Có thể nói, Ninh Tiêu vừa đẩy cửa ra đã khiến toàn bộ lớp học nổi một trận sóng ngầm, các bạn học đã sớm không còn tâm trí nào để học tập mà chỉ muốn ăn dưa, hơn nữa điện thoại dưới hộc bàn còn không ngừng rung lên, ngón tay mỗi người đều vuốt bình luận đến chẳng thấy hình dáng.
Lúc này bọn họ cũng đã hiểu ra bí kíp cao cấp của Ninh Tiêu, ai mà ngờ được sau khi đổi chỗ ngồi, vị trí của cô lại ở giữa Diêm Liệt và Quý Thiên Minh chứ, đây rõ ràng là đang đề phòng không có người này thì còn có người khác! Dưới khu bình luận, mỗi nữ sinh đều hô to chơi không lại, chơi không lại, bí kíp của hoa khôi cao siêu quá, bọn họ phải về quê thôi.
Còn các nam sinh thì lại giải thích cho Ninh Tiêu dưới khu bình luận, nói rằng cô chắc chắn không hề nghĩ đến việc này, hơn nữa, chuyện giữa cô và Quý Thiên Minh còn chưa biết thật hay giả đâu!
Quan điểm khác nhau nhưng tấm lòng ăn dưa thì như một, mỗi một bình luận đều vô cùng náo nhiệt, cãi nhau hăng say đến mức sắp thở phì phò.
Trong đó, Ngô Phán Đệ là người hưng phấn nhất, dù sao cũng chỉ có một mình cô ta biết chuyện Ninh Tiêu đã thật sự tỏ tình với Quý Thiên Minh, còn có học bá Văn Chân Chân sống cùng ký túc xá và những chuyện không thể để người khác biết nữa, lẽ nào cô ta còn không rõ nữa hay sao?
Không lâu trước đây, cô ta đã tận mắt nhìn thấy Quý Thiên Minh đưa Văn Chân Chân không có gì nổi bật ngoại trừ thành tích về ký túc xá.
Đến bây giờ, cô ta còn nhớ rõ lúc đó bản thân đã vì ghen tỵ mà ném đi một quyển sách bài tập của đối phương, đó là quyển bài tập mà giáo viên sẽ kiểm tra vào ngày mai.
Nhưng cô ta không ngờ rằng giáo viên không chỉ không để ý đến việc Văn Chân Chân có thành tích tốt không làm bài tập mà còn an ủi cô ấy mấy câu, không hề nói mấy câu châm chọc như “Mất bài tập à? Sao em không làm mất đầu của em đi?” như với các bạn học khác.
Chuyện đó đã khiến Ngô Phán Đệ vô cùng tức giận.
Tuy nhiên, bây giờ cô ta không còn giận nữa, cô ta không chỉ không tức mà còn đang mong đợi đến khi Ninh Tiêu nhìn thấy tình ý giữa Quý Thiên Minh và Văn Chân Chân, sau khi phát hiện bản thân mình lại thua trước một Văn Chân Chân vô cùng tầm thường như vậy, cô ta muốn nhìn xem Ninh Tiêu làm sao có thể tiếp tục giả làm một con nhỏ trà xanh nhu nhược, vân đạm phong khinh như trước, hừ!
Dù sao cô ta cũng đã tận mắt thấy, chính tai nghe Ninh Tiêu tỏ tình, đúng là một tình cảm chân thành, nhưng không có được ai cũng tốt thôi, huống chi giữa Quý Thiên Minh và Diêm Liệt, giữa hotboy và trùm trường, chỉ cần nhìn thôi cũng biết nên chọn ai.
Cô ta chỉ việc đợi mà thôi!
Trừ những người đang ăn dưa ra thì chỉ còn lại nữ chính Văn Chân Chân một lòng học tập, không để ý đến chuyện người khác, nam chính Quý Thiên Minh với gương mặt đen xì sau khi nhìn thấy Ninh Tiêu xuất hiện, biết được chỗ trống cạnh mình thuộc về ai, và…
Đại ca trùm trường có sắc mặt còn đen hơn cả Quý Thiên Minh, toàn thân anh tản ra một hơi thở u ám, trong ánh mắt tuy đã bắt đầu bốc lửa nhưng sâu dưới đáy mắt lại có vài tia tủi thân không nói nên lời - Diêm Liệt.
