Chẳng vì lẽ gì, tôi khẽ chau mày một cái.
“Được không?” Em vươn tay phải ra, ngón trỏ chỉ cách chót mũi tôi khoảng mười phân.
“Em định làm gì?” Tôi lấy làm nghi hoặc. “Điểm huyệt à?”
“Em muốn mở khoá,” em nói.
“Mở khoá.”
“Ưm,” em gật gật đầu, “được không?”
“Tất nhiên là được rồi,” tôi nói. “Nhưng khoá ở đâu?”
“Giữa hai chân mày của anh.”
“Chỗ đó còn được gọi bằng một cách khác, gọi là ấn đường.”
“Được.” Em cười khúc khích. “Cho em mượn ấn đường của anh.”
“Anh lấy làm hân hạnh,” tôi nói. “Em cứ tự nhiên.”
Em vươn tay phải ra, ngón trỏ vạch vạch mấy nét lên ấn đường của tôi.
“Em viết gì thế?”
“Một dãy số.”
“Dãy số liên quan gì đến mở khoá nhỉ?”
“Vì đây là khoá mật mã mà.”
“Thế em viết dãy số nào vậy?”
“1016,” em nói. “Ngày chúng ta gặp nhau ăn tối lần đầu tiên.”
Tôi ngẩn ra nhìn em, không nói nên lời, trong lòng rưng rưng cảm động.
“Sau này anh nhất định phải nhớ đấy nhé, mỗi khi có chuyện không vui, trên ấn đường sẽ xuất hiện một ổ khoá mật mã, nhưng chỉ cần nhập vào số 1016 khoá sẽ mở ra ngay.”
Dứt lời, em bật cười, ánh mắt rất dịu dàng.
Tôi tựa hồ như nghe thấy nơi ấn đường vang lên tiếng lách cách rất khẽ, khoá quả nhiên đã mở rồi.
-----------
Quán Provence này có hai tầng, sảnh chính rất cao, trên trần có treo một bộ đèn chùm pha lê.
Không gian bên trong không rộng lắm, vừa khéo nằm gọn bên trong quầng sáng vàng của bộ đèn chùm.
Tường, cột, xà nhà, bệ cửa sổ sơn màu trắng và đồ nội thất bên trong đều làm bằng gỗ, mang lại cho tôi ấn tượng đầu tiên là ấm áp và thoải mái.
Người đẹp số 6 dẫn tôi đến chỗ cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai, giữa cầu thang có một cánh cửa sổ màu sắc rực rỡ.
“Đây là hai cô em học cùng khoa ở chung với mình.” Người đẹp số 6 chỉ vào cô gái mặc áo khoác thể thao: “Đây là Lý Văn Chi, biệt hiệu là Muỗi Con.”
Tôi chợt nhận ra Người đẹp số 6 cũng mặc một cái áo khoác giống như thế, chắc hẳn đây là đồng phục của khoa.
Kiểu áo khoác đồng phục khoa này rất phổ biến trong các trường đại học, mỏng mỏng, rất thích hợp với thời tiết mùa này.
“Đây là Lâm Tuệ Hiếu, không có biệt hiệu gì cả.” Người đẹp số 6 chỉ cô gái còn lại. “Mọi người đều gọi cô ấy là Tuệ Hiếu, nhưng mình cứ quen gọi là Hiếu thôi.”
Cô gái tên Hiếu này hình như sức khoẻ khá yếu hoặc đang bị cảm, lại mặc hẳn một cái áo len cổ lọ màu đen.
“Anh này là Thái Húc Bình, các em cứ gọi là anh Bình,” Người đẹp số 6 nói với hai cô em kia.
“Em chào anh Bình,” hai cô đồng thanh lên tiếng, gật gật đầu với tôi, cử chỉ rất thoải mái tự nhiên.
“Chào các em.” So sánh ra, thái độ của tôi rõ là không được tự nhiên lắm.
“Thực ra ba người đã gặp nhau rồi mà,” Người đẹp số 6 nói với tôi. “Còn nhớ không nhỉ?”
“Đã gặp nhau rồi hả?” tôi lấy làm ngạc nhiên.
“Chị Huệ Đình,” Muỗi Con hì hì nói, “lúc đó trong mắt anh Bình chỉ có mỗi chị thôi, làm sao nhớ ra bọn em được.”
“Đừng có nói bậy.” Người đẹp số 6 khẽ mắng, nhưng Muỗi Con ngược lại còn cười thích chí hơn.
Tôi đang gắng sức nhớ lại xem mình đã từng gặp hai cô này ở đâu vào lúc nào, tâm trí hơi lơ đễnh.
“Sau khi xem xong bộ phim dở chết người đó ấy,” Người đẹp số 6 khẽ nhắc bên tai.
“Thì ra là vậy.” Tôi sực nhớ ra.
“Bạn ngồi đi, đừng ngại”
“Cám ơn.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Người đẹp số 6, đối diện với con Muỗi Con biết cười.
À không, là Tuệ Hiếu và Muỗi Con.
Bàn ăn được kê sát tường, ên trên vẽ một căn nhà có sân, phủ nguyên cả một mặt tường. Bức tranh này vẽ rất lập thể, tựa như có thể đi xuyên qua bức tường màu cam bên ngoài, qua mảnh sân màu trắng, mở cánh cửa màu xanh lam ra vậy.
Người đẹp số 6 nói, món lẩu một người ở đây ăn khá ngon, vì vậy họ đã gọi ba loại lẩu khác nhau. Tôi bèn chọn một loại thứ tư.
Như vậy vừa thể hiện mình biết nghe theo lẽ phải, lại không đến nỗi tỏ ra không có chút chủ ý nào.
Tôi hiểu rất rõ vai trò của mình, vì vậy ngay từ khi câu chuyện bắt đầu đã thường xuyên diễn vai kẻ lắng nghe.
Trừ những lúc có người nói với tôi và thêm dấu chấm hỏi ở cuối câu, tôi mới mở miệng ra trả lời.
Đương nhiên, để các cô em khoá dưới kia không nghĩ rằng tôi thẹn thùng, lúc nào tôi cũng gắng hết sức giữ nụ cười mỉm trên môi.
Cũng may là sự tồn tại của tôi dường như không quấy nhiễu đến câu chuyện của họ, ba cô nàng chuyện trò rất rôm rả.
Không phải là họ coi tôi như không khí, mà bởi họ đều rất thoải mái tự nhiên, không cảm thấy gò bó gượng ép gì khi tôi ở đó.
“Hôm nay Hiếu ăn mặc thế kia, bạn không thấy tò mò à?” Người đẹp số 6 ngoảnh sang thì thầm hỏi tôi.
“Ừm …” Tôi do dự giây lát, đoạn thấp giọng trả lời: “Nói thực lòng, có.”
“Mình cũng rất tò mò,” Người đẹp số 6 vẫn thì thầm, “bạn hỏi thử xem.”
“Bạn có thể tự hỏi mà.”
“Mình và Muỗi Con đều hỏi rồi, nhưng câu trả lời của nó mỗi lúc một khác.”
Người đẹp số 6 che miệng, giọng lại càng thấp hơn: “Mình muốn biết nó sẽ trả lời bạn như thế nào.”
“Tuân lệnh.”
“Tuệ Hiếu, thật ngại quá…” Tôi quay đầu hướng ánh mắt về phía cô bé mặc áo len cổ lọ màu đen. “Anh thắc mắc không hiểu tại sao hôm nay em lại mặc áo len cổ lọ vậy?”
“Mặc như vậy có vấn đề ạ?” Tuệ Hiếu trả lời.
“Với thời tiết như lúc này, thì áo len cổ lọ có vẻ hơi quá dày.
“Vì em đang để tang.”
“Xin lỗi.” Tôi hơi lúng túng.
“Không sao đâu,” Tuệ Hiếu nói. “Em vừa thất tình, muốn để tang cho mối tình vừa qua đi đó thôi.”
“Anh Bình đừng nghe nó nói bậy,” Muỗi Con bỗng chen miệng vào. “Nó vẫn đang yêu đương thắm thiết lắm.”
Muỗi Con bật cười khúc khích, Tuệ Hiếu cũng nhìn tôi nở một nụ cười tinh nghịch.
“Quả nhiên,” Người đẹp số 6 lại thì thào nói với tôi.
“Hả?”
