Một lần nói chuyện, Giang Úc đã bị Ninh Tiêu trực tiếp dùng lời nói phá hỏng, anh ngẩng đầu lên u oán nhìn cô một cái, liền thấy cô gái nhỏ không có lương tâm này nhìn thấy biểu tình trên mặt anh, cả người liền phát sáng rực rỡ, hả dạ mà đứng dậy.
Sau đó, anh vẫn giữ cái dáng vẻ này mà nhìn cô ở trong phòng nghỉ của anh trang điểm thay quần áo, tiếp đó chạy bước nhỏ đến hôn một cái lên mặt anh, liền cười ha ha rồi rời khỏi phòng làm việc của anh.
Chờ âm thanh đóng cửa truyền đến, xác định cô đã đi rồi, lúc này Giang Úc mới thu biểu tình u oán vừa nãy lại, đưa tay chạm lên chỗ Ninh Tiêu vừa hôn, chậm rãi mà nhếch khóe miệng lên.
Không rõ anh đang có chủ ý gì, nhưng nếu như để Thời Phưởng, người bạn tốt nhiều năm đã bị anh chơi khăm vô số lần nhìn thấy vẻ mặt này, biết rõ tên tiểu tử này nhìn bề ngoài thì nghiêm trang, một bộ quý công tử lịch sự tao nhã, thật ra chính là hư hỏng ngầm, lúc này trong lòng không chừng đang nghĩ đến ý xấu gì đây!
Đáng tiếc, Ninh Tiêu đã hả dạ mà đi từ lâu, khi cô đi đến bộ phận thiết kế ở lầu 17, dáng vẻ tươi cười mới chậm rãi thu liễm, sau đó quay qua cái gương trong thang máy xem lại mình một chút, xác định đã khôi phục lại bộ dáng cao lãnh thận trọng của ngự tỷ trước đó, mới cười nhạt mà từ từ ra khỏi thang máy.
Nhờ có tổ hai người bát quái lan truyền, mà bây giờ hình như tất cả mọi người ở lầu 17 đều biết, ngoài mặt cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, nhưng căn bản thân phận thực sự của cô chính là tổng tài phu nhân của Giang thị.
Không phải bạn gái, cũng không phải tình nhân, đương nhiên lại càng không phải là cái gì mà tiểu tam tiểu tứ, mà là người vợ hợp pháp đã đăng ký kết hôn và tổ chức hôn lễ của Giang Úc.
Khi toàn bộ lầu 17 biết được tin tức đó, có trời mới biết rốt cuộc đã gây nên bao nhiêu chấn động, cũng cực kỳ cảm kích vị tổng giám đầu trọc đã sớm biết rõ sự tình mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đám người còn lại không ngừng cả kinh mà bắt đầu tự hỏi trước đó bọn họ có từng đắc tội với Ninh Tiêu không, suy đi tính lại bọn họ liền không nhịn được mà hướng ánh mắt thương hại về tổ hai người bát quái.
Nếu như bọn họ nhớ không lầm, thì người đắc tội với tổng tài phu nhân của bọn họ nhiều nhất không phải ai khác mà chính là hai vị trước mặt này!
Nói đúng ra, hai vị này chính là nguồn gốc của tất cả bát quái tại Giang thị, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho một tuyệt thế đại mỹ nhân như Ninh Tiêu, theo hiểu biết của bọn họ, liên quan đến chuyện xấu thay người yêu như thay áo của đại mỹ nhân Ninh Tiêu, thậm chí đến cả vị tổng giám sợ vợ đến hói đầu của bọn họ cũng không buông tha.
Chậc chậc.
Mà sau khi hưng phấn chia sẻ tin tức lớn trong ngày với mọi người, tổ hai người bát quái thành công thu được một vòng ánh mắt đồng tình thương hại, sự hưng phấn vừa nãy từ từ rút lui, vẻ mặt như đưa đám ôm lấy đồng bọn của mình, bắt đầu khóc rống lên.
Tống Ân Tâm bên kia cũng nghe được tin bát quái, tuy rằng cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không đến nỗi kích động như những người khác.
