Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 37: Cút xuống ngay!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Tê Kình bị vân vê đến nỗi mềm oặt, yếu ớt nằm nhoài trên thành ghế sô pha, bên trong hốc mắt đỏ bừng hãy còn đọng lại vài giọt nước mắt sinh lý, ngay cả tấm lưng vốn dĩ trắng nõn cũng bị người nhào nặn mà trở nên phiếm hồng, tin tức tố nồng nàn quấn quýt lấy thân thể; thướt tha, gợi tình.

EDITOR: 

Thân thể của Thời Tự vẫn đang nằm đè lên người cậu, cả hai dán vào nhau gần trong gang tấc, hơi thở quẩn quanh.

Hương muối biển vị vải thiều ấm áp hòa quyện với hơi thở băng tuyết, tựa như trời đông gió rét bỗng dưng ập đến trên nền trời đảo nhiệt đới, tuyết bay tán loạn.

Hạ Tê Kình bị vân vê đến nỗi mềm oặt, yếu ớt nằm nhoài trên thành ghế sô pha, bên trong hốc mắt đỏ bừng hãy còn đọng lại vài giọt nước mắt sinh lý, ngay cả tấm lưng vốn dĩ trắng nõn cũng bị người nhào nặn mà trở nên phiếm hồng, tin tức tố nồng nàn quấn quýt lấy thân thể; thướt tha, gợi tình.

Phần xương hồ điệp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi màu be, mềm mại uốn lượn sâu vào tận bên trong, dưới ánh đèn trần nửa tối nửa sáng, tao nhã xinh đẹp dụ dỗ người nhìn ngắm. Tuyến thể ướt át oằn mình trước cái lạnh của không khí, hệt như đang rơi vào hầm băng, nó nôn nóng âm thầm kháng nghị bằng cách phóng ra càng nhiều tin tức tố để trả thù. Thế nhưng kẻ chủ mưu thì đã khôi phục lại dáng vẻ bình thản và đứng đắn ngày thường.

Hắn mờ mịt hỏi cậu, “Mới vừa nãy, chuyện gì đã xảy ra?”

Hạ Tê Kình mắng, “… Cút xuống ngay!”

Thái độ hung tợn như một con dã thú giương nanh múa vuốt nhưng âm điệu thốt ra lại nhè nhẹ ngậm lấy ý khóc.

Hạ Tê Kình nhắm nghiền hai mắt gục trên ghế sô pha, cậu cố gắng chống chọi với tin tức tố trong người mình, chúng nó đang kêu gào mong được giải thoát cũng như thèm khát sự âu yếm của Alpha, trong khi chủ nhân thì lại cố chấp vô tình, dưới tình huống xấu hổ khó có thể giãi bày, tận lực dùng sức áp chế từng đợt sóng cuồng nộ này.

Vốn dĩ, kỳ phát tình của cậu chưa đến, cậu sẽ không rơi vào trạng thái nhiệt triều (*) chật vật đến thế, tại sao cậu lại biến thành bộ dạng này? Thời Tự dựa vào cái gì mà có thể bình an lành lặn, còn cậu thì lại ra nông nổi như vậy?

Thời Tự ngoan ngoãn “Cút xuống”.

Hắn đứng dậy, từ tốn sửa sang lại áo phông và quần jean của chính mình sau đó ân cần hỏi han, “Cậu có ổn không? Người cậu sao mà nóng thế?”

“… Giúp tôi lấy thuốc ức chế!”. Hạ Tê Kình nghiến răng nói, “Nhanh lên, nó nằm ở ngăn chính giữa đựng sách vở đó, cái ống thân gỗ ấy!”

Thời Tự bạch bạch bạch chạy xuống lầu, ba phút sau, hắn lại bạch bạch bạch chạy lên.

“Không tìm được ống thân gỗ, chỉ thấy ống trong suốt với chất thuốc màu vàng nhạt thôi.”. Thời Tự áy náy hỏi cậu, “Cậu nhớ nhầm rồi phải không?”