Sau khi Ninh Tiêu đẩy cửa ra, tuy cô phát hiện bầu không khí trong lớp có hơi không đúng lắm nhưng vẫn nhìn sang hướng Diêm Liệt trước.
Sau đó cô buồn cười phát hiện ngay khi cô vừa nhìn về hướng đối phương, anh đã lập tức nhìn sang chỗ khác, động tác lúc quay đi rất nhanh, sau đó anh nằm gục xuống bàn ngủ.
Nhìn dáng vẻ ấy là biết đang thể hiện “Sao cậu lại trẻ con đến như vậy chứ, mình tức giận, ghen, khó chịu rồi”.
Ninh Tiêu bị anh chọc đến nỗi xém chút nữa đã bật cười tại chỗ, cô không hề để ý đến ánh mắt của tất cả mọi người đang tập trung trên người, chỉ đi về chỗ ngồi của mình.
Không ngờ rằng đúng lúc ấy, nam chính Quý Thiên Minh có vẻ ngoài không phân cao thấp với Diêm Liệt, trên người thoáng tỏa ra khí chất kiêu căng bỗng đứng lên.
“Đứng dậy, chúng ta đổi chỗ ngồi.”
Trong lớp học tĩnh lặng, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, anh ta vô cảm nói với Văn Chân Chân đang ngồi bên cạnh mình.
“Hả?”
Lúc bấy giờ, Văn Chân Chân không biết chuyện gì đang xảy ra khẽ nâng gương mặt nhỏ nhắn bị che bởi một chiếc mắt kính lớn gọng đen khỏi sách bài tập, cô ấy ngơ ngác nhìn vẻ mặt âm trầm của Quý Thiên Minh đang ngồi bên cạnh mình, nghĩ rằng cậu ta lại đang dở chứng gì nữa đây, cô ấy bất đắc dĩ nhăn mũi, thu dọn sách vở đang chất đống trên bàn mình lại.
Trong lúc nhất thời, cả lớp học chỉ có thể nghe thấy tiếng Văn Chân Chân dọn dẹp sách vở.
Trong tiểu thuyết vườn trường, trai gái ngồi chung một bàn thường sẽ xảy ra chuyện tình yêu, giống như cô và Diêm Liệt vậy.
Bên này, Ninh Tiêu không hề quan tâm đến chuyện kia vì cô vẫn đang mải nghĩ về chuyện này.
Diêm Liệt bị những lời kia phá giấc ngủ vừa mới mở mắt dậy, anh xoay đầu.
Không phải, chờ một chút…
Cậu ta dựa vào cái gì mà đổi chỗ, cậu ta dựa vào cái gì mà chê Ninh Tiêu? Còn chê thẳng mặt cô trước nhiều người như vậy nữa? Sao cậu ta dám chắc Ninh Tiêu muốn ngồi cùng với cậu ta? Cô vẫn chưa nói gì hết mà? Anh… Anh ở đây còn đang đợi cô tới… Tới dỗ anh đây nè?
Anh cũng tức giận chứ bộ!
Nhưng rốt cuộc tại sao cậu ta lại dám làm ra những chuyện như vậy chứ? Cậu ta tưởng rằng Ninh Tiêu tỏ tình với cậu ta một lần là cô sẽ vẫn thích cậu ta đến bây giờ sao? Tối qua hai người họ còn gọi video cho nhau đó! Cô nói cô muốn gặp anh, còn bảo hôm nay sẽ mang cho anh đồ ăn ngon!
Cho nên… Cho nên người Ninh Tiêu thích là anh đúng không?
Nghĩ tới đây, Diêm Liệt siết chặt tay, cắn răng nhìn sang Ninh Tiêu.
