Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Chương 26: Lãnh cảm nhưng vẫn có dục vọng chiếm hữu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Sáng nay Thời Tự phát hiện ra, tính từ phần cổ trở lên thì dái tai chính là bộ phận mẫn cảm nhất trên người Hạ Tê Kình, lúc mới ngủ dậy ngoại trừ việc cơ thể tràn ra một ít tin tức tố nhàn nhạt cùng với nhiệt độ cơ thể cao hơn người thường đôi chút thì chỉ có dái tai là phiếm hồng trong khi làn da ở những chỗ khác lại rất trắng. Mỗi khi cảm xúc phập phồng, dái tai cũng sẽ là nơi tỏa nhiệt và ửng đỏ đầu tiên, như một tấm lụa Yên La (*) được tạo ra từ chất lỏng của quả anh đào vậy.

Khiến người ta rất muốn… Xoa một chút rồi nhìn thử xem liệu có thật là sẽ chảy ra thứ nước óng ánh màu đỏ nhạt đó không.

Thời Tự nghĩ như thế và cũng đã làm như thế, lẽ dĩ nhiên là Hạ Tê Kình giật mình né tránh ngay tức khắc sau đó còn mở to đôi con ngươi để mà ngó chừng hắn. Hắn thừa nhận bản thân không phải loại người đoan chính gì nhưng khi bị cậu chàng nhìn như thế lại làm cho hắn sinh ra cảm giác mình giống một tên du côn đùa giỡn con gái nhà lành vậy, thế nên hắn đành phải lên tiếng giải thích, “Có côn trùng đậu trên tai của cậu.”

Hạ Tê Kình rõ ràng không tin, “Sao tôi không có cảm giác gì?”

“Rất nhỏ, nhỏ đến mức cơ thể con người không nhận biết được.”. Thời Tự bổ sung thêm, “Là muỗi mực, thuộc phân ngành nhiều chân, bộ hai cánh, chỉ dài vài milimet thôi, mùa này nhiều lắm.”

Hạ Tê Kình bối rối, chính là cái loại bối rối của một cậu học sinh dốt nghe không hiểu bài giảng hoặc nhìn không hiểu nội dung được viết trên bảng ấy.

“Tên thường gọi là muỗi vằn.”. Thời Tự hiểu ý giải thích cặn kẽ hơn, “Khi tiết trời oi bức, chúng sẽ bay ra ngoài để hút máu. Lần sau, nhớ xịt một ít nước hoa (1)trước khi ra ngoài.”

Cái này thì Hạ Tê Kình nghe hiểu, cậu ngoan ngoãn gật đầu, gật xong rồi mới nhớ ra hai người bọn họ vốn đang cãi nhau, thế quái nào tự dưng lại biến thành cục diện một đối một, kẻ dạy người nghe, cậu loáng thoáng cảm thấy mình đây là bị người đùa bỡn.

Ngày hôm nay Hạ Tê Kình đã phải ăn quá nhiều quả đắng, hiện tại cậu không muốn tiếp tục lọt hố nữa, vậy nên mới vội vã nói “Tôi đi ăn cơm”, sau đó cắm đầu cắm cổ chạy về phía căn tin.

Mặc dù đã đi xa nhưng dái tai hãy còn phiếm hồng, chẳng biết là do thể chất vốn thế hay là do bị người xoa nên mới vậy, hay chỉ đơn giản là do bị muỗi chích mà thôi.

Hai mươi năm sống trên đời, hầu hết những người mà Hạ Tê Kình tiếp xúc đều là bạn đồng trang lứa với chỉ số thông minh tương tự nhau nên khi đối diện với những gã nam thần ưu tú của trường cậu luôn tỏ thái độ thờ ơ, không nhiệt tình mà cũng chẳng bài xích bởi vì cậu cho rằng chuyện của người ta không liên quan gì đến mình. Chính vì lẽ đó, cậu chưa từng tiếp xúc với người nào giống như Thời Tự cả. Lúc chưa thân cận cứ tưởng chỉ là một anh chàng đẹp trai học giỏi, cao lãnh chi hoa (2), rất khó tiếp cận; đến khi quen biết hơn một chút thì lại cho cảm giác không hề khó gần, ngược lại còn thân thiện là đằng khác; thân thuộc thêm xíu nữa thì sẽ phát hiện ra nam thần thanh cao, lạnh nhạt ấy bất thình lình lộ ra răng nanh, không còn là một đại thiếu gia nhã nhặn, ôn nhuận như ngọc nữa mà phải dùng âm hiểm giả dối, lòng dạ thâm sâu để hình dung. Chỉ cần bâng quơ nói mấy câu thôi cũng đủ để đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.

