*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Tê Kình quýnh quáng đứng bật dậy chặn lại đòn chổi lông gà của Hạ Chi Tang, “Bọn anh chỉ giỡn với nhau chút thôi.”
Hạ Chi Tang tức đến mức đỏ hết cả cổ, “Đừng có nói với em rằng anh với anh ta… Anh tỉnh táo lại đi, cái ngữ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của còn ai khác ngoài anh ta nữa!”
“Em đừng có nói quá lên thế chứ.” Hạ Tê Kình dỗ dành cô bé, “Tới ăn cơm đi, cơm nguội hết cả rồi đấy.”
Hạ Chi Tang nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài mách mẹ trong khi Hạ Tê Kình thì mặt mày ủ rũ quay đầu lại, Thời Tự lúc này đang ôm lấy đôi chân, co ro ngồi trên giường.
Hạ Tê Kình, “… Biểu cảm của cậu như thế là sao?”
Thời Tự trả lời với nét mặt đơn côi, “Em gái cậu mắng tớ là cái ngữ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
“Do con bé chẳng mấy khi tiếp xúc với cậu nên mới vậy, nó vốn đã có ấn tượng không tốt về cậu và luôn nghĩ cậu là hạng người xấu xa.” Hạ Tê Kình vừa mới dỗ đứa nhỏ xong giờ lại phải dỗ luôn cả đứa lớn, “Đợi đến khi hai người quen thuộc hơn thì mọi chuyện sẽ tự động tốt lên thôi, em gái mình thuộc tuýp khẩu xà tâm Phật, nó coi trọng gia đình và bạn bè dữ lắm, cậu nhất định sẽ thích con bé nếu chịu khó giao lưu nhiều với nó.”
Thời Tự hãy còn ấm ức, “Nhưng mà ngó bộ con bé có vẻ cực kì ghét tớ… Lỡ sau này con bé vẫn cứ khăng khăng phản đối mối quan hệ giữa hai đứa bọn mình, rồi có khi nào cậu sẽ thuận theo và vờ như giữa chúng mình chỉ thuần túy là bạn làm ăn thôi không?”
Thời Tự nói xong thì dùng đôi mắt ngóng trông để nhìn cậu, tựa hồ rất sợ cậu thật sự sẽ thốt lên câu ‘Về sau hãy xem như chưa từng quen biết’.”
“Sao lại vậy được?” Hạ Tê Kình cảm giác bản thân chẳng khác nào giáo viên trường mẫu giáo, “Bọn mình đang trong giai đoạn hẹn hò, là thì hiện tại đó, làm gì có chuyện đang kết giao cái tự dưng thụt lùi bao giờ?”
Thời Tự cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm, “Ừ.”
“Đi ăn cơm thôi nào.”
Thời Tự chìa tay ra, “Hổng có sức.”
Hạ Tê Kình “… Mấy khối cơ bắp trên người cậu dùng để trang trí hết hay gì?”
“Bị tiếng rống mới vừa nãy của em gái cậu dọa sợ hết hồn luôn rồi.”
Hạ Tê Kình hết cách, đành phải bước tới kéo Thời Tự đứng dậy nhưng do không đề phòng nên mới để cho Thời Tự ôm ngược trở lại cắn vào môi.
Nụ hôn đầy tính tập kích, dịu dàng dài lâu, tựa như từng đợt thủy triều cuồn cuộn lên xuống.
Hạ Tê Kình bị người hôn tới mức thở hổn hển, hồn xiêu phách lạc.
Thời điểm tách ra, ánh mắt của cả hai đều trở nên mơ màng, tâm tư tán loạn, quần áo xộc xệch.
Đôi con ngươi của Thời Tự thoáng chốc tối đen, “Tớ…”
“Đợi về biệt thự, về rồi hẵng nói.” Hạ Tê Kình cầu xin, “Sắp sửa ăn cơm rồi.”
Hạ Chi Tang đứng ở trong phòng khách gào ầm lên, “Có ăn cơm không còn biết ngỏ!”
