Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 86: 86: Đại Lão Vừa Ra Tù 4






Lời của Diệp Đình vừa nói ra, cả căn phòng liền nháy mắt trở nên yên lặng.

Ninh Tiêu không thể tin được mà nhìn về phía người đàn ông trước mặt, nhìn anh buông lỏng bàn tay ấn lại mu bàn tay của cô, nhìn anh nhẹ nhàng dựa vào bức tường sau lưng, liền ung dung nhìn sang phía cô.

Cách một chiếc bàn ăn đầy thức ăn còn thừa trên bàn, hai người vẫn luôn nhìn vào mắt đối phương như vậy, mãi cho đến khi--
Ninh Tiêu sắc mặt đã có chút tái đi chậm rãi đứng dậy, siết lại nắm đấm, liền chầm chậm giơ tay lên kéo ra khóa kéo của chiếc váy đuôi cá màu xanh lam óng ánh trên người cô, rất nhanh, chiếc váy màu xanh làm theo da thịt trơn bóng của cô lập tức rơi xuống mặt đất.

“Nếu như anh nhất định muốn làm như vậy…”
Ninh Tiêu chầm chậm đi về phía Diệp Đình bên này, gằn từng chữ nói: “Em sẽ coi như, mơ một cơn ác mộng…”
“Tôi có nói bây giờ liền muốn em trả sao? Tôi mới là chủ nợ, chỉ khi lúc nào tôi đòi nợ, em mới có thể trả.


Vẻ mặt Diệp Đình hài hước, nhưng chỉ có anh biết trong nháy mắt khi chiếc váy của Ninh Tiêu rơi xuống, hàm răng của anh đã cắn rách thịt mềm trong khoang miệng, bây giờ bên trong sớm đã tràn ngập mùi tanh.

Nhưng ánh mắt của anh lại trước sau không có ý rời khỏi cơ thể của Ninh Tiêu, thấy cô hít sâu một hơi, xoay người liền chuẩn bị nhặt chiếc váy đuôi cá rơi trên mặt đất lên, anh đột nhiên một phát kéo ra ghế của anh, trên sàn gỗ nháy mắt phát ra một tiếng “két” chói tai, sau đó khi Ninh Tiêu còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay của người đàn ông giữ lại cánh tay cô, chỉ nhẹ nhàng kéo một chút liền kéo cả người cô vào trong lồng ngực anh, niết lấy cằm đối phương, không rõ tại sao lại cúi đầu hung ác mà hôn lên, hoàn toàn không cho Ninh Tiêu một chút cơ hội phản kháng…
Ngày hôm sau Ninh Tiêu là bị một tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức, vừa mới tỉnh lại, cô liền lập tức phát hiện mình đang bị Diệp Đình gắt gao ôm vào lồng ngực anh, gần như trong nháy mắt, chuyện hoang đường đêm qua liền lập tức sống lại trong đầu cô, cô lập tức liền ngồi thẳng dậy, nhìn Diệp Đình không hề có ý tỉnh lại một cái, cô tùy ý nhặt một chiếc áo khoác sơ mi của anh bị rơi trên đất lên, khoác lên trên người, cầm chiếc điện thoại vẫn đang không ngừng vang lên như cũ liền đi ra ngoài.

“Alo…”
Giọng nói khàn khàn của Ninh Tiêu mới vang lên, cô liền đóng lại cửa phòng, chân trần đi ra ngoài.

Mà đợi Ninh Tiêu vừa đi ra ngoài, Diệp Đình vốn dĩ ban đầu đang nằm trên giường như đang ngủ say liền lập tức mở mắt ra, bên trong hai mắt không nhìn ra một chút buồn ngủ nào, cứ im lặng như vậy nằm trên giường, nghe động tĩnh bên ngoài.

Cho đến khi, một đợt tiếng nước xối vang lên truyền ra từ phía phòng tắm, mà đợi sau khi tiếng nước dừng lại, lại là một đợt tiếng bước chân, sau đó nữa, chính là âm thanh đóng cửa bịch một tiếng vang lên.

