*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dáng người Diệp Vọng mảnh khảnh, ngũ quan sắc sảo, nước da trắng ngần, anh khoác trên mình chiếc áo sơ mi mỏng thuần trắng, góc áo lay động theo làn gió, lẻ loi đứng thẳng trong bóng tối, hệt như một chú hạc đầy kiên nghị.
Dưới ánh trăng, chiếc hoa tai tán lá ô liu màu bạc bên tai phải lấp lóe tia sáng rực rỡ. Tiếng nói vang vọng như một lưỡi dao sắc bén xuyên thủng bầu trời đêm, mang theo hơi hướng của kim loại ánh bạc, bộc lộ rõ tài năng vốn có.
Hạ Tê Kình phản xạ có điều kiện, một phen đẩy Thời Tự ra.
“Có côn trùng bay lên cổ của em.”. Hạ Tê Kình không biết tại sao phản ứng đầu tiên của mình lại là nói dối, “Cậu ấy vừa giúp em bắt côn trùng.”
Thời Tự không đề phòng nên bị cậu đẩy lảo đảo mấy bước, đôi mắt đen láy hòa vào màn đêm, nhìn không thấu tâm tình.
“Có thật là cậu ta không cưỡng ép gì em không?”. Diệp Vọng nghi ngờ, “Vừa rồi ở trong nhà, dì Chu nói hai người chỉ là bạn học.”
Hạ Tê Kình, “Đúng là bạn học, bọn em chuẩn bị quay về trường.”
“Vậy à?” Diệp Vọng tỉ mỉ quan sát Thời Tự từ trên xuống dưới, tựa hồ đang đánh giá xem hắn có phải loại đàn ông hèn hạ chuyên môn bắt chẹt Omega hay không.
Sau một lúc, Diệp Vọng thu hồi ánh mắt, nhún vai, nói một cách ngắn gọn, “Xin lỗi nhé, tôi tưởng cậu bắt nạt Bé Bảy.”
Thời Tự không lên tiếng.
Hạ Tê Kình cảm thấy mùi thuốc súng bỗng dưng dấy lên một cách khó hiểu, mặc dù cậu chẳng hay sự thù địch giữa hai người từ đâu mà đến. Hạ Tê Kình sợ hai người lao vào đánh nhau thật nên mới vội vàng quay đầu lại nháy mắt ra hiệu với Thời Tự, “Ngại quá, cậu lên xe đợi tôi một chút, tôi sẽ đến ngay.”
Thời Tự trầm tư trong chốc lát, sau đó mở cửa ngồi vào xe.
Hạ Tê Kình xoay người đổi chủ đề, “Không phải anh nói có việc bận phải đi trước à? Sao lại ở dưới lầu thế?”
Dù đã tận lực kiềm chế nhưng giọng nói của Hạ Tê Kình vẫn thoáng run rẩy, cậu phóng tầm mắt nhìn hàng cây long não trên bãi cỏ xanh, cố gắng bày ra dáng vẻ tán gẫu thản nhiên nhất có thể.
So với bộ dạng giả vờ thoải mái của cậu thì phong thái như Diệp Vọng mới chân chính được gọi là thảnh thơi tùy ý, anh đút ngón tay cái vào trong túi quần, uể oải nói, “Không có gì, mới vừa đụng trúng một gã thần kinh ấy mà.”
Hạ Tê Kình, “… Hả?”
Diệp Vọng cười khẩy, “Người yêu cũ ngu ngục không chịu chia tay, biết gần đây ban nhạc đi lưu diễn cho nên bám theo anh tới tận mấy cái thành phố, gã cứ dây dưa không ngớt nằng nặc đòi quay lại, anh bèn báo cảnh sát, gã hiện đang ngồi chóc ngóc ở đồn công an.”
Hạ Tê Kình, “…???”
“Em không thấy?”. Diệp Vọng tiến tới vài bước rồi mở cổ áo cho cậu xem xương quai xanh, “Cắn bậy cắn bạ chẳng khác nào súc sinh, chó X, lần sau anh nhất định phải tìm dùi cui điện dí vào phía dưới của gã để cái thứ ấy biến thành món đồ chơi khét lẹt tàn phế luôn.”
