Phải cả ba người mới giữ được thần rừng lại.
"Ối, Huấn luyện viên!" Jason nói. "Bình tĩnh nào thầy."
Một người đàn ông trẻ hơn chạy như bay vào phòng, Jason đoán anh ta ắt hẳn là Lit, con trai của người đàn ông lớn tuổi. Anh ta mặc quần pyjama với áo phông không tay in dòng chữ NGƯỜI BÓC VỎ NGÔ, và tay cầm một thanh kiếm trông như thể nó có thể bóc vỏ rất nhiều thứ khác ngoài ngô. Hai cánh tay trần phủ đầy sẹo, và bao quanh khuôn mặt anh ta là lớp lông đen quăn tít, trông sẽ làm anh ta đẹp trai nếu như nó không bị cắt thành từng mảng.
Lit ngay lập tức nhìn chăm chú vào Jason, như thể cậu là mối đe dọa lớn nhất, và đi nghênh ngang về phía cậu, vung vẩy thanh kiếm phía trên đầu.
"Chờ đã!" Piper bước lên phía trước, cố nói bằng giọng bình tĩnh nhất của mình. "Đây chỉ là một sự hiểu lầm! Mọi thứ đều ổn."
Lit ngừng lại, nhưng anh ta trông vẫn cảnh giác.
Điều đó không giúp gì cho thầy Hedge đang gào thét. "Ta sẽ tiêu diệt chúng! Đừng lo!"
"Huấn luyện viên!" Jason nài xin, "họ có thể là những người thân thiện. Ngoài ra, chúng ta đang xâm phạm nhà họ."
"Cám ơn!" người đàn ông lớn tuổi trong bộ áo choàng tắm nói. "Giờ thì, các ngươi là ai, và tại sao các ngươi lại ở đây?"
"Tất cả chúng ta hãy bỏ vũ khí xuống," Piper nói. "Huấn luyện viên, thầy là người đầu tiên."
Thầy Hedge nghiến chặt răng. "Chỉ một cú thôi được không?"
"Không được," Piper nói.
"Thế thỏa hiệp này thì thế nào? Ta sẽ giết chúng trước, và nếu hóa ra chúng là người tốt, ta sẽ xin lỗi vậy."
"Không được," Piper khẳng định.
"Hứ." Huấn luyện viên Hedge hạ dùi cui xuống.
Piper trao cho Lit một nụ cười xin-lỗi-vì-điều-đó đầy thân thiết. Ngay cả với mái tóc rối bù và bộ quần áo mặc đã hai ngày, cô trông vẫn vô cùng xinh xắn, và Jason cảm thấy hơi ganh tị vì cô đã cười với Lit như thế.
Lit gắt gỏng và tra gươm vào bao. "Ngươi nói hay lắm, cô gái... các bạn ngươi may mắn đấy, không thì ta sẽ xiên ngang chúng đấy."
"Thật cảm kích," Leo nói. "Tôi sẽ cố để không bị xiên trước giờ ăn trưa."
Người đàn ông lớn tuổi trong bộ áo choàng tắm thở dài, đá bộ đồ trà mà huấn luyện viên Hedge đã đập vỡ. "Ừm, vì tất cả mọi người đều ở đây. Làm ơn, ngồi xuống cả đi."
Lit cau mày. "Thưa Đức vua..."
"Không, không, ổn cả mà, Lit," người đàn ông lớn tuổi nói. "Vùng đất mớiong tục mới. Họ có thể ngồi khi có sự hiện diện của ta. Xét cho cùng, họ cũng đã nhìn thấy ta trong bộ đồ ngủ. Chẳng nhất thiết phải tuân theo các nghi lễ." Ông ta cố nở nụ cười, mặc dầu trông nó hơi gượng ép. "Chào mừng đến với căn nhà khiêm tốn của ta. Ta là vua Midas."
"Midas? Không thể nào," Huấn luyện viên Hedge nói. "Ông ta, đã chết rồi."
Hiện họ đang ngồi ì trên những chiếc sofa, trong khi vị vua ngồi dựa vào ngai của mình. Phải khéo léo mới làm được điều đó với bộ áo choàng tắm, và Jason cứ lo ngay ngáy là ông già đó sẽ quên mất và thôi không bắt chéo chân nữa. Hy vọng ông ta cũng đang mặc quần lót ống rộng bằng vàng bên dưới đó.