Diệp Đình vừa nghe thấy âm thanh này vang lên vẫn im lặng nằm trên giường như cũ, cũng không biết đã nằm bao lâu, anh liền lập tức vén chăn ra, ngay cả quần áo còn chưa mặc, liền đi đến trước rèm cửa sổ đã đóng lại, nhè nhẹ kéo ra một khe hở, liền nhìn thấu Ninh Tiêu đã thay một chiếc váy khác đang lên chiếc xe bảo mẫu dừng lại ở cửa khu chung cư.

Trước khi sắp lên xe, cô còn ma xui quỷ khiến mà nhìn về phía của anh một cái.

Mà ngay tại khoảnh khắc cô quay người, Diệm Đình buông rèm cửa sổ xuống.

Dường như cùng lúc đó, Lạc tỷ - quản lý của Ninh Tiêu trong xe bảo mẫu liền nhíu mày hỏi một tiếng: “Nhìn cái gì vậy? Còn không mau lên xe?”
“Đến đây.



Ninh Tiêu thu lại ánh mắt liền ngồi vào bên trong xe bảo mẫu.

Mà vừa nhìn thấy mặt mộc tự nhiên của Ninh Tiêu, lông mày Lạc tỷ nháy mắt nhíu lại càng chặt hơn: “Em làm sao vậy? Thế nhưng còn không trang điểm, nếu như bị phóng viên chụp được…”
“Mặt mộc của em cũng rất đẹp.


“Là rất đẹp, nhưng cho dù nói thế nào, mặt mộc lên ảnh đều rất không có khí sắc, đến lúc đó một khi bị antifan tóm được bức ảnh này của em làm bài báo, đợi chút, chỗ này của em…”
Lạc tỷ không hề do dự mà chỉ vào một vết đỏ thẫm trên xương quai xanh của Ninh Tiêu, Ninh Tiêu cũng theo đó cùng cúi thấp đầu xuống, ánh mắt hơi lóe.

Là dấu viết Diệp Đình để lại, rõ ràng đêm qua đã nhắc nhở anh không dưới một lần, quần áo của cô sẽ có phần có chút lộ, để anh chú ý một chút, nhưng cô không mở miệng nhắc nhở còn tốt, vừa nhắc nhở…
Nghĩ đến đây, lông mày của Ninh Tiêu cũng nhíu lại theo.

Mà tiếng răn dạy của Lạc tỷ ngồi đối diện cô cũng đã vang lên: “Em, em làm sao vậy? Đêm qua khi Tô San báo cáo với chị có lẽ em có tình huống gì đó chị còn có chút không tin, chị còn không biết rõ em sao? Ngay cả thái tử của Hoa Ngu Tiêu Văn Hạo một lòng một dạ với em như vậy em còn không để trong mắt, chỉ là treo anh ta, nếu không với thủ đoạn của em, chỉ sợ con của hai người bây giờ đều đã biết đi rồi.

Rốt cuộc người này là ai? Em bắt buộc phải nói rõ ràng cho chị trước, nếu không ngày nào đó em bị người bóc ra, chị bên này ngay cả phương án dự phòng đều không có!”
Nghe vậy, Ninh Tiêu cắn môi, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Là… bạn trai cũ của em…”
“Bạn trai cũ? Khi em đi với chị, mới lên năm tư đại học, là bạn trai cũ thời đại học?”
“Coi như là vậy đi, nhưng em đã ở bên anh ta từ cấp ba rồi, hôm qua anh ta vừa mới đi ra.


“Đi… đi… đi ra???”
Lạc tỷ có chút không hiểu: “Đi ra cái gì? Đi ra từ chỗ nào? Tại sao lại đi ra? Em đừng nói với chị, là đi ra từ chỗ chị đang nghĩ kia?”
Vừa nghe cô ấy nói như vậy, Ninh Tiêu vừa chuẩn bị mở miệng.

“Dừng! Dừng dừng dừng!” Lạc tỷ làm động tác tạm dừng: “Nếu như lời nói tiếp theo của em là thứ căn bản chị không muốn nghe, vậy thì xin em im lặng đừng nói.


Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Ninh Tiêu thật sự đã im lặng không nói.

Cô không im lặng còn tốt, vừa im lặng, Lạc tỷ liền thật sự cảm thấy cực kỳ tức giận.

