Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 46: 46: Chương 312






Đợi cô thay xong quần áo, trang điểm xinh đẹp, tất cả đều đã chuẩn bị xong, vừa xoay người liền nhìn thấy Giang Úc đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất có dụng ý khác mà xem một cuốn sách không biết là sách gì, nghe thấy tiếng động của cô liền lập tức khép quyển sách trên đầu gối lại, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, chuẩn bị nói chuyện.
Ninh Tiêu liền mở miệng nhanh hơn anh một bước: “Nếu như anh đã không muốn đi cùng em, vậy em chỉ có thể đi một mình rồi, ồ, chính là có lẽ buổi tối sẽ trở về muộn chút, cũng không biết những bạn học đó có uống rượu hay không, à, anh yên tâm, em không lái xe đến đó, vì vậy anh không cần lo lắng em sẽ uống rượu lái xe, ồ phải rồi, nếu như buổi tối muộn quá, anh cứ ngủ trước đi, không cần đợi em nữa, bye bye!”
Nói xong Ninh Tiêu căn bản không cho anh cơ hội, vẫy tay với đối phương một cái, liền lập tức đi ra ngoài.
“Ninh…”
Giang Úc mới chỉ gọi một tiếng như vậy, Ninh Tiêu đã nhảy nhót xuống lầu.
Thấy vậy, người đàn ông siết lại nắm tay, môi gắt gao mím chặt lại, trong mắt không khỏi lóe qua một tia tủi thân, nhưng rất nhanh anh đã ngẩng đầu lên, đẩy xe lắm đến trước cửa sổ sát đất.
Không nghĩ tới anh vừa đi đến, liền nhìn thấy Ninh Tiêu đã xuống dưới lầu đang cười tủm tỉm vẫy tay với anh, sau đó liền lập tức đi ra ngoài.
Cảnh này khiến môi Giang Úc càng mím chặt hơn, sau đó cứ như vậy nhìn bóng lưng của đối phương dần dần biến mất trong tầm mắt của anh, lúc này anh mới mắt mắt lại chút, gọi một cuộc điện thoại.
“Ừm, là tôi.

Chuyện để anh chuẩn bị đã chuẩn bị xong hết chưa? Được, bây giờ tôi liền ra ngoài, ừm, lập tức đến.”
Cứ như vậy không rõ ràng mà nói xong với người bên kia điện thoại, Giang Úc liền trực tiếp cúp điện thoại, đẩy xe lăn đến thang máy đi xuống lầu.
“Tiểu Khâu, lập tức chuẩn bị xe cho tôi.”
“Đi đâu vậy, Giang tổng?”

“Khách, sạn, Kim, Hoa.”
Giang Úc gằn từng chữ một, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà lúc này Ninh Tiêu đang ngồi trên taxi đã không chỉ cười trộm một lần, ồ bạn hỏi tại sao cô ấy lại muốn đi taxi, chậc, có ông xã đến đón ai còn lái xe nữa!
Nghĩ đến đây, Ninh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng đặc biệt vui sướng.
Thời gian Ninh Tiêu đến rất sớm, nhưng cô đến sớm như vậy rồi, cô cũng vẫn có thể nhìn thấy vài người đang đứng ở cửa khách sạn không ngừng hàn huyên, nói là hàn huyên, nhưng nhìn biểu cảm của những người này, có người khinh miệt, có người ngượng ngùng, cũng biết rằng câu nói kia không sai chút nào, bạn bè tụ hội chính là đại hội khoe khoang.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Tiêu bỗng nhiên dâng lên một tia lo lắng.
Cô đi taxi đến đây, những người này sẽ không không thèm quan tâm mà đi lên cười nhạo chứ, vậy thì phiền phức rồi…
Không phiền phức chuyện khác, chỉ phiền phức lát nữa âm thanh chồng cô vả mặt quá vang, tiếng ồn làm phiền mọi người.
Ninh Tiêu trực tiếp lộ ra nụ cười của vai phản diện.
Cùng với xe taxi chậm rãi dừng lại, Ninh Tiêu trả tiền xong liền trực tiếp xuống xe.
Vừa thấy Ninh Tiêu xuống xe, mấy người ban đầu còn đứng ở cửa khách sạn đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
Tạm không nói đến sự kinh diễm trong mắt đám con trai, mấy người được gả tốt, đặc biệt là người từng ở chung một ký túc xá với Ninh Tiêu ban đầu, cứ thích so sánh với cô, tốt nghiệp rồi cũng không buông tha, sau đó trực tiếp so sánh đến khi Ninh Tiêu ban đầu chia tay với Giang Duệ, hai mắt nhìn thấy liền sáng lên.
Sau đó khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, một người phụ nữ giẫm lên giày cao gót mười mấy xăng ti mét của mình mạnh mẽ vài bước liền đi tới trước mặt Ninh Tiêu, đánh giá trên dưới một chút, lại nhìn xem xe taxi đang đi xa sau lưng cô, trên mặt lộ ra vui sướng khi người gặp họa.
“Này, Ninh Tiêu, cậu không phải chứ? Ra ngoài… ra ngoài liền đi loại xe đó? Cậu cũng có thể ngồi được, trời ơi! Cậu vẫn chưa chia tay với bạn trai quỷ nghèo kia sao? Không phải chứ? Loại tiểu bạch kiểm đó trừ bỏ khuôn mặt, toàn thân trên dưới còn có điểm nào có thể ra tay nữa? Chậc chậc chậc…”
Người phụ nữ vừa nói vừa toét miệng rất lớn.