Nương nhờ ánh đèn đường, Hạ Tê Kình lúc này mới nhìn thấy dấu răng bên dưới cổ áo của Diệp Vọng, vết cắn sâu đến mức rỉ máu, trên ngực Diệp Vọng hãy còn lưu lại những vết cào cấu và vệt tay bầm tím, thoạt nhìn là dấu vết của sự chống trả quyết liệt.
Nhìn thấy mấy vết thương đó, Hạ Tê Kình tựa hồ có cảm giác cần cổ của chính mình cũng bị người ta cắn xé tới nơi, “Đau lắm phải không?”
Diệp Vọng “Ai u” một tiếng, “Tàm tạm, em thổi giúp anh chứ hả?”
Hạ Tê Kình đau thay cho anh, cả cõi lòng đều đau nhưng lại bị thái độ kể chuyện chia tay bất cần kia mà lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Diệp Vọng đột nhiên nở nụ cười, “Thế nào? Sao bây giờ em dè dặt quá vậy? Xem ra Bé Bảy thật sự đã trưởng thành, biết giữ khoảng cách với Alpha rồi nè.”
Nói xong chẳng biết cố tình hay vô ý, Diệp Vọng liếc mắt nhìn Thời Tự ở trong xe một cái, dường như lại bắt đầu suy tư về mối quan hệ giữa cậu và Thời Tự.
Diệp Vọng thở dài, “Cũng khó trách, hèn chi lâu ngày không gặp mà em lại hờ hững với anh như vậy.”
Hạ Tê Kình, “… Em không có.”
“Ý, còn dám gạt anh?”. Diệp Vọng bẹo má cậu, “Đừng nói dối, anh biết hết. Lúc ăn cơm em chẳng thèm ngó anh lấy một cái, đến khi anh nhìn em thì em lại cắm đầu dòm chén cơm, không nữa thì cũng khều khăn trải bàn. Làm sao? Không muốn thấy anh đến vậy cơ à?”
Hạ Tê Kình bị Diệp Vọng bẹo má khiến cho hai bên gò má phồng lên như quả thông, “… Không phải.”
Diệp Vọng cười hì hì áp sát cậu, “Thế em nói thử coi, nhiều năm không gặp, em có nhớ anh không?”
Hạ Tê Kình, “Em…”
Diệp Vọng chậm rãi ngâm nga, “Cừu ơi, cừu hỡi, cừu à, nhảy qua tường hoa, tường vỡ rồi, lừa xoay cối, lợn nhặt củi, chó nghịch lửa, mèo con trèo giường đất cào bánh bột… (*)“
Đây là một bài hát mà Diệp Vọng đã dạy cho cậu cách đây khá lâu để hát trong một chương trình tài năng của trường mẫu giáo. Nếu như là cuộc gặp gỡ giữa hai người bình thường sau nhiều năm xa cách, có tới hơn phân nửa là sẽ biểu hiện sự khách khí và câu nệ, cùng lắm thì ôm nhau hàn huyên đôi chút cho đúng phép xã giao mà thôi. Riêng mỗi mình Diệp Vọng là không ngại xáp tới gần nhéo mặt cậu, cứ như thể bảy năm cách biệt ấy chưa từng xảy ra.
Hạ Tê Kình chẳng biết nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình thế nào, lúc muốn khóc lúc lại muốn cười. Không vì điều gì khác, cậu luôn cho rằng Diệp Vọng hoàn toàn không nhớ những chuyện đã qua. Ròng rã bảy năm, cậu chỉ có thể nhìn anh xuất hiện trên TV, cắt những bản tin có hình bóng anh trên báo, nghe những bài hát anh viết và giả vờ như anh chưa bao giờ biến mất.
Cậu gắng gượng lừa mình dối người rằng không phải Diệp Vọng quên mất cậu, không phải anh không quan tâm đến cậu, không phải anh bỏ mặc vứt bỏ cậu, chẳng qua là anh tạm thời rời đi chút thôi.