Sau khi nghe thấy lời kia, những người trong lớp cũng nhìn sang Ninh Tiêu theo bản năng như Diêm Liệt, bọn họ bắt đầu tin rằng giữa Ninh Tiêu và Quý Thiên Minh thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ là không biết bây giờ, trên mặt hoa khôi trường sẽ để lộ biểu cảm khó chịu hay tủi thân đây, dù sao thì ngay cả bọn họ cũng có thể nghe được sự chán ghét từ trong lời nói của Quý Thiên Minh, chắc là người đẹp chưa từng bị nam sinh nào đối xử với mình như vậy đâu nhỉ…
Sau đó, tất cả mọi người bao gồm cả Diêm Liệt chỉ thấy…
Gương mặt Ninh Tiêu tươi cười chỉ nhìn Diêm Liệt từ đầu đến cuối như không hề nghe thấy lời nói lúc nãy của Quý Thiên Minh, cô thậm chí còn không dừng bước chân lại.
Thấy Diêm Liệt cũng đang nhìn mình, ánh mắt Ninh Tiêu lập tức sáng lên, bước chân lại càng nhanh hơn.
Trong mắt cô vốn không hề có Quý Thiên Minh và Văn Chân Chân, cô bước hai ba bước lớn đến chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống, sau đó nhanh chóng lấy một chiếc hộp được gói bằng khăn có in hình Hello Kitty từ trong balo ra, tiếp theo, cô lại mở khăn ra để lấy một hộp cơm nho nhỏ ở trong, ánh mắt cô tỏa sáng như ánh sao nhìn Diêm Liệt đang ngồi bên cạnh, bởi vì trong lớp quá yên tĩnh, cô có nói nhỏ lại một chút.
“Này, mang cho cậu đó, chiều nay mình đã làm theo video hướng dẫn trên mạng hết cả một buổi chiều, có đủ các loại mochi trái cây hết, xoài, đào mật rồi bắp, còn có cả dâu tây mà cậu thích nhất nữa, trước khi đến đây, ba mẹ mình đã ăn thử và nói là rất ngon nhưng cũng có thể là họ đang gạt mình, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, dù cho mình có làm cái gì thì bọn họ cũng đều khen mình đến nở hoa cả.
Cậu mau ăn thử một cái đi!”
Lúc nói chuyện, Ninh Tiêu còn lấy một cái mochi dâu tây bỏ thẳng vào miệng Diêm Liệt vẫn còn đang ngơ ngác buồn ngủ.
Bởi vì động tác quá nhanh, Diêm Liệt còn không kịp tránh được cô, đương nhiên, lúc này đầu óc Diêm Liệt đã không còn suy nghĩ gì đến việc tránh động tác của cô.
Giây tiếp theo, trong miệng anh tràn ngập vị ngọt dịu nhẹ man mát nên Diêm Liệt không thể chú ý đến viên mochi ngọt ngào ấy bởi vì đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của Ninh Tiêu vừa mới đụng trúng khóe môi anh.
Chỉ tiếp xúc một chút như vậy đã khiến Diêm Liệt giật mình đến mức thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng, ngay sau đó, gò má anh nhanh chóng đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhưng ánh mắt anh vẫn ngơ ngác nhìn Ninh Tiêu như cũ.
A a a a!
Trong lòng mỗi bạn học lớp năm che mặt hét to rằng bọn họ vốn chỉ định ăn dưa nhưng cuối cùng lại bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó.
Tại sao, tại sao lại có thể không coi ai ra gì như vậy chứ, hai người có tới đây để ăn dưa đâu, sao lại không để ý đến trái tim mong manh của những cẩu độc thân ở đây, đã không quan tâm đến bọn họ mà còn ép bọn họ phải ăn thức ăn cho chó nữa chứ.
Dẹp, không ăn dưa, không xem náo nhiệt nữa!
Học, đúng, chỉ có học mới khiến bọn họ vui vẻ, chỉ có học mới khiến bọn họ quên đi mọi phiền não trên thế gian này.
Hic.
Bên đây, Quý Thiên Minh nhìn toàn bộ phản ứng của Ninh Tiêu không giống như những gì mình đoán thì kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hai người đang ngồi không xa, cậu ta nhìn thấy hai gò má Diêm Liệt đỏ ửng, khóe miệng Ninh Tiêu thì nở nụ cười rất tươi cùng với rãnh lê nho nhỏ ở miệng.
Quý Thiên Minh nhíu mày, dù sao thì cách đây không lâu, Ninh Tiêu còn kệch cỡm tỏ tình với mình, sau khi bị cậu ta phơi bày còn có vẻ chột dạ cắn rứt, khi gửi đoạn ghi âm cho Diêm Liệt, cậu ta vẫn nhớ rõ gương mặt âm trầm của đối phương.
