ÔNG GIÀ ĐÓ VẪN Ở ĐÚNG NGAY NƠI họ bỏ ông ta lại, giữa bãi đỗ xe bán thức ăn. Ông ta ngồi trên ghế dài với mũi đôi dép thỏ hếch lên, đang ăn một đĩa thịt nướng xiên đầy mỡ. Cái máy cắt cỏ đặt bên cạnh. Cái áo choàng tắm bê bết sốt thịt nướng.
"Chào mừng đã quay trở lại!" ông ta hớn hở nói. "Ta nghe thấy tiếng đôi cánh nhỏ đang run rẩy. Các ngươi đã mang đến cho ta một yêu quái mình người cánh chim sao?"
"Cô ấy ở đây," Percy nói. "Nhưng cô ấy không phải của ông."
Phineas mút dầu mỡ ra khỏi ngón tay. Đôi mắt trắng đục của ông ta dường như nhìn vào một điểm nào đó phía trên đầu Percy. "Xem nào... Ừm, thật ra, ta là một ngư
i mù, vì vậy ta không xem được đâu. Vậy là các ngươi đến để lấy mạng ta sao? Nếu thế, chúc cho nhiệm vụ của các ngươi gặp nhiều may mắn."
"Tôi đến để đánh cược
Miệng ông già giật giật. Ông ta đặt đĩa thịt xiên xuống và ngả người về phía Percy. "Cá cược sao... thú vị đấy. Thông tin đổi lại là con yêu quái mình người cánh chim? Người chiến thắng có được tất cả chứ?"
"Không," Percy nói. "Con yêu quái mình người cánh chim không nằm trong vụ cá cược."
Phineas cười to. "Thật vậy chăng? Có thể các ngươi không hiểu giá trị của cô ta."
"Cô ấy là một con người," Percy nói. "Cô ấy không phải dùng để bán."
"Ồ, làm ơn đi! Chẳng phải các ngươi đến từ trại La Mã sao? Rome được xây nên bởi nô lệ. Đừng có mà tỏ thái độ kiêu ngạo ngất trời đó với ta. Ngoài ra, cô ta thậm chí còn không phải là một con người. Cô ta là quái vật. Một tinh linh gió. Tay sai của Jupiter."
Ella kêu quác quác. Nội việc kéo cô ấy vào bãi đỗ xe đã là một thử thách lớn rồi, nhưng giờ cô ấy bắt đầu lui ra xa, lầm bầm, "’Sao Mộc. Hydro và khí hê-li. Các vệ tinh 63.’ Không phải tay sai. Không phải."
Hazel choàng tay mình quanh đôi cánh của Ella. Dường như cô là người duy nhất chạm được vào Ella mà không gây ra vô số tiếng hét và co giật.
Frank đứng cạnh bên Percy. Cậu ấy cầm sẵn ngọn giáo trong tay, như thể ông già có thể tấn công họ vậy.
Percy lấy hai cái bình sứ nhỏ ra. "Đây là một trò đánh cược khác. Chúng tôi có hai bình đựng máu gorgon. Một gây chết người. Một chữa lành bệnh. Chúng trông giống hệt nhau. Thậm chí bọn tôi cũng không biết bình nào là bình nào. Nếu ông chọn đúng, nó có thể chữa lành căn bệnh mù của ông."
Phineas hăm hở đưa hai tay ra. "Hãy để ta cảm nhận chúng. Hãy để ta ngửi chúng."
"Không nhanh thế đâu," Percy nói. "Đầu tiên ông phải đồng ý với các điều kiện."
"Các điều kiện..." Phineas thở phào. "Lời tiên tri và thị lực... Ta sẽ là kẻ bất khả chiến bại. Ta có thể sở hữu thành phố này. Ta sẽ xây cung điện của taao quanh là những chiếc xe bán thức ăn này. Ta có thể tự mình bắt con yêu quái mình người cánh chim đó!"
