Chương 10




Hứa Diên đứng trước kệ liếc nhìn đống sách thiếu nhi trước mặt, cẩn thận chọn sách cho Hứa Tiểu Ấn.

Phương Mặc đứng ở phía đối diện, lấy một quyển tạp chí tài chính kinh tế che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng hai mắt vẫn không chút kiêng kị mà si ngốc nhìn Hứa Diên.

Kể từ lần gặp cuối cùng, đã hơn nửa tháng hai người không chạm mặt. Phương Mặc lẳng lặng nhìn Hứa Diên mặc áo len ấm áp màu nâu nhạt, cúi đầu lật xem sách, càng nhìn càng cảm thấy khí chất anh toát ra không hề giống một vận động viên.

Thật kỳ diệu.

Mọi người thường đem một khuôn mẫu nhất định áp đặt lên một nghề nghiệp, một đám đông nào đó, nhưng thích một người, tựa như nhận được một món quà, từng chút từng chút bóc ra lớp giấy đóng gói hoa lệ, loại bỏ ấn tượng rập khuôn của xã hội, mới chân chính nhìn thấy con người thật của họ.

Những ngày này, Phương Mặc từng tự hỏi bản thân: Từ lúc nào lại phát hiện được tình cảm của mình với Hứa Diên, mà không còn cho rằng mình đem cậu ấy thay thế cho người khác?

Đáp án chính hắn cũng không biết. Có lẽ là trong khoảnh khắc vô ý nào đó, tình yêu liền khắc sâu trong lòng.

Hắn bắt đầu cảm thấy, tuổi tác, nghề nghiệp, gia đình đều không còn quan trọng. Hắn đến từng tuổi này, đã có địa vị xã hội nhất định, lại còn có thể nghĩ được như vậy, ngay cả chính Phương Mặc cũng có chút giật mình.

Nhìn thấy cuốn “Trại súc vật” (1) cũng bị đặt vào quầy sách thiếu nhi, Hứa Diên dở khóc dở cười, vô thức muốn nói chuyện cùng ai đó. Nhưng mà anh vừa ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Phương Mặc, không hiểu sao… Có chút rung động.

Phương Mặc nhìn anh một giây, vừa cảm giác được chút tư vị ngọt ngào, liền thấy Hứa Diên im lặng nở nụ cười.

Hắn nghi hoặc, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Diên lại cười đến càng lợi hại, nửa ngày sau mới ngừng, chỉ nhìn vào cuốn tạp chí trên tay hắn.

Phương Mặc đem cuốn tạp chí lật lại mặt trước, vô cùng bối rối phát hiện: Trên bìa chính là hắn, hôm trước nhận một cuộc phỏng vấn của tạp chí nào đó, ai ngờ lại là toà soạn này.

Giám đốc Phương từ trước đến nay ổn trọng tinh anh, chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy. Loại chuyện lấy bừa một quyển tạp chí che đậy để nhìn lén người trong lòng, thực sự cực giống mấy cậu trai ngây ngô. Càng không nói đến khuôn mặt hắn sáng loáng in trên bìa tạp chí.

Hứa Diên cười cười lại cảm nhận được một chút hương vị tán tỉnh, liền chỉnh lại biểu cảm, nhưng trong lòng vẫn ấm áp chưa tan, anh giơ cuốn “Trại súc vật” đang cầm trong tay lên, hỏi: “Hứa Tiểu Ấn rất nhớ anh, em nhớ là ở chỗ anh có mấy cuốn sách của George Orwell (2), anh có rảnh kể cho nhóc nghe về cuốn sách này không?”

Phương Mặc làm về lĩnh vực tài chính, khi rảnh rỗi cũng có đọc qua chút sách, nhưng mà kể chuyện cho mấy đứa trẻ cũng cần phải cân nhắc nhiều mặt, với hắn mà nói thì chính là không có thời gian.

Nhưng Hứa Diên gần như là đang trực tiếp lấy lòng, đơn giản khiến Phương Mặc vui vẻ muốn phát điên. Hắn vội vàng chọn ra mấy quyển sách từ trên giá sách đối diện, lại còn có cả “Quản chuỳ biên” (3), hắn ôm hết vào trong lồng ngực, hai mắt long lanh: “Mỗi cuốn anh sẽ kể cho nhóc ấy nghe một chút.”

