"HAZEL!" FRANK LẮC LẮC HAI CÁNH TAY CÔ, giọng đầy hoảng hốt. "Thôi nào, làm ơn đi! Tỉnh lại nào!"
Cô mở bừng mắt ra. Bầu trời đêm lung linh ánh sao. Cơn rung lắc của con thuyền đã biến mất. Cô đang nằm trên mặt đất cứng, thanh kiếm vẫn được bọc trong tấm drap và ba-lô của cô ở bên cạnh.
Cô lảo đảo ngồi dậy, đầu quay mòng mòng. Họ đang ở trên một vách đá nhìn xuống được bờ biển. Cách đó khoảng ba mươi mét, đại dương lấp la lấp lánh dưới ánh trăng. Sóng vỗ nhẹ nhàng vào đuôi con thuyền đang nằm trên bờ của họ. Bên phải cô, sát gờ vách đá, là mộ
t tòa nhà trông giống một nhà thờ nhỏ với đèn pha trong tháp chuông. Hazel đoán chắc là một ngọn hải đăng. Phía sau họ, các cánh đồng cỏ cao xào xạc trong gió.
"Chúng ta đang ở đâu
Frank thở ra. "Tạ ơn thánh thần là em đã tỉnh! Chúng ta đang ở Mendocino, cách Cầu Cổng Vàng khoảng một trăm năm mươi dặm về phía bắc."
"Một trăm năm mươi dặm?" Hazel rên rỉ. "Em đã ngất lâu chừng đó sao?"
Percy quỳ kế bên cô, gió biển thổi qua mái tóc anh. Anh đặt tay lên trán cô như thể kiểm tra xem cô có bị sốt không. "Bọn anh không đánh thức em được. Cuối cùng bọn anh quyết định mang em lên bờ. Bọn anh nghĩ có thể chứng say sóng..."
"Đó không phải là do say sóng." Cô hít một hơi thật sâu. Cô không thể che giấu họ sự thật thêm chút nào nữa. Cô nhớ Nico đã từng nói: Nếu một lần hồi tưởng như thế xuất hiện khi chị đang ở trên chiến trường...
"Em... em đã không thành thật với các anh," cô nói. "Nói đúng hơn, đó là một cơn ngất xỉu. Thỉnh thoảng em lại bị như thế."
"Một cơn ngất xỉu?" Frank cầm lấy tay Hazel, cử chỉ đó khiến cô giật bắn người... mặc dù nó cũng khá là dễ chịu. "Có phải do sức khỏe không? Sao trước đây anh không chú ý nhỉ?"
"Em cố giấu nó," cô thú nhận. "Em đã may mắn cho đến tận bây giờ, nhưng hiện tại càng ngày mọi việc càng trở nên tệ hơn. Không phải do sức khỏe đâu... thật đấy. Nico nói đó là một tác dụng phụ từ quá khứ của em, từ nơi cậu ấy tìm thấy em."
Đôi mắt xanh lục đậm của Percy thật khó để đọc. Cô không thể khẳng định anh đang quan tâm hay đề phòng.
"Chính xác thì Nico đã tìm thấy em ở nơi nào?"
Lưỡi Hazel có cảm giác như bông. Cô sợ nếu bắt đầu nói, mình sẽ phải quay lại với quá khứ, nhưng họ đáng được biết. Nếu sức khỏe cô giảm sút trong cuộc tìm kiếm này, mệt lử người khi họ cần cô nhất... cô không tài nào chịu nổi ý nghĩ đó.
"Em sẽ giải thích sau," cô hứa. Cô siết chặt ba-lô. Ngu ngốc làm sao, cô đã quên béng chuyện mang theo bình nước. "Có... có thứ gì để uống không ạ?"
"Có." Percy lầm bầm một nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp. "Thật là ngốc. Anh để quên đồ dùng của mình ở trên thuyền rồi."
