Các Ái Khanh, Trẫm Có Thai

Quyển 1 - Chương 6: Tâm tư mọi người




Edit: Nhím Envy

“Nghịch tử, ngươi đã biết tội chưa?” Dung Giác lẳng lặng nhìn khuôn mặt tà mị của Dung Ngọc Thành, dung nhan quyến rũ đã từng quấy nhiễu bao giấc mộng của hắn nhưng hiện tại lại khiến hắn chán ghét đến dị thường, muốn trách chỉ có thể trách lúc trước hắn quá tham luyến sắc đẹp mới cưới tiện nữ Du thị kia làm vợ, khiến cho gia tộc không được yên ổn. Đáng tiếc nữ nhân kia mệnh tốt, có mẫu thân hắn chống lưng cho nàng, dù hắn có bất mãn với nàng bao nhiêu cũng không có biện pháp làm trái ý mẫu thân, chỉ có thể mặc kệ nàng tác oai tác quái, chỉ đáng thương cho Trương thị, hiền lương thục đức, ôn nhu săn sóc lại chỉ có thể ủy khuất làm thiếp. Chuyện này đã thế cũng thôi đi, nhưng nữ nhân kia lại không có chút nào hối cải, chẳng những nơi nơi chèn ép Ninh nhi (Vị phu nhân nào đó) khó xử mà còn trở hắn nạp thiếp. Thế gian này phàm là nam tử có địa vị ai mà không tam thê tứ thiếp? Tại sao đến lượt hắn lại trở thành kẻ thất ín, bội tình bội nghĩa thế kia?

Nữ nhân kia nên cảm thấy may mắn vì nàng đoản mệnh, bằng không nếu nàng sống đến bây giờ mà còn không biết hối cải, cho dù làm cách nào thì hắn cũng phải hạ địa vị của nàng xuống. Nữ nhân kia đã không biết tốt xấu, sinh hạ hài tử cũng không phải kẻ tốt lành, Ninh nhi đối xử với hắn cũng tốt như đối xử với con trai của chính mình, tuy rằng Dung Giác hắn không thích tên nghịch tử Dung Ngọc Thành kia, cũng không quá khắt khe, nhưng tiểu súc sinh này không những không biết ơn mà ngược lại còn coi bọn họ như kẻ thù, khắp nơi cùng bọn họ đối nghịch, đúng là mẫu thân nào sinh ra hài tử đấy, một đôi bạch nhãn lang. (1)

(1)Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có "điếu bạch nhãn" thường hung tợn hơn cả.

Tuy nhiên, điều khiến hắn cảm thấy phẫn hận đó chính là tên nghịch tử này cư nhiên ở sau lưng hắn âm thầm cấu kết cùng trưởng lão Dung gia, mưu toan cướp lấy cái vị trí gia chủ quyền lực này của hắn là điều mà Dung Giác vô luận như thế nào cũng không chấp nhận được. may mà hắn phát hiện sớm nghịch tử này đã có thể đối kháng với hắn, trong một thoáng chốc, hắn cũng không biết phải làm thế nào.

Chỉ là không nghĩ tới, hôm nay hắn cư nhiên sẽ chui đầu vào lưới, nhưng thật ra chuyện này rất kì quái, tên nghịch tử này luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhiều năm như vậy cũng chưa gặp thấy có hảo cảm với nữ nhân nào, sao lại thấy hứng thú với một nữ tử thanh lâu kia chứ?

Tuy rằng biết rõ sự việc có chút kỳ quặc, nhưng cơ hội này là ngàn năm có một, nếu biết lợi dụng đúng cách, thì địa vị của hắn ở Dung gia từ nay sẽ vững tựa Thái Sơn, dù sao Dung Giác hắn không thiếu nhất chính là con nối dõi, chỉ là một đứa con trai mà thôi, mà còn là kẻ mơ ước đến địa vị của phụ thân mình, đúng là chết cũng không hết tội!

“Ngọc Thành thực sự oan uổng, mong phụ thân làm rõ!” Dung Ngọc Thành thẳng tắp quỳ trên mặt đất, mắt phượng nhìn thẳng Dung Giác ngồi trên ghế, đáy mắt một mảnh phẳng lặng, tuy là quỳ, nhưng cũng không hao tổn gì đến khí chất kiêu ngạo của hắn.

