình nằm trên giường, Ninh Tiêu bên giường không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.

“Ha, anh thật biết cách giảo biện.


Ninh Tiêu hoàn mỹ nhập vai nhân vật “tổng tài bá đạo không có não” của mình, cười nhạo một tiếng: “Nếu như anh nhất định phải nói với tôi những lời này, tôi nghĩ rằng chúng ta hẳn là không còn gì để nói nữa, cúp đây.



“Đợi đã, đừng cúp, Ninh Tiêu, đừng cúp, em thật sự không tin anh như vậy sao? Nhất định muốn anh mang toàn bộ bằng chứng đến trước mặt em sao?”
Tiêu Văn Hạo nghiến răng nói.

“Tút tút.


Lời nói còn anh ta vừa hỏi xong, trong điện thoại lại truyền tới một đợt âm tắt máy.

“Đm!”
Người đàn ông bỗng nhiên đá vào chiếc ghế bên chân một phát, ném điện thoại lên bức tường bên cạnh, sau đó xoa trán, đi lại mấy vòng trong phòng, lại mắng chửi một tiếng thêm lần nữa.

Nhưng điều anh ta không nghĩ đến là thứ gây rối hơn còn ở phía sau, sau khi anh ta đi điều tra, thế nhưng thật sự phát hiện bản thân mình đã gửi tin nhắn gọi người đánh Diệp Đình trong chiếc điện thoại đã vỡ nát của anh ta, thậm chí còn có ghi chép giao dịch đã chuyển hai mươi vạn đi.

Hai mươi vạn, đám lưu manh đó mỗi người được chia gần hai ba vạn.

Khi xem những “sự thật” này, Tiêu Văn Hạo đều bị kinh ngạc đến ngốc rồi.

Bởi vì anh ta đối với tin nhắn này, còn có ghi chép giao dịch này toàn bộ không có một chút ấn tượng nào.

Chẳng lẽ thật sự là anh ta uống rượu uống đến ngốc, đều không nhớ được những chuyện đã làm rồi?
Cả người Tiêu Văn Hạo lập tức liền suy sụp.

Đặc biệt là khi nghe quản lý báo cáo với anh ta, là cô ấy khuyên trái khuyên phải mới khuyên được Ninh Tiêu bỏ suy nghĩ báo cảnh sát, nếu không sợ rằng bây giờ cảnh sát đều đã đến cửa rồi.

Tiêu Văn Hạo nghe được câu này, sắc mặt nháy mắt đen một mảng, cố tình anh ta còn không tìm được lý do phản bác nào.

Lúc này, Diệp Đình chỉ động hai đầu ngón tay đã khiến Tiêu Văn Hạo triệt để chịu tội cho mình, ngồi dựa trên giường uống canh bổ Ninh Tiêu đặc biệt hầm cho anh, thâm tàng bất lộ.

Ồ, canh uống thật ngon!
Canh Ninh Tiêu tự tay hầm uống càng ngon hơn!
Đột nhiên vô cùng tự tin với kỳ hạn ba tháng này rồi!
Mà lúc này Ninh Tiêu đút canh cho anh, vừa nãy từ chỗ Lạc tỷ bên kia biết được Tiêu Văn Hạo thật sự gửi tin nhắn cho mấy tên lưu manh kia, thậm chí còn gửi cả hai mươi vạn qua.

Kịch tinh cũng thôi đi.

Kịch tinh lại cộng thêm công nghệ đen…
Diệp ảnh đế, anh đây là muốn bay lên sao!.