Bởi vì lần trước cô ấy nhìn thấy bộ dáng vô cùng thân mật của Ninh Tiêu và Giang Úc, xem như là đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi biết hai người là vợ chồng, cô ấy mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Chủ yếu vẫn là, bây giờ cô ấy không rảnh mà quan tâm đến chuyện bát quái...
"Tút, tút, tút..."
"Xin chào, số điện thoại mà bạn gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.
Sorry..."
Tống Ân Tâm nghe thấy tiếng điện thoại của mình rõ ràng thông qua rồi, lại rất nhanh đã bị người cúp mất trên mặt thoáng hiện lên một tia đau thương, nhưng cũng không lâu, cô ấy mới nặng nề mà phấn chấn lên gọi lại lần thứ hai, không ngờ lần này bên kia trực tiếp tắt điện thoại.
Tống Ân Tâm cầm điện thoại di động, biểu tình kinh ngạc.
Ninh Tiêu bước vào bộ phận thiết kế, vừa nhìn thấy chính là tình hình lộn xộn như thế này, nhất thời nhíu nhíu mày.
Trong phòng làm việc, có người không cẩn thận nhìn thấy Ninh Tiêu đến, liền nhỏ tiếng nhắc nhở, trong nháy mắt, mấy người đang tụm lại bát quái lập tức như chim vỡ tổ mà tản ra, biểu tình nghiêm túc mà bắt đầu làm việc, thậm chí còn không dám nhìn về phía Ninh Tiêu, kể cả hai người tổ bát quái.
Thấy thế, Ninh Tiêu hạ mắt xuống, nhấc chân đi tới, sau khi đi vào, liền thấy Tống Ân Tâm đang ngây người mà ôm điện thoại của mình.
Ninh Tiêu không biết là cô ấy đã gặp chuyện gì, thở dài một tiếng, đi qua bên cạnh, đưa tay gõ gõ lên bàn làm việc của cô ấy.
Tống Ân Tâm lúc này mới như người ở trong mộng vừa tỉnh lại, sau đó hoảng hốt mà bắt đầu bận rộn.
Nhưng thật không ngờ khi cô ấy cúi đầu, hai giọt nước mắt liền nặng nề mà rơi lên bàn phím máy tính.
Nhìn hai giọt nước mắt kia, cả người Tống Ân Tâm đều cứng ngắc lại.
Cùng lúc đó, ở một bên khác.
Thẩm Anh Anh mặt đầy hoảng hốt lại vô tội mà đưa điện thoại đến trước mặt Giang Duệ: "Tôi...!Tôi cũng không biết bị làm sao nữa? Điện thoại của anh...!vừa nãy đột nhiên có người gọi đến, tôi lại bởi gì mấy ngày qua bị fan tư sinh dọa sợ nên mới phản xạ có điều kiện mà cúp điện thoại, thấy có gì đó không đúng, muốn nhanh chóng gọi lại giúp anh, ai biết chỉ sơ ý một chút điện thoại liền tối đen rồi, anh xem thử xem nó bị gì rồi..."
Nghe vậy, Giang Duệ vừa giúp Thẩm Anh Anh sửa điện xong, liền nghi ngờ mà đưa tay nhận lấy điện thoại của mình, vừa định xem xét lại kỹ càng thì một giây kế tiếp trên trán anh ta đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Vừa quay đầu, anh ta liền nhìn thấy Thẩm Anh Anh rút khăn giấy ra, nhón chân lên tỉ mỉ giúp anh ta thấm mồ hôi trên trán.
Mặt Giang Duệ bắt đầu nóng lên.
Thẩm Anh Anh đang giúp anh ta lau mồ hôi, thấy mặt anh ta đỏ lên, mặt cũng không kiềm chế được hơi ửng hồng.
Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng lên.
Lúc này, trong tầng lầu đối diện nhà Thẩm Anh Anh, đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện thô tục của hai người đàn ông.