Lit đứng phía sau cái ngai, cả hai tay đều đặt trên thanh kiếm, liếc nhìn về phía Piper và gập hai cánh tay đầy cơ bắp lại chỉ để chọc tức. Jason tự hỏi liệu anh ta nhìn cánh tay đầy sẹo đang nắm thanh kiếm đó hay không. Buồn thay, cậu hoài nghi về điều đó.
Piper ngồi ra phía trước. "Những gì mà người bạn thần rừng của chúng tôi muốn nói là, thưa Đức vua, ngài là người phàm thứ hai mà chúng tôi gặp được, những người đáng lý ra, tôi xin lỗi, đã chết rồi. Vua Midas đã chết cách đây hàng ngàn năm."
"Thật thú vị." Vị vua nhìn chăm chăm vào bầu trời xanh ngắt và những tia nắng mùa đông bên ngoài cửa sổ. Cách đó một quãng, khu trung tâm Omaha trông giống như một tập hợp những khối hình mà trẻ con thường chơi – quá sạch sẽ và nhỏ bé so với một thành phố thông thường.
"Các ngươi biết không," vị vua nói, "ta nghĩ ta đã chết trong một lúc. Điều đó thật kỳ lạ. Giống như một giấc mơ, phải không Lit?"
"Một giấc mơ rất dài, thưa Đức vua."
"Thế nhưng, giờ chúng ta đã ở đây. Ta rất, rất là vui. Ta thích được sống lại và có cuộc sống tốt hơn."
"Nhưng bằng cách nào?" Piper hỏi. "Ông không tình cờ có một... người bảo trợ chứ?"
Vua Midas ngần ngừ, nhưng có một tia quỷ quyệt lấp lánh trong đáy mắt ông ta. "Có vấn đề gì sao, cô gái yêu quý?"
"Chúng ta có thể giết họ lần nữa," thầy Hedge gợi ý.
"Huấn luyện viên, thầy không giúp được gì," Jason nói. "Sao thầy không ra ngoài và làm nhiệmụ canh gác nhỉ?"
Leo ho khan. "Liệu có an toàn không? Họ có một vài hệ thống an ninh nguy hiểm lắm."
"Ồ, đúng thế," vị vua nói. "Xin lỗi về điều đó. Nhưng đó là những món đồ đáng yêu, đúng không? Thật ngạc nhiên về những gì mà vàng có thể mang lại. Các ngươi có những món đồ chơi tuyệt hảo ở đất nước này!"
Ông ta rút một cái điều khiển ra khỏi túi áo choàng tắm và nhấn vài nút trên đó – một đoạn mã bảo mật, Jason đoán thế.
"Rồi," Vua Midas nói. "Giờ an tâm mà đi ra ngoài nhé."
Huấn luyện viên Hedge càu nhàu. "Tốt thôi. Nhưng nếu mọi người cần ta..."
Ông ấy nháy mắt với Jason đầy ngụ ý. Rồi ông chỉ vào chính mình, chĩa hai ngón tay về phía chủ nhà của họ, và cứa một ngón tay ngang cổ ông ấy. Ám hiệu vô cùng tinh tế.
"Ừm, cám ơn thầy," Jason nói.
Sau khi vị thần rừng rời đi, Piper cố nở một nụ cười xã giao khác. "Vậy... ngài không biết làm thế nào mình đến được đây sao?"
"Ồ, ừm, đúng thế. Đại loại thế," vị vua nói. Ông ta cau mày nhìn Lit. "Sao chúng ta lại chọn Omaha hả? Ta biết không phải là do thời tiết."
"Lời tiên tri," Lit nói.
"Đúng thế! Ta được bảo là có một lời tiên tri ở Omaha." Vị vua nhún vai. "Hình như ta đã sai thì phải. Nhưng đây là một ngôi nhà khá xinh, đúng không? Lit – tên gọi ngắn gọn của Lityerses, tiện thể – đó là một cái tên kinh khủng, nhưng mẹ nó cứ khăng khăng chọn lấy – Lit có nhiều không gian thoáng đãng để luyện tập môn đấu kiếm. Nó cũng có chút danh tiếng. Thời đó họ gọi nó là Kẻ Gặt Người."