“Không phải, em đừng nói cho chị, dấu vết này trên người em chính là người bạn trai cũ vừa mới “đi ra” kia của em để lại? Hôm qua em đã ở bên cạnh anh ta cả đêm? Có đeo bao không? Được được được, chị mặc kệ hai người có đeo hay không đều được, mấy chốt là tại sao hả? Why? Rốt cuộc em có biết hôm qua em mới giành được Thị Hậu hay không hả, bây giờ phim điện ảnh, phim truyền hình, quảng cáo, tạp chí quả thực chính là bay về phía em như tuyết rơi, bây giờ em chính là một trong những hoa đán có triển vọng nhất trong giới giải trí! Yêu đương thì thôi đi, còn cùng… cùng một bạn trai cũ như vậy yêu đương? Chị thật sự muốn bổ não em ra xem xem, rốt cuộc bên trong có phải toàn là nước hay không!”
“Không phải yêu đương, năm năm trước, khi anh ta đi vào, chúng em đã chia tay rồi, lúc đó em còn chưa vào giới giải trí.



“Chia tay? Đã chia tay em còn ở chúng với anh ta như vậy? Làm sao? Công việc của anh ta liền tốt như vậy? Nếu không không hôm nay liền giới thiệu cho chị làm quen đi?”
Lạc tỷ hừ lạnh một tiếng.

Thấy cô ấy nói như vậy, Ninh Tiêu lại cắn môi lần nữa, sau đó thở ra một hơi thật sâu: “Đây là em nợ anh ấy, nên phải trả.

Lạc tỷ, chị yên tâm, em có chừng mực.


“Thật sự có chừng mực mới được! Loại người đó, cắt đứt với anh ta càng sớm càng tốt, nếu không thật sự bị anh ta quấn lấy, em thật sự sẽ vĩnh viễn không thể siêu sinh rồi.

Ai, làm sao chị lại cảm thấy người đó là một quả bom hẹn giờ, sớm muộn cũng sẽ khiến em nổ đến không còn xương cốt!”
Lạc tỷ oán hận nói như vậy: “Chị nói em… bỏ đi, bỏ đi, chuyện đều đã xảy ra rồi, có nói cũng không thể nói ra được gì nữa.

Được rồi, được rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất của em vẫn là củng có thật tốt vị trí của em, còn có, có lẽ em không biết, hôm nay Hoa Ngu lại ký hợp đồng với một nụ hoa nhỏ mới tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh ra, khuôn mặt, hơ, có tám phần giống em… nghe nói có khả năng là Tiêu Văn Hạo đưa đến… xùy, mẹ nó thật sự là miệng đàn ông, quỷ lừa người, hiện tại chị đã coi như hiểu được tại sao em vẫn không chịu ở bên hắn! Bày trò, còn chơi thế thân, thật sự coi bản thân mình là tổng tài bá đạo rồi hả!”
Mà nghe Lạc tỷ nói đến đây, Ninh Tiêu liền lập tức nhíu mày lại.

Có tám phần giống cô, đây không phải chính là nữ chính Chung Tiêu Văn sao?
Ồ phải rồi, dường như cô ta tốt nghiệp trong khoảng thời gian này, đi theo Tiêu Văn Hạo nhiều năm như vậy, tự nhiên vừa tốt nghiệp liền vào Hoa Ngu, sau đó tham gia cái gì mà tuyển chọn nhóm nhạc nữ Idol 101 ra mắt, lại bởi vì khuôn mặt đặc biệt giống cô, vừa biểu diễn trong show tuyển tú kia, liền nhận được danh hiệu Tiểu Ninh Tiêu, cuối cùng dựa vào giá trị nhan sắc xuất sắc, ra mắt với C vị.

Mà trong giới giải trí chỉ cần bạn mang lên danh hiệu “Tiểu XX”, tuy rằng có thể đạt được tiếng tăm trong thời gian ngắn ngủi, nhưng để thoát khỏi cái danh hiệu này cũng phải hao phi cực lớn tinh lực, hoặc là bạn hoàn toàn dựa vào bản thân nổi tiếng lên một lần nữa, hoặc là dẫm người trước mặt kia xuống, nếu không chỉ sợ cả đời này đều chỉ có thể đội cái danh hiệu này, sau đó nhặt lại đồ vật cô ta không cần, vĩnh viễn thấp hơn cô ta một bậc.

Mà Chung Tiêu Văn chính là sau khi Ninh Tiêu bị vạch trần gương mặt thật, mới hoàn hoàn được người ta chú ý nổi tiếng lên.