"K-không," Ella sợ hãi nói. "Không, không, không."
Thật khó để bật ra một tiếng cười xấu xa bỉ ổi khi bạn đang mang một đôi dép thỏ màu hồng, nhưng Phineas đã làm khá tốt vụ đó. "Tốt lắm, á thần. Các điều kiện của ngươi là gì?"
"Ông phải chọn một cái bình," Percy nói. "Không được mở nút, không được ngửi trước khi chọn."
"Thật không công bằng! Ta bị mù mà."
"Chứ tôi cũng đâu có khả năng phán đoán mùi như ông," Percy đáp lại. "Ông có thể cầm hai cái bình. Và tôi thề với dòng Styx là chúng giống hệt nhau. Chúng chính là thứ mà tôi kể cho ông nghe đây: máu của gorgon, một lấy từ bên trái, một lấy từ bên phải con quái vật. Và tôi thề rằng không ai trong chúng tôi biết bình nào là bình nào."
Percy quay lại nhìn Hazel. "Ừm, em là chuyên gia về Địa ngục. Với tất cả những điều kỳ quái đang diễn ra với Tử Thần, một lời thề với sông Styx vẫn được chấp nhận chứ?"
"Ừ," cô nói, không chút ngần ngừ. "Để phá bỏ lời thề như thế... Ừm, chỉ là đừng có làm điều đó. Có những thứ còn đáng sợ hơn là cái chết."
Phineas vuốt bộ râu. "Vậy là ta chọn bình nào đó rồi uống. Ngươi phải chọn bình còn lại. Chúng ta thề sẽ uống cùng một lúc."
"Đúng thế," Percy đáp lại.
"Kẻ thua cuộc sẽ chết, chắc chắn thế," Phineas nói. "Loại chất độc đó chắc sẽ làm ta không sống lại... trong một thời gian dài. Linh hồn của ta sẽ bị phân tán và thoái hóa. Vì thế ta đang vô cùng mạo hiểm."
"Nhưng nếu thắng, ông sẽ có mọi thứ," Percy nói. "Nếu tôi chết, các bạn tôi thề sẽ để ông yên và không trả thù. Ông sẽ có lại thị lực, thứ mà thậm chí cả Gaea cũng không cho ông."
Nét mặt ông già trở nên cáu kỉnh. Percy có thể khẳng định là ông ta đang đấu tranh. Phineas muốn được nhìn thấy. Dù Gaea c ông ta nhiều thứ thế nào đi nữa, ông ta vẫn bực tức vì bị giam hãm trong bóng tối.
"Nếu ta thua," ông già nói, "ta sẽ chết, chẳng cho các ngươi thông tin gì. Điều đó ích gì cho ngươi?"
Percy mừng là mình đã sớm bàn chuyện này với các bạn. Frank đã gợi ý câu trả lời.
"Ông viết ra địa điểm hang ổ của Alcyoneus trước," Percy nói. "Ông cứ giữ nó, nhưng phải thề với Sông Styx rằng nó cụ thể và chính xác. Ông cũng phải thề rằng nếu ông thua và chết đi, các yêu quái mình người cánh chim sẽ được giải thoát khỏi lời nguyền của họ."
"Bấy nhiêu đó là một món cược lớn đấy," Phineas gầm lên. "Ngươi sẽ phải đương đầu với cái chết, Percy Jackson. Sẽ chẳng đơn giản hơn khi ngươi chỉ việc giao con yêu quái mình người cánh chim đó cho ta sao?"
"Không lựa chọn."
Phineas chậm rãi mỉm cười. "Vậy ra ngươi đang bắt đầu hiểu giá trị của cô ta. Một khi ta nhìn thấy lại rồi, ta sẽ tự tay bắt lấy cô ta, ngươi biết đấy. Bất cứ người nào điều khiển được con yêu quái mình người cánh chim đó... ừm, trước đây ta đã từng là một vị vua. Trò chơi này có thể cho ta làm vua một lần nữa."
