Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades

Chương 70: Annabeth 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tumblr_mui97vHE5o1r2956oo1_r1_500

TIÊU DIỆT CHÚNG

Annabeth đã nghe mấy từ đó quá thường xuyên đến nỗi chúng giật phăng cô luôn khỏi trạng thái tê liệt. Cô giơ kiếm lên và hét, ‘Percy!’

Cậu nhanh chóng chụp lấy Thủy Triều.

Annabeth nhảy nhào tới những sợi xích giữ Cửa Tử. Thanh kiếm xương drakon của cô cắt qua những sợi xích giữ bên trái chỉ với một nhát chém. Trong lúc đó, Percy đánh lùi đợt quái vật đầu tiên. Cậu đâm xuyên mội con arai và hét, ‘Gah! Lời nguyền khỉ gió!’ Rồi cậu lia kiếm qua nửa tá telekhine. Annabeth lao đi đằng sau cậu và chém qua những sợi xích bên còn lại.

Cánh Cửa rung lên, rồi mở ra với một tiếng Ding! dễ chịu

Bob và chú trợ thủ nanh kiếm tiếp tục vờn quanh chân Tartarus, tấn công và tránh né ngoài tầm vuốt của lão. Không có vẻ là họ gây được nhiều thương tổn gì lắm, nhưng Tartarus chỉ lảo đảo vòng quanh, rõ ràng không quen chiến đấu trong một cơ thể hình người. Hắn cứ liên tục cào rồi trượt, cào rồi lại trượt.

Thêm nhiều quái vật lao tới Cánh Cửa. Một ngọn giáo phi qua trên đầu Annabeth. Cô quay người lại đâm thủng ruột một con empousai, rồi nhảy nhào tời cánh Cửa khi nó bắt đầu đóng lại.

Cô chặn không cho nó đóng bằng một bàn chân trong khi chến đấu. Ít nhất thì khi quay lưng lại với khoang thang máy, cô không còn phải lo với việc bị đánh từ phía sau.

‘Percy, lại đây mau lên!’ cô hét.

Cậu lùi về với cô trong khung cửa, gương mặt lấm tấm mồ hôi và máu chảy ra từ vài vết cắt.

‘Cậu có sao không?’ Cô hỏi.

Cậu gật đầu. ‘Bị dính một loại lời nguyền gây đau đớn gì đó từ con  arai đó.’ Cậu chém rụng một con điểu sư khỏi không trung. ‘Đau đấy, nhưng không chết được. Vào thang đi. Mình sẽ giữ nút.’

‘Ờ, được đấy!’ Cô đập vào mõm một con ngựa ăn thịt bằng chuôi kiếm khiến nó hoảng hốt chạy lẫn vào đám đông. ‘Cậu hứa rồi mà, Óc Tảo Biển. Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa! Không bao giờ nữa!’

‘Cậu khó chiều quá!’

‘Mình cũng yêu cậu!’

Cả một đội phalanx Cyclops lao tới trước, đấm văng các loại quái vật nhỏ hơn khỏi đường đi. Annabeth nhận ra rằng mình sắp chết rồi. ‘Cứ phải là Cyclops sao?’ cô lầm bầm.

Percy thét lên một tiếng thét xung trận. Dươi chân bọn Cyclops, một động mạch dưới đất vỡ tung ra, tắm lũ quái vật trong lửa lỏng của dòng Phlegethon. Thứ nước-lửa đó có thể chữa trị cho người phàm, nhưng không hề tốt cho bọn Cyclops một tí nào. Chúng nổ tung thành một làn sóng nhiệt. Mạch máu bị vỡ tự đóng lại, nhưng không còn gì của lũ quái vật còn sót lại ngoại trừ những hàng chấm đen trên mặt đất.

‘Annabeth, cậu phải đi!’ Percy nói. ‘Chúng ta không thể cùng ở lại được.’

‘Không!’ cô hét. ‘Cúi xuống!’

Cậu không cần hỏi tại sao. Cậu cúi mình xuống, và Annabeth cong người qua cậu, xả kiếm xuống đầu một con yêu tinh xăm trổ đầy mình.

Cô và Percy đứng vai kề vai trong khung cửa, chờ đợi đợt tấn công tiếng theo. Cái mạch máu nổ đã khiến lũ quái vật phải chững lại, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian trước khi chúng nhớ ra: Ê này, chờ phát, bên ta có đến bảy mươi lăm tỉ tỉ tỉ, mà bọn nó chỉ có hai đứa.

‘Ờ, thế thì,’ Percy nói, ‘cậu có ý tưởng nào hay hơn không?’

Annabeth ước gì cô có.