"Ồ." Piper cố nói với giọng nhiệt tình. "Điều đó mới tuyệt làm sao."
Nụ cười của Lit còn hơn cả một nụ cười khẩy độc ác. Lúc này đây Jason chắc chắn một trăm phần trăm rằng cậu không thích anh chàng này, và cậu đang bắt đầu hối hận vì đã bảo thầy Hedge ra phía bên ngoài.
"Vậy," Jason nói. "Tất cả số vàng này..."
Đôi mắt vị vua sáng lên. "Ngươi đến đây vì vàng sao, cậu bé? Vui lòng xem tập sách quảng cáo!"
Jason nhìn vào các tập sách quảng cáo trên bàn café. Dòng chữ tiêu đề viết: VÀNG, Đầu tư cho Sự Bất diệt. "Ừm, ngài bán vàng sao?"
"Không, không," vị vua nói. "Ta tạo ra nó. Trong những lúc đầy biến động như hiện nay, vàng là sự đầu tư khôn ngoan nhất, ngươi có nghĩ thế không? Chính phủ sụp đổ. Cái chết trỗi dậy. Các tên khổng lồ tấn công đỉnh Olympus. Nhưng vàng vẫn giữ nguyên giá trị của nó!"
Leo cau mày. "Tôi đã nhìn thấy quảng cáo đó."
"Ồ, đừng có bị đánh lừa bởi những kẻ giả mạo rẻ tiền!" vị vua nói. "Ta đảm bảo với các ngươi, ta có thể dành bất kỳ mức giá nào cho một nhà đầu tư nghiêm túc. Ta có thể tạo ra rất nhiều các món hàng làm bằng vàng khác nhau ngay lập tức."
"Nhưng..." Piper lắc đầu bối rối. "Thưa Đức vua, người đã từ bỏ cái chạm tay vàng, không phải sao?"
Vị vua trông khá ngạc nhiên. "Từ bỏ nó sao?"
"Đúng thế," Piper nói. "Ngài đã có được nó từ vị thần nào đó..."
"Dionysus," vị vua đồng ý. "Ta đã giải cứu cho một trong số các thần rừng của ông ta, và để đáp trả, vị thần đã ban cho ta một điều ước. Ta đã chọn cái chạm tay vàng."
"Nhưng ông đã vô tình biến con cái của mình thành vàng," Piper nhớ lại. "Và ông nhận ra mình đã tham lam như thế nào. Vì thế ông đã ân hận."
"n hận!" Vua Midas nhìn Lit đầy hoài nghi. "Con thấy không, con trai? Chỉ cách có vài ngàn năm mà câu chuyện đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Cô gái yêu quý của ta, thế những câu chuyện đó có bao giờ nói rằng ta đánh mất cái chạm tay ma thuật của mình chưa?"
"Ừm, tôi đoán là không. Chúng chỉ kể rằng ông đã học được cách để đảo ngược lại điều đó bằng một dòng nước đang chảy, và con gái ông đã hồi sinh."
"Tất cả những chi tiết đó đều đúng. Đôi khi ta vẫn phải đảo ngược lại cái chạm tay của mình. Chẳng có dòng nước nào chảy trong nhà, vì ta không muốn gặp rủi ro," ông đưa tay về phía các bức tượng, "nhưng chúng ta chọn nơi sinh sống gần một con sông để phòng hờ. Đôi khi, ta lại quên mất và vỗ vào lưng Lit..."
Lit lùi ra xa vài bước. "Con ghét điều đó."
"Ta đã nói với con là ta lấy làm tiếc, con trai. Dù sao đi nữa, vàng thật tuyệt vời. Sao ta lại từ bỏ nó cơ chứ?"
"Ừm..." Piper giờ trông thực sự mất phương hướng. "Đó không phải là mục đích của câu chuyện sao? Rằng ông đã học được bài học?"
Vua Midas cười lớn. "Cô bé, ta có thể xem cái ba lô của cô một lát không? Quăng nó qua đây."