“Hiếu trả lời mình khác hẳn.”
“Em ấy mặc gì quan trọng lắm sao?”
“Chỉ là mình rất thắc mắc thôi. Hôm qua nó còn mặc áo cộc tay cơ mà.”
“Mình cũng lấy làm thắc mắc. Vừa nãy trọng điểm câu hỏi của mình là cổ lọ, chứ không phải màu đen.”
“Vậy bạn đoán là tại sao?”
“Ờ…” Tôi nghĩ ngợi giây lát. “Tối qua em ấy có hẹn hò với bạn trai không?”
“Có. Vả lại còn về rất muộn nữa.”
“Quả nhiên.”
“Là...?”
“Mình nghĩ mục đích em ấy mặc áo cổ lọ, chỉ là để che đi vết hôn trên cổ thôi.” Tôi che miệng, cố hạ giọng xuống thấp nhất có thể.
“Hả?” Người đẹp số 6 bất giác cao giọng lên, rồi lại lập tức thì thầm: “Thật không đấy?”
“Bạn có thể thử quan sát xem.”
“Quan sát cái gì?”
“Nếu lần sau Tuệ Hiếu hẹn hò về còn muộn hơn nữa, bạn có thể quan sát xem hôm sau em ấy có đeo mặt nạ ra ngoài không?”
Người đẹp số 6 đột nhiên bật cười thành tiếng, làm Muỗi Con và cô bé mặc áo len cổ lọ màu đen Tuệ Hiếu để ý.
“Chị Huệ Đình,” Muỗi Con nói, “có chuyện gì mà cười thế?”
“Đưa tai cho chị mượn.” Người đẹp số 6 đứng lên ngả người về phía trước, vừa cười vừa thì thầm vào tai Muỗi Con. Muỗi Con cũng vừa nghe vừa khúc khích cười, cuối cùng thì cười phá lên.
“Thì ra là vậy hả, Tuệ Hiếu.” Muỗi Con chăm chú nhìn vào cổ áo màu đen của Tuệ Hiếu.
“Cái gì mà thì ra là vậy?” Tuệ Hiếu dường như chẳng hiểu gì cả.
“Không có gì.” Muỗi Con vươn tay ra chạm vào cổ áo Tuệ Hiếu. “Trong này nóng, kéo cổ áo xuống một chút đi.”
“Không cần đâu.” Tuệ Hiếu vội vàng ngửa người ra sau, tránh né bàn tay của Muỗi Con.
“Quả nhiên,” Người đẹp số 6 nói với tôi, không thèm hạ giọng xuống nữa.
“Quả nhiên gì thế?” Tuệ Hiếu hỏi.
“Lẩu một người ở đây quả nhiên rất ngon,” Người đẹp số 6 đáp.
“Chị này!” Tuệ Hiếu kêu lên một tiếng.
“Chị Huệ Đình nói đúng lắm, lẩu ở đây quả nhiên rất ngon,” Muỗi Con cũng hùa theo.
Sau đó cả Muỗi Con và Người đẹp số 6 đều bật cười.
Dựa trên quy luật đa số của nền chính trị dân chủ, tôi cũng chỉ đành cười theo.
Tôi phát hiện ánh mắt Tuệ Hiếu đang chuyển về phía mình, liền nói: “Anh cũng thấy lẩu ở đây ăn rất ngon.”
“Được rồi,” Muỗi Con cuối cùng không nhịn được nữa, “Tuệ Hiếu, cổ cậu bị tớ cắn cho một phát, để lại vết, nên mới mặc áo cổ lọ để che đi phải không?”
“Bị cậu cắn?”
“Tớ là Muỗi Con mà.”
“Tớ không bị muỗi cắn.” Tuệ Hiếu lắc lắc đầu.
“Ồ…” Giọng Muỗi Con kéo dài ra, trên gương mặt liền nở một nụ cười mờ ám.
“Ồ cái gì chứ.” Tuệ Hiếu lườm Muỗi Con một cái.
“Cậu chỉ phủ nhận chuyện muỗi cắn, không phủ nhận dấu vết, cũng không phủ nhận chuyện che nó đi.” Muỗi Con cười cười. “Kết luận là: trên cổ cậu có dấu vết, nhưng không phải do muỗi gây ra, vả lại, cậu còn muốn che giấu nó với chúng tớ.”
“Muỗi Con, em lợi hại lắm.” Người đẹp số 6 cười cười. “Chị tự hào vì em.”
“Không dám, không dám,” Muỗi Con nói, “Chị cũng nên tự hào về Tuệ Hiếu nữa.”
“Tại sao?”
“Tuệ Hiếu cố chịu nóng, cũng chỉ vì che đi dấu vết tình yêu nóng bỏng, để khỏi làm tổn thương đến bà cô già đến giờ vẫn chưa có ai theo đuổi là em đây, tình cảm ấy thực sự quá vĩ đại.”
“Đúng thế,” Người đẹp số 6 lại nói. “Hiếu, chị cũng tự hào vì em.”
Sau đó Người đẹp số 6 và Muỗi Con đều bật cười vui vẻ, còn Hiếu thì ngượng đến đỏ mặt, không nói nên lời.
Tôi nhận ra, tuy họ là chị em học cùng khoa, nhưng lại giống bạn bè thân thiết đã nhiều năm hơn.
Vì vậy, tôi cũng không cẩn trọng như lúc mới bước vào nữa, thỉnh thoảng cũng chủ động nói vài câu.
Muỗi Con là cô bé vui vẻ cởi mở, khéo nói chuyện, tuy còn chút trẻ con, nhưng lại rất đáng yêu.
Tuệ Hiếu thì dịu dàng ít nói, hơn nữa còn có đôi mắt to tròn long lanh, rất nhiều cậu thích kiểu con gái như vậy. Nhưng vì họ ở bên cạnh Người đẹp số 6, sự so sánh quá khập khiễng, nên trong mắt tôi, họ chỉ là những sinh viên nữ bình thường mà thôi.
Tôi với Muỗi Con và Tuệ Hiếu xưng hô rất đơn giản, cứ trực tiếp gọi anh Bình, em Hiếu, Muỗi Con là xong; nhưng với Người đẹp số 6 thì hơi phiền một chút.
Người đẹp số 6 có thể thoải mái gọi tôi là Tú Cầu, nhưng tôi chỉ có thể len lén gọi nàng là Người đẹp số 6. Một khi không thể “len lén” nữa, thì tôi cũng không biết nên gọi nàng thế nào cho phải.
Vì tôi thường gọi nàng là Người đẹp số 6, lâu dần lâu dần thành thói quen.
Ngược lại khi nghe thấy ba chữ “Ông Huệ Đình”, chưa chắc tôi đã liên hệ được ngay cái tên này với nàng.
Tôi nghĩ chắc chỉ có mình mình gọi nàng như thế, dường như nàng cũng chỉ tự xưng là Người đẹp số 6 trước mặt tôi.
Tôi rất trân trọng đặc quyền này, thậm chí còn cảm thấy tự hào.
Vì vậy, mỗi khi muốn nói chuyện với Người đẹp số 6, tôi liền ngoảnh mặt về phía nàng, dùng đại ngôn từ ngôi thứ hai “bạn”.
Cũng may là Người đẹp số 6 ngồi ngay bên cạnh, tôi quay sang nàng nói chuyện, đồng thời chỉ dùng đại từ “bạn” xưng hô cũng không kỳ cục cho lắm.
Bữa ăn kết thúc khi tôi nhắc rằng hôm nay là ngày bão, lúc ấy khoảng chừng 9 giờ. Nhưng lúc ra khỏi quán Provence, chúng tôi nhận ra mưa đã tạnh, gió cũng không mạnh lắm.
Muỗi Con nói Tuệ Hiếu là thành viên một band nhạc, tối thứ Ba tuần sau có buổi biểu diễn, rủ tôi đến góp vui.
“Em chơi nhạc cụ gì vậy?” tôi hỏi Tuệ Hiếu.
“Em đánh keyboard, bộ gõ,” Tuệ Hiếu trả lời.
“Giỏi quá.” Tôi quay sang hỏi Muỗi Con: “Còn em?”
“Tuệ Hiếu là keyboard, em đương nhiên là mouse rồi,” Muỗi Con nói.
