Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 54: 54: Đại Lão Hào Môn Ngồi Xe Lăn 19






Đột nhiên không kịp đề phòng tình huống như vậy, trong cốt truyện vị kia từ sau khi gặp nữ chính, liền lập tức từ kẻ đa tình biến thành kẻ si tình, thậm chí còn vì cô cô ấy cả đời không kết hôn, gia thế cùng dung mạo so ra đều không thể kém cạnh nam chính, nam hai - Thời Phưởng.

Ninh Tiêu mặt đối mặt với anh ta, xấu hổ cùng kinh ngạc rất nhiều, vừa định đứng dậy, lại không ngờ tay Giang Úc vẫn luôn gắt gao thủ sẵn trên eo cô, làm cô căn bản không nhúc nhích được, cô tức giận liền duỗi tay véo trên eo anh một cái.
Sắc mặt Giang Úc trước sau đều không có gì thay đổi, làm hại Ninh Tiêu chỉ có thể cố nén xấu hổ xuống cùng nam hai nói chuyện, thừa dịp thời điểm tâm lý Giang Úc thả lỏng, mới lập tức linh hoặc mà thoát ra khỏi cái ôm của anh, một hơi chạy tới cạnh cửa, xoay người đối với anh làm ra cái mặt quỷ.
Thấy thế, Giang Úc nhìn nơi cô vừa rời đi, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
“Này này này, hoàn hồn hoàn hồn, mình biết phiền muộn hiện tại của cậu chính là ngọt ngào hạnh phúc không chịu được! Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, không thể để cho cẩu độc thân như mình một con đường sống sao?”
Thời Phưởng chua chát mà nói như thế.
Nghe vậy, Giang Úc ngước mặt lên nhìn anh ta một cái.
Thời Phưởng dám thề rằng anh ta chắc chắn là thấy trong mắt anh một tia ẩn ẩn khoe khoang, thẳng đến khi Thời Phưởng thiếu chút nữa biểu diễn cho anh một màn lật bàn.
Nhưng may mặc vẫn còn lý trí cứu lấy lại.
Nói châm chọc cười xong, biểu tình hai người nghiêm túc lại, lại lần nữa chuyển đề tài đến việc công việc.
“Phương án Thanh Xuyên gần nhất cậu quyết định cho ai phụ trách, hướng dẫn và quản lý? Ai, hai người này một tên thì gian xảo, một tên thì kinh nghiệm lại quá ít, không thể sống ở trấn này.”
“Có người khác được chọn.”
“Tốt rồi, à đúng rồi, Thanh Xuyên kia nghe nói bởi vì mấy năm nay phá rừng lung tung lạm phát quá nghiêm trọng, không lâu trước đây đã xảy ra lở đất, cậu nhớ nói người kia chú ý nhiều một chút, có điều gì đó không ổn, trước đừng động, chạy trốn rồi lại nói.”
“Ừ.

Cậu khi nào thì đi Anh quốc?”
“Hẳn là vài ngày nữa đi, ây, cậu còn nhớ cô gái mình nói với cậu trước kia không? Cô gái kia họ Hồ, trời ạ, không nghĩ tới cô gái nhỏ ấy lớn lên lại khá xinh đẹp, người lại thánh thiện, rất giống một tiểu tiên nữ, mình còn muốn hẹn hò cùng cô ấy, lại không nghĩ tới cô ấy thế nhưng lại là con trai… Khụ khụ….

Cô ấy còn nói không thể đáp ứng thỉnh cầu của mình, bởi vì kiếp đào hoa của mình mấy ngày nay muốn tới, rất nhanh liền sẽ thoát cô đơn, còn nói mình về sau sẽ hạnh phúc cỡ nào, thiếu chút nữa là tự lừa dối cả chính mình.

À đúng rồi, cậu hỏi mình khi nào đi Anh quốc làm gì? Muốn tớ mang thứ gì qua bên đó sao?”
Giang Úc: “Mang người qua.”

Thời Phưởng: “?”
Giang Úc: “Nữ.”
Thời Phưởng: “??”
Giang Úc: “Mới vừa chia tay bạn trai cũ, hiện tại chính là giai đoạn yếu lòng.

Thiên phú thiết kế thực sự không tồi, cậu mang cô ấy qua bên đấy đào tạo một khoảng thời gian.

