Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 77: 77: Chương 502






Quân Diệc Tắc lập tức đứng lên, sau đó giơ tay lên một chưởng đánh vào cái ghế bằng gỗ tử đàn sau lưng, trong nháy mắt cái ghế liền vỡ vụn.

Mà một thời gian ngắn, sau khi tin tức của Trân bảo phường được lưu truyền ở kinh thành, mặc dù công việc làm ăn vẫn tốt đến kinh ngạc như trước, những câu chuyện trà dư tửu hậu của những người tài, từ Trân bảo phường chuyển thành những sự kiện mới nổi.

Đơn giản là, danh sách trúng cử kỳ thi Hương đã có rồi.

Một ngày này, cả con phố dán bảng vàng gần như là chật kín người, đám người Tạ Kê nếu không phải đã sớm đặt được vị trí ở trên lầu trạng nguyên đối diện trường thi, thì sợ rằng ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Sáng sớm hôm đó, Ninh Tiêu cùng với đám người Tạ mẫu tất cả đều chờ ở trong nhà, còn Tạ Kê bên kia, Tạ phụ cùng mấy người bạn học ở Thư viện Nhạc Lộc đã sớm ngồi ở vị trí gần cửa sổ tại lầu trạng nguyên.

Có thể là do Tạ phu cực kỳ lo lắng về kết quả cuối cùng, nên sớm đã đi xuống lầu, cùng một đám học sinh chen chúc ở bảng danh sách phía trước, liền muốn có thể thấy được tên của Tạ Kê ngay bảng danh sách đầu tiên, chỉ như vậy ông đã đủ kích động và nhiệt huyết, bảo Tạ Kê đi khuyên ông cũng khuyên không được, cũng chỉ có thể tùy theo ý ông.

Vừa ngồi xuống, đám người Tạ Kê liền nghe thấy đám học sinh ở gần đó đang thổi phồng nhau, người này nói ngươi lần này nhất định có tên ở bảng, người kia lại nói với học thức của Trương huynh, giải Nguyên khỏi phải nói.

Rắm cầu vồng của người đọc sách mới là đáng sợ nhất, một khi đã thổi phồng lên thì sẽ không có giới hạn, so với uống rượu giả còn lợi hại hơn.

Mà Tạ Kê cũng chú ý đến, quả thật trong đó có mấy người lộ vẻ đắc ý, còn mở miệng nói cái gì mà đừng nói đến một giải Nguyên nho nhỏ, ngay cả Trạng Nguyên cũng không phải là chuyện gì lớn.

Nghe vậy, Tạ Kê liền cười lắc đầu.

Chỉ bằng mấy người này, một khi bị thổi phồng cả người liền như bay lên, dáng vẻ giống như là mình thi đậu Trạng Nguyên rồi vậy, kiểu người này một khi làm quan chỉ sợ nhiều năm cũng không có cách nào thăng tiến.

Mà ngồi mấy người bạn học chung với Tạ Kê ở thư viện Nhạc Lộc trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường, thậm chí bạn cùng phòng của hắn còn trực tiếp bĩu môi, sau đó ngẩng đầu lên một bên uống trà, một bên thưởng thức Tạ Kê đang ngắm hoa quế ngoài phòng, sinh lòng bội phục vào thời điểm này mà hắn còn có tâm tình ngắm hoa, liền chen đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói: "Ngược lại, ta cho rằng giải Nguyên lần này nhất định vào chắc túi huynh rồi.

"
Nghe thấy thế, Tạ Kê lập tức quay đầu nhìn thoáng qua một cái.

Chậc, ánh mắt còn rất tốt nha.


Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, khóe miệng của Tạ Kê cũng chỉ nhàn nhạt nhệch lên một cái, còn chưa nói gì.

Một giây tiếp theo, một nhóm nha dịch kèm theo một hồi tiếng chiêng, tiếng trống, mang theo bảng danh sách chậm rãi đi tới.

