FRANK THÍCH đi cùng các bạn mình hơn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là cậu phải chịu đựng món trà xanh với mầm lúa mì. Nhưng nữ thần Iris đã đặt hai tay lên vai cậu và dẫn cậu đến bàn café ở chỗ cửa sổ nhô ra. Frank đặt ngọn giáo của mình lên sàn nhà. Cậu ngồi đối diện với nữ thần Iris. Trong đêm tối bên ngoài, lũ yêu rắn di chuyển không ngừng khắp sườn đồi, phun lửa và làm cỏ nhiễm độc.
"Frank, ta biết cậu cảm nhận như thế nào," nữ thần Iris nói. "Ta cho rằng cái que cháy dở trong túi áo cậu đang ngày một nặng hơn."
Frank không thở được. Theo bản năng, cậu đưa tay về phía áo khoác. "Sao bà...?"
"Ta nó cậu rồi. Ta biết tất cả. Ta là người đưa tin cho nữ thần Juno hàng bao nhiêu năm. Ta biết lý do bà ấy ban cho cậu sự ân xá."
"Sự ân xá?" Frank lấy mẩu gỗ ra và tháo bỏ lớp vải bọc đi. Ngọn giáo của thần Mars cồng kềnh đã đành, cái mẩu bùi nhùi này còn tệ hơn. Nữ thần Iris nói đúng. Nó đang đề nặng lên ngực cậu.
"Nữ thần Juno cứu mạng cậu vì một lý do," nữ thần nói. "Bà ấy muốn cậu phục vụ cho kế hoạch của mình. Nếu bà ấy không xuất hiện vào cái ngày mà cậu hãy còn là một đứa trẻ và cảnh báo cho mẹ cậu về mẩu củi thì cậu đã chết. Cậu được sinh ra với quá nhiều món quà. Kiểu sức mạnh đó có khuynh hướng thiêu rụi sinh mạng của một người phàm."
"Có quá nhiều món quà?" Frank có cảm giác như hai tai mình nóng dần lên vì tức giận. "Tôi chẳng có món quà nào!"
"Không đúng đâu, Frank." Nữ thần Iris xoa xoa tay lên trước mặt bà như thể bà đang lau kính chắn gió. Một cầu vồng thu nhỏ xuất hiện. "Nghĩ lại xem."
Một hình ảnh lờ mờ hiện lên trong cầu vồng. Frank nhìn thấy chính mình năm lên bốn, đang chạy băng qua sân sau nhà bà ngoại. Mẹ cậu ló người ra ngoài cửa sổ gác mái, vẫy tay và gọi lớn nhằm làm cậu chú ý. Frank đáng lý không nên một mình ở sân sau. Cậu không biết lý do mẹ mình ở trên gác mái, nhưng bà đã dặn cậu chơi gần nhà thôi, đừng đi quá xa. Frank đã làm điều ngược lại. Cậu thích thú kêu lên và chạy đến bìa rừng, nơi cậu đối mặt với một con gấu xám.
Cho đến khi Frank nhìn thấy cảnh kia trong cầu vồng, ký ức trước đó của cậu rất mơ hồ, cậu cứ ngỡ đấy chỉ là giấc mơ. Giờ thì cậu có thể thấy rõ là trải nghiệm đó kỳ quái như thế nào. Con gấu tò mò nhìn cậu bé con, và thật khó để nói là ai giật mình hơn ai. Rồi mẹ Frank xuất hiện kế bên. Bà không thể nào chạy xuống khỏi gác mái nhanh như vậy. Bà chắn giữa con gấu và Frank rồi bảo cậu hãy chạy vào nhà. Lần này, Frank làm theo lời mẹ bảo. Khi cậu đến được mái hiên sau, cậu nhìn thấy mẹ đang đi ra khỏi cánh rừng. Con gấu đã biến mất. Frank thắc mắc chuyện gì đã xảy ra. Mẹ cậu mỉm cười. Mẹ Gấu chỉ cần chỉ đường mà thôi, bà nói.