Hạ Tê Kình nắm lấy ống thuốc màu vàng nhạt, cố gắng ép mình tìm lại chút lý trí trong cơn mê man.

Đúng thế, cậu nhớ nhầm, màu vàng nhạt là thuốc ức chế nồng độ thấp, bởi vì thể chất mẫn cảm dễ tiến vào kỳ phát tình cho nên sáng nào cậu cũng tiêm nó để phòng chuyện bất trắc. Tuy nhiên, không phải bất cứ Omega nào cũng cần tới điều này. Đối với những O bình thường, một liều ức chế nồng độ thấp là đủ để khống chế kỳ phát tình, vì vậy bọn họ chỉ cần thủ sẵn vài ống thả trong ba lô chứ không cần tiêm dự phòng vào mỗi buổi sáng giống như cậu. Đây cũng là loại dễ mua nhất, có bán ở các hiệu thuốc thông thường, 150 tệ (1) một hộp, mỗi hộp 12 ống. 

Song, loại mà Hạ Tê Kình chuyên dùng để đối phó với kỳ phát tình thì lại là thuốc ức chế nồng độ cao với giá 100 tệ (2), một hộp chỉ có ba ống, thân ống được thiết kế bằng chất liệu gỗ chống nhiệt, chất thuốc màu đỏ sẫm, hạn sử dụng ngắn hơn nhiều so với nồng độ thấp, màu sắc cũng đậm hơn màu máu một chút. Khi mua cần xuất trình giấy khám sức khỏe và thẻ căn cước, giấy khám sức khỏe phải là bản cập nhật mới nhất, khá rắc rối. Vì vậy, Hạ Tê Kình thường mua ba hoặc bốn hộp một lúc nên hiếm khi nào cậu nghĩ tới việc phải đi mua.

Hiện tại Hạ Tê Kình mới nhớ ra, lô thuốc ức chế nồng độ cao mà cậu mua trước đó quả thật đã dùng hết rồi, chỉ có chất ức chế nồng độ thấp màu vàng nhạt là luôn được dự trữ trong ba lô. Mặc dù vậy, nồng độ thấp không hoàn toàn vô dụng, nhưng nếu so sánh thì nó lại như muối bỏ biển và chỉ có thể tạm thời làm dịu cơn khát. Nếu tiêm hai ống thì hiệu quả sẽ kéo dài thêm một ít, nhưng bây giờ ở nhà, chỉ còn sót lại một ống. Chưa kể, lần phát tình này của cậu dường như có khuynh hướng mãnh liệt hơn những kỳ trước rất nhiều.

Thôi, có còn hơn không.

Cậu đưa thuốc sang cho Thời Tự, cắn răng nói, “Tiêm giúp tôi, nhanh!”

Thời Tự hăng hái ngồi xổm xuống, thậm chí còn thân thiết đỡ eo của cậu, giúp cậu điều chỉnh tư thế ngồi, hắn đã có thể tiêm thuốc ức chế một cách nhuần nhuyễn.

Thời Tự vừa tiêm vừa mở miệng, “Sao đột nhiên lại tiến vào kỳ phát tình? Rõ ràng tôi nhớ mới nãy cậu ngồi làm bài, tôi đến xem cậu làm tới đâu rồi, chuyện sau đó nữa… Tôi không nhớ gì hết.”

Ống tiêm đâm vào tuyến thể, chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống tràn vào trong tuyến thể.

Hạ Tê Kình khẽ run, dưới tác dụng của thuốc, cơ thể dần ổn định lại, mặt cũng chậm rãi khôi phục chút huyết sắc, tựa như con cá mắc cạn với được một xô nước vậy.

“Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này.”. Cậu ném ống thuốc ức chế đã qua sử dụng sang một bên rồi bắt lấy tay của Thời Tự, “Chở tôi tới hiệu thuốc mua ức chế nồng độ cao, lập tức, ngay lập tức.”

Hạ Tê Kình biết công dụng của thuốc nồng độ thấp không duy trì được bao lâu, bây giờ, cách an toàn nhất là ra hiệu thuốc và tiêm ngay sau khi mua.