Thời gian còn lại, trên căn bản chỉ cần vừa gặp được Ninh Tiêu, liền chỉ còn lại phần bị ngược.

Ai bảo đây là văn ngược luyến tình thâm cơ?
Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu đã đến lầu một của công ty, liền trong sự lải nhải nhắc nhở không ngừng của Lạc tỷ, nhìn thang máy trước mặt chậm rãi mở ra.

Vừa mở ra, cô liền nhìn thấy hai người nắm tay nhau từ tầng hai dưới lòng đất đang đi lên, Tiêu Văn Hạo và… Chung Tiêu Văn.


Mà gần như ở ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ninh Tiêu, Tiêu Văn Hạo liền như bị điện giật nháy mắt liền hất bàn tay của anh ta đang nắm tay cô gái ra.

“Bịch!”
“A…”
Bởi vì hất ra quá gấp gáp, vậy mà trực tiếp hất tay đối phương đến một bên thang máy, tiếng động kia thật lớn nha, ngay cả Ninh Tiêu đều đau cho nữ chính.

Sau đó cô liền chậm rãi đi vào.

Vừa nhìn thấy Ninh Tiêu, ánh mắt Tiêu Văn Hạo sáng lên liền lập tức tiến lên đón cô, đã bắt đầu nói những chuyện nhàm chán.

Mà nữ chính trước sau nắm lấy bàn tay bị đụng đỏ của mình, nước mắt lưng tròng đứng ở một bên, không hề lên tiếng.

Đã gặp qua mấy nữ chính gọn gàng lưu loát ở các vị diện trước, lại gặp Chung Tiêu Văn bộ dáng túi trút giận như vậy, thật sự Ninh Tiêu có chút không thích ứng.

Thấy Tiêu Văn Hạo hoàn toàn không chú ý đến đối phương, còn vây lấy cô nói những cái gì đó, lúc này Ninh Tiêu mới tốt bụng mà mở miệng: “Anh không giúp bạn gái anh xem xem tay sao? Tôi thấy lúc nãy hình như cô ấy bị đụng khá nặng đó!”
Vừa nghe thấy lời này, Chung Tiêu Văn liền lập tức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên lông minh của cô gái còn treo nước mắt, nhìn có vẻ thật sự muốn để người bắt nạt.

Lại không nghĩ đến, Ninh Tiêu vừa nói câu này, cả người Tiêu Văn Hạo nháy mắt nổ ra: “Bạn gái? Không phải! Cô ấy không phải bạn gái của anh, thật sự, thật sự, Ninh Tiêu, em tin tôi, trước đó chỉ là hai người chúng tôi không cẩn thận đụng tay với nhau, thật sự không phải bạn gái!”
Tiêu Văn Hạo phủ nhận rất vui sướng, nhưng Ninh Tiêu lại nhìn thấy nước mắt cô nhóc rúc trong góc thang máy kia lách tách rơi xuống.

Thật sự là…
Cô ấy không biết chạy lên mà tát cho anh ta một cái hay sao!
Suýt chút nữa khiến Ninh Tiêu đều phát ra lửa giận.

Đã như vậy sau này nữ chủ còn tha thứ cho anh ta? Thật nên gọi Lạc tỷ đến cạy đầu của cô ấy ra, sau đó đổ hết nước ở bên trong ra.

Vẫn may Ninh Tiêu không phải nhẫn nại quá lâu, tầng lầu cô muốn đi đã đến rồi.

Buổi chiều cô sẽ có buổi công bố ghi hình cho một tiết mục truyền hình đang nổi tiếng, bây giờ cô cần đến công ty làm xong tạo hình trước, lại đến đó.

Vốn dĩ Tiêu Văn Hạo còn chuẩn bị quấn lấy Ninh Tiêu giải thích, nhưng thấy cô phải đi làm tạo hình, không còn cách nào chỉ có thể từ bỏ, ngồi thang máy tiếp tục đi lên lầu, trong lúc đó Chung Tiêu Văn trước sau niết mu bàn tay đỏ lên của mình, đi theo phía sau anh ta.

Quá trình ghi hình tiết mục vô cùng thuận lợi, bởi vì lý do Ninh Tiêu đang nổi tiếng, gần như năm MC thay nhau nhắc đến cô, chắc hẳn tiết mục kỳ này cô có thể cắt ra rất nhiều thứ.