Cảnh trong cầu vồng lại thay đổi. Frank nhìn thấy mình lúc lên sáu, đang nằm cuộn tròn trong lòng mẹ dù cậu đã quá lớn để làm thế. Mái tóc dài của mẹ cột ra sau. Hai tay bà ôm lấy cậu. Bà đeo cặp kính không vành mà Frank luôn thích trộm đi và mặc áo len chui đầu bằng lông cừu màu xám nhạt có mùi quế đang kể chuyện về các anh hùng cho cậu nghe, vờ như tất cả họ đều có liên quan đến Frank: một trong số đó là Từ Phúc, người đã ra đi tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão. Hình ảnh trong cầu vồng không có âm thanh, nhưng Frank vẫn còn nhớ những lời mẹ kể: Ông ấy là cao-cao-cao... Bà sẽ chọc vào bụng Frank mỗi khi nói đến chữ cao-, hàng tá lần, cho đến khi cậu cười ngặt nghẽo.
Rồi đến một người tên là Sung Guo, hay còn gọi là Seneca Gracchus, người đã đánh nhau với mười hai con rồng La Mã và mười sáu con rồng Trung Hoa trong các hoang mạc phía tây Trung Quốc. Ông ấy là con rồng mạnh mẽ nhất, con biết đấy, mẹ cậu nói. Vì thế nên ông đã đánh bại chúng! Frank không biết câu chuyện đó có ý nghĩa gì, nhưng nó nghe có vẻ thú vị.
Rồi bà lại chọc vào bụng cậu với nhiều chữ cao, Frank lăn xuống sàn nhà để tránh bị cù. Và tổ tiên lâu đời nhất của con mà chúng ta được biết: ông là Hoàng tử xứ Pylos! Hercules đã từng đánh nhau với ông. Đó là một trận đánh bất phân thắng bại!"
Chúng ta có thắng không? Frank hỏi.
Mẹ cậu bật cười, nhưng giọng bà vương vấn một nỗi buồn. Không, tổ tiên của chúng ta đã thua. Nhưng Hercules cũng không thoải mái lắm đâu. Hãy tưởng tượng ra cảnh con cố đánh nhau với một bầy ong. Chuyện là thế đấy. Ngay cả Hercules cũng gặp rắc rối!
Câu bình luận đó chẳng có nghĩa gì với Frank, lúc đó hay bây giờ cũng vậy. Tổ tiên cậu đã từng là một người nuôi ong ư?
Frank đã không nhớ đến những câu chuyện đó trong nhiều năm, nhưng giờ chúng quay trở lại với cậu rõ ràng cũng như khuôn mặt của mẹ cậu. Thật đau lòng khi được nhìn thấy bà. Frank muốn được trở về khoảng thời gian đó. Cậu muốn trở lại làm một đứa trẻ và nằm cuộn tròn trong lòng mẹ.
Trong hình ảnh từ cầu vồng, Frank bé nhỏ hỏi gia tộc họ đến từ nơi nào. Có quá nhiều anh hùng! Liệu họ đến từ xứ Pylos, Rome, Trung Quốc hay là Canada đây?
Mẹ cậu mỉm cười, nghiêng nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ câu trả lời.
Li-Jien, cuối cùng, bà trả lời. Gia tộc chúng ta xuất phát từ khắp nơi, nhưng quê hương của chúng ta là Li-Jien. Frank, hãy luôn nhớ rằng con có một món quà đặc biệt có thể trở thành bất cứ ai.
Cầu vồng tan biến, chỉ còn lại nữ thần Iris và Frank.
"Tôi không hiểu." Giọng cậu khàn khàn.
"Mẹ cậu đã giải thích rồi đó thôi, " nữ thần Iris nói. "Cậu có thể trở thành bất cứ ai cậu muốn."
Nó nghe cứ như một trong số những điều ngu ngốc mà bậc làm cha mẹ luôn nói để thúc đẩy lòng tự trọng của bạn – một câu khẩu hiệu cũ rích có thể được in lên áo phông của nữ thần Iris cùng với câu Nữ thần Còn Sống! và Chiếc Xe Khác Của Tôi Là Một Tấm Thảm Bay! Nhưng với cái cách nữ thần Iris nói ra thì nó nghe như thể là một thách thức.
Frank đặt tay lên túi quần, nơi cậu cất giữ huân chương anh dũng hy sinh của mẹ mình. Cái huân chương lớn bằng bạc lạnh như băng.
"Tôi không thể trở thành bất cứ ai," Frank khăng khăng. "Tôi chẳng có lấy một kỹ năng nào."