Mà Hạ Tê Kình thì lại lười biếng, tính tình cẩu thả, càng chẳng biết đong đếm thiệt hơn. Song, dựa vào trực giác của một Omega, cậu vẫn nhận ra được chỗ bất thường. Mỗi khi Thời Tự đến gần, khoảng cách dần được thu hẹp lại, mỗi một bước đi của cậu ta đều sẽ khiêu chiến giới hạn chịu đựng của cậu.

Người bình thường một khi xã giao sẽ đặt ra một khuôn khổ chung nhằm đảm bảo tính riêng tư và thoải mái cho chính họ. Ví dụ, bạn đồng nghiệp sẽ thuộc dạng quen biết sơ sơ; bạn bè thân hơn chút nữa thì có thể chia sẻ thức ăn, kề vai sát cánh; còn mà thân mật hơn thì sẽ giống như người nhà, có thể tâm sự những điều thầm kín nhất.

Nếu ban đầu khoảng cách xã giao mà cậu dành cho Thời Tự là hai mét trở lên thì trong vòng mấy ngày ngắn ngủi này, khoảng cách đó bỗng dưng rút ngắn xuống còn năm centimet. Đương nhiên, dựa theo những gì Thời Tự nói, cậu ta chẳng qua chỉ là “Thân thiện”, “Nể tình bạn học” nên mới giúp cậu “Đuổi muỗi” mà thôi. Cậu không thể tìm ra lời lẽ nào để phản bác nhưng chuyện cậu loáng thoáng nhận ra lãnh thổ của mình bị xâm phạm cũng là sự thật.

Đó rất có thể là bản năng của Alpha, mặc dù tin tức tố của Thời Tự quá nhạt, cứ như Beta chứ không còn là A nữa thế nhưng bản năng tấn công và chiếm hữu khắc sâu trong gene của A thì sẽ không bao giờ thay đổi. Hoặc cũng có thể là do tin tức tố đã bị lu mờ từ khi còn quá nhỏ cho nên cậu ta không phát hiện ra được ảnh hưởng thật sự của nó so với những A khác. Một ngày nào đó, một khi bị chi phối bởi tính chiếm hữu, cậu ta rất có thể sẽ trở nên điên cuồng và mất kiểm soát hơn những A khác rất nhiều.

Hạ Tê Kình miên man suy nghĩ, trong đầu hệt như một cuộn len bị rối nhưng mãi mà chẳng tìm được đầu nối của sợi len. Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng đau đầu, nghĩ đến mức ngay cả cơm sườn cốt lết rán (3) mà cũng ăn không vô. Sau đó lại nhớ tới việc Chu Dục Linh dặn cậu tối nay nhớ dẫn Thời Tự về nhà dùng bữa thì cậu lại càng muốn đập đầu vô tường luôn cho xong.

Trời ơi là trời, quả nhiên đời là bể khổ mà.

Cuối cùng, Hạ Tê Kình quyết định sẽ nói dối cho qua chuyện, buổi tối một mình trở về nhà ăn cơm cậu sẽ bảo với mẹ rằng… Hôm nay Thời Tự bận lắm, vừa mới khai giảng nên lớp trưởng bận tối mắt tối mũi, lý do hợp tình hợp lí, không chê vào đâu được.

Hạ Tê Kình chỉ có hai tiết vào buổi chiều, sáu giờ tan học, cậu gửi cho Thời Tự một cái tin trước, nói là mình có việc phải ghé qua nhà, tối nay sẽ không quay về biệt thự. Thời Tự vẫn không phản hồi tin tức của cậu khiến cho cậu cảm thấy có hơi kỳ quái, bởi vì Thời Tự vẫn luôn là một người lịch sự chu đáo, chỉ cần nhận được tin nhắn thì trong vòng năm phút đồng hồ nhất định sẽ trả lời lại. Song, cậu cũng không quá đặt nặng vấn đề này, chắc là Thời Tự đang bận chuyện gì thôi, thế nên cậu bèn gác chuyện này sang một bên.

Hạ Tê Kình vui vẻ bắt xe bus về nhà.

Nhà họ Hạ ngụ tại một khu dân cư được xây dựng vào những năm 1990 ở vùng Thành Đông cũ, bức tường bên ngoài đã bong tróc gần hết để lộ ra lớp xi măng xám xịt. Lòng đường ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng sẽ có vài người phụ nữ đổ nước thải chứa lẫn bọt xà phồng xuống rãnh mương trước cửa. 

