Cá Voi Cô Đơn

Chương 88: Ngoại truyện 7: Văn Tinh và Duyệt Nhĩ (1)




Phòng khám bệnh, trên chiếc bàn thấp nhỏ là các khối xếp gỗ, cậu bé Cao Văn Tinh đang chơi cực kỳ tập trung, lâu lâu lại cầm một khối gỗ bằng bàn tay bé xíu của mình đưa cho mẹ xem, Lạc Hiểu Mai chơi với nhóc, vẻ mặt hơi lo lắng.

Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi trên ghế cách đó không xa, nhìn Cao Nguyên nói chuyện với một nữ bác sĩ trung niên.

Cao Văn Tinh mới vừa tròn mười lăm tháng, đã trải qua cấy ghép ốc tai điện tử hai tai trong một tháng, nhóc đã hồi phục tốt sau ca phẫu thuật, hôm nay là ngày khởi động máy điều chỉnh thử.

Cao Nguyên ngồi trên xe lăn, sau khi trò chuyện với bác sĩ một lúc, lăn xe đến bên cạnh Lạc Hiểu Mai, dùng thủ ngữ nói: 【 Hiểu Mai, có thể bắt đầu rồi. 】

Lạc Hiểu Mai đi sang một bên, nhà thính lực ngồi xuống bên cạnh Cao Văn Tinh.

Tinh Tinh phát hiện mẹ đi nơi khác, ngẩng đầu gọi "ê a" vài tiếng, Lạc Hiểu Mai dùng thủ ngữ nói với nhóc: 【 Tinh Tinh ngoan, ngoan nhé. 】

Cao Văn Tinh có thể hiểu thủ ngữ đơn giản của mẹ, lại nhìn sang ba, nhoẻn miệng cười khoe sáu chiếc răng sữa nhỏ.

Cậu là bé con xinh đẹp, nhưng lúc này bị cạo trọc đầu đang mang ốc tai điện tử bên ngoài vành tai, là hai thiết bị màu đen tròn, khoanh tròn lớn hơn đồng xu một chút.

Phần đầu thiết bị đã cấy ghép ốc tai điện tử giữa hộp sọ và da đầu, tai nghe được gắn vào cơ thể bằng nam châm, có thể tháo ra bất cứ lúc nào. Kết nối với phần đầu là dây đeo với một bộ xử lý ngôn ngữ nhỏ hình hộp được kẹp trên vai nhỏ của nhóc.

Nguyên lý hoạt động của ốc tai điện tử là micro trong phần đầu thu âm thanh ở môi trường bên ngoài và truyền đến bộ xử lý ngôn ngữ. Bộ xử lý chuyển đổi âm thanh thành tín hiệu kỹ thuật số theo chương trình, đồng thời kích thích trực tiếp dây thần kinh thính giác thông qua hệ thống điện cực được cấy vào cơ thể người bệnh, từ đó phục hồi, cải thiện và xây dựng lại chức năng nghe của người khiếm thính.

Tinh Tinh còn nhỏ, Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai vẫn chưa cho nhóc đeo bộ thiết bị xử lý sau tai, nó phải luôn mang trên lỗ tai, điều này quá nặng đối với một đứa trẻ mới một tuổi. Nhưng thiết bị dính sát vào người, Tinh Tinh đều muốn tháo ra, bao gồm cả hai đầu thiết bị trên đầu, mỗi lần sờ đến cũng táy máy.

Cao Nguyên cùng Lạc Hiểu Mai đã phải mất rất nhiều công sức để con trai họ thích nghi với bộ máy bên ngoài cơ thể này, tuy rằng chưa mở máy, bác sĩ cũng dặn dò phải cho nhóc mang mỗi ngày, muốn cho nhóc quen với sự tồn tại của mấy thứ này.

Ở giai đoạn hiện tại, bộ máy ốc tai điện tử bên ngoài đã được cải tiến nhỏ hơn và nhẹ hơn, cuộc sống của Tinh Tinh không thể tách rời hai bộ xử lý âm thanh và tai nghe này.

Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ cũng đi qua, hai người được Cao Nguyên gọi qua.

Cao Nguyên không biết bọn họ đã tham khảo ​​về IVF, vẫn luôn lo lắng thái độ của Lạc Tĩnh Ngữ đối với "Con cái", cảm thấy rằng đây cũng là vấn đề mà cậu em vợ cùng Chiêm Hỉ phải đối mặt trong tương lai, anh chỉ muốn cho Lạc Tĩnh Ngữ cùng chứng kiến thời khắc Tinh Tinh nghe được âm thanh, muốn cho anh thêm sự tin tưởng, cho anh biết, bệnh điếc bẩm sinh không còn là vấn đề nan giải của y học nữa.

Nhà thính học đã giải thích với Cao Nguyên, trong chương trình do ông thiết lập, âm thanh sẽ rất nhỏ ngay sau khi bật nguồn, nên cho Tinh Tinh quen với âm lượng như vậy nửa tháng rồi tiếp tục điều chỉnh thử. Sau đó, nó sẽ được điều chỉnh nửa tháng một lần, để trẻ em bước vào thế giới âm thanh từ thế giới im lặng chậm rãi, để nhóc cảm nhận nguồn âm thanh, âm lượng, sự khác biệt giữa âm thanh của thế giới thực và lời nói của con người, các nghĩa trong các từ khác nhau trong lời nói...

Đây là một quá trình lâu dài và gian khổ, sau khi Tinh Tinh thích nghi với thế giới âm thanh, cậu bé cần phải thực hiện quá trình luyện nghe và luyện ngôn ngữ lâu dài, với mục tiêu là để cậu bé vào học mẫu giáo bình thường sau ba tuổi, rồi sau đó sẽ đi học tại trường tiểu học bình thường, hòa nhập với những đứa bé bình thường.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chuyên gia thính học đã chuẩn bị bật máy.

Phòng khám bệnh im lặng như tờ, tất cả mọi người nín thở tập trung chờ đợi.

Lạc Tĩnh Ngữ tựa hồ còn lo lắng hơn cả Cao Nguyên, Chiêm Hỉ nắm chặt tay anh, có thể cảm nhận được móng tay anh đang cắm sâu vào lòng bàn tay cô.

Bọn họ nhìn Nhà thính học cùng Tinh Tinh không chớp mắt, Nhà thính đã quen trường hợp như vậy từ lâu, nhẹ nhàng giúp Tinh Tinh mở máy.

Ông nhìn lên màn hình máy tính, những người khác đều nhìn Tinh Tinh.

Thật là kỳ diệu, dường như trong tích tắc, Tinh Tinh đang chơi xếp gỗ bỗng hơi giật mình, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn xung quanh một cách vô hồn, sau đó méo miệng khóc "Oa oa" lên.

Sau hai tiếng khóc, cậu bé lại dừng lại, chớp chớp đôi mắt, nhìn về phía Lạc Hiểu Mai đầy đáng thương, vươn bàn tay nhỏ hướng về bên mẹ, khóc càng lớn tiếng.

Nhà thính học bảo Lạc Hiểu Mai qua ôm con để trấn an một chút. Chờ Lạc Hiểu Mai ôm lấy Tinh Tinh, Nhà thính học bắt đầu gõ bàn nhịp nhàng, Tinh Tinh có vẻ sợ hãi, thu mình trong lòng mẹ khóc không ra hơi, lắc đầu liên tục, tựa như đang tìm gì đó.

Nhà thính học lại vỗ tay, hặt một vật tạo ra âm thanh và quay xung quanh Tinh Tinh để tạo ra âm thanh từ những nơi khác nhau, đôi khi nhóc có thể nhìn thấy nhưng đôi khi thì không.

Khi ông làm những việc này, Tinh Tinh đã phản ứng lại, khóc lóc thảm thiết, sau vài lần dường như đã tìm ra thứ gì đó, cậu bé đưa tay lên nắm lấy đầu thiết bị muốn vứt chúng đi. Lạc Hiểu Mai nắm lấy tay nhóc đang ngọ nguậy, nước mắt chảy dài.

