"Jason!"
Piper liên tục gọi tên cậu khi cô ôm lấy cậu trong tay, mặc dầu cô gần như mất hết hy vọng. Cậu ấy đã bất tỉnh được hai phút. Người cậu ấy đang bốc khói, hai mắt trợn ngược lên trên. Cô không rõ liệu cậu có còn đang thở không.
"Chẳng ích gì đâu, cô bé." Nữ thần Hera đứng phía trên họ trong bộ áo đầm màu đen đơn giản và mạng che mặt.
Piper đã không nhìn thấy nữ thần nổi giận. May là cô đã nhắm mắt lại, nhưng cô có thể nhìn thấy dư âm của việc đó. Mỗi một vết tích của mùa đông đều đã biến khỏi thung lũng. Cũng chẳng có bất cứ dấu hiệu nào của trận đánh. Lũ quái vật đã bị bốc hơi sạch sành sanh. Phế tích vẫn ở trong tình trạng mà họ thấy trước đây – đổ nát, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy nơi đây đã bị giày xéo bởi lũ sói, các tinh linh bão, và những tên yêu tinh sáu tay.
Ngay cả các Thợ Săn cũng được hồi sinh. Phần lớn lễ phép chờ đợi ở phía xa xa phía bên đồng cỏ, nhưng Thalia thì quỳ g bên cạnh Piper, tay cô đặt trên trán Jason.
Thalia giận dữ nhìn lên nữ thần. "Đây là lỗi của bà. Hãy làm điều gì đó đi!"
"Không được nói với ta kiểu đó, cô gái. Ta là nữ hoàng..."
"Chữa cho nó đi!"
Đôi mắt nữ thần Hera lấp lánh, tỏa ra sức mạnh. "Ta đã cảnh báo nó rồi mà. Ta không bao giờ cố tình làm đau thằng bé. Nó là người anh hùng của ta. Ta đã bảo chúng nhắm mắt trước khi ta lộ ra hình dáng thực sự của mình."
"Ừm..." Leo cau mày. "Hình dáng thực sự thật là nguy hiểm, đúng không? Vậy sao bà lại làm điều đó?"
"Ta đã giải phóng sức mạnh của mình để giúp các ngươi, đồ ngốc!" nữ thần Hera la lớn. "Ta biến mình thành năng lượng thuần túy để có thể làm tan rã lũ quái vật, giữ lại nơi này, và thậm chí còn cứu được những cô Thợ Săn đáng thương thoát khỏi lớp băng đông cứng."
"Nhưng người phàm không thể nhìn bà trong hình dáng đó!" Thalia hét lại. "Bà đã giết chết nó!"
Leo lắc đầu hoảng sợ. "Đó là những gì mà lời tiên tri của chúng tôi ám chỉ. Cái chết được giải thoát, qua cơn giận của nữ thần Hera. Thôi nào, quý bà. Bà là một nữ thần cơ mà. Hãy làm một vài ma thuật bùa mê nào đó với cậu ấy đi! Hãy mang cậu ấy quay trở lại."
Piper nghe được cuộc nói chuyện của họ có phân nửa, phần lớn cô chỉ chú tâm nhìn vào mặt của Jason. "Cậu ấy đang thở!" cô thông báo.
"Không thể nào," nữ thần Hera nói. "Ta ước gì điều đó là thật, cô bé, nhưng chưa từng có người phàm nào..."
"Jason," Piper gọi, tập trung mọi sức mạnh ý chí của cô vào việc gọi tên cậu. Cô không thể mất cậu. "Nghe tớ này. Cậu có thể làm được điều này. Quay trở lại. Cậu sẽ ổn thôi."
Không có gì xảy ra cả. Liệu có phải cô chỉ đang tưởng tượng ra về hơi thở nhè nhẹ của cậu không?
"Việc chữa trị không phải là sức mạnh của Aphrodite," nữ thần Hera nói đầy tiếc nuối. "Ngay cả ta cũng không thể cứu chữa được, cô bé à. Linh hồn phàm trần của cậu ta
"Jason," Piper lặp lại lần nữa, và cô hình dung ra giọng nói mình vang vọng xuyên qua mặt đất, luồn lách khắp mọi nẻo xuống Địa ngục. "Tỉnh dậy nào."