Piper ngần ngừ, nhưng cô không muốn xúc phạm đến vị vua. Cô dốc hết mọi thứ trong túi ra và quẳng nó về phía vua Midas. Ngay khi ông ta bắt được nó, cái ba lô biến thành vàng, như thể sương giá đang lan tỏa khắp bề mặt vải. Nó trông vẫn dẻo và mềm mại, nhưng rõ là làm bằng vàng. Vị vua quăng trả nó lại.
"Như các ngươi thấy đấy, ta vẫn có thể biến mọi thứ thành vàng," vua Midas nói. "Giờ thì, ừm, cái túi đó cũng có phép thuật đấy. Tiến lên nào – đặt những tên tinh linh bão nhỏ bé của các ngươi vào trong đó."
"Không đùa chứ?" Leo đột nhiên cảm thấy hứng thú. Cậu lấy cái túi từ chỗ Piper và đưa nó lên về phía cái lồng. Ngay khi cậu mở ba lô ra, các ngọn gió chuyển động và gào lên phản đối. Các thanh chắn của cái lồng rung bần bật. Cửa lồng bật mở và các ngọn gió bị hút vào thẳng cái ba lô. Leo kéo khóa lại và cười toe toét. "Phải thừa nhận. Điều này thật tuyệt."
"Các ngươi thấy không?" Vua Midas nói. "Cái chạm tay vàng của ta là một lời nguyền ư? Làm ơn đi. Ta chẳng phải học bất cứ bài học nào, và cuộc đời không phải là một câu chuyện, cô bé. Thành thật mà nói, Zoe, cô con gái của ta dễ thương hơn nhiều khi là một bức tượng vàng."
"Con bé nói quá nhiều," Lit bày tỏ.
"Chính xác! Và vì thế ta đã biến nó thành vàng." Vua Midas chỉ tay. Ở phía trong góc là một bức tượng cô gái bằng vàng với nét mặt choáng váng, như thể cô ta đang nghĩ, Cha ư!
"Điều đó thật khủng khiếp!" Piper nói.
"Nói bậy. Con bé chẳng hề bận tâm. Ngoài ra, nếu ta học được bài học của mình, liệu ta có còn có cái này
Vua Midas kéo cái mũ ngủ quá khổ của mình xuống, và Jason không biết nên cười hay chán ghét nữa. Vua Midas có một cặp tai màu xám nhạt dài đang ló ra từ mái tóc bạc trắng của ông ta – giống hệt tai của Bugs Bunny, nhưng chúng không phải là tai thỏ. Chúng là tai lừa.
"Ồ, ối chà," Leo nói. "Tôi không cần phải xem cái đó."
"Kinh khủng, đúng không?" vua Midas thở dài. "Vài năm trước đây sau sự việc cái chạm vàng, ta đã phân xử cho một cuộc thi âm nhạc giữa Apollo và Pan, và ta đã tuyên bố Pan là người chiến thắng.
Apollo, tên thua cuộc cau có đó, đã nói rằng ta chắc phải có đôi tai của một con lừa, và thế là. Đây là phần thưởng cho sự trung thực của ta. Ta cố giữ chúng như là một bí mật. Chỉ có người thợ cắt tóc của ta biết được điều này, nhưng hắn ta không thể giữ mồm giữ miệng." Vua Midas chỉ tay về phía một bức tượng vàng khác – một người đàn ông hói đầu mặc áo choàng toga, đang cầm một cây kéo. "Đó chính là hắn ta. Hắn ta sẽ không bao giờ mách lẻo bí mật của bất cứ ai được nữa."
Vị vua mỉm cười. Đột nhiên Jason thôi không chú ý đến ông ta như một ông già vô hại trong bộ áo choàng tắm. Đôi mắt ông ta có một thứ ánh sáng vui vẻ – cái nhìn của một người điên biết được rằng mình điên, chấp nhận cái điên của mình và thích thú với điều đó. "Đúng thế, vàng có nhiều cách sử dụng. Ta nghĩ đó ắt hẳn là lý do tại sao ta được mang trở lại, Lit nhỉ? Để cung cấp vốn cho người bảo trợ chúng ta."
Lit gật đầu. "Điều đó và cả tay kiếm tốt của con nữa."
Jason liếc về phía các bạn mình. Đột nhiên không khí trong phòng dường như lạnh lẽo hơn.
"Vậy ra ông thực sự có người bảo trợ," Jason nói. "Ông làm việc cho những tên khổng lồ."