Nhưng đối với câu nói này của cô ta, Ninh Tiêu tỏ vẻ tán thành trăm phần trăm, Giang Duệ cũng chỉ có khuôn mặt đó, khuôn mặt đó còn không bằng bộ dáng quý công tử kiêu căng ốm yếu của Giang Úc.
“Cái gì? Bạn trai quỷ nghèo cái gì? Ninh Tiêu còn từng yêu đương với bạn trai quỷ nghèo? Không phải chứ? Tôi còn nhớ thời đại học, bạn trai của đại hoa khôi Ninh Tiêu của chúng ta không có người nào tài sản trong nhà dưới chín chữ số, vậy mà còn có bạn trai quỷ nghèo, ai vậy ai vậy? Người đàn ông nào lợi hại như vậy? Vậy mà có thể theo đuổi được Ninh Tiêu của chúng ta?”
Một cô gái vẻ mặt tò mò truy hỏi.
“Ôi chao, làm sao tôi biết là ai, chỉ từng nhìn thấy hai người bọn họ trong một cửa hàng đồ hiệu, mọi người chưa nhìn thấy dáng vẻ nghèo khổ của tên kia, Ninh Tiêu thử thêm một bộ quần áo, vẻ mặt anh ta đều không kiên nhẫn, còn dạy dỗ Ninh Tiêu quần áo mặc thoải mái là được, những thứ đồ xa xỉ đó đều là đồ vật không cần thiết, chậc chậc!”
“Thật hay giả vậy, Ninh Tiêu cậu không phải chứ? Vậy mà lại có thể thuận mắt loại người đó, không giống phong cách của cậu chút nào!”
“Đúng vậy đúng vậy, ôi, hôm nay hai người đã kết hôn chưa? Hôm nay tại sao không mang theo bạn trai cậu cùng tới chứ?”
“Chúng tôi chia tay rồi.”
Ninh Tiêu mỉm cười trả lời.
“Hả? Chia tay rồi?” Vừa nghe Ninh Tiêu nói như vậy, nháy mắt trên mặt những cô gái này liền lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, có vài người thậm chí còn có vẻ mặt kiêng kị tức giận, dù sao mấy người bọn họ còn chưa từng có bạn trai, nghe nói Tần Khải đến rồi, vì vậy mới trang điểm xinh đẹp đến đây, bây giờ Ninh Tiêu đến rồi, lại xinh đẹp như vậy, làm sao Tần Khải còn nhìn thấy bọn họ!
“Nhưng mà, tôi đã kết hôn rồi.”
Thay đổi thất thường, mấy cô gái này suýt chút nữa vui mừng mà khóc tại chỗ.
“Cái gì? Cậu đã kết hôn? Chúc mừng chúc mừng!”
“Chúc mừng! Ninh Tiêu, không nghĩ đến cậu sẽ kết hôn sớm như vậy! Tại sao không mời bọn mình ly rượu mừng? Ôi hôm nay sao chồng của cậu không cùng đến với? Mà lại để cậu một mình… một mình ngồi xe đến đây?” Bạn cùng phòng thích so sánh trước kia lịa tìm được điểm cười nhạo mới, lại bắt đầu rồi.
Mà người đàn ông đẹp trai mặc bộ tây trang màu đen đứng phía sau mọi người vừa nghe thấy tin tức Ninh Tiêu đã kết hôn, nháy mắt sắc mặt liền trầm xuống.