“Vậy…” vì Tuệ Hiếu và Muỗi Con chắn trước mặt tôi, Người đẹp số 6 ở sau lưng họ, tôi đành phải vòng qua, bước tới trước mặt nàng để tiện dùng ngôi thứ hai xưng hô, “còn bạn?”
“Mình chỉ biết làm monitor thôi chứ sao,” Người đẹp số 6 cười cười nói.
Tôi cũng đang định nói đùa câu gì đó, thì phát hiện Tuệ Hiếu và Muỗi Con cùng lúc quay người lại nhìn mình, dường như cảm thấy hành vi vòng qua người bọn họ chỉ để mặt đối mặt với Người đẹp số 6 của tôi rất quái dị.
“Vì vậy bạn và Muỗi Con đều không phải thành viên của band đó?” Tôi đành chuyển sang chủ đề khác.
“Đúng thế,” Muỗi Con trả lời, “vì bọn em là những người đẹp có khí chất mà.”
“Tớ cũng có khí chất chứ bộ,” Tuệ Hiếu phản đối.
“Không,” Muỗi Con cười nói, “cậu là người đẹp thôn dã.”
“Người đẹp thôn dã?”
“Vì cậu rất giỏi trồng dâu tây, trên cổ còn mọc ra một quả to đùng kia kìa.” Muỗi Con nói xong liền cười phá lên, Người đẹp số 6 cũng cười theo.
“Này!” Tuệ Hiếu kêu lên một tiếng. t
“Muỗi Con, em đừng trêu Hiếu nữa,” Người đẹp số 6 nói. “Chúng ta phải về rồi.”
Ba người họ đi hai xe máy, chỗ để xe ở hướng ngược lại với chỗ tôi để xe.
Chúng tôi nói mấy tiếng “bye bye”, coi như tạm biệt.
“Tú Cầu.” Tôi vừa bước đến bên xe máy, thì nghe Người đẹp số 6 gọi nhỏ.
“Hả?” Tôi ngoảnh đầu lại, liền thấy nàng đang chạy về phía mình.
“Chốc nữa bạn có việc gì không?”
“Không.”
“Vậy tức là bạn rảnh chứ gì?”
“Rảnh.”
“Bạn còn nhớ chỗ mình ở không?”
“Đương nhiên là nhớ.”
“Đợi mình và hai em kia đi bộ mười phút, bạn hãy xuất phát”. Người đẹp số 6 cười cười.
“Gặp nhau ở dưới chân cầu thang chỗ mình.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, Người đẹp số 6 đã nhanh chóng xoay người bước đi.
Đầu óc tôi trống rỗng mất mấy giây, mới biết vừa xảy ra chuyện gì, vội vàng đưa tay lên xem đồng hồ.
Mười phút tuy ngắn ngủi, nhưng trong mười phút ấy, ít nhất tôi cũng đi được mấy trăm bước vòng quanh cái xe máy, vả lại, còn xem đồng hồ đến bảy lần.
Cuối cùng cũng hết mười phút, tôi lập tức nổ máy phóng đi.
Tuy mới đến chỗ Người đẹp số 6 một lần, nhưng tôi có ấn tượng rất sâu sắc.
Vả lại, dạo này trong đầu tôi còn thường xuyên hiện lên cảnh tượng mình và nàng nói chuyện ở nơi ấy.
Thậm chí còn có thể nghe thấy cả tiếng nước mưa tí tách.
Vì vậy tôi không cần nhìn quanh ngó quất tìm đường, mà đi thẳng một mạch đến bên dưới nhà Người đẹp số 6.
Tôi đậu xe ở gần đấy, rồi đi bộ vòng lại.
Nàng vẫn chưa xuất hiện, tôi đành ngẩng đầu lên nhìn mái hiên che mưa, làm vậy ít nhiều cũng khiến bớt đi phần nào tâm trạng căng thẳng.
Tiếng mở cửa sắt “lách cách” vang lên, Người đẹp số 6 vừa ló người ra liền trông thấy tôi ngay.
“Sao bạn đến nhanh thế?” Nàng có vẻ hơi nghi hoặc. “Có đợi đủ mười phút không đấy?”
“Có chứ.” Tôi hơi kích động. “Có sai cũng không thể nào quá mười giây được.”
“Bạn đừng căng thẳng, mình tin bạn mà.” Nàng cười cười. “Nhưng như vậy chứng tỏ bạn phóng xe rất nhanh, nên đi chậm lại.”
“Xin lỗi nhé, lần sau mình sẽ chú ý.”
Người đẹp số 6 ừ một tiếng rồi bước đi luôn, nàng đi được năm bước rồi tôi mới vội rảo chân theo.
Tôi đi bên trái nàng, cách sau một bước chân, đi một lúc mới sực nhận ra đây là lễ nghi khi cùng đi với bậc trưởng thượng.
Vừa khéo lúc ấy Người đẹp số 6 cũng ngoảnh lại nhìn tôi nhoẻn miệng cười, tôi liền dợm lên một bước, đi sánh vai với nàng.
Đã ba phút rồi mà nàng vẫn chưa lên tiếng, tôi càng lúc càng thấy thắc mắc, trong đầu không ngừng ngẫm nghĩ xem nàng đang làm gì? Hoặc ngay sau đây sẽ làm gì?
“Nè!” Người đẹp số 6 kéo vạt áo tôi lại. “Đang đèn đỏ đấy.”
Tôi giật thót mình, vội vàng rụt chân, lùi lại bên cạnh nàng.
“Bạn nghĩ gì mà vượt đèn đỏ vậy?”
“Mình cầm tinh con Trâu, vì vậy nhìn thấy màu đỏ là muốn xông ào qua.”
“Nói phét.” Người đẹp số 6 cười khúc khích. “Bạn có cầm tinh con Trâu đâu.”
“Vừa nãy mình đang mải nghĩ, nên không chú ý. Xin lỗi bạn.”
“Bạn nghĩ chuyện gì thế?”
“Ừm…” tôi do dự giây lát, “chúng ta vất vả cực nhọc đến đây để đi qua đường à?”
“Đương nhiên không phải rồi.”
“Thế…”
“Tuy hôm nay không có mưa, cũng không có gió, mà trình tự cũng bị đảo ngược.” Người đẹp số 6 nói. “Nhưng việc cần làm thì vẫn nên làm.”
“Trình tự đảo ngược?” tôi nghi hoặc nhắc lại. “Việc cần làm?”
“Bạn quên lời hẹn kia rồi à?”
“Lời hẹn?”
“Ngày bão ra đường hóng gió, rồi kiếm một nhà hàng ăn tối.”
“Hả?”
“Chúng ta đã ăn tối rồi, nhưng vẫn chưa đi hóng gió mà.”
Đèn xanh đã bật, Người đẹp số 6 sải chân bước về phía trước, nhưng tôi vẫn ngẩn ra tại chỗ.
“Nhanh lên.” Nàng dừng lại giữa vạch qua đường vẫy tay với tôi.
“Tuy đang đèn xanh, nhưng bạn đứng giữa đường như thế rất nguy hiểm,” tôi vội chạy đến cạnh nàng nói.
“Thế…”
“Nhanh lên nào.” Người đẹp số 6 kéo ống tay áo tôi đi tiếp, tôi liền nương theo đà đó đi theo nàng sang phía bên kia đường. “Thế này thì an toàn rồi.”
Có thể cùng Người đẹp số 6 sánh vai đi bên nhau thế này đương nhiên là chuyện đáng để hưng phấn, nhưng tôi thấy cảm động nhiều hơn.
Không ngờ nàng lại coi trọng cuộc hẹn vốn chỉ có thể coi như một trò đùa ấy đến thế.
Tự đáy lòng mình, tôi cảm thấy Người đẹp số 6 hết sức chân thành, thậm chí nàng còn khiến tôi liên tưởng đến những từ ngữ kiểu như “chính trực” nữa.
Tôi vừa đi, vừa tự nhủ: nàng đẹp như thế, tốt như thế, mình phải làm thế nào mới trở thành một người tốt hơn nữa đây?
“Đang nghĩ gì đó?” Người đẹp số 6 dừng bước.
Tôi định thần lại, nhận ra mình đã đi vào sân trường từ lúc nào chẳng hay.
“Không có gì,” tôi nói.
“Lúc này mình chẳng cần đến dự cảm kia cũng biết là bạn có tâm sự đấy nhé.”