"Cậu đã thử làm gì nào?" nữ thần Iris hỏi. "Cậu muốn trở thành một cung thủ. Cậu đã làm điều đó khá tốt. Đó chỉ là một mặt nhỏ của vấn đề mà thôi. Những người bạn của cậu, Hazel và Percy – cả hai người họ đã phải chịu sự giằng xé giữa hai thế giới: Hy Lạp và La Mã, quá khứ và hiện tại. Nhưng cậu là người còn phải chịu sự giằng xé khủng khiếp hơn cả so với hai người đó. Gia đình cậu là một gia tộc có từ lâu đời – dòng máu của Pylos chảy trong máu mẹ cậu, và cha cậu là thần Mars. Chả trách nữ thần Juno lại muốn cậu trở thành một trong bảy anh hùng. Bà ấy muốn cậu chiến đấu với bọn khổng lồ và Gaea. Nhưng hãy nghĩ về điều này: Cậu muốn gì?
"Tôi không còn lựa chọn nào khác," Frank nói. "Tôi là con trai của một vị thần chiến tranh ngu ngốc. Tôi phải thực hiện nhiệm vụ và..."
"Phải," nữ thần Iris nói. "Chứ không phải muốn. Ta từng nghĩ như thế. Rồi ta ghét việc trở thành người sai vặt cho mọi người. Mang rượu đến cho thần Jupiter. Chuyển thư cho nữ thần Juno. Gởi thông điệp đến và đi qua cầu vồng cho bất cứ ai có một đồng vàng drachma."
"Một đồng vàng gì?
"Không quan trọng. Nhưng ta đã học được cách từ bỏ. Ta mở ra T.H.P.C., và giờ ta thoát khỏi gánh nặng đó. Cậu cũng có thể buông tay. Có thể cậu không thể trốn thoát khỏi số mệnh. Một ngày nào đó, mẩu gỗ đó sẽ bốc cháy. Ta nhìn thấy trước được rằng cậu sẽ nắm chặt nó khi điều đó xảy ra, và cuộc đời của cậu sẽ kết thúc..."
"Cám ơn," Frank lầm bầm.
"... nhưng như thế làm cho cuộc đời cậu quý giá hơn chứ! Cậu không phải trở thành người mà cha mẹ và bà ngoại cậu mong muốn. Cậu không phải làm theo lệnh của thần chiến tranh hay của nữ thần Juno. Hãy tạo ra một cuộc đời mới cho mình, Frank! Tìm một lối đi mới!"
Frank từng nghĩ về điều đó. Ý tưởng thật ly kỳ: từ chối các vị thần, vận mệnh, cha cậu. Cậu không muốn trở thành con trai của thần chiến tranh. Mẹ cậu đã mất trong một trận chiến. Frank đã mất tất cả, nhờ chiến tranh. Thần Mars rõ ràng không biết bất cứ điều gì về cậu. Frank không muốn thành anh hùng.
"Sao bà lại nói với tôi điều này?" cậu hỏi. "Bà muốn tôi từ bỏ nhiệm vụ, để Trại Jupiter bị tiêu diệt sao? Các bạn tôi đang hy vọng vào tôi."
Nữ thần Iris xòe hai tay ra. "Ta không thể bảo cậu phải làm gì, Frank à. Nhưng hãy làm những gì cậu muốn, chứ không phải làm những gì họ bảo cậu. Nhờ đâu mà ta có được sự thích ứng đó? Ta đã trải qua năm thiên niên kỷ phục vụ cho những người khác, và ta chưa bao giờ khám phá ra cá tính của chính mình. Con vật thiêng của ta là gì? Không ai thèm bận tâm cho ta một con. Các đền thờ của ta ở đâu? Chẳng có ai xây chúng. Ừm, tốt thôi! Ta đã tìm thấy sự bình an ở đây, tại cửa hàng hợp tác xã này. Cậu có thể ở lại với chúng ta nếu cậu muốn. Trở thành T.H.P.C.viên."
"Cái gì cơ?"
"Vấn đề là cậu có các lựa chọn. Nếu cậu tiếp tục nhiệm vụ lần này... chuyện gì sẽ xảy ra khi cậu giải thoát cho Thanatos? Liệu nó có tốt cho gia đình cậu không? Cho bạn bè cậu?"