Diện mạo, tính cách đều hoàn toàn phù hợp gu thẩm mỹ của cậu.”
Thời Phưởng: “???”
Là… là đào hoa?
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông nuốt nước miếng một cái.
Mà mượn cơ hội đem Tống - bóng đèn - hở một chút liền tìm cơ hội chôn mặt vào ngực vợ anh - Ân Tâm ném đi ra ngoài, hơn nữa còn giúp công ty bồi dưỡng nhân tài, Giang Úc hơi hơi mỉm cười, ẩn sâu công lao cùng danh tiếng.
Mới vừa cùng Thời Phưởng kết thúc video, Giang Úc đẩy xe lăn ra cửa, thấy không phải Ninh Tiêu đang giương nanh múa vuốt nhào tới tìm anh tính sổ, mà cô đang dịu dàng là đứng ở cửa cầu thang lầu cùng bác sĩ kiểm tra tình huống khôi phục của hai chân anh ở lại cười nói chuyện phiếm.
Từ phía xa nhìn qua, ánh đèn ôn nhu chiếu xuống, cô gái tươi cười ấm áp đến cơ hồi muốn dung nhập ánh sáng bên trong đèn tường một bên.
Chỉ nhìn như vậy, Giang Úc liền cảm thấy ngực một chút lại một chút đập nhanh không ngừng.
Hẳn là chú ý tới ánh mắt của anh, Ninh Tiêu nhạy bén quay đầu lại, hướng anh hơi mỉm cười.
Sau một hồi.
Ninh Tiêu đứng ở một bên nhìn bác sĩ Lục kiểm tra xong hai chân cho Giang Úc, liền tiến lên mở miệng hỏi, “Thế nào?”
Nghe vậy, Giang Úc cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn mắt bác sĩ Lục.
Nhìn ông quen thuộc mà lắc đầu, Giang Úc tập mãi thành thói quen mà rũ mắt xuống, “Cảm ơn bác sĩ Lục.”
Nhìn ánh sáng trong mắt Giang Úc nháy mắt trở nên ảm đạm, Ninh Tiêu nhíu nhíu mày, trong đầu bất giác mà hồi tưởng khi ở trung tâm hỗ trợ cô cùng cậu nhóc đeo hai cái chân giả có thể đá bóng, Giang Úc vẫn luôn chờ ở một bên trong mắt hiện lên một cảm giác khó có thể hiểu được.
Cô ở bên trong ký ức của nguyên chủ Ninh Tiêu lay hai lần, đột nhiên liền “thấy được” cô đã từng cùng dì Vương có một đoạn đối thoại.
“Chiếc cúp này…”
“Ai nha, cái cúp này chính là thời điểm thiếu gia người lăm tuổi tham gia thi đấu giành lấy cúp hạng nhất, ngày đó dì còn nhớ rõ, dì chưa bao giờ thấy thiếu gia lộ ra vẻ cười tươi sáng lạn như vậy, à đúng rồi, video ngày hôm đó dì đều còn giữ, ai… Dù dì lưu trữ nhưng cũng không dám lấy ra xem, sợ thiếu gia trong lòng khó chịu, bởi vì sau lần thi đấu bóng đá đó không lâu, thiếu gia cậu ấy liền…”

