Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 77: Xuân ấm hoa khoe sắc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cá Voi cư ngụ tại hòn Đảo Nhỏ của mình, từ đó về sau, không phải lang thang cơ nhỡ, lưu lạc chân trời góc bể nữa. Người lữ khách cô đơn tìm thấy căn nhà gỗ trong rừng, ảo giác vỡ tan, ngọn lửa thiêu đốt cành cây khô, vọng lại từng tiếng đôm đốp bé nhỏ, bên ngoài tuyết bay tán loạn, trong phòng xuân ấm hoa khoe sắc.

CHƯƠNG 77: XUÂN ẤM HOA KHOE SẮC

EDTOR: logo3

Nhà trường quy định trong thời gian còn đi học, Omega không được phép mang thai, cho nên trọng điểm trong câu nói của Thời Tự đương nhiên không phải là “Bụng”, mà là “Giấy hôn thú”. So với dấu hiệu chung thân thì đây mới là chứng chỉ đại diện cho một mối quan hệ ràng buộc trọn đời.

Giờ phút này, vẻ mặt của Mễ Yên như là một minh chứng hùng hồn nhất cho cái gọi là “Tâm như nắm tro tàn”, Mễ Yên ảm đảm nhìn về phía Thời Tự, “… Cậu thật sự rất biết cách xát muối vào trái tim người khác.”

Thời Tự, “Những gì tôi nói đều là sự thật.”

Mễ Yên chợt nhớ tới lần gặp gỡ tình cờ giữa mình và Hạ Tê Kình khi cô tới xem qua nhà của Thời Tự, hóa ra lúc đó bọn họ đã ở cạnh nhau rồi.

Ván đã đóng thuyền, nhiều lời vô ích.

Mễ Yên quay đầu che đi bờ mi, cô không muốn để cho Thời Tự trông thấy những giọt nước mắt của mình, sau đó vờ như không có việc gì khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo thường ngày.

Thời Tự nắm lấy tay Hạ Tê Kình rồi kéo cậu rời đi, bởi vì kích cỡ tay của hắn lớn hơn cậu một vòng cho nên hắn có thói quen bao bọc tay cậu trong lòng bàn tay của mình, hệt như đang dắt tay một đứa bé con mãi miết ham chơi.

Mễ Yên nhìn theo bóng lưng của bọn họ rồi mở miệng nói một câu cuối cùng, “Lần trước lúc tôi đến xem phòng, cậu nên báo sớm cho tôi biết, tôi sẽ không đến mức phải xấu hổ thế này.”

Thời Tự chẳng hề ngoảnh đầu lấy một lần, “Xem phòng thì cũng chỉ là xem phòng, tiện tay mà thôi, không hơn được nữa.”

Sau khi bước ra ngoài, hắn mới hỏi Hạ Tê Kình, “Mễ Yên đã nói những gì với cậu?”

“Cũng chẳng có gì, chị ấy khá là ngạc nhiên trước mối quan hệ của hai chúng ta.” Hạ Tê Kình lơ đễnh nói, “Mẹ cậu gọi bọn mình ghé nhà ăn cơm thật hả?”

“Ừ, ông ngoại muốn gặp cậu.”

Hạ Tê Kình than thở, “Lần đầu tiên gặp mặt, chẳng phải bọn mình có nói với ông là trong lúc đi học không thể mang thai rồi à? Sao tự dưng ông lại muốn nhìn bụng của mình?”

“Người già mà, trí nhớ không tốt, cậu tới dỗ làm cho ông vui, ông sẽ quên ngay thôi.”

Kết quả là, buổi tối khi bắt đầu cuộc trò chuyện video, ông ngoại rất minh mẫn, vừa kết nối một cái là ông đã hỏi đến chuyện mang thai rồi.

Mặt Hạ Tê Kình nóng đến phát sợ, “Ông ơi… Trường bọn con có có quy định không được mang thai trong thời gian đi học.”

“Dòng quy tắc mất nết gì vậy? Hôm khác đích thân ngoại sẽ đến gặp Thẩm Sùng Phong để nói chuyện!” Ông cụ tỏ vẻ không vui.

Thẩm Sùng Phong là Hiệu trưởng của trường đại học Kim Hồ.