Thời Tự hình như cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn không nhiều lời nữa, trực tiếp bế cậu chạy xuống dưới lầu.

Hiệu thuốc gần đây không xa lắm, ước chừng mười lăm cây, thế nhưng khi ngồi vào trong xe, Hạ Tê Kình nhận ra rằng mình có thể đã đánh giá quá cao hiệu lực của ống chất lỏng màu vàng nhạt. Vừa đóng cửa lại, hơi nóng trong người lại bùng phát, từng chút một dâng lên lưng và cổ, bắt đầu rục rà rục rịch.

Thời Tự cuộn tất cả các cửa kính xe lên và đóng chặt chúng.

Tin tức tố của một Omega trẻ tuổi nếu phát tán trên đường phố đông đúc rất có thể sẽ dẫn tới bao động, đây vốn không phải là lời nói giỡn.

Hạ Tê Kình chếch choáng tựa lưng vào ghế, ý thức nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, cả người cứ như bị lửa đốt, khô nóng, gay go, đối với một Omega đang trong giai đoạn phát tình, mỗi một giây trôi qua lại dài như một năm sống trên đời. 

Dọc đường đi coi như cũng thuận lợi, xe cộ qua lại không nhiều lắm, ô tô nhanh chóng lao ra khỏi biệt thự.

Lái xe được một lúc, Thời Tự bèn nghiêng đầu liếc nhìn Hạ Tê Kình, giọng điệu tràn ngập ý tứ trấn an đầy tin cậy, “Thả lỏng nào, sắp đến rồi.”

Đáng tiếc là Hạ Tê Kình không nghe thấy và lẽ dĩ nhiên là cũng không có sức để trả lời.

Mắt thấy Hạ Tê Kình không lên tiếng, Thời Tự thoáng lo âu, hắn theo bản năng vươn tay ra chạm vào trán của cậu.

Vầng trán nhẵn nhụi nóng đến mức túa một lớp mồ hôi dày đặc.

Thời Tự dịu dàng vuốt ve vầng trán của Hạ Tê Kình, cố gắng hết sức làm cho cậu cảm thấy dễ chịu hơn, ngoài cách đó ra, hắn thật sự không biết phương thức nào khác có thể giúp cậu chàng vào lúc này.

“Gần đến rồi, gần đến.”. Thời Tự nhẹ nhàng nói, hắn phát hiện sự đụng chạm của mình chẳng có tác dụng thế nên muốn rút tay về.

Ngay khi hắn vừa thu tay thì Hạ Tê Kình bỗng dưng bắt lấy tay hắn.

Thời Tự sửng sốt.

Bởi vì đang lái xe nên hắn phải luôn quan sát phía trước, tận lực tăng tốc, chạy đua với thời gian, cho nên hắn chỉ có thể cảm giác được tay mình bị người nhẹ nhàng nắm, không phải cái loại cố ý nhẹ nhàng mà là do Hạ Tê Kình không đủ sức lực nên chỉ có thể nắm lấy tay hắn như thế.

Hắn không nhúc nhích, tùy ý để Hạ Tê Kình dẫn dắt tay mình lần mò ra phía sau, tiếp đó, cho thẳng vào trong cổ áo.

Thời Tự thoáng giật mình.

Hắn không quá rõ ràng Hạ Tê Kình muốn làm gì, hắn sợ nếu mình sờ soạng lung tung thì sẽ càng càng khiến cho tình huống tồi tệ hơn, thế nên hắn buộc phải im lặng quan sát diễn biến tiếp theo.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Hạ Tê Kình như đã dùng hết sức lực, cậu thả lỏng người, đầu hơi ngả ra sau.

Phần gáy của Hạ Tê Kình áp vào cổ tay Thời Tự, nương theo chiếc ghế, dán sát vào nhau, sau đó Hạ Tê Kình nghiêng đầu, như một chú mèo cọ hai má của mình lên trên cổ tay của hắn, nhờ động tác này mà bàn tay của hắn càng trượt sâu vào trong. Khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm vào tuyến thể, Hạ Tê Kình trong nháy mắt phát ra tiếng thở than đầy thỏa mãn.