“Không phải tâm sự, chỉ là…” tôi ngưng lại giây lát, “chỉ là rất cảm ơn bạn thôi.”
“Sao lúc nào bạn cũng nói cảm ơn thế nhỉ?” Người đẹp số 6 nói. “Mình không gánh nổi đâu.”
“Nếu không thể cảm ơn bạn, vậy thì mình chỉ biết cảm ơn trời đất thôi.”
Người đẹp số 6 bật cười, không nói gì.
“Bạn thấy Muỗi Con và Hiếu thế nào?” một lúc sau, Người đẹp số 6 đột nhiên hỏi.
“Thấy thế nào?”
“Mình chỉ tìm chuyện để nói thôi, bạn đừng căng thẳng thế chứ.”
“À.” Tôi cười cười. “Hai người họ đều rất tốt.”
“Đúng vậy.” Người đẹp số 6 cũng nhoẻn miệng cười, “Còn gì nữa không?”
“Ờ…” tôi nghĩ ngợi giây lát, “Muỗi Con làm mình liên tưởng đến hai việc.”
“Nói nghe thử xem nào.” Đôi mắt nàng sáng bừng lên.
“Lớp mình có một cậu biệt hiệu là Ruồi, có thể giới thiệu cho em ấy.”
“Tại sao cậu ta lại có biệt hiệu là Ruồi?”
“Vì cậu ra lúc nào cũng nói mình là chim ưng, bọn mình đều không cho là vậy, nên gọi luôn là Ruồi [8].”
“Thì ra là vậy,” Người đẹp số 6 nói. “Thế còn việc thứ hai?”
“Việc thứ hai liên quan đến một câu chuyện cổ xưa.”
“Hả?”
“Anh chàng lái xe chở cô nàng, qua trạm xăng, anh chàng nói: Em à, anh phải đi toa lét, em đổ xăng hộ anh. Nói xong, anh chàng liền chạy tót vào nhà vệ sinh. Cô nàng hướng theo bóng anh hô lớn: Anh à! Cố lên! Anh à! Cố lên [9]!” Tôi cười cười, nói: “Không hiểu sao Muỗi Con làm mình nhớ đến cô nàng trong câu chuyện ấy.”
“Đây là truyện cười nhỉ,” Người đẹp số 6 nói.
“Không,” tôi đáp, “đây là một câu chuyện hơi nhạt.”
Quả là hơi nhạt thật, Người đẹp số 6 chẳng có phản ứng gì.
Nhưng một lúc sau, nàng đột nhiên bật cười khúc khích.
“Không hiểu sao lại thấy câu chuyện này rất buồn cười,” nàng vừa cười vừa nói.
“Ừ,” tôi nói. “Cảm ơn bạn.”
“Bạn lại nói cảm ơn nữa rồi.”
Tôi chỉ cười cười, nàng đâu biết rằng chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi tắn vui vẻ của nàng đã là một việc đáng để tạ ơn rồi.
“Bạn biết lần đầu tiên nghe tên Văn Chi, mình nghĩ gì không?”
“Biến sắc?” tôi nói.
“Đúng. Chính là văn chi biến sắc [10].” Người đẹp số 6 lấy làm nghi hoặc, “Sao bạn biết?”
“Đoán bừa thôi,” tôi nói, “vì mình cũng từng nghĩ thế.”
“Mình chẳng bao giờ dám nói chuyện này với Muỗi Con, sợ nó nói là mình nhạt nhẽo.” Người đẹp số 6 lại cười rất tươi. “Không ngờ bạn lại nghĩ giống mình như thế.”
“Đây là vinh hạnh của mình,” tôi nói. “Còn nữa, cảm ơn bạn”
“Bạn nghiện cảm ơn rồi chắc.”
“Đúng thế.”
“Còn Hiếu thì sao?”
“Mình chỉ nghĩ nếu có lúc em ấy khóc thì bạn sẽ nói thế nào?”
“Khóc?” Người đẹp số 6 ngờ vực hỏi. “Nói thế nào là sao?”
“Bạn sẽ nói: Hiếu, sao em lại khóc?” tôi nói. “Nghe ra, như vừa cười vừa khóc ấy.[11]”
“Bạn nói vậy mới gọi là khiến người ta dở khóc dở cười ấy.”
(…)
“Ngại quá, hôm nay gió không mạnh lắm, như thế này hình như không thể gọi là đi hóng gió được.”
“Tin tức nói có thể phải đến sáng sớm gió mới mạnh lên.”
“Vậy à,” nàng hơi chau mày, “nhưng sáng sớm mai mình có tiết học.”
“Người đẹp số 6.” Tôi dừng chân.
“Gì cơ?” Nàng cũng dừng bước theo.
“Cảm ơn bạn hôm nay đã mời mình ăn cơm, mình lấy làm vinh hạnh, và cũng rất vui nữa.”
“Đừng khách khí mà.”
“Bạn coi cuộc hẹn đó là thật, vì vậy cùng mình ra ngoài hóng gió, mình rất bất ngờ, cũng rất cảm động.”
“Bạn thực sự là quá khách khí rồi đấy.”
“Vốn mình tưởng rằng, chỉ có thể gìn giữ những hồi ức đẹp đẽ về cơn bão Zebs, không ngờ giờ lại có thêm cả những hồi ức đẹp về cơn bão Bads,” tôi nói. “Cảm ơn bạn, đã tô màu điểm sắc cho tuổi trẻ của mình.”
“Bạn…” Người đẹp số 6 muốn nói gì đó rồi lại thôi, dường như cũng không biết nên nói gì với tôi nữa.
“Mình về thôi,” tôi nói. “Dù sao cũng là ngày bão, không thể để bạn ở bên ngoài muộn quá được.”
“Ưm.” Người đẹp số 6 gật gật đầu, lại cất bước đi.
“Nếu bạn không ngại, cho mình nói thêm một câu cảm ơn nữa nhé.” Tôi cũng cất bước.
“Được rồi, nhưng đây là lần cuối cùng của ngày hôm nay đấy nhé.”
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
“Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi.”
“Bạn lại nữa rồi.” Người đẹp số 6 bật cười.
“Tuy hôm nay không có gió mấy, nhưng tiết trời rất mát mẻ, xem ra mùa đông sắp đến rồi.”
“Mùa đông đến rồi, mùa xuân còn xa lắm không? Mùa xuân sắp về, mùa hạ sẽ chẳng còn xa xôi; Nếu mùa hạ chẳng còn xa xôi, mùa thu cũng sắp tới; Mùa thu đã sắp tới, thì bước chân của mùa đông cũng gần rồi.”
Người đẹp số 6 bật cười khúc khích. “Giờ tính sao đây? Cứ mùa đông đến chết sao?”
“Thật ngượng quá.” Tôi gãi gãi đầu. “Lúc nào mình sẽ đổi cái chữ ký ấy đi.”
“Vậy thì lúc nào mình cũng phải đổi cái chữ ký của mình.”
“Bạn đâu cần đổi.”
“Không.” Nàng lắc lắc đầu. “Mình nhất định phải đổi.”
“Vì?”
“Giờ mình đột nhiên có thể cảm nhận được mùa thu rồi.”
“Lại dự cảm thình lình và khó hiểu ấy à?”
“Đúng là thình lình và khó hiểu thật.” Người đẹp số 6 nói, “nhưng không phải dự cảm.”
“Ồ?”
“Bạn nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió lúc này đi.”
Tôi liền nhắm hai mắt, tập trung cảm nhận cơn gió phất qua mặt.
“Cảm nhận được mùa thu chưa?”
“Mình chỉ thấy mát thôi.”
“Vậy bạn có nghe thấy tiếng của mùa thu không?”
“Tiếng của mùa thu?”
“Không nghe thấy à?”
“Không, tiếng của mùa thu là cái gì?” tôi hỏi.
“Thu thu thu thu thu thu thu thu thu,” nàng nói. “Tổng cộng là chín tiếng.”
“Đây…”
“Đây chính là tiếng của mùa thu.”
Người đẹp số 6 bật cười, càng cười lại càng tươi tắn hơn.
Tôi cũng bất giác cười theo nàng, cũng thấy rất vui vẻ.
“Thì ra đây chính là tiếng của mùa thu.” Tôi gật gật đầu. “Mình hiểu rồi.”
