*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cá Voi phải được tự do tự tại bơi lượn dưới biển sâu, nó sẽ không cư ngụ tại bất kì hòn đảo nhỏ hay thảm thực vật thủy sinh nào, càng sẽ không vì ai mà dừng lại, chỉ có biển cả mới là nơi mà nó thuộc về. Nếu như hắn có thể trở thành vùng biển ấy thì chắc có lẽ Cá Voi sẽ chấp nhận bầu bạn cả đời bên cạnh hắn, sẽ mãi mãi lưu lại tại vùng biển này, không quản tương lai cũng chẳng hỏi ngày về.
EDITOR:
Phòng thay đồ ở hậu trường rạp hát chỉ mở cửa khi có các buổi biểu diễn chính thức, những thời gian còn lại đều bị khóa.
Thời Tự đi loanh quanh tìm kiếm nhưng không thể kiếm ra phòng nghỉ, vì thế hắn buộc phải đưa Hạ Tê Kình trở lại trong xe.
“Không muốn.” Hạ Tê Kình nép mình trong vòng tay hắn, “… Ồn ào lắm.”
Ý của Hạ Tê Kình là sân khấu diễn tập vừa rồi, để có thể quay về chỗ đậu xe bọn họ phải đi ngang qua nơi đó, như vậy chắc chắn phải nhận những ánh mắt soi mói và ngờ vực của mọi người.
Thời Tự bèn ôm cậu đến một góc vắng vẻ, đảm bảo không có lấy một bóng người.
Hạ Tê Kình chôn mặt vào lồng ngực hắn, hoảng hốt cắn các đầu ngón tay của mình, “Tớ làm hư đồ rồi.”
“Không đâu, làm gì có chuyện mới rớt có một tí mà đã hư, bánh xe của chiếc kệ vốn lỏng lẻo từ trước, cậu chỉ vô tình đi ngang qua thôi.”
“Nhưng micro bị rơi sẽ hỏng mất, nhiều lắm đó!”
“Thì sao? Chẳng đáng mấy đồng, dăm ba cái loại đạo cụ này trường học toàn mua đồ sỉ giá rẻ, cao nhất cũng vài trăm tệ (*) chứ nhiêu đâu.” Thời Tự an ủi, “Hiện tại chỉ mới là tổng duyệt thôi, không sao hết.”
Hạ Tê Kình vẫn có chút thấp thỏm, rõ ràng là bị người trợ lý sân khấu kia dọa sợ.
Thời Tự chửi thầm một câu.
Hắn xoa nhẹ sống lưng của cậu, cố gắng giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn, đồng thời lên tiếng chuyển chủ đề, “Tớ đã dặn cậu là phải ngồi yên trong xe rồi mà, sao cậu lại chạy ra ngoài một mình thế?”
“… Mình sợ.”
“Cậu sợ gì nào?”
“… Trời tối thui, bên ngoài người ta đi qua đi lại, ồn lắm.”
“Cho nên cậu mới đi tìm tớ?”
“Ừ.”
“Chẳng phải bên trong rạp hát càng đông, càng ồn hơn à? Hiện tại sao không thấy cậu sợ?” Thời Tự trêu chọc, “Sức cuốn hút của tớ cũng lợi hại ghê ta, có thể khiến cậu an tâm tới nhường ấy luôn hả?”
Hạ Tê Kình tức giận đạp hắn một đạp.
“Ối ối, đại tiểu thư (1) xin tha mạng.” Thời Tự ôm Hạ Tê Kình vào trong góc rồi hôn lên gò má cậu, cõi lòng rạo rực như vừa được uống một ly trà bưởi ngọt lịm, “Tớ thấy cậu đối với người khác lúc nào cũng khách sáo, đến phiên tớ thì cậu lại hung dữ là thế nào đấy?”
Bởi vì chiếm được sự ưu ái của người ta nên Thời Tự mới cố ý khoe mẽ mà thôi.
Hắn sao có thể phàn nàn cơ chứ? Đắc ý còn không kịp đây này.
Những khi đối mặt với người khác, Hạ Tê Kình thường rất khiêm nhường, duy chỉ mỗi một mình hắn là cậu lại tỏ ra nóng nảy, như vậy nói lên điều gì?
Là phân biệt đối xử đó!