Nhà thính học không dừng lại, âm thanh to một lúc rồi nhỏ lại, sau đó vào máy tính điều chỉnh thử một chút. Sau khi "Tra tấn" Tinh Tinh một hồi lâu, Nhà thính học bảo mọi người an tĩnh, không tiếp tục dùng vật tạo ra tiếng, Tinh Tinh như cảm nhận được điều gì đó, nét mặt dần chuyển từ hoảng sợ sang bình tĩnh, trốn trong vòng tay mẹ khóc nức nở.

Sau khi im lặng một lúc, Nhà thính học lại bắt đầu phát ra âm thanh, Tinh Tinh ngay lập tức bắt đầu đợt khóc thứ hai.

Nữ bác sĩ bên cạnh Cao Nguyên cười nói: "Có vẻ như hiệu quả khá tốt. Trẻ sợ hãi và khóc là chuyện bình thường. Mỗi đứa bé có phản ứng đầu tiên sau khi bật thiết bị khác nhau. Đối với một đứa trẻ nhỏ như vậy, phản ứng này cho thấy......"

Cao Nguyên ngẩng đầu nhìn bà, mắt đã ngấn lệ, và run rẩy nói, "Có nghĩa là...... Bé đã nghe thấy được, đúng không?"

"Đúng vậy." Bác sĩ cười hiền từ, "Bé nghe thấy được."

Lạc Hiểu Mai khóc, Chiêm Hỉ cũng khóc, quay đầu nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, đôi mắt anh cũng phiếm hồng, móng tay phải cắm vào lòng bàn tay cô thật đau.

Anh vẫn luôn nhìn Tinh Tinh, cháu trai nhỏ khóc đến đau thương như vậy, không biết rằng tất cả những người lớn có mặt đều đang mừng như điên.

Cao Văn Tinh nghe thấy được, phẫu thuật thành công, ốc tai điện tử bắt đầu khả thi, với sự trợ giúp của y học và công nghệ hiện đại, một đứa trẻ bị điếc bẩm sinh có thể nghe được âm thanh.

Đây chỉ là sự khởi đầu, sau khi kết thúc khởi động máy điều chỉnh thử, bác sĩ cùng Nhà thính học dặn dò Cao Nguyên rất nhiều chuyện, như việc phải bảo quan ốc tai điện tử bên ngoài cơ thể thường ngày thế nào, còn phải làm sao để huấn luyện thính lực cho Tinh Tinh.

"Ở giai đoạn này, đừng vội dạy nói." Nữ bác sĩ dặn dò Cao Nguyên, "Đứa trẻ còn nhỏ, đứa nhỏ ở độ tuổi này sẽ không nói được gì. Điều quan trọng là để bé học cách lắng nghe, mọi người có thể nói chuyện thật nhiều với bé, cho bé nghe vài âm thanh nhẹ nhàng, cho bé nhận biết tên vài vật dụng, còn cả tên của người thân, ba mẹ, ông bà. Nhất định phải để bé quen mang thiết bị bên ngoài cơ thể, chậm rãi thích ứng với việc đeo cả ngày. Điều quan trọng là phải có người nhà bên cạnh, đừng lo lắng, hãy cho con một thời gian để bé có thể học nói."

Cao Nguyên hỏi: "Vậy khi nào thích hợp để bắt đầu dạy nói chuyện?"

Bác sĩ trả lời: "Theo kinh nghiệm của chúng tôi thì khoảng nửa năm, từ tám tháng đến hơn một năm cũng đều được. Nhưng hãy cho trẻ nghe âm thanh trong nửa năm trước, bé sẽ bước vào giai đoạn nhạy cảm về ngôn ngữ, thích ứng với giọng nói và học hỏi rất nhanh. Anh là người bình thường, tương đối lợi hơn những gia đình có vợ chồng đều câm điếc, cho nên, chắc chắc anh sẽ càng cố gắng hơn vợ mới được."