Hạ Tê Kình nịnh nọt mổ nhẹ vào khóe miệng hắn.
Thời Tự xụ mặt xuống, giống hệt một chú ngựa đang cáu kỉnh đá hậu, “… Được rồi.”
Hai người di chuyển tới bàn ăn.
Tối nay Chu Dục Linh nấu cháo, trên bàn lúc này ngập tràn các món điểm tâm, nào là bánh bao hấp, bánh bao nhân trứng, bánh hoàng kim (*) và một số loại ngũ cốc thô, trứng gà luộc, cháo hạt kê, vân vân.
Chu Dục Linh khách sáo mở lời, “Cá Voi nói cháu không thích ăn quá nhiều dầu mỡ vào ban đêm cho nên bác mới không xào rau mà chỉ nấu một ít cháo thanh đạm cùng với vài món điểm tâm nhẹ, cháu dùng tạm nhé.”
Thời Tự lễ phép nói, “Cháu cảm ơn bác.”
Hạ Chi Tang tức đến mức trợn trắng hai tròng mắt, “Mẹ! Hồi nãy con dặn mẹ sao… Mẹ khách sáo với anh ta như vậy làm cái gì?”
Chu Dục Linh gõ lên rìa mép của tô cháo, “Tập trung ăn đi, ăn xong rồi muốn nói gì thì nói.”
Tất nhiên, bữa cơm này chẳng thể trôi qua trong yên bình được.
Đầu lưỡi của Hạ Tê Kình khá giống mèo, cậu rất sợ nóng, Thời Tự bèn bưng chén cháo của cậu sang thổi cho mau nguội.
Hạ Chi Tang cười khẩy, “Nước miếng văng hết vào trong, ai mà ăn được nữa?”
Cô bé chạy tới nồi cơm điện múc thêm một chén khác sau đó ngâm qua nước lạnh một lúc rồi mới đưa cho Hạ Tê Kình.
Vì vậy, hiện tại có tới hai chén cháo hạt kê giống nhau như đúc được đặt ngay trước mặt cậu, phía trước mỗi chén cháo là một cặp mắt đang ngó mình đăm đăm.
Hạ Tê Kình, “…”
Trên bàn ăn phảng phất mùi thuốc súng.
Thời Tự thẳng sống lưng, trông chẳng khác nào hành vi quyết một phen sống mái với kẻ thù.
Hắn cầm lấy một quả bắp, sau khi bóc sạch râu ria thì đẩy qua cho Hạ Tê Kình, “Bắp cậu thích ăn nè.”
Hạ Chi Tang ngay lập tức gắp một miếng khoai lang tím sang, “Em nhớ rõ mười mươi là anh rất ghét ăn bắp, bảo là mỗi lần ăn đều dính hết vào kẽ răng, lại còn chê bắp cứng quá cứ như nhai đá ấy.”
Thời Tự rũ mắt nhìn cậu, “Có thật không?”
Hạ Tê Kình, “… Ừ.”
“Vậy sao lúc ở nhà cậu không nói cho tớ biết? Trong salad củ quả có bắp, tớ thấy cậu ăn nhiều nên cứ ngỡ là cậu thích.”
“Tạm ổn, không có ghét đến mức đó…”
Giữa một đĩa salad toàn rau củ quả, dĩ nhiên phải chọn loại dễ ăn nhất để nuốt, trong đám ấy có mỗi mình bắp vị ngọt là có thể cho được vào miệng.
Hạ Chi Tang đắc ý, khịt mũi khinh thường.
Hàm ý chính là chẳng phải anh đang hẹn hò với anh trai tôi ư? Tại sao có mỗi việc cỏn con như vậy mà anh cũng không biết?