Những người đang yêu luôn có tiêu chuẩn kép và sự thiên vị nhất định dành cho đối tượng của mình, điều ấy chứng minh vị trí của hắn trong lòng Hạ Tê Kình bất đồng so với những người khác, không phải là cái dạng bạn học xa lạ chẳng mấy thân thiết kia.
Vài tuần trở lại đây, hắn có dẫn Hạ Tê Kình đến gặp bác sĩ để được tư vấn tâm lý.
Bác sĩ nói tình trạng không đến mức nghiêm trọng, chỉ là do bệnh nhân tận lực dồn nén những ký ức muốn quên xuống tận đáy lòng nhưng hiện tại lại bất thình lình bị người cưỡng ép đào ra, huống hồ thể chất của bệnh nhân quá mức mẫn cảm mới dẫn tới một số phản ứng kịch liệt mà thôi, các biểu hiện cụ thể bao gồm sự bất an tột độ, sợ bóng tối và một ít chướng ngại giao tiếp xã hội.
Bác sĩ còn nhận định rằng, bản thân Hạ Tê Kình có lẽ cũng không nghĩ chính mình sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi cái bóng của tuổi thơ đến vậy, thế nên khi bị tra hỏi vào ngày hôm đó, Hạ Tê Kình chỉ do dự một chút là đã kể ra ngay.
Mới ban đầu, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có biểu hiện gì bất thường, tuy nhiên, đến khi phát giác được thì mọi chuyện đã muộn, tương tự như việc uống rượu đế nồng độ cao vậy thôi, mới uống thì chẳng có cảm giác gì, sau một lát chất cồn chậm rãi ngấm vào người, tới lúc phát hiện thì bản thân cũng đã uống quá nhiều rồi.
Thời Tự hối hận khôn nguôi, nếu như ngày đó hắn biết những ký ức tuổi thơ ấy sẽ khiến Hạ Tê Kình tổn thương đến thế thì hắn tuyệt đối sẽ không chất vấn tới cùng.
Tâm bệnh này của cậu khiến nỗi lo trong lòng hắn kéo dài dai dẳng, hắn chỉ mong cậu có thể khỏi bệnh càng sớm càng tốt.
Nhưng đồng thời, hắn cũng chất chứa một loại tâm tư ích kỷ và đáng khinh, không muốn người khác biết.
… Giá như Hạ Tê Kình mãi luôn quấn lấy hắn chẳng bao giờ buông thì hay biết mấy, bất cứ lúc nào cũng muốn được hắn ôm, được hắn hôn, được nép trong vòng tay của hắn, cứ như thể chỉ cần rời khỏi hắn thôi là sẽ tan biến ngay tức khắc.
Hắn không muốn trông thấy dáng vẻ của một Hạ Tê Kình dửng dưng, tùy ý, phù phiếm xa hoa bởi vì chúng chỉ là vỏ bọc, là qua quýt.
Cá Voi phải được tự do tự tại bơi lượn dưới biển sâu, nó sẽ không cư ngụ tại bất kì hòn đảo nhỏ hay thảm thực vật thủy sinh nào, càng sẽ không vì ai mà dừng lại, chỉ có biển cả mới là nơi mà nó thuộc về.
Nếu như hắn có thể trở thành vùng biển ấy thì chắc có lẽ Cá Voi sẽ chấp nhận bầu bạn cả đời bên cạnh hắn, sẽ mãi mãi lưu lại tại vùng biển này, không quản tương lai cũng chẳng hỏi ngày về.
Thời Tự hôn lên mái tóc lẫn gò má của cậu, hôn một lúc bản thân lại bắt đầu khó nhịn.
Những ngày qua, bọn họ gần như quấn lấy nhau bất kể ngày hay đêm, ngoại trừ lúc lên lớp buộc phải vờ làm hai người xa lạ thì những khoảng thời gian khác cả hai đều ở trong nhà hoặc trên xe gắn bó keo sơn, ái ân mặn nồng.
Thậm chí là dù đang ở trong lớp thì vẫn sẽ có một người kìm lòng không đậu lén nhìn trộm người kia, chỉ cần ánh mắt bọn họ giao nhau là lại ngay lập tức bắn ra tia lửa điện như muốn tuốt súng nổ đạn tới nơi. Thế nên cả hai bèn phải thu hồi tầm mắt và làm bộ như chẳng có gì phát sinh mà cúi xuống đọc sách. Song, ngồi yên chưa tới ba giây vẫn sẽ nhịn không được ngước mắt nhìn thoáng qua.