Cao Nguyên vui đến phát khóc, lau nước mắt: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc con, nói chuyện thật nhiều với bé."

Rời khỏi bệnh viện, mọi người lên xe, Cao Văn Tinh khóc mệt đang ngủ trong lòng mẹ.

Lần này đi xe của Chiêm Hỉ, do Cao Nguyên sợ mình quá kích động không ổn để lái xe, anh cùng Lạc Hiểu Mai ôm con ngồi vào ghế sau, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi ghế phụ lái.

Sau khi Chiêm Hỉ khởi động xe, Cao Văn Tinh lập tức tỉnh lại, khóc oa oa không ngừng.

Bé con tội nghiệp hoàn toàn không biết thể hiện sự sợ hãi của mình, có lé do tiếng động cơ của xe khiến bé sợ hãi, cũng do tiếng khóc của chính bé. Cậu bé cứ khóc một lúc rồi dừng một lúc, rưng rưng nhìn xung quanh, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Người lớn không thể đồng cảm được với bé, không đoán được tình trạng của Tinh Tinh hiện tại. Chiêm Hỉ lên mạng nghe thử âm thanh gọi là mô phỏng theo ốc tai điện tử, nó giống như âm thanh điện tử, có rất nhiều tạp âm, dù là tiếng nói hay âm thanh môi trường, đều bị bóp méo và rè rè, suy nghĩ một chút lại cảm thấy thực sự không khách quan.

Cô là người bình thường, có ai biết được người khiếm thính nghe được âm thanh gì chứ? Bọn họ không thể chứng minh, huống hồ Tinh Tinh mới một tuổi, không hiểu gì cả, lúc này có lẽ cũng chỉ còn lại sợ hãi.

Trong tiếng khóc không ngừng của Tinh Tinh, Chiêm Hỉ đưa cả gia đình Cao Nguyên về nhà. Sau khi trên xe chỉ còn cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ, cô quay đầu hỏi anh: "Chúng ta đến phòng trà hay về nhà?"

Lạc Tĩnh Ngữ trả lời: 【 Về nhà. 】

Chiêm Hỉ lái xe trở về Thanh Tước Giai Uyển, dọc đường đi, cô không nói chuyện với Lạc Tĩnh Ngữ, khi cô lái xe anh sẽ không quấy rầy.

Khi xe dừng trong gara, Lạc Tĩnh Ngữ từ dưới hầm xe vào thang máy, rồi đến 1504, anh không vực dậy được tinh thần. Chiêm Hỉ đoán được suy nghĩ của anh, đóng cửa lại, cô xoay người ôm lấy anh.

Hai má cô áp sát vào vai anh, bàn tay khẽ vuốt lưng anh từng một chút một. Thoáng chốc, thân thể của Lạc Tĩnh Ngữ run rẩy, Chiêm Hỉ hít mũi, cố gắng kìm nước mắt, nghe thấy tiếng khóc của anh, quả nhiên nó đã bị đè nén trong cổ họng, anh dần dần không tự chủ được nữa, cuối cùng khóc thành tiếng tựa như một đứa trẻ.

Chiêm Hỉ biết, Tiểu Ngư đang hạnh phúc vì Tinh Tinh, bên cạnh đó còn có hâm mộ.

Anh không có cơ hội làm phẫu thuật như thế.

28 năm, 28 năm rồi! Anh sống trong không thế giới tiếng động 28 năm, vốn dĩ có cơ hội có thể nghe thấy, nhưng anh đã bỏ lỡ.

Không thể trách cha mẹ, bọn họ cũng không có cách khác, thời đại đó gia đình bình thường dù có đập nồi bán sắt cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Sau đó anh có tiền nhưng lại sớm qua tuổi cấy ghép, đời này chính là thế, chẳng còn cách nào khác.

Lạc Tĩnh Ngữ ôm Chiêm Hỉ thật chặt, tùy tiện để nước mắt chảy xuống.

Anh biết Hoan Hoan hiểu anh, sẽ không chê cười anh, vì vậy hãy để anh khóc một lúc đi.