Cánh Cửa Tử thần đứng ngay sau họ – lối ra của họ để thoát khỏi cái thế giới ác mộng này. Nhưng họ không thể dùng cánh Cửa nếu như không có ai đó đứng đó bấm nút mười hai phút. Nếu như họ bước vào trong và để cho cánh cửa đóng mà không có ai giữ nút, Annabeth không nghĩ rằng kết quả sẽ tốt lành gì. Nếu như họ bước khỏi cánh Cửa vì bất cứ lí do gì, cô tưởng tượng ra rằng cánh cửa thang máy sẽ đóng lại và biến mất mà không có họ.

Tình huống này buồn thối ruột đến nỗi nó hơi buồn cười.

Đám đông quái vật nhích một phân tới trước, gầm gừ, thu hết can đảm lại.

Trong lúng đó, các đòn tấn công của Bob chậm dần. Tartarus đã dần học được cách điều khiển cơ thể mới. Bob Nhỏ răng kiếm nhào tới vị thần, nhưng Tartarus tát chú mèo văng sang một bên. Bob lao tới, gầm lên giận dữa, nhưng Tartarus tóm lấy ngọn giáo giật luôn. Lão đá Bob lăn lông lốc xuống đồi, đánh văng cả một hàng telekhine như một đống chai bowling hình thú biển.

ĐẦU HÀNG ĐI! Tartarus nói như sấm dậy.

‘Không,’ Bob nói. ‘Ông không phải là chủ của tôi.’

Thế thì, chết trong khinh bỉ đi, vị thần của hố sâu nói. Lũ Titan các ngươi với ta chẳng là gì cả. Những đứa con Gigantos của ta luôn giỏi hơn, mạnh hơn và xấu xa hơn. Chúng sẽ làm cho thế giới trên kia tối tăm như lãnh địa của ta!

Tartarus bẻ ngọn giáo gãy làm đôi. Bob thét lên đau đớn. Bob Nhỏ răng kiếm nhảy tới an ủi, nhe răng gầm gừ với Tartarus. Người khổng lồ Titan gằn sức đứng dậy, nhưng Annabeth biết thế là hết rồi. Đến cả lũ quái vật cũng quay lại nhìn, như thể cảm thấy được rằng chúa tể Tartarus của bọn chúng sắp diễn đến cảnh hay. Cái chết của một Titan là một việc cực kì đáng xem.

Percy siết tay Annabeth. ‘Ở yên đây. Mình phải đến giúp.’

‘Percy, không được,’ cô khàn khàn. ‘Không thể đánh lại Tartarus được. Chúng ta không làm đươkc.’

Cô biết rằng mình đúng. Tartarus tự mình là một tầng lớp riêng. Lão quá mạnh so với thánh thần hay Titan. Á thần chẳng là cái đinh gỉ gì với hắn. Nếu như Percy lao đến giúp Bob, cậu sẽ bị lão đập nát như một con kiến.

Nhưng Annabeth cũng biết rằng Percy sẽ chẳng nghe đâu. Cậu không thể để cho Bob phải chết một mình được. Như thế không phải là cậu – và đó là một trong rất nhiều lý do khến cô yêu cậu, mặc dù cậu là một cái nhọt to như đỉnh Olympus nơi bàn tọa.

‘Chúng ta sẽ đi cùng nhau,’ Annabeth quyết định, thấm thía rằng đây sẽ là trận cuối cùng của bọn họ. Nếu như họ  đi một bước khỏi cánh Cửa, họ sẽ không bao giờ thoát khỏi chốn Tartarus. Ít nhất thì họ cũng được chết vai kề vai.

Cô đang định nói: Đi.

Một làn sóng nháo nhác xuyên qua cả đội quân. Từ xa xa, Annabeth nghe tiếng la, tiếng hét và những tiếng bùm, bùm, bùm liên hồi, quá nhanh để có thể là nhịp tim đập dưới đất – nghe giống như cái gì đó to và nặng, chạy hết tốc lực hơn. Một con Sinh-ra-từ-đất bay lên trời  như bị người ta liệng. Cả cột khí ga màu xanh sáng cuồn cuộn qua lũ quái vật như thuốc xịt từ chai diệt bọ. Mọi thứ trên đường đi tan sạch.

Ở bên kia cánh đồng nóng bỏng, qua khoảng trống mới hình thành, Annabeth thấy được nguyên nhân của cơn bạo động. Cô bắt đầu cười toe toét.

Con drakon xứ Maeon xòe vành da cổ xếp nếp ra và rít lên, hơi thở độc hại của nó nhấn cả vùng chiến trường ngập trong mùi thông và gừng. Nó oằn cái thân mình dài mấy chục mét, quật cái đuôi xanh lá và quét sạch cả một tiểu đoàn yêu tinh.

Cưỡi trên lưng nó là một người khổng lồ da đỏ với hoa lá gắn đầy bím tóc màu sắt gỉ, mặc áo chẽn da xanh và cầm một cây thương sườn drakon.

‘Damasen!’ Annabeth la lớn.

Người khổng lồ Gigantos nghiêng đầu. ‘Annabeth Chase, tôi đã nghe lời khuyên của cô. Tôi đã tự chọn cho mình một số mệnh mới.’