Nét thơ ngây hiếm có này, thật sự rất giống với những đôi gà bông cấp ba thầm mến nhau trong lớp.
Bọn họ đã bỏ lỡ nhau trong suốt một khoảng thanh xuân thời niên thiếu, vậy nên ngay tại giảng đường đại học này, cả hai muốn bù đắp cho đoạn tuổi trẻ ấy, tâm tư cũng vì thế mà rộn ràng hơn cả thuở thiếu thời.
Mà người trưởng thành thì may mắn hơn ở một điểm, đó chính là có thể làm những loại chuyện mà trẻ vị thành niên không được phép làm.
Hai người nhanh chóng lao về nhà sau giờ tan học, Hạ Tê Kình dù sao cũng là người ngoài lề (2), ngoại trừ Lâm Dữ Thiên thỉnh thoảng tới tìm ra thì hầu hết thời gian còn lại cậu không tiếp xúc với ai khác nữa, trong khi các hoạt động câu lạc bộ và giao lưu ở trường của Thời Tự, cái nào có thể đùn đẩy được là hắn đẩy đi hết; mặc dù chỉ mới tới được lối ra vào lẫn tiền sảnh thế nhưng quần áo của cả hai đã xộc xệch trông thấy. Bàn ăn, bàn học, ban công, phòng tắm, sô pha… Không có nơi nào mà bọn họ chưa thử qua.
Tình nồng ý mật, chẳng khác gì một đôi vợ chồng son.
Những lúc ở trường thật sự không thuận tiện cho bọn họ, may mắn là chiếc xe có tấm phim che một chiều và không gian cũng tương đối rộng rãi.
Dần dà, tình huống nảy sinh tới mức mất kiểm soát, Thời Tự phải chuẩn bị thêm vài bộ quần áo lẫn khăn giấy ngay tại trong xe, phòng hờ sau khi kích động càn rỡ tới không ra hình dạng, chẳng thể bước xuống gặp người.
Thời Tự không kìm được chạm vào lưng Hạ Tê Kình rồi lần mò trượt xuống, vừa mới đụng đến mép quần jean phía dưới vạt áo thì đột nhiên ánh đèn sáng chói ở đâu chiếu rọi cả một góc.
“Ai ở đó thế?”
Nhân viên của tổ hậu trường dùng đèn pin soi tới, chắc là nghe thấy âm thanh nên mới đi kiểm tra.
Thời Tự ôm trọn Hạ Tê Kình vào lòng, thay đổi biểu cảm gương mặt thành vẻ lạnh nhạt rồi quay đầu lại đáp, “Không có việc gì đâu, là tôi.”
“Cần giúp đỡ không?” Nhân viên hậu trường thò đầu nhìn, trông thấy Hạ Tê Kình đang núp trong lồng ngực của Thời Tự thì mới hỏi, “Cậu bạn học này bị ốm à?”
“Không, bọn tôi đi ngay đây.”
Sau khi nhân viên hậu trường rời khỏi, Hạ Tê Kình tỏ rõ sự không vui, cậu thô bạo chộp lấy cổ áo của Thời Tự, giống như một chú mèo vươn ra bộ móng vuốt sắc nhọn của mình.
Thời Tự dỗ dành hết lần này tới lần khác, hứa là về sau sẽ không để Hạ Tê Kình phải chờ một mình nữa, lúc này, Hạ Tê Kình mới miễn cưỡng đồng ý đi ra ngoài.
Thời Tự muốn sải bước thật nhanh vượt qua khỏi sân khấu của buổi tổng duyệt, trực tiếp đưa Hạ Tê Kình quay trở lại xe, nào có ngờ đâu đi chưa được bao xa mà phía sân khấu bên kia lại truyền tới từng đợt huyên náo.
… Diệp Vọng bịt khẩu trang màu xám bạc, đứng giữa đám đông nở nụ cười tít mắt.
Những người khác đồng loạt nhận ra Diệp Vọng, họ hưng phấn bủa vây lấy anh.
“Có đúng là Diệp Vọng, ca sĩ hát chính của ban nhạc không?”
“Đúng là Diệp Vọng! Là anh ấy, là anh ấy đó!”
“Tại sao anh ấy lại đến đây?”