Frank nhớ bà ngoại mình từng nói: bà sắp phải về với tổ tiên. Ngoại đôi khi làm cậu tức điên lên; thế nhưng, bà là gia đình duy nhất của cậu trên cõi đời này, người duy nhất còn sống thương yêu cậu. Nếu Thanatos vẫn bị bắt giữ, Frank sẽ không mất bà. Và Hazel – bằng cách nào đó cô ấy đã qu lại từ Địa ngục. Nếu Tử Thần bắt được cô ấy lần nữa, Frank sẽ không chịu nổi điều đó. Ấy là còn chưa kể đến vấn đề của chính Frank: theo nữ thần Iris, đáng lẽ cậu đã chết khi còn bé. Tất cả tồn tại giữa cậu và Tử Thần là một mẩu củi cháy dở. Liệu Thanatos có mang cậu đi luôn không?
Frank cố hình dung ra cảnh sống cùng nữ thần Iris: mặc áo phông T.H.P.C., bán các món đồ pha lê và bùa đuổi bắt giấc mơ cho các á thần đi đó đi đây, bắn những chiếc bánh nướng mô phỏng không có gluten vào lũ quái vật đi ngang qua. Trong khi đó, một đội quân bất tử sẽ giày xéo Trại Jupiter.
Con có thể trở thành bất cứ ai, mẹ cậu đã nói thế.
Không, cậu nghĩ. Mình không thể ích kỷ như thế.
"Tôi phải đi," cậu nói. "Đó là trách nhiệm của tôi."
Nữ thần Iris thở dài. "Ta đã mong chờ quá nhiều, nhưng ta phải cố thôi. Nhiệm vụ phía trước của cậu... Ừm, ta sẽ không ước điều đó xảy ra với bất cứ ai, đặc biệt là một cậu bé dễ thương như cậu. Nếu cậu phải đi, ít nhất ta có thể cho cậu vài lời khuyên. Cậu sẽ cần giúp đỡ để tìm kiếm Thanatos."
"Bà biết chỗ bọn khổng lồ giấu ông ấy sao?" Frank hỏi.
Nữ thần Iris trầm ngâm nhìn vào những cái chuông gió đang đung đưa trên trần nhà. "Không... Alaska nằm ngoài tầm kiểm soát của các vị thần. Vị trí đó đã bị che giấu khỏi tầm nhìn của ta. Nhưng có một người hẳn là sẽ biết. Hãy tìm nhà tiên tri Phineas. Tuy bị mù nhưng ông ta thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai. Ông ta biết rất nhiều chuyện. Ông ta có thể cho cậu biết nơi Thanatos đang bị giam giữ."
"Phineas..." Frank nói. "Không có câu chuyện nào về ông ta sao?"
Nữ thần Iris miễn cưỡng gật đầu. "Cách đây rất lâu, ông ta đã phạm phải những tội ác tày trời. Ông ta sử dụng món quà của mình để chiêm nghiệm cho kẻ xấu. Thần Jupiter đã phái những yêu quái mình người cánh chim đến quấy phá ông ta. Các thủy thủ tàu Argo – bao gồm cả tổ tiên của cậu, tiện đây..."
"Hoàng tử xứ Pylos
Nữ thần Iris ngần ngừ. "Đúng thế, Frank. Mặc cho món quà của ông ấy, câu chuyện của ông ấy... cậu phải tự mình khám phá ra mọi chuyện nhé. Chỉ cần nói rằng, các thủy thủ tàu Argo đã đuổi các yêu quái mình người cánh chim đó đi để đổi lấy sự giúp đỡ của Phineas. Chuyện cách đây vài niên kỷ rồi, nhưng ta được biết là Phineas đã quay lại thế giới loài người. Cậu sẽ tìm thấy ông ta ở Portland, bang Oregon, trên đường lên phương bắc của mình. Nhưng cậu phải hứa với ta một điều. Nếu ông ta vẫn bị các yêu quái mình người cánh chim đến quấy rầy, không được giết chúng, cho dù Phineas có hứa hẹn với cậu bất cứ thứ gì đi chăng nữa. Các yêu quái mình người cánh chim không phải là người xấu. Họ là những người chị em của ta."
"Những người chị em của bà?"
"Ta biết. Nhìn qua thì tuổi tác của ta chưa đủ để bằng vai phải lứa với các yêu quái mình người cánh chim, nhưng đó là sự thật. Và Frank... còn một vấn đề khác nữa. Nếu đã quyết định rời đi, cậu sẽ phải dọn sạch những con tử xà đó khỏi ngọn đồi."