Vẻ mặt Thời Tự dần trở nên suy tư.

Sau một lúc, hắn thả lỏng mặt mày, từ từ vươn ngón tay ra, dùng chúng vuốt ve tuyến thể của Hạ Tê Kình, cách này dường như có thể giúp cậu Omega trẻ tuổi đang trong kỳ phát tình cảm thấy thoải mái. Hạ Tê Kình rên khẽ một tiếng rồi cúi đầu dùng răng nanh cắn nhẹ vào cổ tay của hắn.

Thời Tự, “…”

May mắn là ba phút sau cả hai đã tới được hiệu thuốc.

Thời Tự mang theo thẻ căn cước và giấy khám bệnh của Hạ Tê Kình bước xuống xe, chạy vào bên trong.

Nếu tình huống mà cứ tiếp tục đi xuống, hai người đồng loạt tiến vào kỳ phát tình, mẫn cảm; tin tức tố hỗn loạn, như vậy thì thật sự xong đời.

Mà hiện tại, Hạ Tê Kình ở trong xe sau khi mất đi vật trấn an, cậu ngay lập tức cáu kỉnh túm lấy hộp khăn giấy trong xe rút ra xé, xé không được bèn dùng chân hung hăng đạp mấy đạp mới hết giận. Vì vậy, khi Thời Tự dẫn dược sĩ từ hiệu thuốc chạy ra, những gì hắn được chứng kiến chính làm một màn như vậy…

Hạ Tê Kình khóc đến mức sưng cả mắt, trong miệng nhai toàn giấy vụn, dưới chân là điện thoại, chìa khóa, chai nước, hộp giấy ăn. Nghe thấy động tĩnh, Hạ Tê Kình loạng choạng bò qua ghế, vội vã nhào tới. Thế nhưng khi ấy Thời Tự đang đứng nhích ra sau một chút, bởi vì phải để cho dược sĩ kiểm tra tình hình trước cho nên Hạ Tê Kình cũng tình cờ lao luôn vào trong vòng tay của vị dược sĩ.

Dược sĩ là một chàng thanh niên, anh ta mặc một chiếc áo blouse trắng chỉnh tề, trên người tản mác mùi soda tinh khôi, lạnh lẽo.

Hạ Tê Kình hít một hơi thật sâu, suýt chút nữa đã rơi lệ, “Thơm quá đi.”

Là một loại hương vị khiến cậu loáng thoáng cảm thấy quen thuộc, không phải mùi hương cụ thể nào cả mà là xúc cảm.

Lạnh như băng, đầy khắc chế, trong nháy mắt có thể khiến tin tức tố bình ổn trở lại.

Hạ Tê Kình đang tính hít thêm một ngụm nữa nhưng chưa kịp làm thì ôm ấp đã biến mất, thay vào đó là rơi vào một vòng tay chẳng có nhiệt độ, tuy rằng cho cảm giác an toàn nhưng lại nhạt nhẽo, vô vị.

Là một cái ôm không có hơi ấm vì bị gió đêm thổi qua, bấy nhiêu mùi vị đều theo gió lạnh tan đi hết.

“Hãy để tôi ôm cậu ấy.”. Hạ Tê Kình nghe được có người dùng giọng điệu khách sáo nhưng hờ hững để nói, “Sau khi anh xác nhận xong tình huống là có thể bán thuốc đúng không?”

Hạ Tê Kình phản kháng ngay tức khắc, “… Không muốn!”

“Gì chứ?” Người đang hỏi cậu, khẩu khí có chút phập phồng.

Hạ Tê Kình thút thít, “Không muốn, không muốn người này ôm.”

Chú thích:

(*) Nguyên văn 热潮 – Nhiệt triều tức là nóng lên một cách bộc phát, nóng cuồn cuộn không ngừng tăng cao.

(1) 150 RMB = 519.693,76 VNĐ

(2) 100 RMB = 346.462,51 VNĐ

❧Mẫu ống làm bằng chất liệu gỗ cách nhiệt:go