Hiện tại Hạ Tê Kình mới biết hóa ra hai người là bạn cùng lớp, lại còn từng là phù rể của nhau, mỗi lần có thêm một nhận thức mới về năng lực của ông ngoại là cậu lại sợ tới mức xém cắn phải đầu lưỡi.

Thời Tự cũng chẳng dám nói leo vì ông ngoại rất cứng đầu, bệnh tình của ông có khi tốt khi xấu, lúc xấu thì hệt như một ông lão bảo thủ cổ lỗ sỉ, cố chấp đến cùng.

“Trường học đưa ra quy định lẽ dĩ nhiên là phải có cái lý của nó.” Mẹ Thời lên tiếng giải vây, “Làm vậy là vì muốn tốt cho học trò thôi, tuổi đời còn trẻ mà đã sinh con, lỡ đâu tương lai hối hận, tới lúc đó có khóc cũng bằng thừa.”

Dù tốt dù xấu thì mẹ Thời vẫn mãi là cô con gái mà ông ngoại cưng chiều nhất, dưới sự khuyên can của bà, ông ngoại cuối cùng cũng quên đi chuyện này.

Sau khi kết thuộc cuộc trò chuyện, Hạ Tê Kình thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến khi ngẩng đầu lên thì lại trông thấy vẻ mặt thoáng nghiêm trọng của Thời Tự, tựa hồ là đang soạn sẵn văn mẫu trong đầu. Lúc này Hạ Tê Kình mới chợt nhớ đến điểm mấu chốt của màn kịch đêm nay, cậu tránh không khỏi cũng có chút thấp thỏm.

Ngả bài, thông báo với bố mẹ Thời chuyện hai người bọn họ đang hẹn hò.

Hạ Tê Kình có hơi xoắn xuýt, ở nhà họ Thời, bố Thời bận bịu công tác cho nên thường về nhà rất trễ, hôm nay vẫn chưa thấy ông trở về, bởi vậy mọi chuyện trong nhà đều do một tay mẹ Thời đảm đương.

Mẹ Thời thoạt nhìn có vẻ hiền từ, dễ gần nhưng những lúc cần đưa ra quyết định bà lại là một người phụ nữ quyết đoán mạnh mẽ, huống hồ bà cũng rất yêu thương đứa con trai độc nhất này của mình, vậy nên chưa chắc bà đã dễ dàng đồng ý cho phép hai người quen nhau.

Bên cạnh đó, cậu vẫn còn là một con nợ, chuyện hẹn hò sẽ khiến người ta liên tưởng ngay đến việc vì muốn quỵt nợ nên mới nghĩ ra hạ sách này.

Thời Tự cẩn thận suy xét lời nói chứ không vội vã mở lời.

Mẹ Thời đang dùng tay không bóc vỏ những trái măng cụt, như là nhận thấy sự khác lạ của con trai, bà đột nhiên ngước mắt lên hỏi, “Có điều muốn nói?”

“Vâng.”

Mẹ Thời lau tay sau đó ưu nhã khép chúng lại đặt trước người mình rồi khẽ nở nụ cười, “Để mẹ đoán thử xem… Có phải là, hai đứa tụi con tính biến cuộc hôn nhân này thành sự thật đúng không?”

Hạ Tê Kình triệt để ngây dại.

Thời Tự tựa hồ cũng sốc không kém cậu là bao, hắn lắp bắp: “… Mẹ, làm sao mẹ biết?”

Mẹ Thời hừ một tiếng, “Nhảm nhí, anh từ trong bụng tôi chui ra đấy, anh muốn cái gì sao tôi lại có thể không biết?”

Bà tiếp tục nói, “Hai đứa tụi con vừa đặt chân vào cửa là mẹ đã thấy bất thường rồi, bốn mắt dính lẹo lấy nhau như muốn bốc cháy tới nơi, trông chẳng khác gì miếng mè xửng cả. Đĩa rau hồi nãy con nhấc tay nhiều lần như thế hẳn là muốn giúp người ta gạt rau nhưng buộc phải nhịn xuống chứ gì?”