"Ôi trời ơi, quá bạo rồi nha! Không phải Thẩm Anh Anh được mệnh danh là xử nữ cuối cùng trong vòng giải trí sao? Hơi nước cũng quá nhiều rồi, này này, mau nhìn đi, sắp hôn lên rồi, sắp hôn lên rồi kìa..."
"Ban ngày ban mặt, ngay cả rèm cửa cũng chẳng thèm kéo lại, lẽ nào...!Ha ha ha, tin tức này mà lộ ra ngoài, hai chúng ta mà không nổi thì cũng khó nha!"
Nghe hàm ý trong lời nói của bọn họ, cũng biết hai người này tám chín phần mười chính là chó săn mà Thẩm Anh Anh bảo mẹ mình tìm đến.
Ninh Tiêu không hề biết cốt truyện đã sớm vì Thẩm Anh Anh bên kia nỗ lực tăng nhanh tốc độ gấp tám lần mà không ngừng đổi mới, buổi trưa sau khi ăn cơm cùng với Giang Úc xong, liền dứt khoát ở lại phòng làm việc của anh không chịu đi.
Còn không phải là bởi vì hiện tại mỗi người ở lầu 17 đều đã biết thân phận của cô sao, chỉ cần cô ở đó, toàn bộ phòng làm việc liền yên tĩnh đến nỗi chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ, chỉ cần cô ra khỏi phòng làm việc riêng của mình, muốn đóng mộc hoặc lấy cho mình chén nước hay làm gì đó, ngay lập tức liền có người tranh nhau đến giúp.
Ninh Tiêu thấy không có ý nghĩa, nên dứt khoát đem công việc của mình chuyển đến phòng làm việc của Giang Ú, tìm một chỗ bắt đầu làm việc.
Ngược lại với sự thư thái của cô, tiết tấu làm việc của Giang Úc lại hoàn toàn bị sự đột nhiên xuất hiện của cô làm cho rối loạn.
Khiến cho anh cứ một chút, mắt lại không tự chủ mà nhìn về Ninh Tiêu ở bên kia, trong đầu còn vô thức mà nhớ đến chuyện đêm qua của hai người họ, hồi tưởng một hồi, Giang Úc liền chậm rãi với lấy tấm thảm mỏng bên cạnh trùm lên đùi mình, liền mở chai nước bên cạnh, dồn sức uống một ngụm, nhưng vẫn không thể dập tắt được sự nóng bỏng trong lòng.
Hiệu suất làm việc thấp đến nỗi làm người ta tức giận thì cũng thôi đi, vậy mà lúc anh đem văn kiện đã ký xong đưa cho thư ký Tần, trong chốc lát liền thấy cậu ta lúng túng mà ôm vặn kiện trở lại.
Thấy cậu ta, Giang Úc nhíu mày.
"Làm sao vậy?"
Anh bình tĩnh hỏi.
Chờ thư ký Tần dè dặt mà để tất cả văn kiện trước mặt anh, Giang Úc lập tức không bình tĩnh nỗi nữa.
"Tổng tài, ký...!ký sai rồi."
Chỉ thấy trên văn kiện không một chỗ cần ký tên nào mà không viết hai chữ Ninh Tiêu, có chỗ còn táo bạo mà vẽ hình mũi tên xuyên tim, vị trí mà mũi tên chỉ vào còn không phải là tên của Ninh Tiêu thì còn có thể là cái gì.
Chỉ mới nhìn qua, Giang Úc lập tức "bốp" một tiếng mà đóng văn kiện lại.
Một tiếng này trực tiếp thu hút sự chú ý của Ninh Tiêu đang chăm chỉ làm việc bên cạnh, cô tò mò nhìn về phía bên này, nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng đã cười đến lăn lộn.
Ha ha ha, cô dùng hồn thức nhìn thấy hết rồi, cái gì cũng đều nhìn thấy, một mũi tên xuyên tim còn tạm ổn, ha ha ha.
Giang Úc anh là quỷ ấu trĩ!