"Đừng có mà nói trước thế," Percy nói. "Giờ chúng ta có thỏa thuận với nhau không nào?"
Phineas gõ lên mũi mình một cách thận trọng. "Ta không thấy trước được kết quả. Thật bực mình làm sao. Một trò chơi hoàn toàn gây ngạc nhiên đấy... nó làm cho tương lai thêm mù mịt. Nhưng ta có thể khẳng định với ngươi điều này, Percy Jackson – một lời khuyên bé nhỏ miễn phí. Nếu hôm nay ngươi sống sót, ngươi sẽ không thích tương lai của mình đâu. Một sự hy sinh lớn lao sẽ đến, và ngươi sẽ không có dũng khí để thực hiện điều đó. Ngươi sẽ phải trả giá đắt. Thế giới này cũng vậy. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu như ngươi chọn trúng bình thuốc độc."
Miệng Percy có vị như vị trà xanh chua chua của nữ thần Iris. Cậu muốn nghĩ rằng những gì người đàn ông kia vừa nói chỉ đang làm mình sợ hãi mà thôi, nhưng có điều gì đó mách bảo với cậu lời dự báo đó là chính xác. Cậu nhớ lại lời cảnh báo của nữ thần Juno khi cậu được chọn đến Trại Jupiter: Cậu sẽ cảm nhận được sự đau đớn, sự khổ sở, và mất đi tất cả những gì cậu đã từng. Nhưng cậu có thể có được cơ hội cứu sống những người bạn cũ và gia đình cậu.
Trên những tàng cây xung quanh bãi đỗ xe, các yêu quái mình người cánh chim tập trung lại theo dõi, như thể họ cảm nhận được nguy cơ. Frank và Hazel nhìn chăm chú vào mặt Percy với vẻ quan tâm. Cậu đã quả quyết với họ rằng tỷ lệ cũng không tệ, năm mươi – năm mươi. Cậu đã có kế hoạch. Dĩ nhiên, kế hoạch đó có thể phản tác dụng. Cơ hội sống sót của cậu có thể là một trăm phần trăm – hoặc là không. Cậu đã không đề cập đến chuyện đó.
"Vậy chúng ta có thỏa thuận không nào?" cậu hỏi lại.
Phineas cười toe toét. "Ta thề với sông Styx sẽ tuân theo các điều kiện như ngươi vừa mô tả. Frank Trương, ngươi là con cháu của thủy thủ tàu Argo. Ta tin lời ngươi. Nếu ta còn sống, ngươi và cô bạn Hazel của ngươi có thề sẽ để cho ta yên và không theo đuổi việc báo thù không?"
Tay Frank siết chặt đến nỗi Percy nghĩ rằng cậu ấy có thể làm gãy ngọn giáo vàng, nhưng cậu ấy chỉ lầm bầm, "Tôi thề với Sông Styx rằng tôi sẽ giữ lời."
"Tôi cũng thế," Hazel nói.
"Thề thốt," Ella lẩm bẩm. "’Xin đừng lấy ánh trăng làm lời thề, bởi ánh trăng khi mờ khi tỏ.’"
Phineas cười lớn. "Trong trường hợp đó, hãy tìm cho ta thứ gì đó để viết. Chúng ta bắt đầu nào."
Frank mượn tạm một cái khăn ăn và một cây bút từ người bán xe thức ăn. Phineas viết nguệch ngoạc gì đó vào khăn ăn và đặt nó vào trong túi áo choàng tắm. "Ta thề đây là địa điểm hang ổ của Alcyoneus. Chỉ sợ là ngươi sẽ chẳng sống đủ lâu để mà đọc nó."
Percy rút kiếm ra và quét sạch thức ăn xuống bàn. Phineas ngồi một bên. Percy ngồi đối diện.
