Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades

Chương 54: Annabeth 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tao vang

NYX QUẤT ROI MỘT LẦN NỮA. Bóng tối đông tụ xung quanh bà ta. Ở bên kia, một đội quân bóng tối xuất hiện – thêm nhiều con quỷ arai cánh đen, tái ngộ với chúng không làm Annabeth vui lắm; một người đàn ông khô héo chắc phải là Geras, thần của tuổi già; một người phụ nữ trẻ hơn trong bộ toga đen, đôi mắt nhấp nháy trong khi cười mỉm như một kẻ giết người hàng loạt – là Eris không nghi ngờ gì nữa, nữ thần bất hòa. Thêm nhiều kẻ nữa hiện ra: hàng tá ác quỷ và tiểu thần, tất cả đều là con cái của Bóng Đêm.

Annabeth chỉ muốn chạy. Cô đang đối mặt với một đám sự kinh dị có thể làm bất cứ ai phát điên. Nhưng nếu mà chạy thì cô sẽ chết.

Bên cạnh cô, hơi thở của Percy nông dần. Kể cả có lớp sương mù ngụy trang, Annabeth vẫn có thể nói rằng cậu đang bên bờ vực của sự kinh hoàng rồi. Cô phải đứng vững cho cả hai bọn họ

Mình là con gái nữ thần Athena, cô thầm nghĩ. Mình là người điều khiển tâm trí của mình.

Cô tưởng tượng ra một cái ‘khung hình’ bao quanh những gì cô đang thấy. Cô tự nói với mình rằng tất cả chỉ là một bộ phim – một bộ phim kinh dị, chắc rồi, nhưng nó không thể làm gì cô. Cô mới là người kiểm soát.

‘Yeah, không tồi đâu,’ cô thú nhận. ‘Tôi đoán là chúng tôi có thể chụp một bức ảnh cho vào sổ lưu niêm, nhưng mà tôi không biết nữa. Mọi người … tối quá. Kể cả nếu tôi dùng đèn flash, tôi cũng không nghĩ rằng có thể lên hình được đâu.

‘Đúng đấy,’ Percy xoay sở. ‘Mọi người chửng ăn ảnh gì cả.’

‘Cái – bọn – khách – du – lịch – khốn – khổ -kia!’ Nyx rít lên. ‘Tại sao các ngươi lại dám không run rẩy trước mặt ta! Tại sao các ngươi lại dám không rên rỉ và cầu xin ta cho chữ kí và một tấm hình cho vào sổ lưu niệm! Các ngươi muốn tin hot hả? Con trai ta Hypnos đã có lần yểm Zeus rơi vào giấc ngủ! [1] Khi Zeus truy sát nó khắp thế giới, quyết tâm trả thù, Hypnos đã trốn ở chỗ của ta, và Zeus không dám đuổi theo. Đến cả chúa tể đỉnh Olympus cũng còn phải sợ ta!’

‘Ờ hớ.’ Annabeth quay sang Percy. ‘Ôi, muộn rồi đấy. Bọn mình nên đi ăn tưa ở một trong mấy cái nhà hàng mà sổ hướng dẫn du lịch đã khuyên. Sau đấy đi tìm Cửa Tử cũng được.’

‘À há!’ Nyx hét lên chiến thắng. Cái đám bóng hình của bà ta cũng náo động hét theo: ‘À há! À há!’

‘Các ngươi muốn xem Cửa Tử hả?’ Nyx hỏi. ‘Nó nằm ở chính trái tim của Tartarus. Người phàm như các ngươi không bao giờ có thể tới được đấy, trừ khi đi qua các đại sảnh của cung điện của ta – Dinh thự Bóng Đêm!’

Bà ta ra hiệu ra sau. Trôi nổi trong khoảng không, có khi phải đến một trăm mét bên dưới – là một cánh cổng vòm bằng đá cẩm thạch đen, dẫn đến một cái loại phòng lớn nào đấy.

Tim Annabeth đập mạnh đến nỗi cả ngón chân cô cũng đập theo. Đó chính là lối tiến lên – nhưng mà nó ở bên dưới xa quá, một cú nhảy bất khả thi. Nếu mà họ nhảy trượt, họ có thể rơi vào Chaos và bị nghiền nát thành hư vô – một cái chết cuối cùng không có chơi lại. Kể cả nếu họ có thể nhảy, thì nữ thần Bóng Đêm và lũ con cái kinh dị cũng đang chặn đường họ.

Điếng người, Annabeth nhận ra điều gì cần phải xảy ra. Giống như mọi chuyện cô đã làm đến nay, đây là một cú dài hơi. Bằng một cách nào đó, nó làm cô bình tĩnh lại. Một ý tưởng điên rồ khi đối mặt với cái chết?

Okay, cơ thể cô dường như nói, thư giãn . Đây là một lĩnh vực quen thuộc.

Cô xoay sở cười nhạt. ‘Tôi cho rằng chúng tôi có thể chụp một tấm hình, nhưng mà chụp tất cả thì không được. Nyx này, hay là làm một tấm của bà và một người con bà quí nhất nhỉ? Là ai thế?’

Cả đám sột soạt. Hàng tá những con mắt phát quang kinh dị quay qua nhìn Nyx.

