Jason đã tìm thấy chị gái của mình rồi để lạc cô chỉ chưa đến một tiếng đồng hồ. Khi họ leo lên các vách đá của đảo nổi, cậu cứ quay đầu lại, nhưng Thalia đã biến mất.
Mặc cho cô đã nói là sẽ gặp lại cậu lần nữa, Jason vẫn tự hỏi. Cô đã tìm thấy một gia đình mới với nhóm Thợ Săn, và một người mẹ mới ở nữ thần Artemis. Cô dường như tự tin và thoải mái với cuộc đời mình, Jason không chắc liệu cậu có bao giờ là một phần trong đó không. Và cô dường như đang trên đường tìm kiếm cậu bạn Percy của mình. Liệu có bao giờ cô tìm kiếm Jason như thế không?
Không công bằng, cậu tự nói với chính mình. Chị ấy nghĩ mày đã chết.
Cậu chỉ có thể chịu đựng được những gì cô kể về mẹ của họ. Điều đó như thể Thalia đã trao cho cậu một đứa bé – một đứa bé cực kỳ xấu xí – và bảo, Đây, nó là của cậu. Mang nó đi. Cậu không muốn mang nó đi. Cậu không muốn nhìn hay thừa nhận nó. Cậu không muốn biết rằng cậu có một người mẹ không tự chủ, người đã tống khứ cậu đi để làm nguôi giận một nữ thần. Không lạ gì việc Thalia đã bỏ nhà ra đi.
Rồi cậu nhớ đến ngôi nhà của thần Zeus ở Trại Con Lai – hốc tường bé tẻo teo mà Thalia đã sử dụng như một chiếc giường ngủ để thoát khỏi cái nhìn trừng trừng của bức tượng thần bầu trời. Cha họ cũng chẳng tốt đẹp gì. Jason
cũng hiểu lý do tại sao Thalia đã từ bỏ một phần cuộc sống của cô, nhưng cậu vẫn rất bực bội. Cậu không thể quá may mắn. Cậu được để cho mang cái túi – hoàn toàn nghĩa đen.
Cái ba lô vàng chứa các tinh linh gió khoác trên hai vai cậu. Họ càng đến gần cung điện của thần Aeolus, cái ba lô càng trở nên nặng hơn. Các tinh linh gió vùng vẫy, đập ầm ầm và đâm sầm vào khắp ba lô.
Người duy nhất dường như ở trong tâm trạng tốt là huấn luyện viên Hedge. Ông tiếp tục nhảy vọt lên các bậc cầu thang khó đi và chạy nước kiệu lùi lại. "Tiến lên nào, những chiếc bánh nướng! Chỉ vài ngàn bậc thang nữa thôi!"
Khi họ leo lên, Leo và Piper để cho Jason được yên tĩnh. Có thể họ cảm nhận được tâm trạng tệ hại của cậu. Piper cứ liếc ra sau, lo lắng, như thể cậu là người suýt chết bởi chứng hạ thân nhiệt chứ không phải cô. Hoặc có thể cô đang suy nghĩ về ý kiến của Thalia. Họ đã kể cho cô nghe về những gì Thalia đã nói trên cầu – cách họ có thể giải cứu được cả cha cô và nữ thần Hera – nhưng Jason thật sự không hiểu họ sẽ làm điều đó như thế nào, và cậu không chắc liệu sự khả thi có thể khiến Piper cảm thấy hy vọng hơn y lo lắng hơn.
Leo tiếp tục đập vào hai chân mình, kiểm tra xem quần cậu ấy có đang bốc cháy không. Giờ cậu ấy không còn bốc khói nữa, nhưng sự kiện trên cầu băng thật sự khiến Jason sợ chết khiếp. Leo dường như không nhận ra rằng cậu ấy có cả khói bốc ra từ hai tai và các ngọn lửa đang nhảy múa khắp mái tóc. Nếu Leo bắt đầu tự đốt cháy mỗi một khi cậu ấy phấn khích, họ sẽ có khoảng thời gian khó khăn khi đi cùng cậu ấy đến mọi nơi. Jason tưởng tượng ra việc cố mua thức ăn trong một nhà hàng. Tớ sẽ có món hamburger pho mát và... Aaaaa! Bạn tôi đang bốc cháy! Cho tôi một xô nước nào.
