Chương 13




Hình như gần đây sức khoẻ của mình giảm đi rất nhiều.

Tim rất khó chịu, chân cũng thường xuyên bị rút gân, sau khi bị gãy xương thì phục hồi rất chậm. Lúc nào cũng đau đầu, mặc dù cả ngày đều cảm thấy rệu rã nhưng cả đêm lại ngủ không yên.

“Hứa Diên, Hứa Diên, cậu có nghe không?” Giọng nói của huấn luyện viên đột nhiên làm Hứa Diên tỉnh táo lại.

“Ừ.” Hứa Diên gật đầu, “Chỉ là hơi chóng mặt chút, xin lỗi.”

Huấn luyện viên nhìn anh nửa ngày rồi thở dài, vỗ vỗ vai anh: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”

“Được.”

Hứa Diên quay người, vừa đi ra vài mét, phía sau huấn luyện viên lại gọi anh một tiếng:

“Hứa Diên, không có việc gì.”

Hứa Diên gật đầu chào huấn luyện viên, chầm chậm bước ra ngoài.

Lời của bác sĩ vẫn còn bên tai: “Huấn luyện cường độ cao trong thời gian dài đã gây ra những tổn thương mãn tính, thêm nữa với thể chất bẩm sinh của cậu, hơn mười năm huấn luyện như vậy đã khiến các chức năng trong cơ thể cậu chịu tổn thương rất lớn…”

Hai tháng trước tại giải vô địch thế giới, bởi vì chấn thương mà anh bỏ thi đấu. Lần tham dự trước đó anh đã giành giải quán quân hạng mục bơi tự do 400m đơn nam.

Huấn luyện gian nan vất vả, những vết thương mới chồng lên vết cũ…, ở độ tuổi hai bảy này, Hứa Diên dường như đã bỏ qua những năm tháng tốt nhất của một vận động viên.

Thế vận hội Olympic 2020, anh còn có thể tham dự sao?

Hứa Diên ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm xám xịt một lát, chợt nhận ra đã sắp qua năm mới.

Điện thoại trong túi rung rung, Hứa Diên cầm lên, là Phương Mặc gọi điện:

“Cục cưng, đêm nay anh có tiệc xã giao, mười giờ rưỡi tới đón em được không?”

Ngày đó Phương Mặc thành công đạt được lời hứa của Hứa Diên rằng: Anh sẽ không rời khỏi hắn.

Anh thật sự rất rất yêu hắn. Có lẽ là khi bị người mình yêu sâu đậm giữ lại thì chẳng ai có thể cự tuyệt.

Trừ phi là anh không yêu tôi nhưng tôi lại yêu anh, tôi không yêu anh anh lại đi diễn mấy cái tình tiết máu chó trong phim truyền hình (?), còn không thì làm sao mà buông được?

Hứa Diên nhẹ nhàng đáp lại: “Không cần đâu, em không ở trong đội. Em đi về trước.”

Giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến: “Không huấn luyện sao?”

“Ừm.”

Người bên kia vui vẻ cười lên: “Vậy chín giờ anh sẽ rời tiệc, về nhà cùng em.”

Hứa Diên dở khóc dở cười: “Không cần đâu mà. Anh cứ làm việc của anh đi.”

Người kia ủy ủy khuất khuất: “Em không muốn anh dành nhiều thời gian cho em à?”

“Ừ.” Hứa Diên lãnh huyết vô tình.

“Đáng chết.” Hắn cố ý học theo giọng điệu của nam diễn viên trong mấy bộ phim tình cảm, “Anh thời thời khắc khắc đều muốn ở bên em.”

Hứa Diên không nhịn được cười rộ lên: “Thật ngại quá, em thời thời khắc khắc đều không muốn.”

Phương Mặc cười đến rất vui vẻ, rất hài lòng với sự phối hợp của anh.

“Vậy tối nay em đợi anh trở về rồi pha quả trà. Hôm nay Trịnh Nguyên mua cho mọi người, anh đã nếm thử rồi, chắc là cũng dễ pha thôi.”

“Được. Anh đi làm việc đi.” Hứa Diên cười cười cúp điện thoại.

Bên trên lối đi bộ đột nhiên có một bé trai chạy tới, dáng người tròn tròn viên viên, thẳng tắp đụng vào người Hứa Diên. Anh vô thức đỡ lấy nhóc con, sợ rằng nhóc bị ngã.

Bé trai cười hì hì chạy đi, tiếp tục đuổi theo phía trước mà không hay biết gì.