Kỳ thật, bà vốn không ngạc nhiên mấy, thông qua vài lần gặp gỡ trước kia, bà phát hiện ra con trai mình có vẻ đặc biệt quan tâm đến cậu bé này và cảm xúc của nó rất dễ bị cuốn đi. Khi một người không thể giữ được bình tĩnh, điều đó có nghĩa là ngày rung động đã không còn xa nữa rồi, bà không còn lời nào để nói.

Thời Tự thẳng thắn thừa nhận, “Vâng, bọn con hẹn hò với nhau cũng đã được một khoảng thời gian.”

Mẹ Thời không nói mà là nhìn về phía Hạ Tê Kình, “Thằng bé có lấy bản hợp đồng ra uy hiếp con không?”

Hạ Tê Kình bật cười, “Dạ không.”

“Sao bỗng dưng con lại cười?”

“Ngài hỏi y hệt mẹ của con. Mẹ con bảo là bà chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là không được dấu hiệu chung thân trong khi bản hợp đồng còn hiệu lực.”

Mẹ Thời cũng cười, “Tất cả các bà mẹ trên thế gian này đều sẽ có lối suy nghĩ giống nhau.”

“Vậy ngài… Bằng lòng sao ạ?”

“Chẳng nhẽ nếu mẹ phản đối thì các con sẽ không quen nhau nữa à?” Mẹ Thời vuốt ve những nếp gấp trên chiếc váy màu xanh hải quân của mình, “Các con đều đã trưởng thành, cái gì nên làm, cái gì không nên, hoặc là tương lai có chia tay thì đó cũng là chuyện của các con, đừng để bản thân phải hối hận là được.”

Hạ Tê Kình không ngờ mọi việc lại suôn sẻ như vậy, cậu nói trong sự cảm kích, “Con cảm ơn.”

“Bữa khác, hãy ký lại bản hợp đồng một lần nữa, những điều khoản có liên quan đến hôn nhân thì gạch bỏ hết đi.”

“Vâng.”

“Sau này nếu có hối hận thì nhớ phải nói ra, chớ nên e ngại bản hợp đồng làm gì, hai chuyện này không thể đánh đồng thành một, con đã hiểu chưa?”

“Dạ.”

Mẹ Thời tủm tỉm cười, bà dang rộng vòng tay với cậu, “Lại đây, mẹ ôm một cái.”

Hạ Tê Kình sửng sốt.

Thời Tự nhẹ nhàng đẩy cậu tới trước, để cậu được mẹ ôm vào lòng.

“Về sau con cũng sẽ là con của mẹ.” Bà khẽ khàng xoa nắn phần ót của Hạ Tê Kình, “Hôm nào hẹn gặp bố mẹ con cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”

Bà đương nhiên biết hoàn cảnh gia đình phức tạp của nhà họ Hạ, nhưng bà chưa từng hỏi lấy một lời, bởi vì bà tin tưởng ánh mắt của Thời Tự, bà nguyện ý giao cho con trai hết thảy quyền chủ động trong cuộc sống cũng như sẵn sàng đón nhận người mà con bà yêu.

Cái ôm của mẹ Thời ấm áp vô cùng, cánh tay tròn trịa mang theo nét mềm mại đặc trưng của người làm mẹ, phảng phất mùi hoa linh lan, giống như đang thật sự ôm đứa con mà mình dứt ruột sinh ra, nâng niu, trìu mến.

Tuổi thơ của Hạ Tê Kình đã từng chìm đắm bên trong những tháng ngày tăm tối vì sợ bị mẹ bỏ rơi, cậu hoàn toàn không ngờ bản thân mình cũng sẽ có một ngày được đón nhận tình mẫu tử nhân đôi đến thế.

“Tạ ơn… Cảm ơn.” Hạ Tê Kình ấm ách, nghẹn ngào thành tiếng.

Là nói cho mẹ Thời nghe, cũng là nói cho Thời Tự nghe.

Thời Tự mỉm cười và đưa tay hình chữ V với cậu, ngụ ý chính là, nhìn xem, tớ đã nói là bọn mình sẽ qua ải thành công mà.

Cõi lòng của Hạ Tê Kình rạo rực trào dâng cứ như muốn bay lên vậy.

Họ thật sự được phép ở bên nhau.

Bố mẹ ủng hộ họ, mẹ Thời cũng không khinh khi cậu.

