Khi tôi còn nhỏ, tôi từng nghe thầy kể về nơi này, nơi mà văn minh nhân loại bắt đầu phát triển, nhà họ Giang cũng làm ăn phát đạt ở đây. Nhưng đã hàng ngàn năm trôi qua, Trái Đất đã trở nên trống rỗng, những người hiện định cư trên Trái Đất ngày nay chỉ là những người nghèo rớt mồng tơi, không đủ tiền mua thẻ cư trú trên hành tinh đó.
Ông ấy nói, trước đây Trái Đất là một hành tinh tươi đẹp.
Nó đã nuôi dưỡng loài người hàng nghìn năm, đem tất cả mọi thứ của nó cung cấp cho con người, nhưng sau khi bị khai thác hết tài nguyên, con người lại bỏ rơi nó, đến các hệ sao xa xôi khác.
Nơi này đã không còn lại sự đẹp đẽ trong quá khứ, trở nên kém phát triển và cổ kính, không thể đuổi kịp tốc độ phát triển của nhân loại. Thầy nói rằng nó đã định sẵn sẽ bị con người bỏ lại sau lưng
Tôi hít một hơi thật sâu, đi qua phố náo nhiệt, lờ đi những ánh mắt lạ kỳ rọi theo tôi, từ tòa nhà cao tầng quẹo vào những căn nhà gạch nung, một cảm giác lạ lùng từ tận sâu trong lòng nổi lên.
Rõ ràng tôi không hòa hợp với nơi này, nhưng cũng đột nhiên nhận ra rằng, tôi thực sự nên ở đây.
Nơi này thật sự không hiện đại như các hành tinh khác, thậm chí không cần đi máy bay vũ trụ, phương tiện giao thông là chiếc xe đội bốn bánh trên hành tinh mà tôi chỉ từng thấy qua hình chiếu trong lớp lịch sử nhà họ Giang, dù nhìn từ bất kỳ khía cạnh nào thì nó đều rất đơn giản, cách xa so với vùng đất được kiểm soát bởi nhà họ Giang. Nhưng tôi... hình như khá thích hành tinh này, nơi kém phát triển này.
Tôi không tìm được một nơi để ở, vì tôi không có ý định sống ở đây lâu dài, nhưng để không quá cuốn hút ánh nhìn, tôi đã đi vào một cửa hàng nhỏ gần đó và mua bộ quần áo giống như những người khác.
Người chủ cửa hàng nói tiếng phổ thông kết hợp với một ngôn ngữ kỳ quặc, khiến tôi cảm thấy lúng túng, không biết phải làm gì, chỉ có thể im lặng lắng nghe.
"Chàng trai, tại sao trang phục của cậu lại kỳ quặc thế, cậu đến từ nơi khác phải không? Tôi nói cậu nghe, tuy cửa hàng của tôi rất nhỏ nhưng quần áo ở đây đều rất chất lượng, kiểu dáng cũng mới lạ và phù hợp nhất với thẩm mỹ của những người trẻ tuổi. "
Người chủ cửa hàng lấy một chiếc áo thun màu đen và đặt vào tay tôi, "Thử bộ này một chút đi, này, tại sao cậu lại bị thương như vậy? Trông còn khá nghiêm trọng đấy, có nặng lắm không?"
"Ê, sao cậu còn mang theo một cái túi vải, có muốn đổi túi khác không? Tôi có túi chống nước đấy…"
Ngay khi tay của người chủ cửa hàng sắp chạm vào thanh đao của tôi, bất giác tôi nắm chặt chiếc túi vải đen và lùi lại một vài bước, khi lại nhìn lên, ánh mắt tôi tràn đầy sự hung ác.
Người chủ cửa hàng bị phản ứng lạ kỳ của tôi làm sửng sốt, không còn cố gắng tiếp cận: "Ôi, thứ này quan trọng đến vậy à, tôi không chạm tôi không chạm, tôi sẽ lấy băng bó cho cậu."
Tôi nhìn chằm chằm vào lưng người chủ cửa hàng khi bà ta biến mất vào trong góc, tôi mới chậm rãi thở ra một hơi, nắm chặt những gì tôi đang cầm trong tay.
Nó không chỉ là hai thanh đao, mà còn là cả cuộc sống của tôi.
Tôi im lặng chấp nhận việc bị người chủ cửa hàng trị vết thương, với khuôn mặt cứng nhắc, cồng kềnh nói cảm ơn bà ta, sau đó lấy ra tiền mà tôi đã chuẩn bị trước đó để thanh toán cho quần áo. Rồi tôi lại mang theo túi vải của mình rời khỏi nơi này.
Giữa muôn vàn trời đất, rời khỏi nhà họ Giang, tôi không biết nên đi đâu để tìm nơi ẩn náu.
Những ngày tiếp theo trôi qua mỏng manh và vô vị, tôi lang thang khắp nơi trên Trái Đất, liên tục hỏi dân bản địa về địa chỉ các nhà thủy sinh trên khắp nơi, lần sau lần lại đều trở về với thất vọng. Với số lần thất vọng nhiều đến như vậy, khó tránh khỏi có chút nghi ngờ về chính mình.
Nhưng tại sao tôi lại phải nghi ngờ chính mình?
Tôi tự đặt câu hỏi trong lòng, tôi rời bỏ nhà họ Giang nơi tôi lớn lên, cắt đứt tất cả và thậm chí không ngại cắt đứt mối quan hệ với thiếu gia để đến Trái Đất, liệu thật sự chỉ vì con cá voi màu xanh trong giấc mơ, mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy sao?
Câu trả lời có thể chỉ có một mình tôi biết.