Vua Midas vẫy tay lia lịa. "Ừm, dĩ nhiên, bản thân ta chẳng bận tâm gì đến lũ khổng lồ. Nhưng ngay cả các đội quân siêu nhiên cũng cần phải được trả tiền. Ta đã nợ người bảo trợ của ta một món nợ lớn. Ta đã cố giải thích điều đó với nhóm trước đó, nhưng họ không được thân thiện lắm. Cũng chẳng hợp tác chút nào."
Jason trượt tay vào túi và nắm chặt đồng tiền vàng của mình. "Nhóm trước đó?"
"Các Thợ săn," Lit cằn nhằn. "Những đứa con gái trời đánh của nữ thần Artemis."
Jason cảm giác được một dòng điện – theo đúng nghĩa đen – di chuyển khắp sống lưng mình. Cậu chợt cảm nhận một luồng lửa điện như thể cậu vừa mới làm tan chảy một vài cái lò xo trong ghế sofa.
Chị gái của cậu đã ở đây.
"Khi nào?" cậu nhấn mạnh. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Lit nhún vai. "Cách đây một vài ngày thì phải? Tiếc là, ta không buộc phải giết chúng. Chúng đang tìm kiếm vài con sói xấu xa nào đó, hay là thứ gì đó. Chúng nói rằng chúng lần theo dấu vết hướng về phía tây. Một á thần đang bị mất tích – ta không nhớ kỹ lắm."
Là Percy Jackson, Jason nghĩ. Annabeth đã từng đề cập rằng các Thợ Săn đang tìm kiếm cậu ta. Và ngôi nhà bị thiêu rụi trong rừng tùng bách trong giấc mơ của Jason, cậu đã nghe được tiếng tru của những con sói thù địch. Nữ thần Hera đã gọi chúng là những kẻ canh gác bà ta. Chuyện này phải được kết nối với nhau như thế nào đó.
Vua Midas gãi gãi đôi tai lừa của mình. "Những quý cô trẻ tuổi rất khó chịu, những tay Thợ Săn đó ấy mà," ông ta nhớ lại. "Chúng cự tuyệt được biến thành vàng. Các ngươi biết đấy, phần lớn hệ thống an ninh ta lắp đặt bên ngoài là để giữ cho những việc như thế xảy ra một lần nữa. Ta không dành thời gian cho những kẻ không phải là những nhà đầu tư nghiêm túc."
Jason đứng dậy một cách thận trọng và liếc nhìn các bạn mình. Họ cũng đã nhận được thông điệp của cậu.
"Ừm," Piper nói, cố nở nụ cười. "Đây thật là một chuyến viếng thăm thú vị. Chào mừng đã hồi sinh. Cám ơn vì cái túi bằng vàng."
"Ồ, nhưng các ngươi không thể đi!" Vua Midas nói. "Ta biết các ngươi không phải là những người đầu tư nghiêm túc, nhưng chẳng sao cả! Ta phải gầy dựng lại bộ sưu tập của mình."
Lit cười thật độc ác. Vị vua đứng dậy, Leo và Piper đều dịch xa khỏi ông ta.
"Đừng lo," vị vua cam đoan với họ. "Các ngươi đều không bị buộc phải biến thành vàng đâu. Ta luôn cho tất cả các vị khách của mình một lựa chọn – gia nhập vào bộ sưu tập của ta, hoặc chết dưới tay của Lityerses. Thật ra mà nói, cách nào cũng tuyệt cả."
Piper cố sử dụng lời nói mê hoặc của mình, "Thưa Đức vua, người không thể..."
Di chuyển nhanh hơn nhiều so với bất cứ người đàn ông lớn tuổi nào, vua Midas bất ngờ lao đến và tóm lấy cổ tay cô.
"Không!" Jason hét lớn.
Nhưng một lớp bụi vàng đã bao phủ khắp người Piper, và chỉ trong nháy mắt cô biến thành một bức tượng sáng lấp lánh. Leo cố triệu hồi lửa, nhưng cậu quên mất việc sức mạnh của cậu đang không hoạt động. Vua Midas chạm vào tay cậu, và Leo biến thành một bức tượng kim loại vững chắc.