Cuối cùng thì, cậu đã có thể đối diện với nội tâm của chính mình, không cần trốn tránh nữa.

Có một điều mà Thời Tự chẳng hề hay biết… Rằng là, cậu đã sớm có hảo cảm với Thời Tự từ trước, sớm hơn rất nhiều so với khi cậu ấy phải lòng cậu.

Đó là vào một buổi đại hội Thể dục thể thao của sinh viên năm nhất, có một cô gái dẫn theo chuột hamster lên khán đài chơi, ai mà ngờ chuột hamster lại bị say nắng dưới cái nóng như chảo lửa, sau một chập múa may quay cuồng, tứ chi của nó đột nhiên run lẩy bẩy, không cách nào ngóc đầu dậy nổi, trông rất hài hước.

Mọi người xung quanh đồng loạt phá lên cười, mặt cô gái đỏ bừng, lo lắng đến độ suýt khóc. 

Khi ấy, chỉ có một mình Thời Tự đứng dậy, khẽ chạm vào và lắng nghe nhịp tim của hamster sau đó an ủi cô gái, bảo rằng nó chỉ bị sốc nhiệt tạm thời thôi.

Thời Tự dùng áo khoác che nắng cho hamster rồi liên hệ với bác sĩ thú y ngoài trường, theo như lời gợi ý, Thời Tự nhẹ nhàng xoa bóp lồng ngực cũng như cho hamster uống nước muối, thẳng cho tới khi nó từ từ tỉnh lại.

Lúc hamster được trao trả cho cô gái, cô gái cuối cùng cũng òa khóc, cô nắm lấy tay Thời Tự và rối rít cảm ơn.

Chuyện này bị mọi người xem như một trò hề, cười trừ cho qua chuyện.

Tại thời điểm đó, Lâm Dữ Thiên đã phải bật thốt lên trong sự ghen tị, “Đậu phộng, ước gì tao là con hamster ấy, như vậy mới có thể được Thời Thần vuốt ve gần gũi, mớm nước cho uống.”

Hạ Tê Kình thì lại nghĩ, người nào được cậu ấy yêu, hẳn là hạnh phúc lắm, sẽ luôn có cảm giác an toàn, luôn được quan tâm săn sóc, không cần sợ hãi bị bỏ rơi, hệt như con hasmter bé nhỏ may mắn kia.

Vì vậy, ba tháng trước, khi hay tin đối tượng của bản hợp đồng là Thời Tự, cậu đã thoáng ngẩn ngơ.

Bên trong hợp đồng quy định rõ ràng rằng, không được phép có bất kì tình cảm nào vượt quá bổn phận của người đối tác, không được phép can thiệp vào cuộc sống của nhau, càng không được phép có mối quan hệ ngoài luồng nào. Thế thì cứ làm thôi, cậu tự nhủ với chính bản thân mình, cả hai chỉ là bạn làm ăn, không hơn không kém.

Bọn họ cứ như thế ma xui quỷ khiến, hiểu lầm lẫn nhau.

Họ quen nhau vì bản hợp đồng và suýt chút nữa cũng bởi vì nó mà bỏ lỡ đối phương.

May mắn thay, đến cuối cùng, bọn họ đều đã bắt được phần cuối của ngọn gió đêm.

Cá Voi cư ngụ tại hòn Đảo Nhỏ của mình, từ đó về sau, không phải lang thang cơ nhỡ, lưu lạc chân trời góc bể nữa.

Người lữ khách cô đơn tìm thấy căn nhà gỗ trong rừng, ảo giác vỡ tan, ngọn lửa thiêu đốt cành cây khô, vọng lại từng tiếng đôm đốp bé nhỏ, bên ngoài tuyết bay tán loạn, trong phòng xuân ấm hoa khoe sắc (*).

(*) Nguyên văn 春暖花开 – Xuân ấm hoa khoe sắc hay xuân ấm hoa nở hoặc xuân về hoa nở là một câu thành ngữ Trung Hoa, nghĩa gốc ý chỉ cảnh sắc tươi đẹp của mùa xuân, ngày nay nó thường được dùng như một phép ẩn dụ ám chỉ tình thế tốt đẹp có lợi cho công việc hoặc học tập. (Theo baidu)

↝Hoa linh lan:HOÀN CHÍNH VĂN