Hồi tưởng lại xong, Ninh Tiêu đã sớm chờ ở một bên nhìn Giang quản gia đưa bác sĩ Lục ra cửa, mà một bên khác dì Vương yêu cầu người hầu nhỏ trong nhà vội vàng đem thùng thuốc ngâm chân của Giang Úc lại đây, đây do bác sĩ chuyên môn trứ danh y học Trung Quốc đặc chế căn cứ theo chân của Giang Úc, nhưng đã ngâm gần mười năm rồi, Giang Úc trước sau đều không thấy tốt lên.
Chờ thùng thuốc được đưa tới, Giang Úc nhìn Ninh Tiêu còn đứng ở một bên, bất giác tay cầm lên chiếc tay cầm của xe lăn.
“Anh muốn ngâm chân một chút, em đi xuống uống canh trước đi, chờ anh một lát.”
Giang Úc chưa từng để cô thấy đôi chân của anh, cho dù là loại chuyện này.
Mà lúc này, Ninh Tiêu dễ như trở bàn tay mà nhận ra chỗ sâu đáy mắt của người đàn ông hơi hơi khẩn trương, cô ngồi xổm xuống đối diện với anh hơi hơi mỉm cười, “Còn chưa thấy qua ngày thường anh trị liệu như thế nào đâu? Em không thể ở lại nhìn xem sao?”
Nghe Ninh Tiêu nói như vậy, con ngươi Giang Úc hơi âm trầm, theo sau thấp giọng mở miệng, “Tùy em.”
Cô là vợ anh, chính vì vậy nên anh không thể trốn cô cả đời!
Cũng tốt, để cô xem đôi chân xấu xí kia của anh cũng được!
Bàn tay Giang Úc nắm lấy xe lăn trong tiềm thức càng dùng sức mạnh hơn, chưa từng nghĩ đúng lúc này, một bàn tay mềm mại bao trùm lấy mu bàn tay đã lộ ra gân xanh của anh, sau đó không khỏi phân trần mà kéo tay anh, đem ngón tay chính mình đút tiến vào, mười ngón tay đan nhau.
Thấy thế, Giang Úc nhấp môi, liền không còn những suy nghĩ cực đoan như trước, chỉ yên lặng mà chờ dì Vương đến.
Rất nhanh, một thùng thuốc ngâm chân làm bằng gỗ mộc màu đen làm riêng đã được bê vào trong phòng, bên trong chứa đầy trung dược đen tuyền.
Sau đó dưới sự chú tâm của Ninh Tiêu, Giang Úc kéo hai ống quần lên, lộ ra đôi chân gầy guộc, dưới chân một mảnh trắng bệch.
Đây là hiện tượng do lâu ngày không rèn luyện của người bệnh tê liệt chân thường thấy nhất.
Dưới sự trợ giúp của dì Vương, anh đem chân chậm rãi từ từ bỏ vào chậu thuốc màu đen, sau đó dì Vương ngồi xổm xuống dựa theo lời bác sĩ dặn dò bắt đầu giúp Giang Úc mát xa, trợ giúp hấp thụ thuốc.
Mỗi lần không khác biệt lắm đều phải hỗ trợ mát xa ước chừng nửa tiếng mới đủ, mà chuyện này dì Vương đã làm khoảng mười năm.
Giang Úc từ dáng vẻ thiếu niên trước đây giờ lớn lên thành bộ dáng trưởng thành như hiện tại, đã sớm kết hôn, bà vẫn luôn chăm sóc thiếu gia nhà mình, mặc dù thấy chân anh, trong mắt Ninh Tiêu trước sau đều không lộ ra một chút chán ghét nào, trong lòng dì Vương tràn đầy an ủi.
Dì xoa bóp một hồi, Ninh Tiêu vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên, nhìn trán dì thấm ra mồ hôi, đột nhiên mở miệng.
“Dì Vương, có thể cho cháu thử được không? Dù sao cháu cũng là vợ Giang Úc, cũng còn trẻ, nếu học xong, về sau dì cũng không phải mệt nhọc như vậy nữa, không có việc gì thì cháu cũng có thể giúp Giang Úc mát xa.”
Vừa nghe Ninh Tiêu nói, thân thể Giang Úc khẽ run lên.

Cơ hồi đồng thời, dì Vương vẻ mặt kinh hỉ mà ngẩng đầu lên, “Ai da, thiếu phu nhân, nếu cô nguyện ý thì quá tốt rồi, lúc trước vị bác sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc nói, chỉ là ngâm dược thôi còn chưa đủ, tốt nhất là mỗi lần thiếu gia sắp ngủ, thời điểm thân thể và tinh thần thả lỏng nhất, lại xoa bóp cho cậu ấy thêm một lần nữa, nhưng thiếu gia cũng cố chấp, nhiều năm như vậy…”
“Dì Vương!” Giang Úc đột nhiên mở miệng đánh gãy lời dì nói, sau đó nhìn về phía Ninh Tiêu bên cạnh, “Không cần, đã nhiều năm như vậy, xoa bóp thế nào cũng sẽ chỉ như vậy, em không cần phải học đâu.”