Thế nhưng, chủ yếu là Jason lo lắng về những gì Leo đã nói. Jason không muốn trở thành một cầu nối, hay một vật trao đổi, hay bất cứ thứ gì khác. Cậu chỉ muốn biết cậu từ đâu đến. Và Thalia trở nên mất bình tĩnh khi Leo nhắc đến ngôi nhà bị cháy trong giấc mơ của cậu – nơi mà con sói Lupa đã bảo rằng đó là điểm khởi đầu của cậu. Sao Thalia lại biết nơi đó, và sao chị ấy lại cho rằng Jason có thể tìm được nó?
Câu trả lời dường như gần kề. Nhưng Jason càng đến gần, nó càng tỏ ra ít cộng tác hơn, như các cơn gió sau lưng cậu vậy.
Cuối cùng, họ đến được đỉnh của hòn đảo. Các bức tường đồng bao quanh lấy phần đất của pháo đài, mặc dầu Jason không thể tưởng tượng được ai có khả năng tấn công nơi này chứ. Các cánh cổng cao sáu mét được mở sẵn chào đón họ, và một con đường bằng đá màu tía bóng loáng dẫn đến thành trì chính – một nhà vòm có các cột màu trắng theo phong cách Hy Lạp, như một trong các đài kỷ niệm ở Washington, D.C., ngoại trừ một cụm các chảo vệ tinh và các tháp thu sóng trên mái nhà.
"Cái đó thật kỳ cục," Piper nói.
"Đoán xem, bạn không thể nào có được truyền hình cáp trên hòn đảo nổi này," Leo nói. "Quỷ tha ma bắt, kiểm tra sân trước của anh chàng này nào."
Căn nhà mái vòm nằm giữa một đường tròn rộng một ngàn sáu trăm mét. Nền đất thật kinh ngạc một cách kỳ dị. Chúng được chia thành bốn phần như những lát pizza lớn, mỗi một phần đại diện cho một mùa.
Phần bên tay phải của họ là một chỗ đất hoang vu lạnh lẽo, với những thân cây xơ xác và một mặt hồ đóng băng. Các người tuyết lăn đi khắp nơi khi gió thổi qua, vì thế Jason không chắc liệu chúng là vật trang trí hay là vật sống.
Bên tay trái là một công viên đang vào thu với các cây vàng và đỏ. Các đống lá được thổi bay tạo thành các hình thù – các vị thần, con người, các động vật nối tiếp nhau xuất hiện trước khi rơi lả tả lại thành lá.
Cách đó một quãng, Jason có thể nhìn thấy thêm hai khu vực phía sau nhà mái vòm. Một cái trông giống bãi cỏ xanh mướt với cừu được làm từ các đám mây. Phần cuối cùng là một sa mạc nơi các cây bụi khô bong ra và cuộn lăn kêu sột soạt trong gió, tạo thành các hình kỳ lạ trên cát như các chữ Hy Lạp, các mặt cười và một quảng cáo khổng lồ viết: ĐÓN XEM AEOLUS MỖI ĐÊM!
"Mỗi một phần tượng trưng cho bốn thần gió," Jason đoán. "Bốn hướng gió."
"Ta yêu thích đồng cỏ." Huấn luyện viên Hedge liếm môi. "Các em không phiền..."
"Cứ tự nhiên," Jason nói. Cậu thật sự nhẹ nhõm khi để thần rừng rời đi. Sẽ thật khó khi muốn thần Aeolus theo phe chính nghĩa nếu như thầy Hedge cứ vung vẩy cây dùi cui của mình và hét lớn, "Chết nhé!"
Khi thần rừng chạy đi tấn công mùa xuân, Jason, Leo, và Piper bước xuống con đường dẫn đến các bậc thang của cung điện. Họ đi qua các cửa trước, vào một phòng nghỉ bằng đá hoa cương trắng được trang trí với các băng rôn màu tía viết: Kênh Thời Tiết của Đỉnh Olympus, và một vài cái khác chỉ viết OW!
"Xin chào!" Một người phụ nữ lơ lửng phía trên họ. Đúng nghĩa đen. Cô ta khá xinh theo kiểu yêu tinh mà Jason đã kết giao với các tinh linh tự nhiên ở Trại Con Lai – nhỏ nhắn, đôi tai hơi chĩa ra, và khuôn mặt không tuổi mà có thể là mười sáu hay ba mươi. Đôi mắt nâu của cô ta sáng lấp lánh đầy vui vẻ. Mặc dầu chẳng có gió, nhưng mái tóc đen của cô ta được thổi bay chầm chậm, như trong các quảng cáo dầu gội đầu. Bộ đầm dài màu trắng phồng lên quanh cô ta như thể được làm bằng vải dù. Jason không thể nói liệu cô ta có chân không, nhưng nếu có, chúng cũng chẳng chạm vào sàn nhà. Trong tay cô ta là một cái máy tính bảng. "Các ngươi là người của Chúa tể Zeus phải không?" cô ta hỏi. "Chúng ta đang đợi các ngươi."