Mà vừa kết thúc ghi hình, khi Ninh Tiêu vừa chuẩn bị đáp ứng lời mời của MC tiết mục, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, điện thoại của cô đột nhiên liền vang lên.

Vừa lấy điện thoại ra nhìn hai chữ em gái bên trên, ngay cả ánh mắt Ninh Tiêu đều trở nên dịu dàng.

Nhưng đợi cô nhận điện thoại xong, nháy mắt sắc mặt liền thay đổi.


Sau đó thậm chí còn chưa kịp giải thích với mấy MC kia, đã không chút do dự ngồi lên xe bảo mẫu, bảo tài xế lái xe về hướng bệnh viện thành phố.

Vừa đến bệnh viện, Ninh Tiêu chỉ đeo một chiếc kính râm, liền quen thuộc đi lên tầng tám, sau đó đột ngột mở cửa chính phòng bệnh VIP liền nhìn thấy trên giường bệnh trống rỗng, cô vừa chuẩn bị móc điện thoại ra gọi vào điện thoại của em gái.

Một giọng nói ngọt thanh liền vang lên phía sau cô: “Chị, tại sao chị lại đến rồi?”
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu cầm lấy điện thoại nháy mắt quay đầu, liền nhìn thấy em gái Ninh Kiều đang ngồi trên xe lăn và người phía sau đang đẩy xe lăn cho cô ấy-- Diệp Đình.

“Chị, chị, tại sao chị lại đến vậy? Chị đến thăm em sao? Chị đến thăm em, anh Diệp cũng đến thăm em, Kiều Kiều vui quá! Chị đều không biết, đã năm năm em đều không gặp được anh Diệp rồi, bây giờ cuối cùng cũng gặp được anh ấy, anh ấy còn mang hoa cát cánh đến cho em, chị xem chị xem, thật là xinh đẹp! Còn nữa còn nữa, anh ấy còn nấu cơm cho em nữa!”
“Nấu cơm? Em đã ăn rồi sao? Có rất nhiều đồ ăn em đều không thể ăn được…”
Biểu cảm của Ninh Tiêu lập tức căng thẳng lên.

“Nhưng… nhưng chị gái y tá xem rồi nói em có thể ăn được…”
“Vậy sao? Nhưng lần sau vẫn phải chú ý có biết không?”
“Ừm ừm, biết rồi.


Ngay tại lúc này, cơ thể của Diệp Đinh lập tức dán lên sau lưng Ninh Tiêu, ghé vào bên tai cô liền đè thấp giọng nói: “Tôi còn chưa đến mức xuống tay với em gái của em, em cho rằng tôi là người như thế nào? Hửm?”
“Ồ còn nữa, cái này là của em đúng không? Buổi sáng hôm nay em đi quá gấp, sau khi tôi tỉnh lại mới phát hiện có đồ vật của em rơi xuống…”
Vừa nói, bàn tay của anh buông lỏng ra, một sợi dây chuyền bạc hình con cá heo nhỏ lập tức rơi xuống trước mặt Ninh Tiêu.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, đây chắc hẳn là món quà sinh nhật tôi mua cho em lúc trước khi kiếm được tiền lần đầu tiên, không nghĩ đến thế nhưng em vẫn giữ lại đến bây giờ?”
Nói như vậy, khóe miệng của Diệp Đình liền hơi hơi cong lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Bỗng nhiên, Ninh Tiêu một phát liền kéo chiếc vòng cổ kia xuống, không chút do dự đã ném vào trong thùng rác bên cạnh.

“Rác rưởi thì nên ở trong thùng rác, lần sau nếu như anh lại nhìn thấy những loại đồ vật như vậy, xin hãy tiện tay giúp đỡ vứt bỏ, không cần cố ý mang đến trước mặt tôi, cảm ơn.


Thấy vậy, tay Diệp Đình vẫn duy trì động tác giơ lên buồn cười như cũ, tròng mắt lập tức trở nên sâu thẳm.

Sau đó, đi hai bước đến bên cạnh cô, liền mở miệng nói: “Lái xe đến đây sao?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi em lái xe đến đây sao? Không lái thì tùy ý vào một cái khách sạn nhỏ gần đây cũng được, tôi muốn trả nợ… ngay bây giờ.

”.