Phía sau bé, Hứa Diên lại chật vật quỳ xuống.

Tay anh chống xuống đất, cảm nhận được bắp chân đột nhiên xuất hiện một cơn đau nhức kịch liệt. Anh cau mày ôm lấy đầu gối, trong lòng bắt đầu phát lạnh.

Chung quanh có mấy người đi tới, tựa hồ muốn quan tâm anh xảy ra chuyện gì.

Hứa Diên đột nhiên đứng dậy theo bản năng, kéo khoá áo khoác, quay người bước nhanh đi xa.

Anh không muốn bị trông thấy, cũng không muốn nhận ra.

“Tôi đề nghị cậu dừng việc tập luyện và lên kế hoạch rút lui.”

Lời nói này một lần lại một lần vẳng vẳng bên tai, khiến cho Hứa Diên tâm phiền ý loạn. Nếu nghỉ thi đấu, anh phải làm gì đây?

Tâm trí anh ồn ào náo loạn.

Khi về tới nhà, Hứa Diên đẩy cửa chạy về phía phòng ngủ. Ngã vào giường lớn, hít ngửi khí tức thuộc về Phương Mặc, Hứa Diên mệt mỏi nhắm mắt lại.

Anh có thể sẽ không còn bơi lội được nữa, phải làm sao đây? Anh nên làm gì đây?

Cả đời anh phần lớn thời gian đều dành cho việc bơi lội. Anh khuyết thiếu kỹ năng giao tiếp, cũng không có kỹ năng chuyên môn nào khác, anh thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị gì về việc giải nghệ.

Lúc trước anh luôn cảm thấy tháng năm còn dài, luôn cảm thấy mọi thứ vẫn còn kịp. Anh hướng về bơi lội, yêu thích việc thi đấu, anh khát vọng được đứng trên đài vinh quang nhận giải thưởng…

Hoá ra những ngày vàng son của anh đã hết rồi sao?

Tự mình chịu đựng thân thể tổn thương như vậy, tương lai Hứa Diên có lẽ sẽ không còn được ngắm nhìn quốc kỳ vì anh mà vinh dự kéo lên (1).

Hứa Diên không bật máy sưởi, trong phòng thật lạnh lẽo.

Bóng đêm dần bao phủ không gian, tựa như mực nước từng giọt nhỏ vào bình thuỷ tinh, sắc thái dần dần sâu tối.

Trong căn phòng tĩnh lặng, một tiếng động ảo não bóp nghẹt vang lên, phảng phất như là tiếng nắm đấm dùng sức đánh lên đệm.



Khi Phương Mặc về đến nhà  vừa vặn là mười giờ đúng. Hứa Diên mặc quần áo ở nhà ngồi bên cửa sổ, bật một chiếc đèn sàn, lật xem cuốn « The Castle » (2).

Phương Mặc bước tới, từ phía sau vươn tay ôm eo anh, cái cằm đặt trên vai anh: “Sao lại đọc cái này?”

Hứa Diên cười cười: “Em tùy tiện xem thôi.”

Phương Mặc cùng anh nói chuyện phiếm vài câu, Hứa Diên lại đem sách đặt lại chỗ cũ. Anh đứng lên, dụi đầu vào lồng ngực Phương Mặc.

Phương Mặc nhẹ nhàng ôm hắn.

“Không có mùi nước hoa, cũng không có mùi khói, chỉ có chút mùi rượu.”

“Ừm.” Phương Mặc sờ lấy tóc của anh, “Đoán xem anh đã uống rượu gì?”

“Em không biết.” Hứa Diên cười, đem ngón tay đè lên môi Phương Mặc, ngước mắt hỏi hắn, “Anh muốn làm gì?”

Phương Mặc có chút hoảng hốt. Lần cuối cùng nghe anh dùng loại khẩu khí này nói loại lời này, chính là cái đêm mà anh bỏ đi.

Hắn không lên tiếng, trực tiếp đem người ôm ngang lên. Hứa Diên ôm cổ của hắn, mặc cho hắn đem mình ôm vào phòng tắm.

Hơi nước rất nhanh lan toả, sương trắng lượn lờ trước mắt, ẩm ướt lại ấm áp.

Trong phòng tắm tiếng vang không ngừng, hai người trẻ tuổi thở hào hển, trong gương phản chiếu một bức tranh khiến người đỏ mặt, soi rõ cảnh tượng diễm lệ vô song cùng ý loạn tình mê.