Sao bây giờ mọi chuyện lại…
Thôi vậy, dù sao đây không phải chuyện liên quan đến cậu ta, cũng không phải chuyện mà cậu ta muốn quản, lời cần khuyên cũng đã khuyên, cậu ta chỉ cần đối xử tốt với… Hả?
“Mình… Mình có thể ăn thử một cái được không?”
Cậu ta vừa mới nghe được cái gì vậy?
Quý Thiên Minh ngạc nhiên nhìn Văn Chân Chân ngồi bên cạnh mình đang thẹn thùng xấu hổ, mặt đầy mong đợi nhìn Ninh Tiêu.
Chờ một chút…
Bên kia, lúc Ninh Tiêu nghe thấy giọng nói nhỏ xíu này thì hơi bất ngờ quay lưng lại nhìn Văn Chân Chân nhưng chỉ sửng sốt một chút thôi, sau đó cô khẽ cười: “Đương nhiên là được, mình làm rất nhiều, cậu thích ăn vị gì, ăn xoài được không?”
Cô vừa cười vừa hỏi.
Vừa nói xong, cô nhìn thấy ánh mắt Văn Chân Chân sáng lên, gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ: “Cảm… Cảm ơn cậu, mình không kén ăn đâu, vị nào cũng được hết!”
Vừa nghe nói như vậy, Ninh Tiêu và Quý Thiên Minh đều không phản ứng gì.
“Cộp.”
Diêm Liệt vừa mới tỉnh táo lại đã không cần nghĩ ngợi mà đóng hộp cơm lại rồi nhét vào hộc bàn, anh nằm xuống, nhắm mắt ngủ, động tác làm liền một mạch, cả cơ thể anh che kín hộc bàn.
Ăn… Sợ là không có ăn rồi…
Thấy vậy, khóe miệng Quý Thiên Minh khẽ co giật, sao cậu ta lại không biết Diêm Liệt - người vẫn luôn phân cao thấp với mình lại không hề có vẻ như mất mát gì mà còn có tương lai thế này nhỉ.
Ninh Tiêu vừa thấy anh như vậy đã biết anh đang nghĩ gì, cô hé miệng cười một cái.
Trong lòng Quý Thiên Minh thoáng xẹt qua thứ gì đó khi nhìn thấy nụ cười này nhưng còn chưa kịp bắt lấy nó, Văn Chân Chân đã mở miệng.
“A, không sao không sao hết, mình cũng không muốn ăn đến như vậy.
Chỉ là… Chỉ là nếu sau này cậu có làm nữa thì có thể làm cho mình một phần với được không?”
Vậy mà còn nói là không muốn ăn đến như vậy?
Quý Thiên Minh: ???
“Hả? À, được, mình sẽ làm.” Ninh Tiêu cười trả lời.
Cô vừa mới nói như vậy, Diêm Liệt ở bên cạnh lại ngồi dậy, kéo chiếc ghế sang một bên làm phát ra tiếng “két…” chói tai.
Ừ, tốt lắm tốt lắm, cô biết anh đang bất mãn.
Nụ cười của Ninh Tiêu lại càng tươi hơn.
Nhưng Ninh Tiêu - bận để ý đến Diêm Liệt - lại không chú ý rằng lúc cô cười, gương mặt nhỏ nhắn của Văn Chân Chân ngồi bên cạnh đã đỏ ửng lên, càng ngày càng đỏ, đến cuối cùng còn nhìn như đang chảy máu.
Nhưng cho dù có để ý đến thì cô cũng không quá lo lắng, cô nhớ ở trong sách, nữ chính Văn Chân Chân vốn là một người xấu hổ như vậy, nói chuyện với người ta chưa tới hai câu thì mặt đã đỏ đến mang tai, mà nam chính Quý Thiên Minh chính là thích dáng vẻ đỏ bừng mặt của đối phương sau khi bị trêu nhất.
Có lẽ chỉ có trời mới biết, lúc này trong lòng Văn Chân Chân đã reo hò đến tận trời.
Mẹ nó!!!!!!!
