EDITOR: LAM
Ô tô chạy trên đường chưa được bao lâu thì Mễ Yên xuống xe, trước khi đi còn cười tủm tỉm đứng ở ven đường vẫy tay chào bọn họ.
Hạ Tê Kình làm bộ ta đây bình tĩnh, hờ hững phất tay chào Mễ Yên, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại, giả vờ nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.
Thời Tự cũng không vạch trần một màn mánh khóe “Cung đấu” kia của cậu mà chỉ đơn giản là lái xe trong im lặng, thế nhưng mỗi khi tình cờ liếc thoáng qua kính chiếu hậu cậu vẫn có thể thấy được nụ cười lúc ẩn lúc hiện trên môi cậu ta, cậu đành phải mắt nhắm mắt mở coi như mình cái gì cũng chưa từng thấy.
Chỉ cần tui vờ như không biết thì mọi chuyện sẽ trở về như lúc ban đầu.
Mười mấy phút sau, ô tô chậm rãi rẽ vào một khu đô thị cao cấp.
Bởi vì thời gian quá gấp, hai người sau khi xuống xe thì nhanh chóng chạy vào biệt thự.
Hạ Tê Kình ngồi ở trong phòng khách, còn chưa kịp thở lấy hơi mà ông ngoại đã gọi video tới, cậu ngay lập tức thể hiện bản lĩnh kinh doanh mười hai điểm (*) của mình.
Thời Tự bật chức năng máy chiếu trên điện thoại kết nối với máy tính xách tay sau đó chiếu màn hình lên trên bức tường trắng của phòng khách, đồng thời bình tĩnh đặt hai chiếc cốc uống nước trên mặt bàn cà phê, một đen một trắng, thoạt nhìn trông rất giống đồ dùng của một cặp tình nhân.
Hạ Tê Kình đang muốn cảm thán Thời đại thiếu gia quả nhiên tinh ý thận trọng, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi video đã được kết nối, cậu đành phải vội vàng nói, “Ông ngoại.”
Ông ngoại gật đầu hỏi, “Sao trán lại toàn mồ hôi thế kia? Con vừa mới về đấy à?”
Ngày hôm nay ông ngoại trông có vẻ khỏe hơn, ông ngồi uống trà trên xe lăn, bối cảnh của cuộc video được thực hiện trong một cái chòi nghỉ mát ở hoa viên trong lành, yên tĩnh, mặt trời vẫn chưa khuất núi, cỏ xanh biêng biếc nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió hiu hiu.
Hạ Tê Kình trả lời một cách thận trọng, “Lúc con về thì có hơi tắc đường ạ… Trước đó con có chơi bóng rổ ở sân vận động một lúc.”
Mấy chuyện nói dối như thế này thật ra cần phải được trang bị kha khá kỹ năng. Nếu mi muốn trình nói dối đạt tới cảnh giới cao nhất thì phải biến lời nói thành nửa thật nửa giả, đem chi tiết lấp vào lỗ hổng nhưng lại không được quá cặn kẽ, cặn kẽ quá sẽ khiến tính chân thật trong lời nói trở nên giả tạo.
Hạ Tê Kình rút kinh nghiệm từ đợt trước, cậu biết ông cụ là người có ánh mắt tinh tường cho nên khi nói chuyện với ông cậu vẫn luôn ôm theo một trăm hai mươi ngàn điểm cảnh giác, chỉ sợ sơ hở một phát là bị lọt hố ngay.
Lúc này đây, ông cụ dường như đã biến trở lại thành một ông lão nhà bên hiền lành hòa nhã, “Chơi bóng rổ rất tốt, Đảo Nhỏ cũng yêu thích môn này, tuổi còn trẻ thì nên siêng năng vận động một chút mới phải, đừng để đến tầm tuổi của ông, nghĩ muốn động cũng không động nổi.”
Hạ Tê Kình vô cùng ngoan ngoãn đáp lời, “Bao giờ ông ngoại hết bệnh con sẽ chơi cùng với ông.”
Ông ngoại mỉm cười, mắt thấy Thời Tự vẫn đứng thì bắt chuyện bảo hắn ngồi xuống sau đó tùy ý hỏi han một vài chuyện liên quan đến việc nhập học, ông nhấn mạnh trọng điểm vào môn Luật trong khóa học chuyên ngành thứ hai (1) sẽ được diễn ra vào năm học mới.