Hạ Chi Tang pha cho Hạ Tê Kình một bát giấm có chứa dầu mè và hạt vừng sau đó nói bóng nói gió một phen, “Ngoài ra, lúc ăn trứng anh thường phải chấm với giấm mới ăn được không phải à? Nếu không sẽ mắc nghẹn và cảm thấy trứng gà nhạt nhẽo vô vị. Còn nữa, anh thích ăn khoai lang tím xay nhuyễn trộn với sữa chua bởi vì cho cảm giác như đang uống sữa lắc; cháo cũng thích loãng hơn là đặc, dễ nuốt hơn.”
Thời Tự chỉ ngồi im lắng nghe chứ không lên tiếng.
Đây là những chi tiết rất nhỏ trong cuộc sống sinh hoạt đời thường của Hạ Tê Kình mà hắn chẳng hề hay biết
Những tháng ngày sống trong căn biệt thự nhà họ Thời, đại đa số thời điểm Hạ Tê Kình đều ra sức phối hợp dựa trên thói quen của hắn, cậu chưa bao giờ chủ động đề xuất sở thích lẫn nhu cầu cá nhân của mình.
Hắn cứ ngỡ là cậu sao cũng được.
Kỳ thật, hiện tại ngẫm lại, phải là nhân nhượng và thuận theo mới đúng.
Hạ Tê Kình dòm Thời Tự sau đó đột nhiên cầm một khối bánh bao sữa nhét vào trong miệng của Hạ Chi Tang, “Ăn đi, điểm tâm nguội cả rồi.”
Hạ Chi Tang ê a vài tiếng đầy bất mãn.
Thời Tự nghiêng đầu khẽ thì thào, “Nếu không thích ăn, lần sau xin hãy nói thẳng cho tớ biết.”
“Ừ.”
“Cậu thích hay ghét cái gì thì cứ kể hết với tớ, tớ sẽ ghi nhớ.”
“Ừ.”
“Đừng sợ làm phiền tớ, những chuyện liên quan đến cậu ở chỗ của tớ chưa bao giờ là phiền phức, tớ thích bị cậu làm phiền.”
Chu Dục Linh nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, tựa hồ vẫn luôn chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ.
Gò má của Hạ Tê Kình thoáng ửng hồng “… Mình biết rồi.”
Thời Tự suy tư một lát, sau đó thu hồi chén cháo mà hắn vừa mới thổi nguội ban nãy, “Thế cậu ăn chén của em gái cậu đi, chén này thổi mất vệ sinh lắm, để cái chén này tớ ăn…”
Hạ Tê Kình trừng mắt nhìn Thời Tự hai giây rồi bất thình lình chộp lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại.
Cậu dùng thìa khuấy vào trong chén cháo kia, múc một muỗng đầy hạt kê, hé miệng nuốt xuống.
Thời Tự sửng sốt nhìn cậu.
Hạ Tê Kình liếm khóe môi, ngượng ngùng nở nụ cười, “Mình cảm thấy ăn ngon lắm á.”
“…”
Cậu cắn một ngụm bắp rồi tự mình lẩm bẩm, “Bắp cũng không tồi, dùng như cái cách ăn salad củ quả rưới sốt Thousand Island (1) sẽ cho ra một loại hương vị đặc biệt mà mình rất thích.”
“…”
“Trước kia ghét không có nghĩa là cả đời sẽ ghét, cũng giống như việc lúc trước mình ghét môn Đại số tuyến tính ấy, còn giờ thì mình đã có thể cảm thụ được nỗi niềm vui sướng hân hoan khi giải ra được đáp án, cái loại tâm tình thỏa mãn đó là thứ mà không gì có thể thay thế được.”
Mới ban đầu, Hạ Chi Tang còn dùng bữa trong sự hả hê phấn khích nhưng càng về sau, cô bé chỉ hận không thể chọc mù mắt chính mình để cho đôi cẩu nam nam này khuất khỏi tầm nhìn.
“Hạ Tê Kình, anh xong đời nhà ma rồi.” Hạ Chi Tang hậm hực nói, “Cá không ăn muối cá ươn, hiện tại anh hạ giá bản thân như thế, lỡ chẳng may sau này bị gã đàn ông tồi đó bỏ rơi, tới lúc ấy có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu.”