Bên này, Giang Úc thấy rõ ánh mắt Ninh Tiêu đã để ý đến bên đây, thấy cô còn muốn đi tới để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh liền đem những văn kiện đã sửa xong đưa đến tay của thư ký: "Máy tính của cậu hẳn là đã lưu lại một bản, in lại một lần nữa, chút nữa đưa vào cho tôi."
"Được, tổng tài."
Thư ký Tần nhịn cười gật đầu.
Cậu ta không biết, khi tổng tài nhà mình yêu đương lại như thế...!ha ha ha ha quá buồn cười rồi!
Trong lòng cười xong rồi, thư ký Tần mới đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức nghiêm mà báo cáo với Giang Úc: "Tổng tài, dựa theo sắp xếp trước đó, toàn bộ lịch trình chiều nay đã giúp anh đẩy xuống, chúng ta một giờ rưỡi xuất phát, khi đó bọn trẻ ở Nhà Bình Yên đều đã ngủ trưa dậy, xin hỏi có được không?"
Nghe đến đó, Giang Úc còn chưa trả lời, Ninh Tiêu liền lên tiếng hỏi trước: "Nhà Bình Yên, tôi nhớ đây hình như là trung tâm bảo trợ trẻ khuyết tật mồ côi, chẳng lẽ..."
Nghe vậy, vẻ mặt thư ký Tần tự hào mà quay sang Ninh Tiêu: "Đúng vậy, phu nhân, là trung tâm bảo trợ trẻ em khuyết tật mồ côi.
Do Giang tổng một tay sáng lập nên từ 10 năm trước, hiện tại trên cả nước đã mở hơn 99 nhà rồi.
Gần như mỗi năm, Giang tổng sẽ xây dựng thêm hai nhà, không chỉ dành cho cô nhi, mà cả những đứa trẻ trong gia đình nghèo cũng có thể vào để được điều trị tốt nhất.
Mà tòa nhà lớn nhất ở thành phố của chúng ta, cứ cách ba tháng Giang tổng đều sẽ đích thân đi qua đó xem tình hình, ngày hôm nay vừa vặn tròn ba tháng..."
Nói đến đây, trên mặt và trong lời nói của thư ký Tần đều đầy ắp tự hào, đã sớm trở thành fan não tàn của Giang Úc rồi, nói đến cao hứng, vừa định tạo ra một tràng rắm cầu vồng, thì đã bị Giang Úc mở miệng cắt đứt: "Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi đóng mộc văn kiện trước đi, bây giờ cách thời gian chúng ta lên đường cũng không còn nhiều nữa, hy vọng cậu có thể làm xong hết việc của mình vào lúc một giờ rưỡi."
Nghe vậy, thư ký Tần lập tức đứng thẳng người, cũng không dám nói thêm gì nữa, ôm đống văn kiện này lên rồi vội vàng đi ra ngoài.
Ánh mắt Ninh Tiêu nhìn về phía Giang Úc đặc biệt phát sáng.
Mười năm trước, mười năm trước cùng lắm Giang Úc cũng chỉ mới mười bảy tuổi thôi, khi đó anh vừa bị liệt chưa được hai năm, lúc đó anh đã phấn chấn lại thì cũng không nói gì đi, còn bởi vì bản thân gặp phải chuyện không may mà quyết định đưa tay giúp đỡ những người có hoàn cảnh giống mình.
Thật sự là...
Nghĩ tới đây, Ninh Tiêu trực tiếp chạy bước nhỏ đến bên cạnh, trực tiếp ngồi lên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, nhắm ngay trên môi anh mà hôn lên: "Làm sao bây giờ? Em phát hiện.
hình như em càng ngày càng thích anh..."
Thích?
Anh hiện tại cũng không có uống say mà.
"Em nói cái gì?"
Ánh mắt Giang Úc lóe lên.
Ninh Tiêu nhìn ra được ánh mắt của anh, nhưng lại hoàn toàn không có ý muốn trêu anh, cô dùng sức ôm chặt cổ anh, nói lại một lần nữa "Em nói em thích..."
Lời còn chưa nói hết đều đã bị răng môi hai người bao phủ.