“Lão gia, đại công tử từ nhỏ đã thông thuộc tứ thư ngũ kinh (2), thông hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, làm sao có thể làm ra việc vô lễ như vậy, trong việc này chắc chắn là có sự hiểu lầm! Đại công tử, ngươi mau giải thích rõ ràng với lão gia đi!” Còn chưa chờ Dung Giác mở miệng, Nhị phu nhân Trương thị bên người hắn đã cất lời, biện giải giúp Dung Ngọc Thành.

“Câm mồm, đây là từ đường Dung gia, há lại là nơi cho một nữ nhân như nàng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ!” (3) Sắc mặt Dung Giác khó coi đến dị thường, nhìn Nhị phu nhân quát lớn, tuy nhiên ai cũng nhìn ra được hắn đang bảo vệ cho Nhị phu nhân.

(2)Tứ thư ngũ kinh: Tứ Thư và Ngũ Kinh hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc.

(3)Hồ ngôn loạn ngữ: Lời nói bậy bạ.

Thời đại này địa vị của nữ tử rất hèn mọn, kể cả chủ mẫu Dung gia nếu không có việc gì cũng không thể tiến vào từ đường, huống chi nàng chỉ là một thiếp thị, chỉ là chuyện này có chút đặc thù, đề cập tới sự tình của hậu viện, lúc này mới phá lệ cho Nhị phu nhân – người đang tạm quản lí hậu viện tiến vào từ đường.

Tuy nhiên tại từ đường này, nàng không có quyền nói chuyện, vừa rồi chỉ là “cầm lòng không đậu” mở miệng, trên thực tế thì đã phạm vào gia quy, nhưng có Dung Giác bảo vệ, những vị trưởng lão khác tuy rằng bất mãn nhưng cũng không thể truy cứu, rốt cuộc cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa truy cứu cũng không mang lại lợi ích gì cho bọn họ.

Bị Dung Giác quát lớn, nhị phu nhân sợ tới mức cả người run run, cũng không dám mở miệng nữa, thế nhưng đáy mắt lại không có một chút cảm xúc sợ hãi, ánh mắt lưu chuyển, chỉ còn lại một mảnh sâu thẳm.

Dung Ngọc Thành lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi vẫn chú ý đến Nhị phu nhân, tự nhiên là không tin tưởng nàng sẽ vì hắn mà cầu xin, mắt phương nhẹ chuyển, đáy mắt nồng đậm trào phúng.

Nữ nhân này đúng là thích làm ra vẻ dối trá, vừa rồi nàng nói mấy lời kia, mặt ngoài thì ra vẻ vì hắn cầu tình, trên thực tế là đang nhắc nhở mọi người, hắn nhiều năm đọc sách như vậy, nhưng vẫn làm ra việc vô lễ, có thể thấy được bản tính ác liệt của hắn, không phải đọc sách là có thể giáo hóa được.

Bất quá kỹ thuật diễn của nữ nhân này càng thêm lô hỏa thuần tranh (4), năm đó mẫu thân hắn thua nàng ở kỹ thuật diễn này, phụ thân năm đó rất thích mẫu thân, thậm chí còn không màng gia tộc phản đối, cưới mẫu thân xuất thân nghèo hèn vào cửa.

(4) Lô hỏa thuần tranh: lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất, chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sỹ luyện đan thành công, sau dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã đạt đến địa giới thuần thục. Ở đây mang ý chế giễu sự giả tạo của Nhị phu nhân đã lên đến cực điểm.

Nhưng rốt cuộc đây cũng là thời đại chú trọng xuất thân, xuất thân hèn mọn khiến mẫu thân có chút không dám ngẩng đầu, hơn nữa mẫu thân lại có tính cách nhu nhược, cho nên trong phủ có thể bị mọi người khi dễ thậm chí một tiểu nha hoàn đều có thể khi dễ nàng, đúng lúc ấy, mẫu thân gặp Trương thị.