Phineas chìa tay ra. "Hãy để ta cảm nhận mấy cái bình."
Percy nhìn chăm chăm về phía các ngọn đồi xa xa. Cậu hình dung ra khuôn mặt mờ mờ của một người đàn bà đang ngủ. Cậu gởi các ý nghĩ của mình vào mặt đất dưới chân và hy vọng nữ thần đang dỏng tai ng
Được rồi, nữ thần Gaea, cậu nói. Tôi bắt tháu cáy của bà rồi đấy. Bà nói tôi là một con tốt có giá trị. Bà nói bà đã có các kế hoạch dành cho tôi, và bà sẽ không cần đến tôi cho đến khi tôi đi về phương bắc. Ai là kẻ hữu ích hơn với bà – tôi hay lão già này? Vì một trong hai chúng tôi sắp chết.
Phineas cụp tay lại như đang nắm cái gì đó. "Sợ mất mật rồi hả, Percy Jackson? Hãy đưa chúng cho ta."
Percy đẩy những cái bình về phía ông ta.
Ông già so sánh cân nặng của chúng. Ông ta rê tay sờ lên khắp mặt sứ. Rồi ông ta đặt cả hai cái bình lên bàn và nhẹ nhàng đặt từng tay lên mỗi cái. Một cơn chấn động nhẹ xảy ra trên mặt đất – một trận động đất nhỏ, chỉ vừa đủ mạnh để khiến cho hàm răng Percy đánh bò cạp. Ella quác quác kêu đầy lo lắng.
Cái bình ở bên trái dường như rung nhẹ hơn cái bình ở bên phải.
Phineas cười ranh mãnh. Ông ta nắm lấy cái bình bên tay trái. "Ngươi khờ quá, Percy Jackson. Ta chọn bình này. Giờ chúng ta cùng nhau uống nào."
Percy cầm lấy bình bên phải. Răng cậu vẫn còn va lập cập vào nhau.
Ông già nâng cái bình của mình lên. "Nâng cốc chúc mừng các con trai của Neptune nào."
Cả hai mở nắp và uống cùng lúc.
Ngay lập tức, Percy gập người lại, cổ họng cậu như thiêu như đốt. Miệng cậu có vị như xăng.
"Ôi thánh thần ơi," Hazel lên tiếng sau lưng cậu.
"Không!" Ella nói. "Không, không, không."
Tầm nhìn của Percy nhòe đi. Cậu chỉ có thể thấy Phineas đang hân hoan cười mỉa, ngồi thẳng người dậy, chớp chớp mắt đề phòng.
"Đúng chóc!" ông ta la lớn. "Kể từ giây phút này, ta sẽ nhìn thấy trở lại!
Percy đã chọn sai. Cậu thật ngốc khi liều mạng như thế. Cậu cảm giác như mảnh thủy tinh vỡ đang chạy xuyên qua dạ dày vào ruột mình.
"Percy!" Frank nắm chặt lấy hai vai cậu. "Percy, cậu không thể chết!"
Cậu há miệng để thở... và đột nhiên tầm nhìn của cậu trở nên rõ ràng.
Cùng lúc đó, Phineas cong người lại như thể ông ta vừa mới bị đấm.
"Ngươi... ngươi không thể!" ông già kêu gào. "Gaea, bà... bà..."
Ông ta loạng choạng bước đi và sẩy chân ngã khỏi cái bàn, ôm chặt lấy bụng mình. "Ta cũng là đáng giá cơ mà!"
Một luồng khói từ miệng ông ta bay ra. Một làn hơi nước màu vàng nhạt bay ra khỏi tai, râu và đôi mắt mù lòa của ông ta.
"Đồ gian lận!" ông ta hét lên. "Ngươi đã lừa ta!"
Ông ta cố lôi mảnh giấy ra khỏi túi áo choàng tắm, nhưng hai bàn tay ông ta liền vỡ vụn, những ngón tay biến thành cát.