Hạ Chi Tang bực dọc đến mức bỏ về phòng ngủ, thoạt nhìn như là thật sự tổn thương vì chén cháo hạt kê và miếng khoai lang tím bị gạt sang một bên của cô bé.
Vì vậy, Hạ Tê Kình đành phải nhanh chân chạy theo dỗ dành đại tiểu thư nhà mình ước chừng hai chục phút và hứa là sẽ đưa Hạ Chi Tang đi du lịch biển đảo trong kỳ nghỉ đông. Lúc này Hạ Chi Tang mới miễn cưỡng làm hòa với cậu, ngoan ngoãn đi tắm, hốc mắt đỏ hoe.
Chu Dục Linh đang rửa bát trong gian bếp, Hạ Tê Kình vội tiến vào hỗ trợ.
Thời Tự cũng muốn giúp nhưng lại bị Hạ Tê Kình đuổi ra ngoài ngồi xem TV, nói rửa bát xong sẽ rời đi, dặn hắn ngoan ngoãn ngồi chờ.
Hạ Tê Kình đóng lại cánh cửa.
Cậu biết Chu Dục Linh có điều muốn nói với mình, vừa rồi trong quá trình ăn cơm, bà vẫn luôn quan sát cậu và Thời Tự. Mặc dù bà là mẫu người phụ nữ dịu dàng, hiền lành thế nhưng phàm là những chuyện liên quan đến nguyên tắc thì bà lại chưa bao giờ thỏa hiệp, vậy nên chắc chắn là bà sẽ không đồng ý cho phép cậu và Thời Tự quen nhau một cách qua loa hời hợt.
Chu Dục Linh vừa cúi đầu rửa bát vừa nói, “Con và cậu bé nhà họ Thời… Thật sự nghiêm túc?”
“Dạ.”
“Thế sao trước kia mẹ không nghe con nhắc tới, lúc ký hợp đồng mẹ nhớ rõ là Thời Tự mắc chứng lãnh cảm, nồng độ tin tức tố xấp xỉ bằng không. Nếu như không phải bởi vì lý do đó thì bố mẹ đã chẳng để con kết hôn giả cùng cậu ta.”
“Những chuyện phát sinh sau này có hơi phức tạp, nhưng đúng là khi bọn con dần thân thiết hơn thì tin tức tố của Thời Tự đột nhiên có chuyển biến tốt… Với cả, tin tức tố của bọn con cực kì xứng đôi, con đã đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ nói tỉ lệ đạt tới 98% và rất có thể đây chính là một trong những nguyên nhân chủ chốt giúp cậu ấy phục hồi tin tức tố.”
Chu Dục Linh không lên tiếng, nhìn qua có đôi chút não nề.
Hạ Tê Kình đi guốc trong bụng mẹ mình nên mới mở miệng trấn an, “Thời Tự chưa bao giờ dùng tin tức tố uy hiếp buộc con phải ưng thuận, là chính bản thân con tự nguyện. Thời Tự đã từng khuyên nhủ con, cậu ấy bảo con đừng lo lắng về bản hợp đồng mà hãy cứ sống một cuộc đời tự do như con mong muốn nhưng con khước từ… Lúc ban đầu, con cứ nghĩ cảm giác mình dành cho cậu ấy chẳng qua chỉ là sự ỷ lại do tin tức tố chi phối mà thôi. Tuy nhiên, sau này con mới biết, con đã để ý cậu ấy từ rất lâu rồi, trước cả khi tin tức tố của cậu ấy bình phục.”
“Chứ không phải bị cưỡng ép?”
“Con thề đấy.”
Chu Dục Linh thả giẻ lau xuống rồi quay đầu sang nhìn cậu bằng một đôi mắt đỏ hoe dưới ánh trăng.
“Mẹ và bố có lỗi với con.”
“Sao mẹ lại nói thế, không sao đâu ạ.”