Hứa Diên dán vào mặt gương lạnh buốt, bờ môi khẽ nhếch, ánh mắt tan rã, đôi mắt đỏ kiều diễm long lanh ánh nước.

Phương Mặc vuốt lưng anh, từng lần từng lần gọi tên người thương: “Hứa Diên, Hứa Diên, Hứa Diên…”

Hứa Diên nhỏ giọng đáp, trong mắt mông lung ngấn lệ.

Một cái tay của anh chống lên trên vách tường, siết chặt, nhìn như cố chịu đựng điều gì.

Dư quang Phương Mặc lại thoáng thấy cái tay còn lại của anh đang gắt gao đặt lên ngực trái.

“Em khó chịu sao?” Phương Mặc hỏi anh.

Hứa Diên lắc đầu: “Anh nhanh một chút.”

Phương Mặc lại ngừng lại, xích lại gần đầu vai Hứa Diên, khẽ cắn tai anh nói: “Em yêu, khóc cho anh nghe đi.”

Hứa Diên dừng lại, mà khóe mắt cũng không ngờ thật sự rơi xuống một giọt lệ.

Qua mấy giây, nước mắt không thể khống chế lã chã rơi, anh rõ ràng phát tiết ra ngoài, như Phương Mặc mong muốn khóc đến trời đất quay cuồng, khiến hắn nghe được đau lòng khó chịu.

“Bảo bối, bảo bối của anh.” Phương Mặc lui ra ngoài, kéo khăn tắm qua bao lấy Hứa Diên, “Sao em lại sợ khóc trước mặt anh?”

Thế là Hứa Diên khóc càng lợi hại hơn, nằm trong lồng ngực hắn, sống chết không chịu ngẩng đầu. Phương Mặc giúp anh lau khô thân thể, lại đem anh ôm lên giường.

Hứa Diên đem người co lại thành một đoàn, nằm trong chăn thấp giọng khóc nức nở.

Mất mặt, thật quá mất thể diện. Thế nhưng mà anh rất khó chịu.

Phương Mặc vén chăn lên, nhẹ nhàng nằm xuống rồi tiến đến, dứt khoát đem con sâu nhỏ ôm lấy, không ngừng hôn phía sau lưng của anh: “Tiểu Diên, bảo bối, xảy ra chuyện gì?”

Hứa Diên khàn giọng nói: “Em không thể trở thành quán quân được nữa.”

Phía sau lưng an tĩnh trong chớp mắt.

Hứa Diên muốn đem đầu vùi vào gối càng sâu hơn, lại trong nháy mắt bị Phương Mặc chế trụ, hắn ôm lấy mặt Hứa Diên, nghiêm túc nhìn anh: “Không một ai vĩnh viễn có thể đứng trên đỉnh vinh quang, Hứa Diên.”

Hứa Diên nhìn vào đôi mắt hắn, nửa ngày sau mới nói: “Em biết.”

Sự thật đúng là như thế. Không có ai, không một ai cả…

“Thế nhưng nơi này, ” Phương Mặc vẫn như cũ nhìn anh chăm chú, ngón tay chỉ vào ngực trái mình, “Nhà vô địch duy nhất trong lâu đài này là em.”

Trái tim Hứa Diên rung động, anh quay lại ôm Phương Mặc, dựa vào trong ngực hắn, nhẹ nói: “Thời đại hoàng kim của em đã qua rồi.”

Phương Mặc lại lắc đầu: “Kể từ giờ phút này chính là thời đại hoàng kim của hai chúng ta.”

Hắn nắm lấy tay Hứa Diên, mười ngón đan chặt không kẽ hở: “Phía trước còn dài, Hứa Diên, rộng rãi một chút. Tạm biệt chức quán quân này, xin cho phép người tiếp theo tiến vào lòng em.”

————————–

Chú thích:

(1) Như các bạn cũng biết thì khi mà tham gia các kỳ thi đấu, vận động viên nước nào chiến thắng thì quốc kỳ nước đó sẽ được kéo lên cùng với nghi thức chào cờ của nước đó. Chẳng hạn như xạ thủ Hoàng Xuân Vinh giành được huy chương vàng Olympic 2016, quốc kỳ nước ta vinh dự được kéo lên cùng với Quốc ca Việt Nam vang lên trong nghi thức chào cờ.

(2) The Castle (Das Scholoss): là một cuốn tiểu thuyết năm 1926 của Franz Kafka.