Nữ thần không chỉ ngồi bên cạnh mình mà còn nói chuyện với mình nữa!!!
Cậu ấy nói chuyện với mình đó!!!
Còn đồng ý sẽ làm đồ ngọt cho mình nữa, trời ơi!! Trời đất ơi!!! A a a!!!
Đúng vậy, không ai biết được một Văn Chân Chân ngoan ngoãn mọt sách lại có tính tình hào sảng đến như vậy, chính cô ấy cũng không biết tại sao mình lại không thể ở chung với người khác, cô ấy không dám nhìn thẳng vào mặt họ, không dám nói nhiều, nếu nói nhiều với ai thì sẽ không khống chế được mà đỏ mặt, rõ ràng cô ấy có thể đấu tranh một cách anh dũng vì thần tượng của mình ở trên mạng, lúc bị ép đến bước đường cùng cũng không khuất phục nhưng tại sao lúc ở chung với người khác lại không khống chế được bản thân đến như vậy chứ!
Cô ấy đã phiền lòng vì tính cách đó của mình rất lâu, cuối cùng vì thật sự không thể đổi được, cô ấy chỉ có thể thích ứng theo hoàn cảnh mà thôi.
Lúc đối mặt với Quý Thiên Minh, nghe những lời trêu chọc của cậu ta, đỏ mặt là do cô ấy không khống chế được nên hé miệng cười, nói cậu ta không nên nói những lời ấy là vì cô ấy sợ rằng nếu mình không kiềm chế được nữa là có thể nói ra mấy lời trêu chọc còn đáng xấu hổ hơn cả cậu ta, đến lúc đó tình hình sẽ lúng túng đến mức không ai có thể cản lại được, ai mà ngờ đối phương lại càng ngày càng thích trêu chọc cô hơn, haiz, đúng là thất sách.
Còn Ninh Tiêu…
Chỉ có trời mới biết cô ấy đã theo đuổi nữ chính trong một manga linh dị gần bảy năm, trông Ninh Tiêu thật sự rất giống với nhân vật ấy! Bộ manga này không nổi tiếng lắm nhưng đã được chuyển thành phim ở nước R, trước đó, cô ấy đã vô cùng thích nữ chính trong bộ manga này, mạnh mẽ tự tin kiêu ngạo xinh đẹp, đó chính là nữ chính đẹp nhất trong số những bộ manga mà cô ấy đã từng đọc qua.
Cho nên không ai biết khi cô ấy vừa nhìn thấy Ninh Tiêu xuất hiện, trong lòng cô ấy đã vẫy gọi lớn đến dường nào.
Chỉ tiếc, vì tính tình bộp chộp của mình nên vẫn chưa tìm được cơ hội để kết bạn với nữ thần.
Sau đó không biết thế nào, nữ thần chỉ cần nhìn thấy cô ấy là mặt đã đầy vẻ chán ghét, cô ấy càng không tìm được cơ hội để đến gần cô hơn.
Bây giờ…
Ha ha ha.
Cùng lúc đó, Diêm Liệt đang nằm trên bàn bỗng cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí lạnh đang dâng lên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao tự nhiên lạnh quá.
Còn nữa, anh vẫn còn đang giận đó, sao Ninh Tiêu vẫn chưa chịu tới dỗ anh!
Hừ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đầu tiên phải nói rõ một chút, nữ chính Văn Chân Chân là nữ thẳng, thẳng cỡ sắt thép luôn ấy.
Cô ấy thích Ninh Tiêu chỉ vì muốn mình cũng có thể trở thành người tự tin, mạnh mẽ như nữ chính trong manga vậy!
Không hắc hóa nữ chính đâu, một cô gái đáng yêu như vậy sao có thể bị hắc hóa được chứ? Ha ha ha.
Kịch nhỏ
Diêm Liệt: Sao cứ có cảm giác như góc tường của mình hơi lung lay, ai đang đào vậy? Không cần đoán, chắc chắn là mày, ra đây quyết chiến một trận đi, Quý Thiên… Gì? Sao lại là cậu???
[Giơ cái cuốc nhỏ] Văn Chân Chân: Ha ha ha.
Quý Thiên Minh: …
Rõ ràng là phim về bốn người nhưng sao mãi mà tôi vẫn chưa có tên??.