Percy lảo đảo đứng dậy. Cậu chẳng hề thấy mình khỏi bệnh một cách cụ thể lắm. Ký ức của cậu đã không quay lại một cách kỳ diệu. Nhưng cơn đau đã dứt.
"Chẳng ai lừa ông cả," Percy nói. "Ông đã có quyền đưa ra quyết định, và tôi giữ đúng lời thề với ông."
Vị vua mù giận dữ kêu gào. Ông ta quay tròn, bốc hơi và dần tan rã ra cho đến khi chẳng còn sót lại gì ngoại trừ một chiếc áo choàng tắm vấy bẩn và một đôi dép lê.
"Đó," Frank nói, "là thứ chiến lợi phẩm ghê tởm nhất từ trước đến nay."
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong tâm trí Percy. Một vụ cá cược, Percy Jackson. Đó một giọng thì thầm ngái ngủ, ẩn chứa sự khâm phục miễn cưỡng. Ngươi buộc ta lựa chọn, và ngươi là người quan trọng cho các kế hoạch của ta hơn gã tiên tri già đó. Nhưng ừng dựa vào vận may của ngươi mà làm liều như thế. Khi cái chết của ngươi xảy đến, ta hứa là nó sẽ đau đớn hơn nhiều so với máu gorgon đấy.
Hazel dùng kiếm chọc vào cái áo choàng. Chẳng có gì bên dưới – không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Phineas đang cố tái tạo lại. Cô nhìn Percy với vẻ mặt tôn sùng. "Đó hoặc có thể là chuyện dũng cảm nhất em từng chứng kiến, hoặc là điều ngu ngốc nhất."
Frank lắc đầu, vẻ không tin nổi. "Percy, làm sao cậu biết được thế? Cậu đã quá tự tin là ông ta sẽ chọn lấy bình thuốc độc."
"Gaea," Percy nói. "Bà ta muốn tớ đến Alaska. Bà ta nghĩ... tớ không chắc lắm. Bà ta nghĩ có thể lợi dụng tớ như một phần trong kế hoạch. Bà ta đã tác động đến Phineas để ông ta chọn sai."
Frank sợ hãi nhìn những gì còn sót lại của ông già. "Gaea sẽ giết chết chính tay sai của mình hơn là cậu sao? Đó là những gì cậu đánh cược sao?"
"Các kế hoạch," Ella lẩm bẩm. "Các kế hoạch và các âm mưu. Quý bà trong lòng đất. Các kế hoạch quan trọng dành cho Percy. Thịt sấy cho Ella."
Percy đưa cô ấy toàn bộ túi thịt sấy và cô ấy rít lên vui sướng. "Không, không, không," cô kêu rít lên với sự vui sướng. "Không, không cho Phineas. Thức ăn và chữ là của Ella, đúng thế."
Percy cúi người xuống phía trên cái áo choàng tắm và lôi mảnh giấy của ông ta ra khỏi túi. Nó viết: SÔNG BĂNG HUBBARD[25].
Tất cả sự mạo hiểm này đổi lấy ba từ. Cậu đưa tờ giấy cho Hazel.
"Em biết nơi này," cô nói. "Nó khá nổi tiếng. Nhưng chúng ta còn phải đi một quãng đường rất, rất dài."
Trên những ngọn cây xung quanh bãi đỗ xe, những con yêu quái mình người cánh chim khác lấy lại tinh thần sau cơn choáng váng. Họ kêu quác quác với vẻ phấn khích và bay đến những chiếc xe bán đồ ăn gần nhất, đâm bổ qua cửa sổ xe và tấn công các nhà bếp. Những người thợ nấu hét lên bằng nhiều thứ tiếng. Các xe tải rung lắc tới lui. Lông chim và hộp thức ăn bay toán loạn
"Tốt hơn hết chúng ta nên quay lại thuyền," Percy nói. "Chúng ta sắp hết thời gian rồi."