Lúc đó Trương thị chỉ là nha hoàn trong phủ, lớn lên nhu nhu nhược nhược, tâm cơ lại rất thâm trầm, mẫu thân dựa vào nàng mà đứng vững gót chân trong phủ, đối với nàng cũng rất là cảm kích, mặc dù trên danh nghĩa hai người là chủ tớ, nhưng mẫu thân lại luôn coi nàng ta là tỷ muội, chỉ là không nghĩ rằng, đến cuối cùng nữ nhân này lại là kẻ thọc cho nàng một đao.

Nữ nhân kia thừa dịp mẫu thân mang thai thông đồng cùng phụ thân, còn cố ý đem chuyện phụ thân muốn nạp thiếp nói cho mẫu thân, lúc phụ thân theo đuổi mẫu thân, đã từng nói một đời một kiếp chỉ có hai người, mẫu thân thực sự là ngây ngốc, cho rằng phụ thân thất tín bội ước, tức khắc nổi giận khó kìm chế, tìm phụ thân náo lớn, lại không có kết quả gì.

Nữ nhân kia liền thừa dịp cơ hội này, châm ngòi quan hệ giữa phụ thân và mẫu thân, làm mẫu thân cứ ba ngày lại tìm phụ thân náo lớn, khiến phụ thân đối với mẫu thân càng thêm phiền chán, mà đối với nàng ta lại càng cảm thấy ôn nhu săn sóc, thiện giải nhân ý. (5)

(5) Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người

Đáng thương cho mẫu thân luôn ngây ngốc mà bị nàng lừa, cho đến hôm mở tiệc đầy tháng của hắn, phụ thân mang theo Trương thị xuất hiện trước mặt khách khứa, bày tỏ muốn nạp nàng ta làm thiếp, nhìn nữ nhân kia lúm đồng tiền như hoa, mẫu thân mới biết được mình đã phạm vào bao sai lầm lớn. Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, sau khi mẫu thân sinh hạ hắn, tâm liền lặng như nước, chỉ nghĩ sẽ bình tĩnh mà sống, đáng tiếc nữ nhân kia lại luôn cố tình tìm mẫu thân gây phiền toái, mà bộ dáng lúc nào cũng tỏ ra vô tội, phụ thân lại luôn thiên vị nàng, nếu không phải có bà nội bảo vệ, trong phủ này đã sớm không có nơi cho bọn họ dừng chân.

Thân thể của mẫu thân vốn đã suy yếu, hơn nữa tâm tình lại hậm hực mà sống trong phủ, cuối cùng bệnh không dậy nổi, oán hận mà chết. Khi đó hắn mới gần bảy tuổi, phụ thân giao hắn cho nữ nhân kia chiếu cố, nữ nhân kia ngoài mặt coi hắn như con ruột, chăm sóc có thừa, nhưng trong tối lại làm không biết bao nhiêu việc muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Phụ thân vốn không quan tâm tới hắn, mặc cho hắn nỗ lực như thế nào để trở nên ưu tú, đều không được phụ thân chú ý, sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân không kiêng nể gì mà nạp thêm vài phòng thiếp thị, con nối dõi càng nhiều lên, càng thêm không thèm để bụng đứa con trai là hắn sống hay chết, nếu không phải bà nội che chở cho hắn, chỉ sợ hắn đã sớm chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Sự tình lần này tuy rằng hắn không có chứng cứ, nhưng hắn có thể khẳng định Trương thị tuyệt đối không thoát được quan hệ, nhi tử kia của nàng ngày mai sẽ chiến thắng trở về, nhưng có hắn là con vợ cả Dung gia ở đây, con trai của nàng mặc dù ưu tú nhưng cũng chỉ có thể là thứ xuất. Cho nên, nàng có mơ cũng muốn nghĩ cách trừ bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt là hắn đây.

Chỉ là…Dung Ngọc Thành nhìn về phía Cửu phu nhân đang quỳ gối bên cạnh hắn, nữ nhân này rốt cuộc sắm vai gì trong chuyện này?

Cửu phu nhân cảm giác được một tia tìm tòi nghiên cứu dừng trên đầu mình, ngẩng đầu lên liền thấy tầm mắt của Dung Ngọc Thành giống như cây thép mà đem nàng vây ở bên trong, trong lòng hoảng hốt, liền òa khóc thất thanh.