Đám học sinh ban đầu chỉ hơi ồn ào một chút, trong nháy mắt liền trở nên náo loạn, không ngừng chen lấn mà đi theo nhóm nha dịch phía trước, cho dù chen đến rớt giày, đầu tóc rối loạn cũng mặc kệ.

Theo danh sách dán trên bản vàng, liên tục vang lên những tiếng hô to kinh ngạc: "Ta đậu rồi, ta đậu rồi", ngược lại cũng có những âm thanh mất mát: "Ta rớt rồi, làm sao có thể chứ, ta làm sao có thể rớt được chứ?" trộn lẫn vang lên.

Vào thời khắc đó, ở trên lầu trạng nguyên, tất cả mọi người vẻ mặt lo lắng mà chen đến trước cửa sổ.

Chỉ có Tạ Kê vẫn bình tĩnh mà ngồi ở bàn của mình như cũ, ngay cả động cũng không thèm động một cái, còn tự tay rót cho mình một ly trà.

Đúng lúc này, Tạ phụ cuối cùng cũng chen được đến trước bảng vàng, khi nhìn đến tên cùng vị trí thứ nhất trong danh sách thì hai tay đều run cả lên, đôi môi liên tiếp giật giật vài cái, lúc này mới bộc phát ra âm thanh cao vút nhất cuộc đời mình.

"Đậu! Đậu rồi! A Kê đậu rồi, còn là giải Nguyên! Con ta đậu giải Nguyên, đậu giải Nguyên! Ha ha ha ha!"
Ông kích động kéo tay một học sinh đang đứng bên cạnh liền huơ tay múa chân mà nói.

Trực tiếp khiến vị học sinh kia thoáng chốc trợn tròn mắt, chờ đến khi cậu ta phản ứng lại thì Tạ phụ đã chen lấn ra ngoài.

"Đậu rồi, đậu rồi, giải Nguyên, là giải Nguyên, A Kê con đậu giải Nguyên!"
Bảng danh sách vừa mới dán không bao lâu, âm thanh của Tạ phụ liền vang lên từ dưới lầu trạng nguyên.

Nghe được âm thanh này, toàn bộ lầu trạng nguyên trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, sau đó những người quen biết không tự chủ được mà nhìn về phía Tạ Kê, những người không quen biết cũng theo ánh mắt của những người khác mà nhìn sang.

Tạ Kê ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, từ đầu đến cuối cũng không hề nhúc nhích, một đám người không tự chủ được liền cảm thấy xúc động trong lòng.

Sau khi xúc động qua đi, liền cùng nhau xông lên, một loạt âm thanh chúc mừng cùng tán thưởng không ngừng vang lên bên tai.

Phải biết rằng đây cũng không phải là một cử nhân bình thường, mà là cái tên đầu tiên trong số cử nhân, đậu giải Nguyên nha.


Nếu như không ngoài dự đoán, thì ngay cả tiến sĩ cũng xem như là ván đã đóng thuyền rồi, lúc này mà không kết giao, thì còn đợi đến bao giờ.

Mà rất nhanh, Tạ gia bên kia cũng nhận được tin tức, Tạ Kê không chỉ thi đậu, còn là đậu giải Nguyên, Tạ tổ mẫu thậm chí còn vì quá vui mừng mà hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Tạ mẫu cũng không ngừng lau nước mắt, toàn bộ trong nhà cũng đã sớm biết được kết quả, chỉ có Ninh Tiêu vẫn xem như là bình tĩnh, còn những người khác đều cực kỳ hưng phấn.

Thậm chí ngay cả Chu ma ma cùng với Họa Mi, Hỉ Thước và đám tiểu nha hoàn cũng theo đó mà đỏ hết cả mắt.

Lần này, tiểu thư của bọn họ cuối cùng cũng xem như là vận đen qua, may mắn đến rồi, lần này xem ai còn dám nói tiểu thư của bọn họ gả thấp, xem ai còn dám nói.