Thời Tự không mang theo tâm trạng khẩn trương như Hạ Tê Kình, hắn nói năng vô cùng gọn ghẽ. Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân được giáo dục một cách nghiêm khắc từ khi còn rất nhỏ cho nên lúc Thời Tự ngồi sống lưng vẫn cứ thẳng tắp, mười ngón tay đặt ở trước đùi, giọng điệu vững vàng bình tĩnh.
Hạ Tê Kình vội vã đè lại cặp giò đang muốn nhấc lên bắt chéo kia của mình, cậu cố gắng ngồi một cách nghiêm chỉnh, hai tay khoanh trước ngực, hệt như học sinh tiểu học, muốn bao nhiêu ngu si thì có bấy nhiêu ngu si. Ông ngoại và Thời Tự bàn luận về các loại hình thức pháp luật này nọ, lọt vào lỗ tai cậu nghe chẳng khác nào sách của nhà trời (1), cậu thở dài cảm thán quả nhiên trên đời này không ai giống ai, trong khi cậu phải cố gắng lắm mới có thể lết qua được kỳ thi chuyên môn thì Thời Tự lại có đủ năng lực để học tiếp chuyên ngành thứ hai.
Vất vả lắm mới đợi được đến lúc hai người kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Tệ Kình đang chuẩn bị cười giả lả nói lời tạm biệt với ông ngoại thì ông ngoại đột nhiên ngả người ra sau, nhấp một ngụm trà, thở dài nói, “Thật đáng tiếc…” Giọng điệu chất chứa vô vàn tang thương.
Điều này rất hiếm gặp, mặc dù bị bệnh tật tra tấn nhưng ông ngoại vẫn luôn biểu lộ một tinh thần mạnh mẽ, chưa bao giờ ông để người khác thấy sự yếu đuối của bản thân.
Tiếng thở dài này như là một điềm báo chẳng lành cho việc dầu hết đèn tắt (3), khiến cả Hạ Tê Kình lẫn Thời Tự đồng thời thảng thốt.
Thời Tự nhanh chóng phản ứng lại, “Hay là để con gọi y tá tới?”
Ông ngoại lắc đầu, “Thân thể ông ra sao thì chỉ có mình ông mới biết, hiện tại chưa chết được đâu. Chẳng qua ông có hơi lo lắng…”
Thời Tự, “Ông nói đi ạ.”
Ông ngoại, “Cái bộ xương già này của ông có xuống lỗ lúc nào cũng không còn quan trọng nữa. Bây giờ con đã kết hôn rồi, theo lí, ông nên yên tâm mới phải thế nhưng không hiểu tại sao trong lòng ông luôn có một khoảng trống không thể thốt thành lời.”
Thời Tự như là đã nhận ra điều gì, lặng thinh không nói.
Hạ Tê Kình thì lại không hiểu, “Là có tâm nguyện chưa hoàn thành hay sao ạ?”
Ông ngoại không nhìn cậu mà là ngó lên trời, “Có nói với con cũng vô dụng thôi.”
Hạ Tê Kình muốn lấy lòng ông ngoại nên mới sốt sắng hỏi, “Sao lại như thế được ạ, hiện tại con đã là người nhà họ Thời, nếu Thời Tự xảy ra chuyện thì con nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu ấy.”
Ông ngoại nghiêng đầu liếc xéo cậu một cái, “Có thật không?”
Hạ Tê Kình, “Dạ thật.”
“Con quan tâm Đảo Nhỏ đến thế cơ à?”
Hạ Tê Kình cười ngây ngô, “Tụi con là người yêu mà.”
Ông ngoại hài lòng nhấp thêm một ngụm trà rồi mới khoan thai lên tiếng, “Ông ước là, giá như ông được nhìn thấy chắt trai, chắt gái của mình chào đời trước khi nhắm mắt xuôi tay thì hay biết mấy.”
Hạ Tê Kình, “…?”
Ông ngoại dời tầm mắt về lại trên người cậu, ôn hòa nói, “Con có thể giúp ông ngoại chứ hả?”