Song, Diệp Vọng vậy mà còn nhớ rõ cậu, thậm chí còn nhớ trước kia anh từng gọi cậu là Bé Bảy, nhớ luôn cả ca khúc mà anh đã dạy cậu, anh quay lại như thể chưa bao giờ rời đi.
Hạ Tê Kình thoáng nghẹn ngào, “Em…”
Diệp Vọng phát giác có điều bất thường nên mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tê Kình, đến khi trông thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu thì khẽ sửng sốt, anh vốn chỉ định hát hò trêu cậu một chút.
“Sao lại…”
Cửa xe đột nhiên rầm một tiếng mở toang hoác.
“Sắp đến giờ giới nghiêm của trường rồi, đã đến lúc phải đi.”. Thời Tự mở miệng, “Ngày mai còn phải đi học nữa đấy.”
Diệp Vọng tựa hồ cũng nhận thấy tâm tình bất ổn của cậu, anh sờ đầu cậu rồi lên tiếng, “Em về đi, nhớ ngủ sớm.”
Hạ Tê Kình có rất nhiều lời muốn nói nhưng cậu sợ bản thân không có chí tiến thủ vừa thốt lên là sẽ bật khóc nức nở, thế nên đành phải dằn lòng xuống.
“Ngủ ngon.” Hạ Tê Kình mơ hồ đáp lại.
Diệp Vọng siết chặt cánh tay cậu sau đó nói, “Ngủ ngon nhé, bé con.”
Hạ Tê Kình ngồi vào trong xe, vẫn cứ bần thần ngơ ngác.
Thời Tự đưa cho Hạ Tê Kình một hộp khăn giấy, xe từ từ chạy ra khỏi con hẻm rồi đi về phía đường cái, hòa làm một với ánh đèn neon và dòng xe cộ đông đúc.
Hạ Tê Kình khóc rất lâu, khóc thẳng cho đến khi xe về đến biệt thự, Thời Tự kiên nhẫn ngồi ở trong xe chờ đợi cậu một khoảng thời gian khá dài thì cậu mới dần tỉnh táo lại. Sau đó cậu chợt nhận ra hình như từ lúc bắt đầu lên xe Thời Tự chưa từng mở miệng nói câu nào.
“Xin lỗi…”. Hạ Tê Kình lẩm bẩm, “Đã lâu không gặp bạn cũ nên cảm xúc có chút mất khống chế.”
“Không sao.”. Giọng điệu của Thời Tự nghe thật bình tĩnh.
Tuy nhiên khi Hạ Tê Kình muốn bước xuống xe, cậu đẩy cửa nhưng cánh cửa không hề nhúc nhích.
Hạ Tê Kình đẩy lại lần nữa, rồi thêm lần thứ hai, cửa xe vẫn im lìm chẳng mảy may dịch chuyển.
Hạ Tê Kình quay đầu sang nhìn hắn.
Thời Tự chống tay vào vô lăng, khe khẽ thì thầm, “Vậy nên, anh ta là mối tình đầu của cậu?”
Hạ Tê Kình sững sờ.
“Đó là lý do tại sao mỗi lần nhắc đến anh ta, cậu lại cư xử bất thường như thế, tựa hồ bỗng dưng chẳng thể thốt thành lời. Từng cái nhấc tay, nhấc chân của anh ta có thể khiến cậu khóc cũng có thể làm cậu cười, cứ như thể toàn bộ trái tim cậu đã trói chặt lên người anh ta rồi, đến nỗi cậu sẵn sàng từ bỏ mọi thứ. Lâm Dữ Thiên rủ cậu tới xem buổi biểu diễn nhưng cậu từ chối là để tránh bị nghi ngờ phải không? Vì sợ hai người sẽ đột nhiên nối lại tình xưa đúng chứ?”
Hạ Tê Kình thoáng cau mày, “Cậu nói gì thế hả? Bảy năm trước tôi chỉ là một đứa nhóc.”