Hứa Diên có chút đau đầu, ý đồ của Phương Mặc quá mức rõ ràng: Vào nhà Hứa Diên. Nhưng anh thực sự quá mềm lòng, cuối cùng cũng chỉ đành gật đầu, lại chọn ra mấy cuốn sách phù hợp với Hứa Tiểu Ấn hơn.

Phương Mặc được cho phép, vui đến rạo rực, đi vài vòng quanh giá sách.

Sau khi đi tới đi lui hắn liền nhìn thấy một cô gái đang giơ điện thoại chụp trộm Hứa Diên.

Chỗ nào cũng vậy. Kể cả ở nơi đông người, Hứa Diên cũng là một người rất nổi bật. Kỳ thực anh thu hút rất nhiều người mua cho các nhãn hiệu mà anh đại diện, đó chính là sức mạnh của fan hâm mộ.

Tuy là vận động viên bơi lội, nhưng Hứa Diên cũng không phải là người xuất sắc nhất, lại càng không phải người đoạt giải cao nhất. Nhưng bộ dáng anh ngày thường trông rất đẹp mắt, khi bơi dưới nước tựa như một chú cá xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui cũng khiến cho mọi người bỏ qua tốc độ bơi của anh.

Phương Mặc lúc trước chưa từng nghĩ tới những điều này, nhưng bây giờ, hắn đột nhiên cảm thấy Hứa Diên có lẽ cũng bối rối.

Mỏng manh.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Phương Mặc với Hứa Diên, hắn cũng rất yêu anh mỏng manh như vậy, cảm thấy điều này chọc người thương yêu.

Thế nhưng, Hứa Diên cố gắng huấn luyện như vậy, là muốn chính mình không ngừng tiến bộ.

Có lẽ cô gái kia sẽ chụp được một tấm ảnh rất đẹp, chàng trai nho nhã đứng trước kệ sách, nghĩ như thế nào cũng thấy là hình tượng khiến người ta vô cùng thoải mái. Huống chi người kia cũng rất đẹp trai.

Có thể cô bé sẽ đem ảnh chụp đăng lên trên mạng, rồi cả những lời nói siêu cuồng, sau đó sẽ có một đám người kinh diễm bình luận, chuyển tiếp bài đăng. Hứa Diên mặc quần thường ngày đều là nhãn hiệu mà anh đại diện, các bên quảng cáo cũng sẽ sẵn sàng mua một hot search, nhân cơ hội này quảng bá một phen.      

Phương Mặc suy nghĩ rất xa. Nhưng mà hắn đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Qua màn ảnh lạnh lẽo, Hứa Diên dừng lại ở một dáng vẻ độc đáo, nhưng lại không phải dáng vẻ anh muốn thể hiện với mọi người.

“Thật xin lỗi, ” Phương Mặc đi qua, lễ phép hỏi, “Cho tôi mượn điện thoại một chút được không?”

Nữ sinh sững sờ, hình như không hiểu sao lại bị người đàn ông nhìn qua đẹp trai cao ngất này để mắt tới.

Cô bé có chút đỏ mặt: “Anh không mang điện thoại ạ?” Nói xong liền ngượng ngùng đưa điện thoại qua.

Phương Mặc lại móc ra điện thoại di động của mình, đem mấy cái ảnh chụp lúc này gửi qua điện thoại di động của mình, cười nói: “Không phải.”

Nữ sinh nhìn thấy động tác của hắn, lo sợ bất an hỏi: “Anh trai kia không phải là minh tinh ạ? Sao lại không thể chụp ảnh?”

Nội tâm Phương Mặc dâng lên đau xót. Hoá ra cô bé này không biết đến Hứa Diên. Chỉ bởi vì anh rất đẹp mắt, nhìn rất giống minh tinh, cho nên chụp trộm.

Hắn trả lại điện thoại cho cô nữ sinh, nhẹ nhàng nói: “Em ấy là vận động viên bơi lội.”

“A?”

Phương Mặc ôn nhu nhìn về phía Hứa Diên, đưa tay đặt trên môi: “Suỵt.”

Nữ sinh mặt đỏ đến lợi hại.

Phương Mặc vẫn thâm tình nhìn Hứa Diên, giống như là hứa hẹn nói: “Em ấy sẽ đoạt huy chương vàng thế vận hội Olympic. Về sau em gái sẽ biết.”