“Tốt lắm,” nàng nói. “Vậy bạn có biết gió mùa thu và gió mùa đông khác nhau thế nào không?”
“Không biết.” Tôi lắc đầu. “Xin được chỉ giáo.”
“Vậy thì bạn phải nhắm mắt lại.”
“Tuân lệnh.” Tôi lại nhắm nghiền hai mắt.
Tôi cảm thấy một làn gió nhè nhẹ thổi qua má. Nhưng không giống với cơn gió lúc nãy, cơn gió này dường như còn mang hơi nóng, rất ấm áp.
Tôi liền mở mắt, liền thấy môi nàng chu lại như huýt sáo, đang thổi hơi lên mặt mình.
“Cảm thấy chưa?” Người đẹp số 6 cười cười. “Đây là gió mùa thu.”
“Thì ra là thế,” tôi nói. “Vậy còn gió mùa đông thì sao?”
“Gió mùa đông ấy à...”
Người đẹp số 6 phùng hai má, gương mặt trái xoan bỗng trở nên tròn xoe, giống như quả bong bóng bơm đầy hơi.
Quả bóng đột nhiên bị mở nút, một dòng khí mạnh mang theo tiếng “phù phù” phất lên mặt tôi.
“Bạn vất vả quá,” tôi nói, “Rốt cuộc mình cũng phân biệt được sự khác nhau giữa gió mùa thu và gió mùa đông rồi.”
“Tốt lắm.”
“Thì ra gió mùa đông có cả hơi ẩm, lại còn có mùi lẩu nữa.” Tôi lau lau mặt. “Mình cảm động quá.”
“Xin lỗi nhé.” Nàngvội vàng lục trong túi áo ngoài tìm giấy ăn, nhưng tôi xua xua tay bảo không sao.
“Món lẩu của quán Provence ấy quả nhiên rất ngon.” Tôi cười cười.
Tuy Người đẹp số 6 lại nói xin lỗi lần nữa, nhưng vẻ mặt đã chẳng có vẻ gì là xin lỗi nữa.
“Thật ngại quá, nhưng mình vẫn muốn cảm nhận thêm cơn gió mùa đông.”
“Nhưng miệng mình đã mỏi nhừ rồi.”
“Vậy thì để lần sau nhé.”
“Ừ.” Người đẹp số 6 gật gật đầu, rồi nhoẻn miệng mỉm cười tươi tắn.
“Đây lại là một cuộc giao hẹn của chúng ta, phải không?”
“Đúng thế,” Người đẹp số 6 nói. “Nhưng mà phải đợi đến mùa đông cơ.”
“Mình đã bắt đầu thấy mong chờ mùa đông đến rồi đấy.”
“Dù cứ mùa đông đến chết cũng không hề gì sao?”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
Chúng tôi gần như không nói chuyện gì nữa, chỉ lặng lẽ bước đi, gần như đồng thời bằng trái tim cảm nhận cơn gió mùa thu.
Ra khỏi sân trường, chờ đèn đỏ, băng qua phố, chầm chậm thả bước dưới hàng hiên, gió thu dường như ở khắp mọi nơi.
Đến dưới mái che mưa chỗ nàng ở, gió thu mới ngơi nghỉ giây lát, không phất qua phất lại trên mặt nữa.
“Đến lượt mình có dự cảm thình lình đó rồi.” Tôi dừng bước chân.
“Thật không?”
“Thứ ba tuần sau chúng ta sẽ gặp lại.”
“Đó là suy luận.” Người đẹp số 6 cười cười. “Nhớ rủ cả cậu bạn kia đến cho vui nhé.”
Tôi gật đầu, chúc Người đẹp số 6 ngủ ngon, rồi quay người đi.
Ngồi lên xe máy, gió thu lại nổi lên, quất nhanh qua mặt khi xe phóng về phía trước.
Tôi bất giác nhớ đến đôi môi nàng khi khẽ thổi nhẹ lên mặt tôi lúc nãy.
Tôi cố tình lượn lờ quanh đấy một vòng rồi mới phóng về ký túc xá, lúc đặt chân vào phòng thì đã gần 11 giờ.
“Vẫn đợi tớ về ăn tối à?” Tôi vừa vào phòng đã thấy Lại Đức Nhân ngồi trước màn hình máy tính.
“Cậu đúng là trọng tình trọng nghĩa quá đi mất.”
“Đồ ngốc.” Lại Đức Nhân ngoảnh đầu lại. “Hỏi được số điện thoại chưa?”
“Chưa.”
“Hả?”
“Hả cái gì, đằng nào thì cũng gặp lại cơ mà.”
“Hả?”
“Đừng có hả nữa.” Tôi bước tới bên cậu ta. “Cậu đi học bài đi, đưa máy tính đây tớ mượn.”
“Được thôi.” Cậu ta lập tức đứng lên.
Tôi ngồi xuống, vội vàng vào diễn đàn, Lại Đức Nhân kéo một cái ghế ngồi xuống sau lưng tôi.
“Ê,” tôi ngoảnh đầu lại nói. “Đừng hòng nhìn trộm.”
Lại Đức Nhân nhún nhún vai, rồi về giường mình nằm xuống.
Tôi không buồn để ý cậu ta nữa, chuyên chú nghĩ xem nên đổi chữ ký trên diễn đàn thành gì bây giờ?”
“Bạn nói âm thanh của mùa thu là thu thu thu thu thu thu thu thu thu. Tổng cộng chín tiếng.
Mình hiểu rồi.
Mùa thu trên gương mặt bạn, mùa thu trong ánh mắt bạn, mùa thu trong tiếng cười của bạn.
Mùa thu ở nơi ngọn tóc bạn tung bay, mùa thu ở trên khoé miệng bạn khe khẽ thổi.
Mùa thu ở trong khoảng khắc bạn mở cửa ra ấy, mùa thu ở làn hương thoang thoảng khi bạn bước qua mình.
Mùa thu ở trong dự cảm kỳ lạ đó của bạn…
Mùa thu ở trong cuộc hẹn vô tâm của chúng ta.
Ồ, quả nhiên là chín tiếng thu.”
“Cảm động quá.” Lại Đức Nhân giả bộ khóc mấy tiếng. “Sống mũi tớ cay cay rồi.”
“Ê,” tôi quay đầu lại liền phát hiện cậu ta đã len lén ngồi sau lưng mình từ bao giờ, “đã bảo cậu không được xem trộm mà.”
“Tớ không kìm lòng được.” Vừa dứt lời, cậu ta đã nằm trở lại lên giường.
Tôi đang chuẩn bị thoát khỏi mạng, thì lại nhận được PM của sexbeauty.
“Tại sao anh cứ thích hỏi những câu kỳ cục thế?”
Vốn không định để ý đến cô nàng làm gì, nhưng tâm trạng tôi đang vui vẻ quá, đùa mấy câu với cô nàng cũng chẳng sao.
“Lần này tôi chỉ hỏi cô một câu rất đơn giản.”
“Câu gì?”
“Cô đi tàu hoả đến ga A, hỏi rằng khi tàu chạy đến ga B, cô có xuống tàu không?”
“Tại sao tôi phải xuống tàu?”
“Trả lời sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Đáp án là: không xuống tàu. Không phải là: tại sao tôi phải xuống tàu.ai”
“Gì hả?”
“Chúc ngủ ngon.” Tôi lập tức thoát khỏi mạng, rồi tắt máy luôn.
Tôi ra nhà tắm chung tắm một cái, xong xuôi về phòng thì đã quá 12 giờ.
Gió bên ngoài hình như thổi mạnh hơn, tôi mở cửa ra cảm nhận một chút, đúng là có chất bão thật.
Tôi nằm xuống giường, Lại Đức Nhân bắt đầu lải nhải hỏi về chi tiết buổi hẹn hò hôm nay.
“Lúc cậu dạo bộ với cô nàng, không nắm lấy tay người ta à?”
“Không.”
“Ờ.”
“Ờ cái gì?”
“Cậu nên nắm tay nàng. Hơn nữa đúng vào khoảnh khắc nắm tay ấy, phải khen chân nàng đẹp.”
“Tại sao?”
“Như vậy nàng sẽ nhìn xuống chân mình một cách vô thức, mà quên mất rằng đang bị cậu nắm tay.”
“Thế thì…?”
“Thế thì cậu được nắm tay người ta chứ còn sao. Ngu.”