“Chuyện hẹn hò của hai đứa mẹ sẽ không can thiệp nhưng bất cứ khi nào con hối hận thì nhất định phải nói thẳng ra ngay. Tiền vốn trong cửa hàng bây giờ đã được xoay vòng, bố và mẹ mãi luôn là chỗ dựa của con, con chớ nên e sợ bản hợp đồng ấy.”
“Vâng.”
“Ngày thường cũng phải chú ý một chút, yêu nhưng đừng mù quáng, nếu cậu ta có những hành vi khiến con khó chịu thì con phải kiên quyết từ chối ngay nhé.”
“Vâng.”
“Hẹn hò thì được cơ mà không cho phép dấu hiệu chung thân trong thời gian bản hợp đồng còn hiệu lực đâu đấy.”
Hạ Tê Kình dở khóc dở cười, cậu biết Chu Dục Linh sợ sau này cậu sẽ hối hận nên đành phải cất lời hứa hẹn, “Được ạ.”
Chu Dục Linh thao thao bất tuyệt một tràng dài, tất cả đều là những việc cần chú ý trong quá trình yêu đương giữa Omega và Alpha.
Bà nói tới khi không còn gì để nói nữa, sau đó mới nghiêng người ôm lấy cậu, “Con ngoan của mẹ.”
Hạ Tê Kình được mẹ ôm vào trong lồng ngực, đột nhiên cậu có cảm giác bản thân như đang trở lại mùa hè của hơn mười năm về trước.
Khi đó cậu và Hạ Chi Tang mỗi đứa ngồi một bên đùi của Chu Dục Linh, cả ba mẹ con cùng nhau trốn dưới tán cây hóng mát trong khu chung cư giữa trưa hè.
Thuở đó ở khu chung cư có một cụ già bán kem que nước muối, cây màu hồng nhạt là vị dâu, còn màu xanh lá là vị đậu xanh, cậu và em gái mỗi người một cây, nước đường từ trên que kem chảy xuống thấm ướt quần của Chu Dục Linh, thế là hai đứa bị mắng cho một trận.
Trên thực tế, Chu Dục Linh chẳng mấy khi mắng mỏ, nếu có thì cũng chỉ mắng yêu vài câu, điều này cả cậu lẫn Hạ Chi Tang đều biết. Sau khi ngồi yên nghe mắng, mỗi đứa sẽ hôn lên một bên má của bà, lưu lại trên gò má từng vệt nước bọt màu hồng nhạt và xanh lá, lần lượt theo thứ tự là hương dâu tây và đậu xanh.
Lúc này đây, cậu được Chu Dục Linh ôm trong vòng tay như một đứa trẻ, sau bao nhiêu năm trôi qua, ngoại trừ việc cậu đã cao lớn và trưởng thành hơn trong khi bà lại mỗi lúc một lùn và gầy đi thì những thứ khác cứ như thể chưa bao giờ đổi thay.
Sau khi rửa xong bát đũa, Hạ Tê Kình cùng với Thời Tự xin phép được ra về.
Hạ Chi Tang mặc bộ đồ ngủ hà mã, vẻ mặt u ám, miễn cưỡng tiễn hai người bọn họ.
Chu Dục Linh cười tủm tỉm, “Cháu có muốn mang một ít bánh gạo hấp về không? Mới nãy bác lỡ trớn hấp có hơi nhiều.”
Thời Tự, “Được ạ.”
Hạ Chi Tang bĩu môi, “Mẹ cho anh ta làm cái gì? Vừa rồi ở trên bàn ăn mẹ không nghe thấy anh ta nói gì à? Anh ta thường ăn salad rau củ với thịt bê, mấy cái bánh gạo hấp này sao lọt miệng anh ta được? Có cho cũng lãng phí mà thôi…”
Thời Tự rũ xuống bờ mi, dáng vẻ trông rất tội nghiệp, “Tớ thích ăn lắm.”
Hạ Chi Tang nổi cáu khi thấy Thời Tự nắm lấy tay anh trai mình, “Vậy thì sau này anh phải nhớ cho thật kĩ vào, mấy cái loại chuyện vặt vãnh như trứng gà nhúng giấm, khoai lang tím xay nhuyễn này nọ đừng có để người ta nhắc lại lần thứ hai.”