Hạ Tê Kình, “Con…”
Thời Tự nháy mắt với cô y tá nhỏ đứng ở phía sau ông ngoại, nữ y tá vội vàng tiến lên đón ông cụ, cho ông uống thuốc rồi đưa ông trở về phòng.
Cuộc gọi video đến đây mới chấm dứt.
Hạ Tê Kình dùng vẻ mặt quái lạ để dòm Thời Tự, “Cậu đã đoán ra tâm nguyện của ông ngoại từ trước rồi?”
Thời Tự cầm chiếc cốc màu đen lên hớp một ngụm, “Xác suất 50%.”
Hạ Tê Kình, “Là sao?”
Thời Tự, “Có thể ngay từ đầu ông ngoại không hề suy nghĩ theo hướng đó nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tự động dâng tới cửa của cậu, ông lại nảy sinh tính toán. Chuyện kiếm lời mà không lỗ vốn như vậy ai mà không muốn.”
Hạ Tê Kình nổi quạu, “Cái gì gọi là tôi tự mình dâng tới cửa?” Nói cứ như thể cậu thấy tiền sáng mắt ấy.
Thời Tự, “Cậu thật sự không biết?”
Hạ Tê Kình nín thinh, cảnh giác nhìn Thời Tự.
Thời Tự thở dài, “Tự bản thân cậu không cảm nhận được? Hôm nay lúc ở trong xe, cả mới ban nãy nữa, bộ dạng của cậu cực kỳ, cực kỳ giống như mời gọi người khác mau tới chiếm lấy cậu đi.”
Hạ Tê Kình á khẩu nói không nên lời.
Chuyện trên xe coi như là do cậu suy nghĩ nhiều nhưng chuyện vừa rồi là do ông ngoại đề cập trước mà? Rồi cái gì gọi là chiếm lấy cậu đi, rõ ràng cậu như này là vì muốn hoàn thành nghĩa vụ ghi trong hợp đồng còn gì?
Thời Tự, “Lần sau nếu không muốn phải chịu thiệt thòi thì hãy nhớ dè dặt hơn, chớ nên chủ động phát biểu và cũng đừng quan tâm thái quá đến chuyện của đối phương. Bằng không, sẽ khiến đối phương hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì cơ?”
“Hiểu lầm cậu xác thực, muốn sinh con cho tôi.”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 十二分的营业精神 – Bản lĩnh kinh doanh mười hai điểm hay Phát huy tinh thần mười hai điểm (打起十二分精神) là một thuật ngữ mạng sử dụng phép tu từ cường điệu nhằm nhấn mạnh sự hăng hái, nhiệt huyết của đối tượng được nhắc đến.
(1) Nguyên văn 第二专 – Chuyên ngành thứ hai là một thuật ngữ dùng để chỉ chuyên ngành thứ hai mà sinh viên có thể chọn học ngoài chuyên ngành chính của mình ở một số trường đại học. Sự khác biệt giữa chuyên ngành thứ hai so với chuyên ngành phụ chính là chuyên ngành thứ hai phải hoàn thành nhiều môn học hơn chuyên ngành phụ, đồng thời phải viết luận văn tốt nghiệp trong khi chuyên ngành phụ thì không cần. Các trường khác nhau và các chuyên ngành khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau đối với chuyên ngành thứ hai. Một số trường quy định sinh viên chỉ được chọn chuyên ngành thứ hai trong chính ngôi trường của mình (ví dụ: Trường Quản lý Đại học Công nghệ và Kinh doanh Trùng Khánh), trong khi một số trường khác lại không có quy định này (ví dụ, Đại học Trùng Khánh), sinh viên có thể tự do lựa chọn học chuyên ngành thứ hai từ bảng danh sách chuyên ngành mà các trường khác cung cấp. (Theo baidu)
(2) Nguyên văn 天书 – Sách của nhà trời phiên âm Hán Việt là thiên thư, ý chỉ sách do thần tiên trên trời viết ra quá uyên bác, cao thâm, người phàm không cách nào hiểu được.
(3) Nguyên văn 油尽灯枯 – Dầu hết đèn tắt là một thành ngữ Trung Hoa, dùng phép ẩn dụ ví von người ở lứa tuổi gần đất xa trời, sức khỏe kiệt quệ.