Anh thật sự rất hâm mộ Tinh Tinh, cậu bé mới tí tuổi đã có thể nghe thấy âm thanh, đó là mong muốn ấp ủ từ lâu của Lạc Tĩnh Ngữ nhiều năm qua, cũng là ảo tưởng mà anh không thể thực hiện được trong cuộc đời này.

Âm thanh là gì?

"Rả rích" khi trời mưa, "meo meo" khi mèo con kêu, "Ầm ầm"khi sét đánh, "Xào xạc" khi gió thổi qua lá cây...

Thế giới này tràn ngập âm thanh đếm không xuể, có thể phát ra giai điệu, mọi người có thể hát những bài hát hay, những con vật nhỏ có thể kêu...... Mọi người đều có thể nói, mỗi một quốc gia đều có ngôn ngữ khác nhau, còn sáng tạo ra rất nhiều từ tượng thanh.

Tất cả những thứ này, Lạc Tĩnh Ngữ đều không hiểu, chưa từng cảm nhận được, mù viết mù đọc.

Anh vĩnh viễn sẽ không quên ngày mình đến tư vấn ốc tai điện tử đó, cầm trên tay chiếc thẻ ngân hàng có số dư hàng chục vạn tràn đầy chờ mong, nếu tiền không đủ anh sẽ mượn chị một ít.

Khi đó, xung quanh anh là những cặp vợ chồng trẻ có con nhỏ, vài người lớn tuổi, họ đều đeo máy trợ thính vào tai. Một cô gái hơn anh vài tuổi trò chuyện với anh bằng thủ ngữ, biết được anh không nghe một chút gì, cũng chưa từng đeo máy trợ thính, đã nói có lẽ anh không thể cấy ghép được.

Lúc ấy Lạc Tĩnh Ngữ mới hai mươi tuổi, không phục mà cãi cọ với cô, nói trẻ nhỏ đều có thể lắp, vì sao anh không được chứ? Anh sẽ cố gắng học tập nói chuyện! Anh còn trẻ như vậy mà!

Cô gái mỉm cười, nói anh nên hỏi bác sĩ trước.

Sau đó......đã bị bác sĩ hoàn toàn dập tắt hy vọng.

Lạc Tĩnh Ngữ khóc thật lâu mới ngừng nước mắt, Chiêm Hỉ lấy khăn giấy giúp anh lau mắt, đau lòng không thôi.

Cô kéo anh ngồi xuống sofa, Lạc Tĩnh Ngữ khóc sưng mắt, hai tay xoa xoa mặt, cả người yếu ớt dựa lưng vào sofa.

Chiêm Hỉ úc vào bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, dùng ngón tay xoa xoa mu bàn tay, cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía cô, cười miễn cưỡng, dùng thủ ngữ nói: 【 Anh không sao, đừng lo lắng. 】

Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ nói: 【 Em biết anh đang khổ sở trong lòng. 】

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu: 【 Anh không khổ sở, anh rất vui. 】

Chiêm Hỉ chỉ vào chóp mũi đỏ ửng của anh: 【 Khóc thành như vậy mà vui à? 】

Lạc Tĩnh Ngữ cười ngượng ngùng, đôi tay khẽ múa may: 【 Em không vui sao? Tinh Tinh lớn lên, có thể tự mình nói với cô gái mà mình thích, anh yêu em, có thể cùng đối phương tán gẫu, cùng xem phim. 】

Chiêm Hỉ dùng thủ ngữ: 【 Anh cũng có thể mà, không phải chúng ta chưa từng xem phim? 】

Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu: 【 Nhóc có thể gọi điện thoại, nghe nhạc, đến trường học bình thường để nghe giáo viên, lái xe làm rất nhiều việc mà tôi không thể làm được. 】

Anh dừng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Chiêm Hỉ, nói bằng thủ ngữ, 【 Thật ra...... anh không có lòng tham như vậy, thật ra anh cũng chỉ muốn nghe thử âm thanh của em. Hoan Hoan, anh thật sự muốn nghe giọng của em một chút, nhưng lại không nghe được, vĩnh viễn cũng nghe không được. 】

Nước mắt của anh lại rơi trên má, đây là lần đầu tiên anh bày tỏ lời nói của mình trước mặt Chiêm Hỉ, ban đầu anh đã bỏ cuộc nhưng khi nhìn thấy Tinh Tinh có thể nghe thấy âm thanh, lại dễ dàng khơi dậy sự tiếc nuối sâu thẳm trong lòng.