Cậu thở hổn hển, và mắt cậu mở ra. Trong một giây, chúng chứa đầy ánh sáng – thứ ánh sáng vàng tinh khiết rực rỡ. Rồi ánh sáng tan biến đi và đôi mắt cậu trở lại bình thường. "Chuyện gì... chuyện gì đã xảy ra thế?"
"Không thể thế được!" nữ thần Hera nói.
Piper ôm chầm lấy cậu cho đến khi cậu rên rỉ, "Cậu đang nghiền nát tớ."
"Xin lỗi," cô nói, vô cùng nhẹ nhõm, cô cười lớn trong khi lau đi nước mắt.
Thalia túm lấy tay em trai cô ấy. "Em cảm thấy thế nào?"
"Nóng," cậu lầm bầm. "Miệng khô khốc. Và em nhìn thấy thứ gì đó... thật sự rất kinh khủng."
"Đó là nữ thần Hera," Thalia càu nhàu. "Nữ hoàng, một Người Thất Thường."
"Đúng thế, Thalia Grace," nữ thần nói. "Ta sẽ biến ngươi thành một con lợn đất nhé, vì thế hãy giúp ta..."
"Ngừng lại đi, cả hai người," Piper nói. Ngạc nhiên thay, cả hai người họ đều im miệng lại.
Piper giúp Jason đứng lên và cho cậu uống những giọt rượu thánh cuối cùng từ mớ vật dụng của bọn họ.
"Giờ thì..." Piper đối mặt với Thalia và nữ thần Hera. "Nữ thần Hera – thưa Nữ hoàng – chúng tôi đã không thể cứu thoát bà nếu không có các Thợ Săn. Và chị Thalia, chị sẽ không bao giờ có thể gặp lại Jason – cả em cũng thế – nếu như không có nữ thần Hera. Hai người hãy làm lành với nhau đi, vì chúng ta còn có các rắc rối lớn hơn nữa."
Cả hai người đều trừng mắt nhìn cô, và trong ba giây dài đằng đẵng, Piper không chắc ai trong số họ sẽ là người giết cô đầu tiên.
Cuối cùng Thalia cằn nhằn. "Can đảm lắm đấy, Piper." Cô lấy từ trong áo khoác ra một tấm danh thiếp màu bạc và nhét nó vào túi áo khoác của Piper. "Nếu bất cứ khi nào em muốn trở thành một Thợ Săn, gọi. Bọn chị có thể chiêu mộ em."
Nữ thần Hera khoanh tay lại. "May mắn cho cô Thợ Săn này, ngươi nói đúng đấy, con gái của Aphrodite." Bà đánh giá Piper, như thể đây là lần bà nhìn thấy cô rõ ràng hơn. "Ngươi tự hỏi, Piper, sao ta lại chọn ngươi cho cuộc tìm kiếm này, sao ta không tiết lộ các bí mật của ngươi ngay từ ban đầu, ngay cả khi ta biết Enceladus đang lợi dụng ngươi. Ta phải thừa nhận rằng, cho đến lúc này ta vẫn chưa tin chắc lắm. Có điều gì đó mách bảo với ta rằng ngươi sẽ là người quan trọng đối với cuộc tìm kiếm. Giờ ta mới thấy là ta đã đúng. Ngươi thậm chí còn mạnh hơn ta tưởng. Và ngươi nói đúng về các nguy hiểm đang xảy đến. Chúng ta phải hợp tác với nhau."
Piper cảm giác mặt mình ửng lên. Cô chưa biết phải đáp lại lời khen ngợi của nữ thần Hera như thế nào thì Leo chen ngang.
"Ừ," cậu ấy nói, "tớ không cho rằng tên Porphyrion đó đã tan chảy và toi đời, nhỉ?"
"Không," nữ thần Hera đồng ý. "Bằng việc cứu ta, và cứu mảnh đất này, các ngươi đã ngăn được Gaea thức tỉnh. Các ngươi đã mang đến cho chúng ta một ít thời gian. Nhưng Porphyrion đã trỗi dậy. Đơn giản hắn biết rằng tốt hơn hết là không nên ở đây, đặc biệt khi hắn ta vẫn chưa hoàn toàn có đầy đủ sức mạnh. Các tên khổng lồ chỉ có thể bị giết chết nếu như một vị thần và á thần liên kết lại và cùng nhau thực hiện điều đó. Khi các ngươi giải thoát cho ta..."