"Ý bà là những con rắn ngoài kia ấy à?"
"Đúng thế," nữ thần Iris nói. "Tên của những con rắn đó có nghĩa là ‘chiếc vương miện nhỏ’, một cái tên dễ thương cho thứ chẳng dễ thương chút nào. Ta không thích phải giết chúng. Xét cho cùng, chúng là các sinh vật sống. Nhưng cậu sẽ không thể rời đi cho đến khi chúng chết đi. Nếu các bạn cậu cố đánh bại chúng... ừm, ta đã nhìn thấy trước những chuyện không may sẽ xảy ra. Chỉ cậu mới có khả năng giết được lũ quái vật đó."
"Nhưng bằng cách nào?"
Bà liếc mắt xuống sàn nhà. Frank nhận ra rằng bà đang nhìn ngọn giáo của cậu.
"Ta ước gì có cách khác," bà nói. "Nếu cậu có một vài con chồn, ví dụ thế. Chồn là khắc tinh của mấy con tử xà đó."
"Chúng tôi không có chồn," Frank thừa nhận.
"Thế thì cậu sẽ phải sử dụng món quà của cha mình. Cậu có chắc là cậu không thích sống ở đây không? Bọn ta đã tạo ra được món sữa gạo không có chứa lắc-to-za ngon tuyệt.
Frank đứng dậy. "Tôi sử dụng cây giáo này như thế nào đây?"
"Cậu phải tự mình tìm hiểu việc đó. Ta không ủng hộ cho bạo lực được. Trong khi cậu đánh nhau, ta sẽ kiểm tra tình hình các bạn cậu. Ta hy vọng Fleecy tìm thấy đúng loại dược thảo. Lần mới đây, bọn ta đã trộn lẫn... Ừm, ta không nghĩ các anh hùng đó muốn trở thành các bông hoa cúc đâu."
Nữ thần đứng lên. Cặp kính của bà lóe sáng, và Frank nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong tròng kính. Cậu trông nghiêm nghị và đầy sát khí, chẳng giống cậu bé con mà cậu đã nhìn thấy trong cái cầu vồng kia chút nào.
"Một lời khuyên nhỏ cuối cùng, Frank," bà nói. "Cậu được định sẵn là sẽ chết khi đang nắm chặt lấy mẩu gỗ đó, nhìn nó cháy. Nhưng có thể nếu cậu không tự mình giữ nó. Có thể nếu cậu tin ai đó đủ để giữ nó hộ cậu..."
Những ngón tay của Frank siết chặt lấy mẩu bùi nhùi đó. "Bà đang đưa ra lời đề nghị sao?"
Nữ thần Iris cười dịu dàng. "Ôi cưng, không. Ta sẽ bị lạc nó trong bộ sưu tập của mình mất. Nó sẽ lẫn lộn với các quả cầu pha lê, hoặc ta sẽ vô tình bán nó như một cái chặn giấy làm từ gỗ dạt. Không, ý ta là một người bạn á thần. Một người nào đó gần gũi với cậu ấy."
Hazel, Frank nghĩ ngay đến cô. Cậu chẳng còn ai có thể tin tưởng hơn. Nhưng cậu sẽ thổ lộ bí mật của mình bằng cách nào đây? Nếu cậu thừa nhận mình yếu ớt như thế, rằng cả cuộc đời cậu phụ thuộc vào một mẩu gỗ cháy dở... Hazel sẽ không bao giờ xem cậu là một anh hùng. Cậu sẽ không bao giờ là chàng kỵ sĩ mặc áo giáp của cô. Và làm sao cậu có thể mong cô đỡ lấy gánh nặng đó giúp cậu chứ?
Cậu quấn mẩu bùi nhùi lại và nhét nó vào túi áo khoác. "Cám... cám ơn, nữ thần Iris."
Bà siết tay cậu. "Đừng để mất hy vọng, Frank. Cầu vồng luôn tượng trưng cho hy vọng."
Bà đi ra phía sau cửa hàng, để Frank ở lại một mình.
"Hy vọng," Frank lầm bầm. "Tôi thà có thêm vài con chồn còn hơn.
Cậu cầm ngọn giáo của cha mình lên và đi ra ngoài đối mặt với những con tử xà.