Thời Tự, “Ồ” một tiếng, “Cho nên, cậu yêu sớm? Bước tiếp theo hai người sẽ chính thức hẹn hò? Anh ta sẽ dấu hiệu cậu rồi sau đó cả hai sẽ kết hôn?”
Hạ Tê Kình chẳng hiểu Thời Tự đang nói cái gì, cậu có hơi khó chịu, bản thân cảm thấy cách nói năng của Thời Tự thật bất lịch sự, từ giọng điệu đến nội dung đều vượt quá bổn phận, hoàn toàn thoát ra khỏi ranh giới tự giác nên có của hai bên trong một cuộc hôn nhân hợp đồng.
Hạ Tê Kình gay gắt đáp lời, “Chuyện này hình như không…”
“Không quan hệ gì tới tôi, bởi vì điều này không có trong hợp đồng, tôi không có quyền can thiệp.”. Thời Tự rành mạch lên tiếng thay cậu, “Đó là những gì cậu đang tính nói đúng không?”
Cặp mắt của Hạ Tê Kình hãy còn đỏ hoe, cậu cứ như vậy trừng mắt ngó hắn đăm đăm.
“Nhưng tôi lấy làm tiếc khi phải thông báo cho cậu biết một việc, rằng hành vi của cậu đã đi ngược lại với các điều khoản bên trong hợp đồng. Bản hợp đồng ghi rõ, nếu cậu từng có tình trường trong quá khứ thì phải khai báo cụ thể ở phần văn kiện kèm theo, nếu không sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng.”. Thời Tự lạnh lẽo nhìn cậu, “570 vạn (1), hiện tại cậu bồi thường còn kịp đấy.”
Hạ Tê Kình không tài nào hiểu nổi mạch suy nghĩ của Thời Tự, cậu cảm thấy Thời Tự quả thực điên rồi.
“Không có khả năng chi trả? Cũng được thôi.”. Thời Tự tóm lấy cần cổ của Hạ Tê Kình, hắn thô lỗ kéo cậu nhích tới gần mình, áp trán mình vào trán cậu, “Ngay bây giờ, gọi điện thoại cho anh Diệp của cậu, nói với anh ta là cậu đã kết hôn rồi.”
“Tôi thậm chí còn chẳng có số điện thoại di động của anh ấy!”
“Vậy thì trả nợ đi.”. Thời Tự lạnh nhạt thò tay chạm vào gáy cậu sau đó bắt đầu vuốt ve tuyến thể, “Dùng quyền dấu hiệu cả đời của cậu để gán nợ, thế nào?”
Không biết từ bao giờ mà ở trong xe, mùi vị tuyết đầu mùa chậm rãi tràn lan.
Thanh nhã buốt giá, tuyết rơi tán loạn.
Chú thích:
(*) Mình tra baidu thì thấy mọi người bảo đây là lời của một bài đồng dao Bắc Kinh tên gọi là 小猫上炕捏饽饽 (Mèo con trèo giường đất cào bánh bột) Giường đất là một phương ngữ của người miền Bắc, ý chỉ một chiếc giường làm bằng gạch bùn hoặc gạch, có lỗ thông hơi bên dưới để sưởi ấm. Bánh bột là một loại thực phẩm được làm từ gạo nếp, có màu vàng, dẻo và thơm ngon.
(1) 5.700.000 RMB = 19.996.246.055,10 VNĐ
☈Giường đất:
☈Bánh bột:
✎GÓC BỔ SUNG:
Ở chương 56, tác giả có viết là anh Lá và bé Cá Voi xa xách nhau 10 năm, nhưng sang đến chương này thụt xuống còn 7. Ban đầu mình ngớ người ra vì cái số toàn edit chúng mấy tác giả hay lẫn lộn thời gian, sau đó mình nhớ là anh LÁ 24 tuổi, Cá Voi từng nói anh LÁ chuyển đi năm anh ấy 16 tuổi, ok 24 – 16 = 8, rồi xong. Mình quyết định sẽ sửa lại chương 56 thành 7 năm thay vì 10 năm mọi người nhé. =]]