Chương 60
Hai tháng cũng trôi qua. Trong hai tháng đó không biết là tứ tướng và ngũ hộ vệ đã bị thương bao nhiêu lần. Nhưng đã tìm đủ được 7 mảnh ghép. Trong hai tháng đã phối hợp với Tropi ba lần kể cả lần đi tìm mảnh Green. Lần nào đi về thì đối tượng bị nhắm đến hầu như đều là Jin và Yu. Nhưng mà Jin thì rất ít khi bị thương nặng, Sam và Rin thì hầu như rất muốn bảo vệ nhỏ nhiều hơn. Nhưng mà hình như phối hợp với Tropi cũng dần tốt hơn. Minh về thì nó và Minh càng có nhiều cuộc nói chuyện bí mật hơn. Nó cũng dần hiểu ra điều gì đó nên khoảng cách giữa nó và đám bạn, bọn hắn cũng dày hơn. Hôm nay bọn nó có một cuộc họp quan trọng ở M.A.S.K. Một cuộc họp quyết định mọi thứ???
- Thầy- all đồng thanh khi bước vào phòng.
- Ngồi đi.
- Chuyện bản kế hoạch là sao ạ?- Yu
- Hơn 2/3 đã bị thất thoát ra ngoài vì thế nên phải dừng lại- thầy nó nói thì mọi người đều hướng ánh mắt về nó.
- Đúng là con giữ bản kế hoạch nhưng đừng có nhìn con- nó
- Cô là người giữ nó, bây giờ hơn 2/3 đã bị lọt ra ngoài. Mọi người không nhìn cô thì nhìn ai đây- Tropi bắt đầu lên tiếng trách móc nó.
- Mọi người nên nhớ. Đúng là tôi giữ nó nhưng tôi không phải là người lập ra nó. Chủ nhân thật sự của nó là...cô.
- Ý cô là bây giờ tôi là người đã bán nó à?
- Tôi không có ý đó.
- Vậy thì ý cô là gì đây? Tôi là con của ông ấy. Dù sao cũng có quan hệ hơn cô. Biết đâu cô vì M.A.S.K đã gây hại cho ML của cô nên...
- Vì sao cô biết chuyện ML có vấn đề với M.A.S.K? Cô...là con nuôi. Quan hệ máu mủ ruột thịt à?
- Tôi...
- Tóm lại mọi chuyện mọi người nghĩ là do tôi làm đúng chứ?
- Anne, mày...có làm không?- Yu ngước mắt lên hỏi nó. Câu hỏi này đúng là thật sự làm cho nó rất sốc.
- Mày cũng nghi ngờ tao?
- Nếu mày có thì mau nói đi- đúng là hôm nay nó có nhiều bất ngờ thật. Rin là người thứ hai tặng nó món quà đó.
- Đủ rồi. Đủ rồi đừng nói nữa. Là tao làm. Đúng là tao đã để nó lọt ra ngoài. Được chưa?- nó cười chua chát đứng bật dậy.
- Em làm thật sao?- một con người nó từng nghĩ sẽ tha thứ nhưng mà....
- Đúng. Là em làm, là tôi làm. Được chưa?
- Đủ rồi. Em đừng có nói nữa. Mọi việc....
- ANH IM ĐI- nó quát lên cắt ngang lời Minh.
- Em....
- Anne. Là con sao? Con có biết là hậu quả của việc phản bội tổ chức là như thế nào không?- thầy nó nghiêm giọng lại.
- Con biết. Là một người đứng đầu chỉ sau một người, thầy nghĩ con phải trả lời câu hỏi này như thế nào?
- Cô thôi đi. Nếu như mọi việc là do cô làm thì cô hãy tuân thủ theo qui tắc đi.
- Qui tắc? Là tôi hay người nào khác phải làm?
- Anne, em nghĩ gì mà làm như vậy hả?- Khang
- Anh không tin. Tuyệt đối không tin. Em không phải người như vậy- Kiệt
- Anh hai. Em nghĩ vậy đó. Em chỉ nghĩ làm thế nào để ML không sụp đổ. Em chỉ nghĩ làm thế nào để R.A.J.S.Y vẫn có thể đứng. Là em làm. Kiệt, cám ơn anh vì đã tin em nhưng em đúng là người như vậy!!!