“Nàng vẫn có thể hất tay tớ ra ngay tức thì mà.”
“Vậy thì cậu nói: xin lỗi, mình chỉ muốn xem tay bạn có đẹp như chân bạn hay không thôi.”
“Hôm nay nàng mặt quần dài.”
“Thì cậu có thể đổi sang khen tóc nàng rất đẹp, chắc cô nàng không đội mũ hay cạo trọc đầu đấy chứ.”
“Tớ đi ngủ đây.” Tôi nhắm tịt hai mắt lại, mặc xác cậu ta.
“Cậu còn có thể giấu một chiếc lá nhỏ trong lòng bàn tay, sau đó đưa tay khẽ vuốt lên mái tóc cô nàng.”
“Làm gì?” Tôi lại mở bừng mắt ra.
“Làm gì là lời thoại của nàng.”
“Hả.”
“Sau đó cậu trả lời, vì trên tóc nàng có vương lá cây, nên cậu đưa tay gỡ xuống hộ.”
“Có quỷ mới tin.”
“Có quỷ mới tin vẫn là lời thoại của cô nàng.”
“Cậu xong chưa.”
“Chưa xong. Cậu có thể xoè tay ra cho nàng xem, chứng minh đúng là có lá cây thật.”
“Thế là…?”
“Cậu vừa được vuốt tóc nàng miễn phí, lại còn lãi được một câu cảm ơn.”
“Nhạt toẹt.”
“Tớ còn nhiều chiêu lắm. Cậu muốn nghe không?”
“Cậu đi mà nói cho cậu nghe ấy.” Tôi trở mình. “Tớ đi ngủ đây.”
“Được, thế thì tớ tự nói cho tớ nghe.”
Vậy là Lại Đức Nhân bắt đầu lẩm bẩm tự nói một mình, thi thoảng còn cười hích hích thành tiếng, nghe phát bực mình.
Tôi đoán hồi nhỏ bố mẹ cậu ta nhất định thường xuyên vắng nhà, mà bọn trẻ con khác cũng chẳng nói chuyện với cậu ta, vậy nên mới luyện được bản lĩnh một mình nói chuyện với không khí mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt như thế.
Tối hôm đó, tôi cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi trong tiếng lầm bầm khó chịu của Lại Đức Nhân và tiếng gió ù ù ngoài cửa sổ.
Trong những ngày đợi buổi biểu diễn của Tuệ Hiếu, tôi gặp Người đẹp số 6 trên mạng mấy lần.
Thông thường chúng tôi chỉ nhắn tin qua lại mấy câu, không nói chuyện gì nhiều.
Người đẹp số 6 nói chữ ký của tôi rất độc đáo, biến câu nói thuận miệng của nàng thành một đoạn rất hay. Nhưng nàng vẫn chưa sửa chữ ký, nàng nói phải nghĩ đã.
“Chỉ là chữ ký trên diễn đàn thôi mà, đâu cần nghiêm trọng quá, để trắng cũng được.”
“Không được. Mình phải nghĩ ra trước khi mùa thu kết thúc.”
Đã sang tháng Mười một, mùa thu có lẽ cũng sắp hết.
Năm nay, phải đến trung tuần tháng Mười miền Nam Đài Loan mới cảm nhận được một chút không khí mùa thu, đến cuối tháng Mười một thì có lẽ đã vào đông rồi.
Tuổi thọ của mùa thu chỉ khoảng chừng một tháng, quả nhiên rất ngắn.
Chẳng trách người thݩ xưa cứ thích thương cảm sầu thu, không khéo lại chỉ vì mùa thu ngắn quá.
“Lần này không cho anh hỏi câu gì nữa.”
Lại là sexbeauty.
Được lắm, đằng nào tôi cũng cảm thấy cứ hỏi cô ta những câu nhạt nhẽo là một chuyện vô cùng nhạt nhẽo.
“Rất nhiều gã thích giở ra những trò kỳ cục để làm tôi chú ý, anh chắc cũng vậy phải không?”
“Ờ.”
“Vì vậy anh mới cố ý hỏi tôi những câu hỏi kỳ cục, hòng làm tôi có ấn tượng sâu đậm.”
“Ờ.”
“Cũng chẳng trách, dù sao tôi cũng là cô gái khiến đám đàn ông phải chảy máu mũi mà.”
“Cô chắc là cao thủ đấm bốc nhỉ?”
“Gì hả?”
“Chúc ngủ ngon.” Tôi thoát khỏi mạng, rồi tắt máy luôn.
Buổi biểu diễn của Tuệ Hiếu diễn ra trước văn phòng khoa Vật Liệu, thời gian là 8 giờ tối.
Tối hôm đó, tôi và Lại Đức Nhân, còn có cả bạn gái cậu ta cùng ăn tối, ăn xong chúng tôi cùng ra văn phòng khoa Vật Liệu.
Bạn gái cậu ta cũng học năm thứ ba, tuy không cùng trường chúng tôi, nhưng cũng ở Đài Nam.
Hồi năm thứ hai, lớp cô và lớp chúng tôi rủ nhau lái xe máy ra ngoại thành dã ngoại, sau chuyến đi ấy, hai người họ bắt đầu qua lại.
Tuy trong tên cô không có chữ “Thiến [12]” nào, nhưng tôi cứ gọi cô là Tiểu Thiến, Lại Đức Nhân cũng gọi theo như thế.
Sở dĩ tôi gọi cô là Tiểu Thiến, bởi vì bộ phim Thiến Nữ U Hồn.
Tóc Tiểu Thiến vừa thẳng lại vừa dài, lúc đi bộ cứ bay bay, mà cô nàng lại thích mặc váy dài liền thân màu trắng. Mắt cô rất to, thông thường đôi mắt của những cô gái mắt to như thế đều biết nói.
Chỉ có điều, đôi mắt của những cô gái mắt to khác thì nói rằng: Tôi đẹp quá đi mất; nhưng khi nhìn vào đôi mắt Tiểu Thiến, chẳng hiểu sao lúc nào tôi cũng chỉ nghe thấy: Tôi thảm quá đi mất.
Vì vậy tôi mới gọi cô là Tiểu Thiến.
Cô từng hỏi tôi tại sao lại gọi cô là Tiểu Thiến?
“Vì em xinh đẹp như Vương Tổ Hiền ấy,” Lại Đức Nhân nhanh miệng tranh trả lời.
Tiểu Thiến quả có thể coi là xinh đẹp, ban ngày ngắm cô thì thật đã con mắt; nhưng nếu gặp phải cô lúc 12 giờ đêm trong công viên, chắc chắn trăm phần trăm là tôi sẽ quay đầu bỏ chạy như điên.
Địa điểm biểu diễn trước văn phòng khoa Vật Liệu rất đơn giản, chỉ xếp 40 cái ghế, nhưng không có sân khấu.
Ngoài Hiếu chơi keyboard, còn hai người đánh guitar, một người chơi trống, một người nữa làm ca sĩ chính.
Ngoài tay trống là một chàng trai ra, những thành viên còn khác đều là nﮍ
Khán giả người đứng người ngồi, cũng có người dựa vào tường hoặc ngồi lên bệ vườn hoa, hoặc ngồi bệt luôn xuống đất.
Họ biểu diễn những bài thịnh hành và cả mấy bài hát tiếng Anh, chủ yếu có giai điệu nhẹ mà nhanh.
Bài đầu tiên hát được chừng một nửa, tôi liền nhìn ra Người đẹp số 6 và Muỗi Con, lúc hết bài, tôi chủ động đi về phía họ.
“A, Tú Cầu,” Người đẹp số 6 vẫy tay gọi trước.
“Chào bạn.”
Không thể gọi nàng là Người đẹp số 6, tôi đành xưng hô bằng ngôi thứ hai.
“Tớ có bầu cho bạn một phiếu đấy nhé,” Lại Đức Nhân nói.
Tôi ngoảnh đầu, đã thấy cậu ta nắm tay Tiểu Thiến đứng sai lưng tôi.
“Cậu muốn nhắc chuyện này mấy lần nữa hả?” tôi nói.
Người đẹp số 6 mỉm cười đáp lại, Lại Đức Nhân cũng gật đầu một cái rồi kéo tay Tiểu Thiến đi chỗ khác.
“Chào anh Bình,” Muỗi Con nói.
“Chào em, Muỗi Con.”