Jason quá khiếp sợ đến nỗi cậu không thể cử động. Các bạn của cậu – vừa mới biến mất. Và cậu không thể làm gì để ngăn chặn.
Vua Midas mỉm cười đầy hối tiếc. "Vàng đánh bại lửa, ta e là thế." Ông vẫy vẫy tất cả các tấm màn cửa và đồ đạc bằng vàng trong nhà xung quanh mình. "Trong căn phòng này, sức mạnh của ta đánh bại mọi thứ: lửa... ngay cả lời nói mê hoặc. Điều đó chỉ mang lại cho ta nhiều chiến lợi phẩm hơn để sưu tập."
"Thầy Hedge!" Jason hét lớn. "Trong này cần sự giúp đỡ!"
Nhưng lần này, vị thần rừng đã không lao vào. Jason tự hỏi liệu các tia laser có bắn trúng ông, hay liệu ông có đang ngồi dưới đáy một cái bẫy nào không.
Vua Midas tặc lưỡi. "Không có chú dê nào vào giải cứu sao? Buồn nhỉ. Nhưng đừng lo, cậu bé của ta. Thật ra nó chẳng đau đớn chút nào. Lit có thể nói cho cậu nghe."
Jason chọn ngay ý tưởng đó. "Tôi chọn chiến đấu. Ông đã nói tôi có thể chọn lựa để đấu với Lit thay cho điều đó."
Vua Midas trông hơi có vẻ thất vọng, nhưng ông ta chỉ nhún vai. "Ta đã nói ngươi có thể chết khi chiến đấu với Lit. Nhưng dĩ nhiên, nếu ngươi muốn điều đó."
Vị vua lùi lại, và Lit đưa cao thanh kiếm của anh ta lên.
"Ta sẽ thích điều này đây," Lit nói. "Ta là Kẻ Gặt Người mà!"
"Đến đây nào, Kẻ Tước Bắp." Jason triệu hồi vũ khí của mình. Lần này nó xuất hiện dưới dạng một ngọn giáo, và Jason vui mừng vì có được thêm sức mạnh.
"Ồ, vũ khí bằng vàng!" vua Midas nói. "Rất đẹp."
Lit lao đến.
Anh chàng đó cực nhanh. Anh ta cắt và chém, và Jason hầu như có thể tránh được các đợt tấn công, nhưng tâm trí cậu chuyển sang một trạng thái khác – phân tích và nhận biết cách đánh của Lit, tất cả dường như chỉ tấn công, không hề phòng ngự.
Jason phản công, né sang một bên, và cản các đợt tấn công. Lit dường như ngạc nhiên khi nhận ra cậu vẫn còn sống.
"Kiểu đánh đó là gì thế?" Lit gầm lên. "Ngươi không đánh giống một người Hy Lạp."
"Kiểu huấn luyện quân đoàn," Jason nói, mặc dầu cậu không chắc làm thế nào cậu lại biết được điều đó. "Đó là kiểu đánh của người La Mã."
"Người La Mã?" Lit lại lao vào tấn công, và Jason làm chệch hướng lưỡi kiếm của anh ta. "Người La Mã là gì?"
"Một sự chuyển giao mới," Jason nói. "Khi các ngươi chết đi, La Mã đã đánh bại Hy Lạp. Tạo ra một đế chế vĩ đại nhất mọi thời đại."
"Không thể," Lit nói. "Ta chưa bao giờ nghe thấy chúng."
Jason xoay gót chân, dùng mũi giáo của mình đâm thẳng vào ngực Lit, khiến anh ta ngã nhào vào cái ngai của vua Midas.
"Ôi, trời ơi," vua Midas nói. "Lit?"
"Con ổn," Lit gầm lên.
"Ông nên giúp anh ta đứng lên," Jason nói.
Lit gào lên. "Không, cha!"
Quá trễ rồi. Vua Midas đã đặt tay mình lên vai con trai ông ta, và đột nhiên, một bức tượng vàng với vẻ mặt cực kỳ giận dữ hiện ra trên ngai của vua Midas.
"Ta nguyền rủa ngươi!" vua Midas gào lớn. "Đó là một trò lừa bịp khiếm nhã, á thần. Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì điều đó." Ông ta vỗ lên đôi vai vàng của Lit. "Đừng lo, con trai. Ta sẽ đưa con xuống sông ngay sau khi ta thu thập món quà này."