Hạ Chi Tang mặc dù có đôi chút nóng nảy, nhưng những lúc bình thường tính tình cũng không quá mức hung hãn. Ngày hôm nay chỉ đơn thuần là bởi cô bé bị chọc giận, chủ nợ đột nhiên trở thành anh rể thì thôi đi, đến cả Hạ Tê Kình cũng đã bắt đầu biết ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, lại còn giữa ban ngày ban mặt làm chuyện xằng bậy, quả thực khiến người ta điên tiết không thôi.
Thời Tự chẳng dám lên tiếng tranh luận với bà cô bên chồng mà là lặng lẽ đứng ở một bên, đáng thương quấn lấy bàn tay của Hạ Tê Kình, bộ dạng ta đây mặc người giày xéo.
Thảm thương vô cùng, hèn mọn xiết bao.
Bỗng dưng, tay phải của Thời Tự bị người nắm nhẹ một cái, Hạ Tê Kình tóm lấy cổ áo của hắn, bắt hắn cúi xuống rồi khẽ khàng chạm lên môi hắn.
“Không sao hết, bắt đầu từ bây giờ, cậu có thể từ từ tìm hiểu mình.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 黄金糕 – Bánh hoàng kim là một món tráng miệng của Indonesia, được làm từ các nguyên liệu như bột sắn, trứng, đường, men và nước cốt dừa. Bika ambon thường được bán với hương vị dứa và chuối, nhưng ngày nay nó cũng có sẵn trong các hương vị khác như sầu riêng, pho mát và sô cô la. (Theo wiki)
(1) Nguyên văn 千岛酱 – Sốt Thousand Island, loại sốt gia vị này được đặt tên theo một địa điểm du lịch tuyệt đẹp ở biên giới Hoa Kỳ và Canada: Hồ Thousand Island. Nguyên liệu chính gồm: dầu salad, trứng, dưa chuột muối, đường, nước sốt cà chua, nước cốt chanh. (Theo baidu) Hồi xưa mình làm nhà hàng nên mình ăn cái sốt này miết, ta nói nó ngon bá cháy luôn.
✫Bánh bao sữa:
✫Cháo hạt kê:
✫Kem que nước muối là một loại kem có thành phần chính là muối sau đó pha trộn thêm phẩm màu để tạo mùi:
Hết chương 69
Cái đoạn mẹ Hạ mắt đỏ hoe dưới ánh trăng ấy, theo mình thì phòng bếp nhà họ Hạ có một cái cửa sổ nhỏ thông gió, nên cũng sẽ không có gì lạ nếu có thể nhìn thấy trăng từ đây.
Cha nội Thời Matcha, trời quơ cạn lời luôn á, mè nheo kinh khủng. =]]
Bé Dâu chương này xuất sắc mẹ luôn, con bé nó đúng chứ có sai đâu, bản thân mình cũng trải qua dăm ba mối tình rồi nhưng không tới được với nhau là vì không thể hiểu được nhau, đến ngay cả mình thích ăn gì, ghét gì, size giày bao nhiêu, ước mơ là gì mà cũng không biết thì mình khuyên các bạn nữ thật lòng là hãy suy xét lại mối quan hệ của chính mình bởi vì mình từng trải qua cảm giác này rồi nên mình biết, lúc mới yêu còn tha thứ và cố chấp tin là rồi người ấy sẽ thay đổi nhưng khi bạn yêu lâu rồi bạn sẽ thấy, nếu bạn thật sự ổn với mối quan hệ đó thì bạn đã không tự hỏi lòng mình là có nên tiếp tục hay không. Hãy yêu một người có thể khiến bạn vui vẻ và kiêu hãnh như một bà hoàng chứ đừng yêu một gã khiến mình từ bà hoàng trở thành “Công chúa ngủ trong rừng” các bạn nhé.