……
Giáo viên cải biên (3) lên tiếng giới thiệu, “Bạn học Diệp Vọng được nhà trường đích thân mời tới, em ấy ngỏ lời muốn hát thử bản demo của ca khúc mới trong bữa tiệc chào mừng như là một lời động viên gửi đến các em sinh viên, hi vọng tất cả các bạn học có niềm đam mê với âm nhạc sẽ tiếp tục kiên trì…”
Thời Tự thầm kêu không ổn, hắn che mặt Hạ Tê Kình lại, muốn nhanh chóng rời đi.
Nhưng theo như định luật Murphy (4), nếu một khả năng xấu có thể xảy ra thì dù cho khả năng xấu đó nhỏ đến đâu, nó vẫn sẽ xảy ra.
Diệp Vọng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra bọn họ sau đó vui vẻ vẫy tay, “Bé Bảy! Còn cả cậu kia, cậu đó! Hai người làm gì ở đây thế?”
Hạ Tê Kình ngơ ngác, ngập ngừng quay đầu lại, cứ như thể hiện tại mới trông thấy anh.
Khoảnh khắc tầm nhìn giao nhau, người ca sĩ nhạy bén, nhanh chóng phát giác có điều dị thường.
Diệp Vọng gạt đám đông sang một bên rồi bước về phía họ.
Hạ Tê Kình thu hồi ánh mắt trong vô thức, lảng tránh lùi ra sau.
“Bé Bảy?” Diệp Vọng tiến lại gần, anh hỏi trong sự hoài nghi, “Em bị sao vậy?”
Chú thích:
(*)100 RMB = 353.029,42 VNĐ, mấy trăm tệ thì cũng sương sương vài triệu.
(1) Nguyên văn 大小姐 – Đại tiểu thư {Thuật ngữ trong ACGN [Animation -(Hoạt hình) – Comic (Truyện tranh) – Game (Trò chơi điện tử) – Novel (Tiểu thuyết)], tương tự như Sama trong tiếng Nhật. Ngày nay khi gọi ai đó là “Đại tiểu thư” tức là ám chỉ hình tượng kiêu ngạo, đỏng đảnh nhưng vẫn có nét đáng yêu khiến người yêu thích}
(2) Nguyên văn 边缘人 – Người ngoài lề là một thuật ngữ do nhà tâm lý học xã hội Kurt Lewin đặt ra, theo ông loài người được chia thành hai nhóm, một là người trung tâm và hai là người ngoài lề.
+Người trung tâm: Là những người như cá gặp nước, nhân sinh thuận buồm xuôi gió, là số đông.
+Người ngoài lề: Là những người tiên phong cho những tư tưởng mới lạ độc đáo, là số ít, họ hướng nội đôi khi còn có tính cách cực đoan và sẽ rất khó để thấu hiểu họ trong một khoảng thời gian ngắn. Có hai đặc điểm nổi bật dễ nhìn thấy ở một người ngoài lề đó là không có nhu cầu vật chất, không chấp nhận luồn cúi và hai là dám vượt ra khỏi khuôn phép xã hội, làm những điều mà người khác không dám làm. (Theo baidu)
(3) Nguyên văn 编曲 – Cải biên hay biên khúc là một quá trình ý niệm hoá âm nhạc từ một nhạc phẩm được sáng tác trước đó. Nó có thể khác với nhạc phẩm gốc ở việc hài hòa hóa, diễn giải lại giai điệu, biến tấu, hoặc phát triển cấu trúc nhạc thể. Cải biên khác với hòa âm, trong đó quá trình thứ hai là sự tái sắp xếp vị trí các nốt nhạc trong một buổi trình diễn dàn nhạc, hòa nhạc hoặc các đoàn thể khác. Cải biên “liên quan đến việc bổ sung thêm thành phần kỹ thuật, chẳng hạn như các nguồn liệu chuyên đề mới để giới thiệu, chuyển tiếp, hoặc điều chế và kết thúc…. Cải biên là hình thức nghệ thuật của loạt giai điệu nhạc hiện có. (Theo wiki)
(4) Nguyên văn 墨菲定律 – Định luật Murphy là một định luật được đề xuất bởi Edward Murphy, nguyên lí chung của “định luật” này là: “Nếu một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra”. Người ta đã kiểm tra “định luật” này bằng cách thả một miếng bánh mì phết bơ từ trên xuống và chẳng hiểu sao số lần mặt phết bơ chạm đất lúc nào cũng nhiều hơn mặt không phết. Đó là lý do “định luật” này còn có tên là “định luật bánh bơ”. Khá là tương tự với câu “Họa vô đơn chí”.