“Người vừa nãy là ai thế?” Muỗi Con hỏi.
“Bạn cừng phòng anh,” tôi nói. “Cô bên cạnh là bạn gái cậu ta.”
“Bạn gái cậu ấy xinh thật,” Người đẹp số 6 chợt lên tiếng.
“Bạn cũng xinh chẳng kém,” tôi nói.
“Cảm ơn.” Người đẹp số 6 bật cười.
Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến ngồi trên ghế, Người đẹp số 6 và Muỗi Con lại ngồi trên bệ tường thấp bên ngoài vườn hoa.
Hai nhóm cách nhau mười mét.
Thật giống như lời bài hát Tiến thoái lưỡng nan: một bên là tình bạn, một bên là tình yêu.
Nhưng trường hợp này thì lựa chọn quá dễ dàng, đương nhiên là tôi ngồi bên phía Người đẹp số 6 và Muỗi Con.
Hơn nữa, Muỗi Con còn rất biết điều, để tôi và Người đẹp số 6 ngồi sát cạnh nhau.
Tuy trong buổi biểu diễn không có nhiều thời gian nói chuyện cho lắm, nhưng có thể cùng nàng chăm chú nhìn về một hướng, lắng nghe cùng một giai điệu, thỉnh thoảng lại quay đầu trao nhau nụ cười, đã là một niềm hạnh phúc trong đời rồi.
Khi bài hát cuối cùng Before the next teardrop falls kết thúc, dường như Người đẹp số 6 đột nhiên nhận ra người quen, bèn đứng dậy ra chào hỏi.
Cô gái có thân hình cao nhẳng ấy, thoạt nhìn nghiêng nghiêng, cũng rất có phong thái của minh tinh.
Lại Đức Nhân đã dẫn Tiểu Thiến về, tôi định đợi Người đẹp số 6 và cô gái kia nói chuyện xong, ra nói với nàng một tiếng “bye bye” rồi cũng ra về.
“Anh chàng đánh trống là bạn trai Tuệ Hiếu,” Muỗi Con nói.
“Hở?” Tôi thoáng ngẩn người, rồi mới nhận ra Muỗi Con chủ động bắt chuyện với mình. “Ờ.”
“Em vốn cứ tưởng cậu ta thổi saxophone, chứ không phải đánh trống đâu.”
“Tại sao thế?”
“Vì miệng cậu ta chắc chắn rất khoẻ.” Muỗi Con cười cười. “Lần trước Tuệ Hiếu mặc áo len cổ lọ suốt ba ngày liền đấy.”
Tôi cũng không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
“Anh Bình,” Muỗi Con hỏi, “anh rất thích chị Huệ Đình phải không?”
Tôi im bặt tiếng cười, hơi lúng túng.
“Phải không?”
“Việc này…”
“Phải thì phải, không phải thì không phải. Đàn ông con trai phải thẳng thắn.”
“Phải,” tôi đành trả lời.
“Thế anh có định theo đuổi chị ấy không?”
“Việc này…”
“Muốn là muốn, không muốn là không muốn. Đàn ông con trai phải thẳng thắn.”
“Nói thực lòng, anh vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này một cách nghiêm túc.”
“Hả?”
“Chị Huệ Đình của em mặt nào cũng tốt.” Tôi ngước nhìn bóng lưng Người đẹp số 6. “Nhưng cũng chính vì quá tốt, nên khiến anh cảm thấy tự ti.”
“Anh không nên nghĩ nhiều quá.” Muỗi Con cười cười. “Lòng can đảm để yêu thích một người sẽ khiến ta trở nên vĩ đại.”
Tôi giật mình ngạc nhiên, bất giác tròn mắt chăm chú nhìn Muỗi Con, không ngờ cô lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Em nói có lý không?” Muỗi Con hỏi.
“Hình như…”
“Có thì có, không có thì không có. Đàn ông con trai phải thẳng thắn.”
“Có,” tôi cười đáp.
“Hiện giờ chị Huệ Đình chưa có bạn trai, nhưng có mấy anh đang đeo đuổi đấy.”
“Ừm,” tôi gật gật đầu, “chị Huệ Đình của em vừa xinh đẹp lại tốt tính, đương nhiên sẽ có người đeo đuổi.”
“Vì vậy anh phải cố lên.”
“So với mấy anh chàng đang đeo đuổi chị Huệ Đình của em kia, anh có ưu thế gì không?”
“Việc này…”
“Có thì bảo có, không thì bảo không. Đàn bà con gái phải thẳng thắn.”
“Không.”
“Xem ra anh không nên hỏi em câu này mới phải.”
“Em cũng không nên thực thà trả lời anh mới phải.”
Tôi và Muỗi Con nhìn nhau phì cười. Tiếng cười làm cho Người đẹp số 6 chú ý, nàng ngoảnh lại nhìn chúng tôi một cái.
Người đẹp số 6 cuối cùng cũng chấm dứt câu chuyện với cô gái kia, quay người bước lại.
“Chị Huệ Đình, em còn có việc,” Muỗi Con nói, “để anh Bình đưa chị về nhé.”
“Vậy được không?” Người đẹp số 6 ngước nhìn tôi.
“Mình rất hân hạnh,” tôi nói.
“Vậy bọn chị đi trước nhé,” Người đẹp số 6 nói. “Muỗi Con, đừng về muộn quá đấy.”
“Em biết rồi.” Muỗi Con cười cười.
Tôi và Người đẹp số 6 quay người đi được vài bước, liền nghe thấy Muỗi Con ở phía sau nói: “Anh Bình, cố lên.”
Tôi ngoảnh đầu nhìn, trao đổi một nụ cười như đã ngầm hiểu ý với cô.
Người đẹp số 6 không nói gì thêm, nhưng đi được mấy bước, nàng đột nhiên bật cười.
“Sao thế?” tôi hỏi.
“Muỗi Con quả nhiên là cô nàng trong câu chuyện ở trạm xăng đó,” Người đẹp số 6 nói.
Mới khoảng 10 giờ, ngoài đường phố hẳn vẫn còn ồn ào đông đúc lắm, nhưng trong sân trường lại rất vắng lặng.
“Cô ấy là Người đẹp số 2.”
“Gì cơ?”
“Cô bạn lúc nãy mình nói chuyện ấy.”
“Ờ.”
“Chỉ ờ thôi à?” Người đẹp số 6 nói. “Bạn không thấy cô ấy rất xinh à?”
“Có lẽ vậy.”
“Mình lại có dự cảm đó rồi.” Người đẹp số 6 dừng bước, quay mặt sang nhìn tôi nói: “Nhất định bạn đã bầu cho cô ấy một phiếu.”
“Bạn đoán chứ gì.”
“Cứ coi là vậy đi.”
“Ờ.”
“Lại ờ nữa,” Người đẹp số 6 nói. “Vậy bạn nói đi, mình đoán đúng không?”
“Bạn đoán đúng rồi,” tôi nói. “Tại lúc trước mình không hiểu chuyện, xin lỗi nhé.”
“Không hiểu chuyện?”
“Lúc trước mình không biết chỉ có người đẹp thực sự mới chọn bừa một tấm ảnh đi dự thi.”
Vẻ mặt Người đẹp số 6 thoáng hiện lên đôi chút bẽn lẽn, sau đó nửa vô tình nửa cố ý, nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm.
“Đêm nay trăng vừa lớn vừa tròn,” Người đẹp số 6 ngẩng đầu nói. “Chắc là ngày rằm rồi.”
“Ờ.”
“Sao bạn cứ ờ mãi thế?” nàng nói. “Bạn không ngẩng đầu lên ngắm trăng à?”
“Hai hôm trước mình bị chó sói cắn, nên gần đây không dám ngắm trăng. Đặc biệt là trăng rằm.”
“Nói phét. Bạn có phải là người sói đâu.” Người đẹp số 6 phì cười.
“Thực ra sáng nay mình ngủ bị sái cổ, giờ cổ vẫn hơi cưng cứng, lúc ngẩng đầu bị đau.”
“Thì ra là vậy.”
“À phải rồi, bạn nói bạn sinh vào mùa thu.” Đi được ba bước, Người đẹp số 6 nói: “Sinh nhật bạn đã qua chưa?”
“Chưa.”
“Ủa?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Thông thường khi trả lời, người ta đều tiện thể nói ngày sinh nhật của mình ra luôn.”