Vua Midas lao nhanh về phía trước. Jason tránh được, nhưng ông già này cũng nhanh không ké Jason đá mạnh cái bàn café vào chân ông ta, hất ngã ông ta xuống, nhưng vua Midas sẽ không nằm dưới đất quá lâu.
Rồi Jason liếc nhìn bức tượng vàng của Piper. Cơn giận tràn ngập trong cậu. Cậu là con của thần Zeus. Cậu không thể bỏ rơi các bạn của mình được.
Cậu nhận thấy một cảm giác đang túm chặt lấy ruột gan mình, và áp suất không khí ồ ạt hạ thấp xuống khiến hai tai cậu như muốn nổ tung. Vua Midas ắt cũng cảm nhận được điều đó, vì ông ta vấp ngã và ôm lấy đôi tai lừa của mình.
"Ối! Ngươi đang làm gì thế?" ông ta gặng hỏi. "Sức mạnh của ta là mạnh nhất ở đây!"
Tiếng sấm kêu đì đùng. Ở bên ngoài, bầu trời trở nên đen kịt.
"Ông có muốn biết một cách sử dụng vàng rất hữu ích khác không?" Jason nói.
Vua Midas nhướn mày, trở nên vô cùng phấn khích. "Có?"
"Đó là chất dẫn điện tuyệt vời."
Jason giơ ngọn giáo trong tay mình lên cao, và trần nhà nổ tung. Một tia chớp xé toạc trần nhà như thể nó là một cái vỏ trứng, kết nối với đầu mũi giáo của Jason, phát ra các cung năng lượng làm những chiếc sofa nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Các mảng thạch cao của trần nhà đổ ầm xuống. Chùm đèn trần kêu cọt két và đứt khỏi mối gắn, và vua Midas gào thét khi nó ghim chặt ông ta vào sàn nhà. Những mảnh thủy tinh nhanh chóng biến thành vàng.
Rồi tiếng ầm ầm ngừng hẳn, cơn mưa lạnh buốt rơi xuống bên trong căn nhà. Vua Midas nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ, toàn thân bị ghim chặt phía bên dưới chùm đèn trần của ông ta. Cơn mưa làm ướt nhẹp mọi thứ, biến chùm đèn trần bằng vàng biến trở lại thành thủy tinh. Piper và Jason cũng đang dần dần biến đổi, cùng với những bức tượng khác có trong căn phòng.
Rồi cửa trước mở tung, và huấn luyện viên Hedge lao vào, với cái dùi cui sẵn lăm lăm trong tay. Miệng ông phủ đầy đất, tuyết và cỏ.
"Ta đã bỏ lỡ điều gì?" ông ấy hỏi.
"Thầy đã ở đâu thế?" Jason gặng hỏi. Đầu cậu đang quay mòng mòng sau cú triệu hồi tia chớp, và đó là tất cả những gì cậu có thể làm để giữ cho mình khỏi bị ngất đi. "Em đã gào lên nhờ giúp đỡ."
Thầy Hedge ợ to. "Thưởng thức một bữa ăn qua loa à. Xin lỗi. Ai cần giết chết?"
"Giờ thì chẳng có ai cả!" Jason đáp. "Thầy hãy ôm Leo. Em sẽ lo cho Piper."
"Đừng để ta lại như thế này!" Vua Midas van xin.
Bốn phía xung quanh là các bức tượng – các nạn nhân của ông ta đang dần biến đổi thành người trần mắt thịt – con gái, thợ cắt tóc của ông ta và toàn bộ những anh chàng mang kiếm trông cực kỳ giận dữ.
Jason tóm lấy cái túi vàng của Piper và vật dụng của cậu. Rồi cậu ném một tấm thảm phủ lên bức tượng vàng của Lit đang ở trên ngai. Hy vọng điều đó sẽ ngăn cho Kẻ Gặt Người không biến lại thành người – ít nhất thì cũng phải sau khi các nạn nhân của vua Midas biến hình xong đã.
"Chúng ta hãy ra khỏi đây," Jason nói với thầy Hedge. "Em nghĩ những anh chàng đó muốn có một vài khoảng thời gian dành riêng cho vua Midas."