Chỉ là xem thôi cũng đã… Anh như thế nào có thể để cô…
Nhưng Ninh Tiêu lại căn bản không để ý tới anh, chỉ nghiêm túc mà nhìn dì Vương, “Tốt, cháu sẽ học, một lát dì giúp Giang Úc xoa bóp xong rồi dạy cho cháu được không?”
“Được, được được, tất nhiên là được.”
Dì Vương vẻ mặt kích động.
“Ninh Tiêu…”
Giang Úc bên này đang định mở miệng, Ninh Tiêu đã nghiêng người đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy đầu của anh, “Không nghe thấy em nói sao?”
Giang Úc nhíu mày.
“Lòng em rất khó chịu, trái tim đều rất khó chịu bị vò lại thành một đoàn, để em học đi?”
Huống chi cô cũng muốn thử xem, cô truyền linh khí vào khi mát xa có thể hay không mang đến cho anh một kinh hỉ.
Mới nghĩ đến đây, Ninh Tiêu bỗng nhiên cảm giác được một bàn tay to hơn một chút ôm lấy cổ cô, đem cô áp xuống phía dưới, áp xuống tới mảnh mềm mại kia, cô mới hơi hơi nhắm mắt.
Một nụ hôn kết thúc, Giang Úc liền cọ xuống mũi cô một cái, “Xin lỗi, là anh tự cho mình là đúng.”
“Không phải, là do em cố ý.”
Hai người nói xong, liền cùng nhau nhìn đối phương, ánh mắt hơi hơi mỉm cười.
Chỉ xem đến đây dì Vương đứng một bên nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.
Thiếu gia mấy năm nay quá khổ, may thay, còn gặp được cô ấy, thật là nội nội ở trên trời phù hộ.
——
Không quá mấy ngày, Tống Ân Tâm liền nhận được thông báo phía trên, nói là thiên phú cô không tồi, thiết kế lần này lại đạt được giải nhất, cho nên cố ý khen thưởng cho cô sang Anh quốc phát triển nữa năm, lập tức xuất phát.
Vì thế thời điểm cô còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, đã bị đóng gói, và giao tới trong tay một gia hỏa tên Thời Phưởng.
“Chào anh, tôi là Tống Ân Tâm.”
Vừa nhìn thấy người trước mặt, cô ấy liền tươi cười xán lạn bước đến chỗ Thời Phưởng vươn tay ra.
Tình yêu tính là cái gì, có sự nghiệp cô lại càng không cần cái tình yêu chó má ấy.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng Tống Ân Tâm dâng lên ý niệm.
A a a a, thật đáng yêu, tên Giang Úc phúc hắc kia thế nhưng lúc này thật sự không lừa anh ta, thật hợp khẩu vị của anh ta, trái tim anh ta, muốn nổ tung luôn rồi!
Đây là lần đầu tiên gặp mặt, suy nghĩ trong lòng của Thời Phưởng.
Nhưng trên mặt, anh ta vẫn là rụt rè mà cầm lấy tay đối phương, “Chào cô, tôi tên Thời Phưởng.”
Bên này, thật vất vả mới xử lý xong sự tình của Thẩm Anh Anh , Giang Duệ cuối cùng cũng có cơ hội đi tìm Tống Ân Tâm giải thích rõ, ai ngờ anh ta mới đi đến bộ phận thiết kế lầu 17, liền lấy hai người phụ nữ tiến đến lấy lòng, anh ta liền hỏi bọn họ về Tống Ân Tâm.
“A? Tiểu Tống sao, Tiểu Tống không phải đã bị phái đi phát triển sao? Nhị thiếu ngài lại không biết sao? Sao có thể chứ? Ân Tâm không phải là bạn gái ngài sao? Như thế nào cô ấy nói đi là đi, một tiếng cũng không nói với ngài…”