Cùng lúc đó, Ninh An Hầu phủ cũng nhận được tin tức Tạ Kê thi đậu, còn là đầu bảng giải Nguyên.

Ninh An Hầu sửng sốt một lúc, liền vỗ bàn phá lên cười, thậm chí còn kêu người đưa đến cho ông một bình rượu.

Hầu phu nhân Dương thị cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền vui vẻ mà đi tới đi lui trong phòng, không biết như thế nào mới phải.

"Thi đậu?"
Cùng nghe được tin tức đó còn có Quân Diệc Tắc, liền trực tiếp híp mắt lại.

Tạ Kê vậy mà lại thi đậu, còn là giải Nguyên.

Không ngờ, hắn ta tính tới tính lui, vậy mà vẫn tìm cho tiểu tiện nhân Ninh Tiêu kia một vị hôn phu tốt như vậy.

Vốn dĩ tâm tình Quân Diệc Tắc đã không tốt lại càng bộc phát khó chịu hơn.

Lúc thuộc hạ hỏi hắn ta có muốn chiêu mộ Tạ Kê không, hắn ta nhanh chóng đè nén lại tâm tình buồn bực của mình, sau đó hơi câu lên khóe miệng: "Có, sao lại không chiêu mộ chứ nào, chỉ có điều trước khi chiêu mộ! "

Đầu Quân Diệc Tắc trong mắt lóe lên một cái bàn tính.

Hắn ta chỉ muốn một mình Tạ Kê, cũng không hy vọng Ninh Tiêu ở phía sau được thơm lây, nhưng bọn họ lại là phu thê thì làm sao bây giờ nhỉ?
Vậy thì nghĩ cách khiến bọn họ không còn là phu thê nữa là được rồi!
Cách gì đây?
Chỉ cần Tạ Kê yêu nữ nhân khác, tâm không đặt trên người ả tiện nhân Ninh Tiêu kia, với tình tình nóng nảy của nàng, náo loạn lên chỉ là việc sớm hay muộn thôi, thậm chí không cần phải náo loạn, chỉ sợ rằng một khi biết được trái tim của Tạ Kê thuộc về người khác, nàng cũng đã lập tức hòa ly với hắn rồi.

Cứ như vậy mượn sức của Tạ Kê liền có thể phân rõ với tiện nhân kia, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.

Mà loại chuyện như thế này, hắn ta thật tình đã làm quá nhiều rồi!
Hiện tại, ở Đại Dĩnh không biết có bao nhiêu hậu viện của quan viên không có người của hắn ta cài vào, các nữ nhân đã sớm được huấn luyện tốt, đối lập với mấy chính thất cứng nhắc ở đó, những nữ nhân kia được sủng ái cũng không ít, thậm chí còn có rất nhiều nữ nhân trực tiếp chiếm được trái tim của quan viên.

Mạng lưới tình báo của hắn ta rốt cuộc được hình thành như thế nào? Chính là cứ như vậy mà hình thành!
Nhiều năm như vậy, hắn ta đã sớm nắm giữ rất nhiều việc riêng tư của quan viên, suy cho cùng ai lại đi đề phòng người bên gối vừa hiểu chuyện, nghe lời lại vô hại chứ!
Mà bây giờ, Quân Diệc Tắc cũng đang chuẩn bị lặp lại kế cũ đó với Tạ Kê.

Hắn ta không tin trên đời này còn có nam nhân có thể vượt qua ải mỹ nhân!
"Thú sĩ, đưa Như Mộng của Xuân Phong lầu đến đây, bản vương có việc cần phân phó!"
Vẫn là tiện nghi cho tiểu tử họ Tạ rồi, Như Mộng là do hắn ta đặc biệt giữ lại cho Thái tử để phòng ngừa vạn nhất.

——
Lộc Minh Yến của cử nhân là do Tri phủ đại nhân cử hành, bởi vì phải tham gia Lộc Minh Yến, Tạ Kê đã để cho phụ thân của mình trở về từ sớm, còn nói rõ với ông rằng buổi tối có thể hắn sẽ về trễ một chút.