Vị nữ thần cựa quậy khó chịu, như thể cỗ xe của bà đang nóng lên dưới chân. Hai con ngựa ma thở hồng hộng và cào móng vào khoảng không.

‘Đứa con ta quí nhất?’ bà ta hỏi lại. ‘Tất cả con cái của ta đều đáng sợ cả!’

Percy khịt mũi. ‘Nghiêm túc đấy chứ? Tôi đã gặp Số Mệnh, đã gặp Thanatos. Họ đâu có đáng sợ quá đâu. Bà phải chọn một người phải hơn thế.’

‘Kẻ tối nhất,’ Annabeth đề nghị. ‘Kẻ giống bà nhất.’

‘Ta là kẻ tối nhất,’ Eris rít lên. ‘Chiến tranh và bất hòa! Ta đã gây ra các kiểu chết chóc!’

‘Ta còn tối hơn!’ Geras gầm gừ. ‘Ta làm mờ đôi mắt và mụ mị đầu óc. Tất cả phàm nhân đều sợ tuổi già!’

‘Được rồi, được rồi,’ Annabeth nói, cố lờ đi hàm răng đang đánh bò cạp. ‘Tôi chưa thấy đủ tối tăm cho lắm. Ý tôi là, tất cả ở đây đều là con cái của Bóng Đêm! Cho tôi thấy bóng tối đi nào!’

Cả bầy arai gào khóc, vỗ đôi cánh da và khuấy lên những đám mây bóng tối. Geras xòe đôi bàn tay khô quắt ra và che mờ cả khoảng không. Eris thở ra hàng tá viên bóng tối khắp cả bờ vực.

‘Tao là đứa tối nhất!’ một trong những con quỷ rít lên.

‘Không phải, là tao!’

‘Không đúng! Coi bóng tối của tao đây này!’

Nếu cả nghìn con bạch tuộc khổng lồ cùng phun mực một lúc, ở dưới vực thẳm sâu nhất, ít ánh sáng nhất dưới đại dương, cũng chẳng thể tối hơn. Annabeth cũng có thể đã mù luôn rồi. Cô tóm lấy tay Percy để đẩy lui nỗi sợ.

‘Chờ đã!’ Nyx hét, đột nhiên hoảng loạn. ‘Ta không nhìn thấy gì cả.’

‘Đúng rồi!’ một trong những đứa con của bà hét lên đầy tự hào. ‘Là con làm đấy!’

‘Không phải, là con!’

‘Mấy thằng ngu, là tao đấy!’

Hàng ta những giọng khác nhau tranh cãi trong bóng tối

Hai con ngựa hí lên kinh hãi.

‘Thôi đi!’ Nyx quát. ‘Chân đứa nào đấy?’

‘Chị Eris đánh con!’ Ai đấy gào lên. ‘Mẹ ơi, bảo chị ấy thôi đi!’

Tao có đánh mày đâu!’  Erris la. ‘Ối.’

Tiếng huyên náo to lên. Nếu mà có thể, bóng tối đã trở nên còn sâu hơn. Đồng tử của Annabeth dãn ra to quá, đến nỗi cô cảm thấy nó văng ra khỏi tròng luôn rồi.

Cô nắm tay Percy. ‘Sẵn sàng chưa?’

‘Làm gì cơ? Đơ một lúc, cậu càu nhàu bực mình. ‘Quần lót thần biển ơi, cậu không thể nghiêm túc được.’

‘Ai đấy cho ta chút ánh sáng coi!’ Nyx quát. ‘Gahh! Không thể tin được rằng ta vừa nói câu đấy!’

‘Bị lừa rồi!’ Eris la. ‘Hai tên á thần chạy thoát rồi!’

‘Tao tóm được chúng rồi,’ mội con arai hét.

‘Không phải, đấy là cổ tao!’ Geras ú ớ.

‘Nhảy!’ Annabeth bảo Percy.

Họ nhảy xuống bóng tối, hướng tới cánh cửa xa, rất xa bên dưới.

———————-

[1] Đó là lần sau sự kiện Heracles chiến thắng ở thành Tơ roa, dong buồm đi về, nữ thần Hera thả ra những tinh linh gió con của Typhon xuống để đánh đắm hạm đội của Heracles. Để thần Zeus không thể can thiệp, nữ thần Hera nhờ Hypnos phù phép cho Zeus ngủ mê mệt. Heracles bị dạt vào đảo Cos, dân đảo tưởng là cướp biển liền xông ra đánh. Heracles chuyến này mang theo rất nhiều hảo thủ đất Hy Lạp liền phản công, đốt trụi cả hòn đảo, giết chúa đảo là á thần Eurispolos, con trai Poseidon (đọc các thần thoại về Heracles, ta có thể thấy rằng Heracles giết rất nhiều á thần, trong đấy phải đến một phần ba là á thần con Poseidon =))). Tỉnh dậy thần Zeus vô cùng tức giận, sai Hephaetus làm một bộ xích, treo tay Hera lên giữa trời, lại trưng dụng luôn bộ đe của Hephaetus buộc vào chân Hera. Chưa hết, Zeus lại còn truy sát Hypnos khắp nơi (gây nên đại dịch mất ngủ trên toàn cõi Hy Lạp). Cuối cùng Hypnos trốn về bên mẹ Nyx, khiến Zeus không thể truy đuổi được nữa, và nhờ thế mà đến nay con người vẫn ngủ được.