Câu nói kế tiếp Giang Duệ đã nghe không nổi nữa, trong đầu lúc này hoàn toàn tắc nghẽn.
Ân Tâm đi rồi, đi Anh quốc phát triển…
Đã đi suốt hai ngày rồi, lại không ai nói cho anh biết.
Tinh thần suy sụp mà núp ở cầu thang Giang Duệ nghĩ như vậy, không lâu sau liền nghe được hai giọng nữ quen thuộc từ xa lại gần mà vang lên.
“Ai nha, Tiểu Trần cậu nói nhiều như vậy với tên tra nam kia làm gì? Chính anh ta gây nên việc này anh ta không biết sao? Tôi là chướng mắt Tống Ân Tâm kia thích ôm đùi Ninh Tiêu, nhưng tội lại càng chướng mắt anh ta hơn được không? Rõ ràng chính là một tên tra nam nɠɵạı ŧìиɦ, tới chỗ này giả thâm tình làm cái rắm! Còn tưởng mình là x điểm nam chính, loài hổ chấn động, cho dù là bạn gái ngọt ngào đáng yêu hay là tiểu hoa đán thanh tuần xinh đẹp trong giới giải trí, đều sẽ cúi đầu trước quần âu của anh ta, đang mơ mộng lớn về xuân thu gì vậy, tôi dám khẳng định anh ta chỉ là một tên cặn bã, nếu không phải là nhị thiếu của Giang thị, cậu xem nữ sinh nào liếc anh ta một cái hay không… Ai, Tiểu Trần cậu đánh tôi làm gì? Tôi chẳng lẽ nói sai sao?” Hai người tổ chị Trương vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Nhị thiếu!”
Tiểu Trần đứng ở bên cạnh không có biện pháp chỉ còn cách lớn giọng mà hô một tiếng như vậy.
Chính là một tiếng này, liền khiến chị Trương quỳ xuống.
Thẳng đến khi sắc mặt Giang Duệ âm trầm mà đi rồi, cũng chưa đứng lên.
“Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi, tôi tiêu rồi…”
“Chị Trương, tính tình chị như vậy cũng đều đã đắc tội hết, bình mà tĩnh nghĩ, dù sao cùng lắm thì chính là chạy lấy người! Ha, ha ha ha… Ôi ôi”
Tiểu Trần cười cười liền ôm lấy đồng bọn, lại lần nữa cười phá lên.
Cái miệng các cô như thế nào lại như vậy!
Cũng không biết Giang Duệ nghĩ như thế nào, Tống Ân Tâm đều đã đi rồi, còn ở cùng Thẩm Anh Anh dây dưa không rõ, tai tiếng hai người đó ngày càng nghiêm trọng, thậm chí gần đây nhất xuất hiện thông tin hai người bọn họ sắp kết hôn.
Nghe cấp dưới báo cáo, Giang Úc cũng mặc kệ chuyện của bọn họ, lúc này gõ xuống mặt bàn, trực tiếp kêu người gọi điện thoại cho Giang Duệ, nói cho anh ta buổi tối mang Thẩm Anh Anh trở về ăn cơm, nếu tin tức hai người bọn họ sắp kết hôn sắp truyền ra, không bằng mang cô ta trở về thảo luận việc đính hôn, sớm đính hôn một chút cũng đỡ cho bên ngoài nói vô trách nhiệm, đối với cả hai người bọn họ đều tốt, lại nói anh còn có vài điều muốn nói.
Từ lúc Thẩm Anh Anh nghe được cuộc nói chuyện của Giang Úc và Giang Duệ liền lập tức phấn chấn lên, nhưng mí mắt phải của cô ta luôn giật giật liên hồi không rõ lý do.
Cái này gọi là tài mắt trái, họa mắt phải, chẳng lẽ đến gặp Giang Úc sẽ gặp phải rắc rối gì đó sao, đúng rồi, Giang Úc hẳn là đã điều tra lịch sử đen của cô ta rồi đi?
Nhưng…cho dù có như vậy thì cũng có làm sao?
Hiện tại trong lòng Giang Duệ chỉ có cô là duy nhất, trên cơ bản là cô ta muốn thế nào liền có thể thế đó, cũng không phải dễ dàng mà châm ngòi như vậy, cùng lắm thì đánh lâu dài, thật sự không được thì đem cầu mang trước, cũng không tin sẽ không thể gả được.
Có thể nói, Thẩm Anh Anh gần như đã đem tất cả tình huống suy xét hết rồi, chỉ không có suy xét đến điều này ——
Ngồi đối diện bọn họ, Giang Úc đem hai phần tài liệu đẩy đến trước mặt bọn họ: “Hai người có thể mở ra xem một chút, chuyện này chúng ta sẽ phải giải quyết rõ ràng, cổ đại khi kết hôn còn phải phân chia tài sản, hiện tại hai người muốn kết hôn, tôi cùng Tiểu Duệ không cần phân chia, bởi vì ông nội trước lúc lâm chung đã giúp chúng tôi phân chia rõ, cũng đã sớm lập di chúc.

Đây là một phần di chúc, mà đây là một phần…”
Nói tới đây, giọng nói của Giang Úc ngừng lại một chút, lúc này mới mở miệng nói tiếp: “Giang Duệ, đây là giấy tờ ban đầu Chu Duệ nhận nuôi cùng văn kiện.

Hai người có thể nhìn kỹ”.