Hạ Tê Kình ngồi trước cổng khu mua một cái bánh rán hành (4), vừa đi vừa ăn trong nỗi niềm sung sướng, ngõ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ khó đi nhưng đối với một cậu bé từ nhỏ đã lớn lên ở đây mà nói thì lại như ngựa quen đường cũ. 

Dáng vẻ của Hạ Tê Kình trắng trẻo, tính tình lại ngoan ngoãn, khéo ăn khéo nói nên luôn là đứa nhỏ được ưu ái nhất trong con phố này, thuở bé khi mà bố Hạ và mẹ Hạ quá bận bịu với công việc, có đôi khi họ không thể trở về nhà ngay được thế là cậu đành phải dắt Hạ Chi Tang chạy sang nhà hàng xóm ăn ké bữa cơm, thậm chí còn được cho cả kẹo dừa và vài trái quýt mang về. 

Hạ Chi Tang hay ngượng ngùng, hễ cứ ra ngoài là lại im thin thít, mặt lúc nào cũng lạnh tanh khiến cho người lớn vô cùng bối rối, những lúc như thế Hạ Tê Kình luôn là người đứng ra mỉm cười giải thích với các cô các chú rằng “Không phải em gái cháu không vui đâu ạ, con bé… Dạo gần đây trường mẫu giáo đang diễn tập vở kịch 《Cô Bé Bán Diêm》, cô chú biết đấy, trong cái vở kịch cổ tích nổi tiếng đó, con bé diễn vai cây cột, nơi mà cô bé bán diêm dựa vào ấy ạ”.

Hạ Tê Kình nhớ tới việc này, cười đến nỗi phun luôn cả miếng bánh rán hành đang nhai ra đầy đất, cậu nhét phần cuối cùng vào trong miệng, gõ cửa vài lần rồi mới chợt nhớ ra mình có cầm theo chìa khóa, chìa khóa chưa kịp lấy mà cửa thì đã mở.

Thời Tự đứng ở nơi đó, dịu dàng nhìn cậu, hắn nói, “Về rồi đấy à?”

Chú thích:

(*) Nguyên văn 软烟罗 – Lụa Yên La là một loại lụa vô cùng mỏng dùng để làm rèm cửa sổ hoặc mùng treo giường được nhắc đến và cũng được xem là một trong những biểu tượng tiêu biểu của Hồng Lâu Mộng. Lụa Yên La chỉ có 4 dạng màu sắc: Một là màu bầu trời sau cơn mưa, hai là màu đặc trưng của mùa thu, ba là màu xanh của lá thông, bốn là nhũ đỏ ánh bạc. (Theo baidu)

(1) Nguyên văn 花露水  – Nước hoa (Tiếng Anh là Florida water), nhưng nó không phải là loại nước hoa như chúng ta thường dùng bây giờ mà là hỗn hợp nước thường (hoặc cồn) được pha trộn với các loài hoa. Thường Florida Water trong Santeria, Hoodoo, hoặc các loại ma thuật Tây Ban Nha khác được dùng để thanh tẩy, thánh hóa, ban phước, xua đuổi và thậm chí là được dùng để làm lễ vật cho linh hồn. Tùy vào công dụng của loại hoa mà bạn sử dụng. (Nguồn: Ezekiel’s Birds-Coven Eternal Viper) Tóm váy lại là ngày nay dùng để xịt cho thơm vừa để đuổi côn trùng luôn một thể.

(2) Nguyên văn  高岭之花 – “Cao lãnh chi hoa” được dùng như một phép ẩn dụ cho những thứ chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm vào, tức là những thứ chỉ có thể khao khát nhưng lại nằm ngoài tầm với của bản thân. (Theo baidu)

(3) Nguyên văn 连猪排饭 – Cơm sườn cốt lết rán (Tiếng Nhật: Katsudon), là một món ăn Nhật Bản nổi tiếng, một bát cơm với miếng cốt lết thịt heo chiên xù, trứng, rau củ, và phụ gia ở trên. (Theo wiki)

(4) Nguyên văn 葱油饼 – Bánh rán hành là một món ăn nhẹ đặc sắc ở vùng phía Bắc, thuộc ẩm thực Phúc Kiến hoặc Sơn Đông. Thành phần chính gồm bột mì và hành lá, có vị thơm và mặn.

⚑Chuyên mục hình ảnh:

❋Bốn màu của lụa Yên La

✷Màu bầu trời sau mưa:0107

✷Màu đặc trưng của mùa thu:thu

✷Màu xanh của lá thông:tải xuống 1

✷Nhũ đỏ ánh bạc:hoa-sap-nhu-50-bong-3

❋Cơm sườn cốc lết rán:yuan_3529bb212f683ba76a6a27c4fa264b7c

❋Bánh rán hành:hanh