"Hắn ta đã bỏ chạy," Jason nói. "Nhưng là đến đâu cơ chứ?"
Nữ thần Hera không trả lời, nhưng một cảm giác khiếp sợ bao phủ lấy Piper. Cô nhớ lại những gì Porphyrion đã nói về việc giết các vị thần trên đỉnh Olympus bằng cách tàn phá nơi chôn rau cắt rốn của họ. Hy Lạp. Cô nhìn nét mặt nghiêm nghị của Thalia, và đoán rằng cô Thợ Săn đã có cùng một kết luận với cô.
"Chị cần phải đi tìm Annabeth," Thalia nói. "Cô ấy cần phải biết những gì đã xảy ra ở đây."
"Chị Thalia..." Jason nắm chặt tay cô ấy. "Chúng ta chưa bao giờ nói về nơi này, hay..."
"Chị biết." Nét mặt cô dịu đi. "Chị đã mất em ở đây một lần. Chị không muốn phải rời em đi lần nữa. Nhưng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Chị sẽ gặp em tại Trại Con Lai." Cô ấy liếc nhìn nữ thần Hera. "Bà sẽ đưa họ đến đó an toàn chứ? Ít nhất đó là việc bà có thể làm."
"Ngươi không có cửa để nói với ta
"Nữ hoàng Hera," Piper can thiệp.
Nữ thần thở dài. "Tốt. Được rồi. Chỉ không thân thiện với cô thôi, cô Thợ Săn!"
Thalia ôm chầm lấy Jason và nói lời tạm biệt. Khi các Thợ Săn rời đi, sân sau dường như tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Hồ phản chiếu khô cạn không có bất cứ dấu hiệu nào của các xúc tu đất đã mang vua của các tên khổng lồ quay trở lại hoặc đã giam cầm nữ thần Hera. Bầu trời đêm quang đãng và lấp lánh ánh sao. Tiếng gió thổi xào xạc trong khu rừng tùng bách. Piper nghĩ về cái đêm ở Oklahoma khi cô và cha mình ngủ ở sân trước của ông nội Tom. Cả cái đêm trên mái ký túc xá ở Trường học Hoang Dã, khi Jason hôn cô – dù sao thì đó cũng chỉ là các ký ức đã bị Màn Sương Mù biến đổi.
"Jason, chuyện gì đã xảy ra khi cậu ở đây thế?" Cô hỏi. "Ý tớ là... tớ biết mẹ cậu đã bỏ rơi cậu ở đây. Nhưng cậu đã từng nói đây là vùng đất thiêng dành cho các á thần. Tại sao? Điều gì đã xảy ra khi cậu ở đây một mình?"
Jason lắc đầu bứt rứt. "Nó vẫn mờ mịt lắm. Những con sói..."
"Ngươi được ban cho một số mệnh," nữ thần Hera nói. "Ngươi được sinh ra để phục vụ ta."
Jason cau có. "Vì bà đã buộc mẹ tôi làm thế. Bà không thể chịu được việc Zeus có đến hai đứa con với mẹ tôi. Không thể chịu được rằng ông ấy đã yêu mẹ tôi đến những hai lần. Tôi là cái giá mà bà yêu cầu cho việc để cho gia đình tôi được yên."
"Đó cũng là sự lựa chọn đúng đắn dành cho ngươi, Jason," nữ thần Hera khăng khăng. "Lần thứ hai mẹ ngươi gài bẫy để có được tình cảm của Zeus, đó là vì bà ta đã hình dung ông ấy trong một bản thể khác – bản thể của Jupiter. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây – hai đứa trẻ, Hy Lạp và La Mã, được sinh ra trong cùng một gia đình. Người phải được tách khỏi Thalia. Đây là nơi mà tất cả các á thần kiểu như ngươi bắt đầu cho cuộc hành trình của mình."
"Kiểu như cậu ấy?" Piper hỏi.
"Ý bà ta là người La Mã," Jason nói. "Các á thần được bỏ lại đây. Bọn tớ gặp nữ thần người sói, Lupa, một con sói bất tử đã nuôi dạy Romulus và Remus(19)."
Nữ thần Hera gật đầu. "Và nếu ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ sống sót
"Nhưng..." Leo trông vô cùng bối rối. "Điều gì đã xảy ra sau đó? Ý tôi là, Jason chưa bao giờ đến trại mà."
"Không phải Trại Con Lai mà thôi," nữ thần Hera nói.