Jason cố đáp lại, nhưng cậu không thể nghĩ được gì cho ra hồn, vì cậu nhận ra người phụ nữ đó là trong suốt. Hình dáng cô ta mập mờ như thể cô ta được tạo ra từ sương.
"Cô là ma à?" cậu hỏi.
Ngay khi vừa thốt lên, cậu biết mình đã xúc phạm đến cô ta. Nụ cười biến thành cái bĩu môi hờn dỗi. "Ta là một aura, quý ông. Một nữ thần gió, như ngươi có thể nghĩ, đang là cho vua của các ngọn gió. Tên ta là Mellie. Ở đây chúng ta không có ma."
Piper đỡ lời. "Không, dĩ nhiên cô không phải rồi! Bạn tôi đơn giản chỉ nhầm cô với Helen thành Troy, một người trần xinh đẹp nhất của mọi thời đại. Điều đó thật dễ nhầm lẫn."
Ối chà, cô ấy thật giỏi. Lời ca ngợi dường như hơi quá một chút, nhưng nữ thần gió Mellie đỏ mặt. "Ồ... được rồi. Vậy các ngươi là người của thần Zeus sao?"
"Ờ," Jason nói. "Đúng thế, tôi là con trai của thần Zeus."
"Tuyệt! Xin vui lòng đi theo lối này." Cô ta dẫn họ đi qua một vài cánh cửa an ninh để vào một tiền sảnh lớn hơn, tra cứu thông tin trên máy tính bảng khi cô ta trôi lềnh bềnh. Cô ta không nhìn đường đi nhưng dường như việc đó không còn quan trọng nữa khi cô ta trôi xuyên qua cột đá hoa cương trắng mà chẳng hề hấn gì. "Chúng ta hiện đã qua giờ cao điểm, vì thế thật tốt," cô ta lẩm bẩm. "Ta có thể xếp cho các ngươi vào ngay trước cuộc hẹn 11:20 của ông ấy."
"Ừm, tốt thôi," Jason nói.
Tiền sảnh là một nơi dễ làm người ta lơ đãng. Các cơn gió bao quanh họ, vì thế Jason cảm giác như cậu đang bị đẩy xuyên qua một đám đông vô hình. Các cánh cửa tự mở ra và đóng lại.
Những vật mà Jason có thể nhìn thấy toàn là những thứ kỳ quái. Những chiếc máy bay giấy đủ mọi kích cỡ và hình dáng bay khắp nơi, và các nữ thần gió, aura, đôi khi lại kéo chúng ra khỏi không trung, mở và đọc chúng, rồi quẳng chúng lại chỗ cũ, nơi những chiếc máy bay sẽ tự động gập lại và tiếp tục bay.
Một sinh vật xấu xí vỗ cánh bay ngang qua. Bà ta trông giống một sự lai tạo giữa một bà già và một con gà bị viêm. Bà ta có một khuôn mặt nhăm nhúm cùng với đôi cánh như cánh gà, và một cơ thể đầy lông, béo mập, móng thay cho chân. Thật kỳ lạ khi bà ta có thể bay với cơ thể đó. Bà ta tiếp tục trôi giạt khắp nơi và đâm sầm vào mọi thứ như một quả khinh khí cầu.
"Đó không phải là aura?" Jason hỏi Mellie khi sinh vật đó nghiêng ngả bay ngang qua.
Mellie cười lớn. "Đó là yêu quái mình người cánh chim. À, đó là, những người chị ghẻ xấu xí của bọn ta, ta nghĩ ngươi có thể nói như vậy. Không phải các ngươi cũng có các yêu quái mình người cánh chim trên đỉnh Olympus sao? Họ là các linh hồn của các cơn gió mạnh, hung tợn, không giống các aura bọn ta. Tất cả đều là những cơn gió nhẹ dịu dàng."
Cô ta nháy mắt với Jason.
"Dĩ nhiên cô là người như thế," cậu nói.
"Vậy," Piper cất tiếng nhắc, "cô đang đưa chúng tôi đến gặp thần gió Aeolus sao?"