Buổi chiều Ninh Tiêu vui vẻ theo lên xe Giang Úc đến Nhà Bình Yên, khuôn mặt vẫn hưng phấn như vậy.
Thấy thế, Giang Úc cười cười lau mồ hôi trên trán cho cô do vừa nãy cô cùng mấy bạn nhỏ vừa được lắp chân giả chơi đá banh, cười hỏi: "Vui như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, anh xem bọn nhỏ có bao nhiêu hưng phấn? Nghe tiểu Kiệt nói chân của bọn trẻ là do vì lúc còn rất nhỏ bị bệnh mà phải cắt đi, cho tới bây giờ cũng không biết được đi bộ là cảm giác gì, chứ đừng nói đến đá banh, không thấy bọn nhỏ sau khi hồi phục được biết là sau này mình có thể đi lại, hơn nữa..."
Ninh Tiêu còn chưa nói hết câu, âm thanh của cô cũng từ từ thấp xuống.
Đơn giản là tuy nụ cười trên mặt Giang Úc vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong đáy mắt lại hơi tối sầm lại.
Thấy thế, Ninh Tiêu liền âm thầm thay đổi chủ đề, bước đến bên tai anh nhỏ giọng: "Ha, xem bọn nhỏ vui vẻ như vậy, đáng yêu như vậy, không biết sau này con của hai chúng ta có phải cũng đáng yêu như vậy không?"
Nghe vậy, ánh mắt của Giang Úc hơi sâu, quay đầu nhìn cô: "Vậy phải xem lần trước em nói thưởng cho anh có được tính hay không?"
Ninh Tiêu: "? ? ?"
Thưởng?
Không phải tối qua đã thưởng xong rồi sao?
"Thưởng gì cơ?"
"Hôm đó lúc ăn cơm trưa, em ở trong phòng làm việc nói sẽ thưởng cho anh."
Ninh Tiêu: "? ? ?"
"Đêm qua không phải đã..."
"Hả? Đêm qua xảy ra chuyện gì, anh có lỡ nói cái gì không? Tại sao anh lại không nhớ rõ nhỉ? Không phải em nói uống say rồi thì cái gì cũng không nhớ rõ sao? Anh cũng không có giả say để gạt em, đương nhiên là không nhớ rõ tối hôm qua đã nói, đã làm gì rồi."
Ninh Tiêu: "? ? ?"
Giang Úc: "Anh là một người thật thà giữ chữ tín đó, em nói tối hôm qua anh cho em tám vinh tám nhục có đúng không? Anh sẽ không cố ý làm cái chuyện giả say không thành thật này đâu.
Cho nên...!chuyện mà anh chưa nói chính là chưa từng nói, việc mà anh chưa làm chính là chưa từng làm, tuyệt đối không nói dối em."
Ninh Tiêu: "..."
Đau chân.
jpg
Mà trong lúc hai người Ninh Tiêu và Giang Úc đang trêu tới trêu lui, buổi tối đó cũng không biết là có thưởng hay không.
Buổi trưa ngày thứ hai, tin tức trực tiếp bùng nổ trên Weibo.
# Tiểu hoa đán đang nổi Thẩm Anh Anh công khai bạn trai thần bí, nghi là Nhị thiếu của Giang thị #
# Nhìn rõ bộ mặt không muốn để người biết của Thẩm Anh Anh #
# Trai tài gái sắc, lại thêm một tiểu hoa sắp tiến vào nhà giàu? #
# Phim mới chiếu của Thẩm Anh Anh #
# Trực tiếp tiểu hoa đán cùng bạn trai mới ngọt ngào dùng cơm ở nhà hàng Quân Duyệt #
Cùng lúc đó, điện thoại trên tay Tống Ân Tâm trực tiếp từ trong tay của cô ấy rơi xuống, đập trên nền đất vang lên một tiếng bốp.
Cô ấy nhớ rõ, Giang Duệ nói với cô ấy ——
Buổi trưa phải cùng một người bạn thân đi ăn trưa, không thể cùng cô ấy lên tầng cao nhất ăn cơm rồi.
Ha...
Bạn thân....