Nhưng Tạ Kê cũng không nghĩ là lại quá trễ như vậy, lúc hắn đi ra khỏi phủ viện của Tri phủ đại nhân, trời đã tối đen như mực.

Hắn cám ơn gia đinh nhà Tri phủ đại nhân, nhận lấy đèn lồng từ trong tay của gia đinh, sau khi chào tạm biệt những người khác, liền trực tiếp đi về nhà.

Dọc theo đường đi, Tạ Kê đều nghĩ đến đêm đó Ninh Tiêu giúp hắn "động thủ" thì lại có tư vị khó tả, hôm nay hắn lại có chút muốn được một tấc lại tiến một thước, nghĩ đến đây, tim của Tạ Kê liền đập nhanh hơn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ đi vào một cái ngõ tối nhỏ, giây tiếp theo, ở phía trước liền vang lên một loạt tiếng hét cầu cứu của nữ tử.

Khi nghe được âm thanh này, Tạ Kê lập tức nhíu mày một cái.

Nhưng nghĩ đến đây là con đường về nhà ngắn nhất, hắn vẫn cau mày như cũ mà chậm rãi đi về phía trước.


Mà hắn bên này vừa mới đi ra khỏi ngõ nhỏ, cả người liền cảm thấy hoa mắt, sau đó trong làn gió truyền một mùi hương.

Tạ Kê không hề do dự mà lách người qua bên cạnh một chút.

Mỹ nhân không kịp đề phòng, nặng nề ngã xuống đất, thậm chí lòng bàn tay còn bị rách da: "! "
Đám đả thủ giả vờ đuổi theo nàng ta: "! "
Vương gia, ở đây có người không làm theo kịch bản ngài đã an bài!
Với bản lĩnh kinh ngạc như vậy, Tạ Kê cầm theo đèn lồng liền tránh được đám người này, chuẩn bị đi về phía trước.

Ninh Tiêu, nương tử, nương tử, Ninh Tiêu!
Tạ Kê không ngừng lặp lại trong lòng, đúng lúc này ống tay áo của hắn bỗng nhiên bị người bắt lấy.

Có vết xe đổ của Vương Uyển Hoa trước mắt như thế, lúc này Tạ Kê liền vội vàng mà kéo mạnh ống tay áo của mình ra.

Mỹ nhân tên Như Mộng rõ ràng lời cầu cứu đều đã đến bên miênhj, bất ngờ bị Tạ Kê giật mạnh tay áo ra liền lảo đảo, nếu không giữ thăng bằng được, sợ rằng sẽ lại ngã xuống.

Như Mộng: "! "
Đám đả thủ: "! "
"Công tử, cứu mạng! Mau cứu ta, xin chàng mau cứu ta!"
Mỹ nhân không thèm quan tâm, kiên trì mà diễn trò, thanh âm nũng nịu thoáng chốc liền vang lên, vừa định đưa tay chạm đến góc áo của Tạ Kê, lại nghĩ tới chuyện vừa nãy, lập tức lúng túng mà thu tay lại.

"Tiểu tử, chớ xen vào việc của người khác! Việc của Xuân Phong lâu không phải ngươi có thể! "
Đám đả thủ đến cả lời thoại còn chưa kịp nói hết, Tạ Kê liền cầm theo đèn lồng mà tránh sang một bên, sau đó lại duỗi tay về phía bọn họ: "Ta không quan tâm, mời các người tự nhiên.

"
Nói xong lập tức nhấc chân đi về phía trước.

Như Mộng: "! "
Đám đả thủ: "! "
Vương gia, vở kịch này căn bản là không thể diễn tiếp được nha!
Nhưng không nghĩ đến Tạ Kê lại muốn đi, mỹ nhân Như Mộng kia cũng không làm gì, chỉ thốt lên một từ liền không mặc kệ mà nhào tới, trực tiếp ôm đùi của Tạ Kê, nước mắt thoáng chốc liền rơi xuống: "Công! ".