"Chát"
- MÀY IM ĐI. MÀY NGHĨ MÀY ĐANG DỐI AI HẢ? TAO ĐÃ LÀM BẠN VỚI MÀY BAO NHIÊU NĂM RỒI. TAO KHÔNG TIN MÀY LÀ HẠNG NGƯỜI NHƯ NÓ. NẾU NHƯ MÀY KHÔNG LÀM THÌ VIỆC GÌ MÀY PHẢI NHẬN CHỨ? MÀY BIẾT NGƯỜI LÀM MÀ KHÔNG NÓI THÌ MÀY ĐÃ SAI. KHÔNG PHẢI NHẬN HẾT TRÁCH NHIỆM VỀ MÌNH LÀ TỐT ĐÂU- Sam đã tát nó, nước mắt đã chảy dài trên gương mặt nhỏ. Nhỏ tin nó không phải là người như vậy!!! Nó xưa nay làm việc luôn cân nhắc. Không phải kiểu như bất chấp thủ đoạn.
{Nó rất mạnh mẽ, đúng nhưng chỉ là một mặt nào đó thôi. Còn về mặt tình cảm thì khẳng định rằng nó là một người rất yếu đuối, rất rất dễ bị tổn thương. Nó cố gắng ngọt ngào với hắn là để che đi vết thương khi xưa. Nhưng mà hình như càng cố càng đau. Cứ mỗi lần nó có ý định sẽ quên hết thì hắn lại gây thêm cho nó một vết thương. Nó cũng cảm nhận được tình cảm hắn dành cho nó nhưng làm sao để đáp trả? Đâu phải chỉ cần yêu là có thể chứ?!}
- Là tao. Đừng ép tao nữa mà. Sợi dây chuyền này....bỏ xuống tức là chứng minh cho lời nói...Anne đã chết rồi. Từ ngày hôm nay, mọi việc của tổ chức đã không còn liên quan tới tao nữa- nó nói tới đây thì trong gian phòng này, một khóe môi khẽ động tạo thành một nụ cười nửa miệng đầy ma mị, đắt thắng- Cái chức này có lẽ phải để ột người xứng đáng hơn rồi. Thầy.....à không, Ông Khâu, xin lỗi- nó nói rồi quay lưng bỏ ra ngoài. Minh cũng vội vội vàng vàng chạy theo nó.
- Anne- Rin, Yu, Sam đồng thanh gọi với theo nó
- Nó sẽ giận đó- Minh quay lại nói một câu rồi phóng theo nó.
- Hân, Hân đợi tao- Jin tức tốc đứng dậy đuổi theo nó- Trịnh Khã Hân, mày đứng lại cho tao- cho dù Jin có la có hét cỡ nào thì nó và Minh không một ai dừng lại.
[...]
- Em biết rõ mình bị hại sao lại làm vậy hả?
- Nhưng em nói được gì? Cho dù em có biện minh ình thì anh nghĩ sẽ không có trò khác bẩn thỉu hơn à?
- Nhưng đó rõ ràng không phải lỗi của em.
- Dù sao thì cũng đến lúc em không nên làm việc cho tổ chức nữa rồi. Nó...đã đi quá giới hạn chịu đựng rồi- nó buồn buồn, giọng nghẹn lại.
- Ừ. Thế này cũng tốt. Nhưng em định bao giờ?
- Có lẽ một thời gian nữa. Em phải chính mắt nhìn thấy tụi nó có thể làm việc tốt với Tropi, bệnh của con Băng không xấu hơn đã. Anh giúp em?
- Tất nhiên.
- Đưa em về căn nhà ở vùng ngoại ô của anh đi. Phiền anh về đó lấy đồ giùm em.
- Sao em không ở lại đó?
- Anh không nhớ à? Những người không liên quan đến tổ chức sẽ không được tiếp xúc với người của tổ chức. Hơn nữa chắc là...Tropi sẽ về đó sống cùng với họ nên.....
- Được rồi. Đi thôi- Minh đưa nó về nhà rồi quy về biệt thự số 3