Nữ sinh điên cuồng gật đầu.

Phương Mặc cười cười, nói với nữ sinh: “Vậy bây giờ em giấu kỹ mấy hình này, đừng để người khác phát hiện em ấy không đi huấn luyện, dành thời gian mua sách cho em trai.”

Đúng là một tâm cơ man, ngấm ngầm thiết lập hình ảnh anh trai Hứa Diên bảo vệ thương yêu em trai nhỏ.

Nữ sinh ngược lại nghe thấy thế rất yêu thích cùng cảm động, nhìn Hứa Diên mấy lần, trịnh trọng cam đoan: “Em sẽ không để ai thấy đâu.”

Phương Mặc vừa lòng xoay người, chuẩn bị đi tìm Hứa Diên cùng nhau trở về.

Cô bé kia dường như nhớ tới cái gì, nắm lấy áo hắn, lại nháy đôi mắt tròn xoe hỏi: “Anh là gì của anh đẹp trai kia nha?”

Thậy cay đắng.

Phương Mặc đã-từng-là-người-yêu-của-anh-đẹp-trai-kia: “Chỉ là một fan cuồng nhiệt độc duy (4) thôi.”

Không hổ là anh em tốt của Dư Sơn, vậy mà biết đến từ “độc duy”. Cô bé kia lại là một trận sợ hãi thán phục.

Hứa Diên đã chọn sách xong, thanh toán rồi cùng Phương Mặc về nhà.

Phương Mặc giả vờ làm thiếu niên đến nghiện, nhưng lúc này cũng không tiện tiếp tục làm cậu trai ngây ngô ngồi phía sau xe đạp, hắn lại cùng Hứa Diên dắt xe đạp đi bộ.

Điện thoại di động trong túi rung lên, Hứa Diên lấy ra xem, bất đắc dĩ cười: “Hứa Tiểu Ấn nói muốn ăn khoai tây răng sói (5), trước đó em có đáp ứng nhóc một tuần có thể ăn một lần.”

Phương Mặc nghiêng đầu: “Khoai tây… răng sói là cái gì?”

Đến khi đứng trước quán nhỏ, nhìn thấy khoai tây được cắt ngay ngắn nằm trong chảo dầu, Phương Mặc vẫn không hiểu cái này thì có liên quan gì đến răng sói.

Hứa Diên cười thầm, quen thuộc nói với ông chủ: “Ít đường, ít muối, ít ớt. Cảm ơn ạ.”

Ông chủ kêu một tiếng “Được!”, rồi đem khoai tây trộn lên đưa cho Hứa Diên.

Dùng nhỏ cái nĩa nhỏ chọc một miếng khoai tây, Hứa Diên buồn cười hỏi Phương Mặc: “Muốn ăn không?”

Phương Mặc liếc nhìn, do dự  tiến tới cắn một miếng nhỏ.

Rất giống một đứa trẻ non nớt chưa trải đời nhiều.

“!” Phương Mặc nhai xong ngạc nhiên nhìn hắn.

Hứa Diên mỉm cười: “Ăn ngon không?”

Phương Mặc ưu nhã lấy ra một tờ giấy lau miệng, nói: “Anh nghĩ là ăn sẽ đâm người, cho nên gọi là khoai tây răng sói, không nghĩ tới ăn vào lại không bị đâm, còn giòn giòn.”

Hứa Diên cười nghiêng ngả.

Lúc này trời đã rất tối, Phương Mặc nhìn Hứa Diên dưới ánh đèn đường cười đến vui vẻ như vậy, lòng đau như đao cắt.

Bọn họ từng nếm qua vô số loại bò bít tết ở những nhà hàng cao cấp, Phương Mặc còn từng gọi hẳn một đầu bếp tới nhà để chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến đầy tinh xảo. Bọn họ cũng từng đi xem các buổi hoà nhạc, cùng nhau chơi trò chơi, cùng nhau làm “chuyện yêu”.

Nhưng đó là Phương Mặc tự cho là đúng tách Hứa Diên ra khỏi cuộc sống vốn có của anh, muốn anh lấy danh phận “Thế thân” đến thích ứng hình thức sinh hoạt quen thuộc của hắn.

Lúc này Phương Mặc lặng lẽ nhìn lại quá khứ: Kể cả như vậy nhưng bọn họ bên nhau một năm, một chút tranh cãi cũng không có.

————————