Piper cảm thấy như thể bầu trời đang quay mòng mòng trên đầu cô, khiến cô cảm thấy choáng váng. "Cậu đến một nơi nào khác. Đó là nơi cậu đã từng ở trong suốt chừng ấy năm. Một nơi nào đó dành cho các á thần – nhưng là ở đâu?"
Jason quay sang nhìn nữ thần. "Các ký ức đang quay trở lại, nhưng vị trí của nó thì tôi không biết được. Bà sẽ không nói cho tôi, đúng không?"
"Đúng thế," nữ thần Hera nói. "Đó là một phần số mệnh của ngươi, Jason. Ngươi phải tự mình tìm ra cách quay trở lại đó. Nhưng khi ngươi làm thế... Ngươi sẽ hợp nhất hai nguồn sức mạnh vĩ đại với nhau. Ngươi sẽ mang lại cho chúng ta hy vọng chống lại các tên khổng lồ, và quan trọng hơn là – chống lại chính Gaea."
"Bà muốn chúng tôi giúp bà," Jason nói, "nhưng bà lại đang giữ lại thông tin."
"Việc đưa cho ngươi các câu trả lời sẽ khiến cho những câu trả lời đó trở nên vô hiệu," nữ thần Hera nói. "Đó là cách làm của Ba nữ thần Mệnh. Ngươi phải tự mình tiến lên trên con đường của chính mình, vì nó khiến mọi việc trở nên có ý nghĩa. Hiện, cả ba ngươi đều đã khiến ta ngạc nhiên đấy. Ta chưa bao giờ nghĩ việc đó có thể..."
Nữ thần lắc đầu. "Chỉ cần nói rằng, các ngươi đã hành động rất tốt, các á thần. Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu. Giờ các ngươi phải quay trở lại Trại Con Lai, nơi các ngươi sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo."
"Điều mà bà sẽ không nói cho chúng tôi chứ gì," Jason gắt gỏng. "Và tôi e rằng bà đã tiêu diệt con ngựa tinh linh bão dễ thương của tôi, vì thế chúng tôi sẽ phải cuốc bộ về trại sao?"
Nữ thần Hera lờ đi câu hỏi đó. "Các tinh linh bão là các sinh vật được tạo ra từ sự hỗn loạn. Ta đã không tiêu diệt con đó, thế nhưng ta không biết được nơi nó đến, hoặc khi nào ngươi sẽ gặp lại nó. Nhưng có cách dễ dàng hơn để đưa các ngươi về nhà. Vì các ngươi đã phục vụ ta rất tốt, vì thế ta có thể giúp các ngươi – ít nhất là lần này. Tạm biệt, các á thần, chỉ lúc này thôi!"
Cả thế giới như lộn ngược, và Piper gần như ngất lịm đi.
Khi cô nhìn rõ được mọi thứ lần nữa, cô đang ở trong nhà ăn của trại vào giữa giờ ăn tối. Họ đang đứng trên bàn của nhà nữ thần Aphrodie, và một chân của Piper giẫm vào đĩa pizza của Drew. Sáu mươi trại viên cùng đứng bật dậy, há hốc miệng, nhìn họ hết sức ngạc nhiên.
Cho dù nữ thần Hera đã làm bất cứ điều gì để bắn họ bay ngang đất nước, điều đó không tốt cho dạ dày của Piper. Cô chỉ vừa vặn kiểm soát được cơn buồn nôn của mình. Leo chẳng được may mắn như thế. Cậu ấy nhảy khỏi bàn, chạy đến lò than bằng đồng gần nhất và nôn thốc nôn tháo vào trong đó – và chắc hẳn đó không phải là một lễ vật được đốt cháy tốt nhất dành tặng cho các vị thần.
"Jason?" Chiron chạy nước kiệu về phía trước. Chắc chắn người nhân mã già đó đã nhìn thấy nhiều chuyện kỳ quái trong nhiều năm qua, nhưng ngay cả ông cũng trông hoàn toàn sửng sốt. "Có chuyện gì... Làm thế nào...?"
Các trại viên nhà nữ thần Aphrodite ngước nhìn Piper chằm chằm với những cái miệng mở lớn. Piper đoán cô ắt trông phải tệ lắm.
"Chào," cô nói, cố hết sức tỏ ra bình thường. "Bọn tớ đã quay lại."