Mellie dẫn họ qua một bộ cửa giống nút không khí. Phía trên cánh cửa bên trong, một ngọn đèn màu xanh lục đang nhấp nháy.
"Chúng ta có một phút trước khi ông ấy bắt đầu," Mellie vui vẻ nói. "Ông ấy chắc chắn sẽ không giết các cậu nếu chúng ta đi vào bây giờ. Đi nào!"
Jason há hốc miệng. Phần trung tâm pháo đài của thần Aeolus rộng lớn như một thánh đường, với các mái nhà hình vòm cao vút phủ bạc. Thiết bị truyền hình trôi lềnh bềnh ngẫu nhiên trong không trung – máy quay phim, đèn pha, các cảnh dàn, các cây trồng trong chậu. Và ở đó chẳng có sàn nhà. Leo gần như rơi vào một khe nứt sâu trước khi Jason kịp kéo cậu ấy lại.
"Thánh thần...!" Leo nuốt nhanh. "Này, Mellie. Lần sau nhớ có một cảnh báo nho nhỏ nhé!"
Một cái hố tròn khổng lồ đâm thẳng sâu vào trong lòng núi. Nó sâu chắc khoảng một dặm, được đục lỗ chỗ bằng các hang động. Một vài đường hầm chắc chắn dẫn ra bên ngoài. Jason nhớ cậu đã nhìn thấy các cơn gió thổi ra từ đó khi họ ở trên đỉnh Pikes Peak. Các hang động khác được dán kín bởi một vài chất liệu lấp lánh như kính và sáp ong. Toàn bộ hang động hối hả với các yêu quái mình người cánh chim, aura, và máy bay giấy, nhưng đối với những ai không thể bay, thì đó sẽ là một cú rơi rất dài, và gây nguy hiểm chết người.
"Ôi, không," Millie há hốc miệng. "Tôi rất lấy làm tiếc." Cô ta lấy ra một cái máy bộ đàm từ đâu đó bên trong bộ áo đầm của mình và nói: "Xin chào, bộ phận lắp đặt hử? Có phải Nuggets không? Chào, Nuggets. Làm ơn cho chúng tôi sàn của studio chính nhé? Đúng, loại rắn chắc ấy. Cám ơn."
Vài giây sau đó, một đội yêu quái mình người cánh chim trồi lên từ
cái hố lớn đó – khoảng ba tá hay chừng đó các quý bà yêu quái mình người cánh chim, tất cả đều mang các vật liệu xây dựng hình vuông khác nhau. Họ bắt tay vào đập đập và dán keo – và sử dụng một lượng lớn băng keo, điều đó chẳng khiến Jason an lòng chút nào. Ngay lập tức, một sàn nhà tạm thời bao phủ phía trên khe nứt. Nó được làm từ gỗ dán, các khối đá hoa cương, những miếng thảm hình vuông, những miếng cỏ còn tươi hình tam giác – hầu như là mọi thứ.
"Cái đó không thể an toàn được," Jason nói.
"Ồ, có chứ!" Mellie cam đoan với cậu. "Các yêu quái mình người cánh chim rất giỏi việc đó."
Với cô ta thì dễ rồi. Cô ta chỉ việc lướt đi khắp nơi mà có cần phải chạm sàn nhà đâu, nhưng Jason quyết định cậu là người có cơ hội sống sót lớn nhất, vì cậu có thể bay, nên cậu đã bước xuống mặt sàn đó trước. Ngạc nhiên thay, sàn nhà rất chắc chắn.
Piper nắm chặt tay cậu và bước xuống theo. "Nếu tớ rơi, cậu sẽ bắt lấy tớ nhé."
"Ừm, chắc rồi." Jason hy vọng cậu không đỏ mặt.
Leo bước xuống theo sau họ. "Cậu cũng bắt lấy cả tớ nữa nhé, Siêu nhân. Nhưng tớ không nắm lấy tay cậu đâu."
Mellie dẫn họ đi về phía giữa căn phòng, nơi một khối cầu lòng thòng của các màn hình video màn hình phẳng được treo lên lơ lửng như một trung tâm điều khiển. Một người đàn ông bay lượn bên trong, kiểm tra các màn hình và đọc các thông điệp trong các chiếc máy bay giấy.
Người đàn ông không chú ý gì đến họ khi Mellie mang họ đi về phía trước. Cô ta đẩy một cái màn hình Sony 42 inch ra khỏi lối đi và dẫn họ đi vào khu vực điều khiển.
Leo huýt sáo. "Tớ phải có được một cái phòng như thế này."