Cuối cùng Chiêm Hỉ nhịn không được cũng trào nước mắt ra hốc mắt.

Cô tự hỏi tại sao Tiểu Ngư lại thế này? Bảo cô phải làm sao bây giờ đây! Giọng của cô có dễ nghe đâu? Cô vẫn luôn ở bên anh, như vậy còn chưa đủ sao?

Thấy cô cũng rơi nước mắt, Lạc Tĩnh Ngữ nhận ra phản ứng của mình có vẻ hơi xúc động quá, nhanh chóng rút khăn giấy trên bàn trà giúp cô lau nước mắt, Chiêm Hỉ không cảm kích mà vứt tay anh sang một bên.

Lạc Tĩnh Ngữ luống cuống, mở hé môi, dùng thủ ngữ xin lỗi: 【 Xin lỗi, thực sự xin lỗi, anh không nên nói điều này. 】

Chiêm Hỉ hít sâu vài cái, làm động tác thủ ngữ: 【 Không sao, em biết anh khổ sở trong lòng, đau buồn thì cứ đau buồn, trước mặt em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ. Tiểu Ngư này, anh có thể khóc, nhưng đừng quá vướng mắc chuyện này. Anh biết chuyện này nghĩ nhiều cũng vô dụng, em cũng biết. Em không để ý anh có thể nghe hay không, anh hiểu mà, bây giờ em có thể hiểu những gì anh nói. Em đã nói rồi, em nguyện làm tai và miệng cho anh cả đời.

Hãy cứ coi đó như một tiếc nuối nhỏ nhoi, mong ước của anh, Tinh Tinh sẽ giúp anh thực hiện. Chúng ta phải chúc phúc nhóc, bé sẽ lớn lên thành một chàng trai thật tốt, còn anh tuấn khỏe mạnh. Bé sẽ hạnh phúc, chúng ta cũng sẽ hạnh phúc, không ai quy định tiêu chuẩn hạnh phúc, nếu anh luôn là để ý điều mình mất đi mà không nghĩ đến thứ mình có được, cuộc sống sẽ trở nên cay đắng. Tiểu Ngư, em thích nhìn anh cười nhất, anh biết không? Lúc anh cười rộ lên thật sự rất đẹp. 】

Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô thật lâu, rốt cuộc nở nụ cười, là nụ cười xuất phát từ trái tim, đôi mắt sưng húp, chóp mũi hồng nhưng vẫn cười thật ấm áp.

Anh duỗi tay ôm Chiêm Hỉ vào lòng ngực, cảm xúc dần dần bình tĩnh. Anh cảm thấy mình bị mê hoặc rồi, thế mà anh vừa ghen vừa ghét với một đứa trẻ, Hoan Hoan nói không sai, mong ước của anh, Cao Văn Tinh sẽ giúp anh thực hiện, giống như nhìn lại chính mình thuở nhỏ đi trên một con đường khác.

Tinh Tinh sẽ hạnh phúc, hiện tại anh cũng rất hạnh phúc, có thể gặp được Hoan Hoan chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời anh.

——

Sau khởi động thiết bị trong ốc tai điện tử của Cao Văn Tinh, lúc đầu thật sự tựa như gà bay chó sủa, cậu bé thuộc loại phản ứng tương đối kịch liệt, luôn muốn tháo bỏ thiết bị, ngày nào cũng khóc từ sớm đến tối muộn, tất nhiên Cao Nguyên sẽ không cho phép nhóc.