“Chẳng phải ngày tốt lành gì, không nói thì hơn.”
“Bạn lại nói linh tinh rồi.”
“Thật đấy,” tôi nói. “Sinh nhật mình là thứ Sáu tuần sau.”
“Thứ sáu tuần sau.” Người đẹp số 6 tỏ vẻ nghi hoặc. “Đó là ngày kỷ niệm tai nạn gì à?”
“Không.” Tôi lắc đầu. “Chỉ là vừa khéo trùng vào ngày 13 thôi.”
Người đẹp số 6 ngẩn ra trong một thoáng, rồi tức khắc bật cười.
“Xin lỗi nhé.” Nàng lè lè lưỡi. “Mình không nên cười mới phải.”
“Không sao đâu,” tôi nói.
“Đến lúc ấy mình nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật bạn.”
“Chớ nên làm vậy.”
“Tại sao?”
“Nghe nói chúc mừng sinh nhật người khác vào ngày thứ Sáu đen tối sẽ xui xẻo một tuần đó.”
“Có chuyện này sao?” Người đẹp số 6 thắc mắc. “Thế ai bị xui xẻo?”
“Người nói chúc mừng ấy.”
“Vậy còn người có sinh nhật thì sao?”
“Người có sinh nhật chỉ bất hạnh thôi, không xui xẻo.”
“Vậy mình đành chúc mừng sinh nhật bạn trước vậy.”
“Cảm ơn bạn,” tôi nói. “Hôm sinh nhật ấy, mình sẽ hết sức cẩn thận.”
“Ưm.” Nàng gật gật đầu, nhoẻn miệng cười. “Nhớ bảo trọng nhé.”
Sân trường càng lúc càng yên tĩnh, thì ra chúng tôi không đi ra phía cổng trường, mà đi sâu vào bên trong.
“À?” Tôi đột nhiên sực nhớ ra. “Mình phải đưa bạn về nhà cơ mà!”
“Giờ mới phát hiện ra à?” Người đẹp số 6 cười khúc khích.
“Xin lỗi nhé,” tôi nói.
“Nhưng người dẫn đường phải là mình mà.”
“Thế…”
“Đằng nào thời tiết tối nay cũng rất đẹp, đi tản bộ trong sân trường cũng dễ chịu lắm.” Người đẹp số 6 lại cười cười. “Cứ coi như mình bị lạc trong sân trường đi.”
“Cũng muộn rồi,” tôi nói, “mình đưa bạn về nhé.”
“Ưm,” Người đẹp số 6 nói, “vậy chúng ta phải giả bộ như đột nhiên tìm thấy đường về.”
“Được cứu rồi.” Tôi chỉ tay về phía một toà nhà bốn tầng sơn màu trắng phía xa xa. “Đó là khoa Toán, gần đó có một cổng ngách, từ đó có thể ra khỏi trường.”
“Tốt quá rồi.”
“Sau khi ra được bên ngoài, chúng ta nhất định phải sống cho thật tốt đấy nhé,” tôi nói.
Người đẹp số 6 không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Học kỳ trước mình cũng từng học dự thính ở đây một môn,” lúc đi qua toà nhà khoa Toán, tôi nói. “Ông thầy đó còn dùng hàm số để giải thích mệnh lý nữa cơ đấy.”
“Thật sao?” Người đẹp số 6 mở to mắt.
“Giả sử cuộc đời của mỗi người đều là một đường cong có quy luật, có lẽ đồ thị hình sin hoặc đồ thị hình cosin, trên mặt phẳng toạ độ có vô số quỹ đạo khác nhau. Nhưng bất cứ đường cong nào cũng vậy, chỉ cần nắm bắt hoặc cố định được một điểm, ta sẽ có thể biết quỹ tích của đường cong ấy trên mặt phẳng toạ độ rồi.”
“Điểm nào?”
“Điểm đó chính là ngày giờ tháng năm sinh của mỗi người. Vì vậy Tử vi đẩu số mới tận dụng điểm này để mô tả và dự đoán cuộc đời của từng người, rất là khoa học đấy.”
“Nghe ra rất thú vị, mà hình như cũng rất có lý nữa.” Người đẹp số 6 nói.
“Nhưng phải đặt trên giả thiết cả cuộc đời con người là một đường cong có quy luật,” tôi nói. “Sự thực thì đời người ta sao có thể tuân theo quy luật đến thế được, nhưng chắc rằng cũng có một quy luật nào đó.”
“Quỹ tích đường cong của mình và quỹ tích đường cong của bạn, mấy ngày trước đã giao nhau tại một điểm.” Người đẹp số 6 cười cười. “Nếu nắm bắt được điểm đó, liệu có thể dự đoán tương lai của chúng ta không?”
“Ồ…” tôi ngần ngừ giây lát, “có lẽ được.”
“Vậy sẽ như thế nào nhỉ?” Người đẹp số 6 ngẩng đầu lên ngước nhìn trời đêm.
“Đêm nay thật hiếm có,” Người đẹp số 6 lại nói. “Tuy là đêm rằm, nhưng vẫn có sao.”
“Chỉ có vài ngôi sao thôi.” Tôi bất giác bị vẻ mặt nàng thu hút, cũng ngẩng đầu lên.
“Chỉ có vài ngôi thì cũng vẫn là sao, chẳng lẽ lại gọi là khỉ chắc?”
“Bạn nói đúng, đó là sao.”
“Cổ bạn đỡ chưa?”
“Cổ?” Tôi ngoảnh đầu lại định hỏi nàng, đột nhiên cảm thấy nhói lên. “Á, đau quá.”
Người đẹp số 6 lại không nhịn được bật cười khúc khích.
“Xem ra khoa Toán cũng không khô khan như mình tưởng tượng.”
“Ừm.” Tôi đưa tay trái lên ấn cổ. “Sinh viên khoa Toán còn biết dùng hàm số luỹ thừa để so sánh tình yêu kiên định không đổi thay nữa cơ đấy.”
“Hàm số luỹ thừa?”
“Tức là eX ấy,” tôi nói. “Dù vi phân bao nhiêu lần chăng nữa, dẫu cho vi phân đến chết, kết quả vẫn là eX, vĩnh viễn không đổi thay.”
“Vì vậy đó chính là tình yêu kiên định không dổi thay?”
“Đúng thế.”
“Dưới bầu trời sao mùa thu, ai nên cùng ta gặp gỡ?” Người đẹp số 6 lại ngẩng đầu lên.
“Hở?” Lần này tôi giữ thật chặt cổ, không ngẩng đầu lên.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến câu nói ấy thôi.”
“Có lẽ đã gặp gỡ rồi cũng nên.’
“Phải rồi,” Người đẹp số 6 nói. “Bạn vẫn chưa trả lời mình, nếu nắm bắt được điểm gặp nhau của chúng ta ấy, sau này chúng ta sẽ thế nào?”
“Hiện giờ vẫn chưa thấy được rõ ràng lắm,” tôi nói. “Có lẽ không bao lâu nữa, những từ ngữ khách khí kiểu như mời, cảm ơn, xin lỗi, thật ngại quá, lấy làm vinh hạnh sẽ bớt đi.”
“Mình cũng cảm thấy vậy.”
“Cảm ơn.”
“Tại sao lại nói cảm ơn?”
“Mình chưa từng bao giờ nghĩ đường cong của mình và bạn có thể gặp nhau.”
“Điều này đâu phải do mình.”
“Nói cũng phải. Xin lỗi nhé.”
“Bạn lại nói cảm ơn và xin lỗi, lẽ nào vẫn dừng lại ở thời khắc giao nhau ấy thôi sao?”
Tôi bất giác dừng bước, đưa mắt nhìn nàng.
“Đi thôi,” Người đẹp số 6 nói.
“Ừm.” Tôi gật gật đầu, rảo chân bước nhanh về phía trước.
“Tú Cầu.”
“Ừ.” Tôi dừng chân quay đầu lại. “Người đẹp số 6.”
“Cửa ngách ở phía này.” Nàng chỉ sang bên phải, nhoẻn miệng cười.
Tôi quay sang nhìn Người đẹp số 6, trên gương mặt nàng đang nở ra một nụ cười, ánh mắt lấp lánh như sao.
Thời gian sau này, quỹ đạo hai đường cong của chúng tôi liệu sẽ thế nào đây?