Hazel cảm thấy thật phiền toái khi nhờ họ chăm sóc mình, nhưng khi thức dậy, cô khát và mệt mỏi, cứ như cô đã trải qua những thời khắc cuối cùng ở cả quá khứ và hiện tại. Cô vác ba lô và thanh kiếm lên vai. "Không sao. Em đi được..."
"Đừng có mà nghĩ đến chuyện đó," Frank nói. "Cho đến khi em ăn được chút gì và uống ít nước. Anh sẽ đi lấy quân nhu."
"Không, để tớ đi." Percy liếc nhìn bàn tay Frank đang nắm lấy bàn tay Hazel. Rồi anh liếc nhìn về phía chân trời như thể cảm nhận được rắc rối, nhưng chẳng có gì ở đó – chỉ có ngọn hải đăng và cánh đồng cỏ kéo dài vào sâu tận trong đất liền. "Hai người ở lại đây. Tớ sẽ quay lại ngay."
"Anh chắc chứ?" Hazel yếu ớt nói. "Em không muốn anh..."
"Sẽ ổn thôi," Percy nói. "Frank, hãy cứ mở căng mắt ra nhé. Có điều gì đó về vùng đất này... Tớ không biết nữa."
"Tớ sẽ để mắt đến cô ấy," Frank hứa.
Percy lao đi.
Khi chỉ còn lại hai bọn họ, Frank dường như nhận ra rằng anh ấy vẫn đang nắm chặt tay Hazel. Anh ấy hắng giọng và thả tay cô ra.
"Anh, ừm... anh nghĩ anh hiểu được vì sao em ngất xỉu," anh ấy nói. "Và nơi em đến."
Tim cô suýt thì ngừng đập. "Anh hiểu được sao?"
"Em có vẻ rất khác với các cô gái mà anh đã gặp." Anh chớp mắt, rồi vội nói tiếp. "Không phải... sự khác biệt ghê gớm gì đâu. Chỉ là cách em nói chuyện. Những điều làm em ngạc nhiên – như các bài hát, các chương trình truyền hình hay từ lóng mà mọi người dùng. Em nói về cuộc sống của em như thể nó đã xảy ra từ lâu lắm rồi ấy. Em được sinh ra ở một thời khác, phải không? Em đến từ Địa ngục."
Hazel muốn bật khóc – không phải vì cô buồn, mà là vì nhẹ nhõm khi nghe ai đó nói ra sự thật. Frank không tỏ ra ghê tởm hay sợ hãi. Anh không nhìn cô như thể một con ma hay xác ướp bất tử kinh khủng nào đó.
"Anh Frank, em..."
"Chúng ta sẽ tìm hiểu điều đó sau," anh ấy hứa. "Giờ em còn sống. Chúng ta sẽ giữ em được sống."
Đồng cỏ xào xạc phía sau lưng họ. Đôi mắt Hazel cay xè trong cơn gió lạnh.
"Em không xứng có một người bạn như anh," cô nói. "Anh không biết em là gì... những việc em đã làm."
"Không được nói vậy nữa." Frank cau có. "Em rất tuyệt! Ngoài ra, em không phải là người duy nhất có bí mật."
Hazel trố mắt nhìn cậu. "Em không phải sao?"
Frank dợm nói gì đó. Rồi anh ấy cứng người lại.
"Gì thế?" Hazel hỏi.
"Gió ngừng thổi rồi."
Cô nhìn quanh quất và nhận ra anh nói đúng. Bốn bề đã hoàn toàn lặng gió.
"Vậy?" cô hỏi.
Frank nuốt xuống. "Vậy sao cỏ vẫn tiếp tục chuyển động?"
Qua khóe mắt, Hazel nhìn thấy những cái bóng mờ mờ khẽ lay động thành tầng tầng lớp lớp trên khắp cánh đồng.
"Hazel!" Frank cố chụp lấy tay cô, nhưng đã quá muộn.
Có thứ gì đó đánh mạnh vào anh ấy từ phía sau. Rồi một sức mạnh như một trận bão cỏ bao quanh Hazel và kéo cô vào sâu trong cánh đồng.