“Tần Khải!”
Một cô gái vừa thấy anh ta liền mở miệng gọi một tiếng, sau đó ngọt ngào mà nói: “Cậu đến rồi sao không nói chuyện? Ninh Tiêu, Ninh Tiêu cậu còn nhớ chứ, hoa khôi lúc đó, cô ấy đều kết hôn rồi cậu có nghe thấy chưa? Thật không phúc hậu rồi, đều không gọi chúng ta uống rượu mừng! Ha ha ha…”
Cô gái kia cười đến vô cùng thoải mái, suy nghĩ nhỏ kia rất rõ ràng, những người ở đây không có ai không nhìn ra suy nghĩ của cô ta.
Nghe đến đây, người đàn ông mặc tây trang ngẩng đầu nhìn Ninh Tiêu một cái sâu thẳm, siết siết nắm tay, liền miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Mọi… mọi người đều đã đến cửa rồi sao còn chưa đi vào, nơi này tôi đã đặt xong ghế lô từ sớm, nhóc mập bọn họ nói đã đến từ lâu rồi, đang ở trong đại sảnh đợi chúng ta, chỉ thiếu chúng ta, mau chóng đi vào thôi!”
“Được!”
Vài người đáp một tiếng, liền cùng nhau theo cửa kính xoay tròn mà đi vào, ai ngờ vừa mới vào cửa, một đợt tiếng cãi cọ ồn ào truyền ra từ vị trí quầy tiếp tân.
Mọi người nhìn qua đó, liền thấy bạn học trước đây của bọn họ đám người Vương mập đang đứng trước quầy tiếp tân cãi cọ gì đó.
Thấy vậy, Tần Khải vội vàng từ phía sau mọi người đi tới.
“Có chuyện gì vậy?”
“Khải Từ, em gái quầy tiếp tân này nói hôm nay từ tầng hai trở lên của khách sạn Kim Hoa đều bị người khác bao rồi, nếu muốn tụ tập ăn uống, chỉ có thể ở đại sảnh tầng một.”
“Để tôi đến.”
Tần Khải trấn an anh ta một chút, liền đứng lên trên cùng: “Xin lỗi, Dương Xuân Bạch Tuyết các của tầng năm tôi đã đặt trước một tuần rồi, cô có thể tìm ghi chép một chút, tôi tên Tần Khải, trên đó có lẽ có tên của tôi.”
Nụ cười của người đàn ông ôn hòa vô cùng.
Nghe thấy vậy, cô gái quầy tiếp tân cười vô cùng tiêu chuẩn: “Thật xin lỗi, tiên sinh.

Đây là quyết định của ông chủ chúng tôi, hôm nay có khách quý đã đặt tất cả ghế lô từ tầng hai trở lên, còn có, tiên sinh, khách sạn chúng tôi có lẽ đã báo trước một ngày cho ngài, ngài đặt trước đã hủy bỏ, hơn nữa đã bồi thường, không biết ngài…”
Nghe vậy, Tần Khải bỗng nhăn mày lại, sau đó loại trừ một chút trong trí nhớ hỗn loạn của mình, dường như thư ký thật sự đã nói như vậy với anh ta, nhưng anh ta tự cho rằng tình cảm của mình và ông chủ Kim Hoa còn không tính kém, đến đây nói với đối phương một chút có lẽ không có vấn đề, ai nghĩ tới…

Người đàn ông nhíu mày lại, còn chưa kịp nói ra quan hệ của anh ta.
Mấy người bạn tốt bên cạnh Tần Khải đã không chịu được: “Khách sạn của các người làm việc kiểu gì vậy? Phòng tiệc đã đặt xong từ sớm vậy mà vẫn để người khác đặt mất! Có phải rất quá đáng không? Rốt cuộc cô có biết người đang đứng trước mặt cô là ai không? Còn có, rốt cuộc là người nhiều tiền nào? Thật sự là tiền nhiều đốt đi, còn bao cả cái khách sạn? Cũng không biết làm cái gì?”
“Thật ngại quá, người đã bao khách sạn là tôi.

Thật sự rất xin lỗi làm phiền đến mọi người.

Nhưng ai bảo vợ tôi đi tụ tập bạn học cũng không đưa tôi đi theo, không có cách nào tôi chỉ có thể tự mình bao khách sạn, tự mình chủ động đến đây.”
Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói quen thuộc và oán hận.
Nghe thấy vậy, Ninh Tiêu nghẹn cười quay đầu, liền nhìn thấy Giang Úc ngồi trên xe lăn, đang cười rất ôn hòa với bọn họ.
“Bà xã, chào buổi tối.”
Trong nháy mắt, mọi người đều trừng lớn mắt, không thể tin được mà nhìn về Ninh Tiêu.
Ninh Tiêu cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc, trong lòng lại sớm đã oán thầm
Ừm, vẫn là anh lợi hại.

.