Ban ngày ông bà nội chăm cậu bé, Cao Nguyên yêu cầu hai ông bà cần phải luôn nhìn chằm chằm vào con, để con lắng nghe và nói chuyện với mình nhiều hơn.

Buổi tối Cao Nguyên tan tầm trở về, gần như một tấc cũng không rời con trai, hát cho bé nghe, kể chuyện và làm việc gì cũng nói với con trai, Tinh Tinh khẽ mấp môi đối mặt với anh, không biết nghe hiểu được bao nhiêu.

Ví dụ, Cao Nguyên uống nước sẽ nói: "Đây là cái cốc, ba dùng cốc để uống nước, Tinh Tinh cũng có cốc nhỏ, đúng không?"

Khi rửa tay sẽ nói: "Ba rửa tay, phải dùng xà phòng, xoa xoa, Tinh Tinh nghe thấy tiếng nước không? Con nghe này, vòi nước mở ra, dòng nước ra sẽ có âm thanh, tắt đi sẽ không còn nữa."

Khi chuyển động xe lăn sẽ nói: "Ba đang ngồi trên xe lăn, có hai cái bánh xe thật to! Chân của ba không tốt, đi còn không nhanh bằng Tinh Tinh đâu."

Khi đóng mở cửa sẽ nói: "Tinh Tinh nghe này, đây là tiếng mở cửa, nghe được không? Xem kìa, ai đã về rồi? Là mẹ! Mẹ đã về rồi!"

Lạc Hiểu Mai chỉ có thể dùng thủ ngữ nói chuyện với con, hỏi Cao Nguyên, trong khoảng thời gian này cô có phải hạn chế dùng thủ ngữ với Tinh Tinh hay không? Cao Nguyên nói không cần, bình thường với bé là được, bọn họ là người một nhà, đúng là Tinh Tinh phải học nói, nhưng cũng cần học thủ ngữ, con rất có tiềm năng, mọi người đều phải tin tưởng vào con.

Sự thay đổi thực sự diễn ra rất nhanh, sau hơn một tháng, thái độ của Tinh Tinh đối với ốc điện tử bên ngoài cơ thể đã thay đổi.

Khi gội đầu, tắm rửa và đi ngủ đều phải tháo máy bên ngoài, không giống như lần đầu tiên bé mong đợi được tháo máy, hiện tại nếu Tinh Tinh trở về thế giới không tiếng động sẽ có chút không quen, tắm rửa xong lau khô tóc, cậu bé sẽ sờ đầu gọi i i a a, biểu đạt suy nghĩ muốn mang thiết bị.

Cao Nguyên đeo tai nghe và bộ xử lý giọng nói vào người cậu bé, sau khi nghe thấy âm thanh một lần nữa, Tinh Tinh trở nên phấn khích, đôi mắt to chớp chớp và nhìn chằm chằm vào ba, giương miệng nói ê a, vui vẻ múa tay múa chân.

Bé vỗ tay, dậm chân, gõ bàn đủ kiểu, bé đặc biệt thích đồ chơi phát ra tiếng động, lắng nghe âm thanh bằng tai. Cậu bé sẽ không còn sợ tiếng khóc của mình, như hiểu được mối liên hệ nào đó, cậu bé càng ngày càng nói nhiều, vừa nghe vừa nói, tựa như đang tự chơi một mình.

Sau khi thích nghi, làm quen và chấp nhận việc cấy ghép ốc tai điện tử với người bạn đồng hành cả ngày của mình, bạn nhỏ Cao Văn Tinh chính thức bước vào thế giới âm thanh đầy màu sắc, sự cải thiện về thính giác được cho là có những bước tiến vượt bậc.

Nhóc có thể phân biệt hướng của nguồn âm thanh chung quanh, ngón tay chỉ đến rất chính xác.

Nhóc có thể nghe tiếng chó sủa, nhỏ thì không sao, sủa lớn hơn một chút sẽ sợ hãi.

Nhóc có thể nghe được tiếng sét, ngây ngô nhìn bên ngoài cửa sổ, cậu bé sẽ nằm trên bệ cửa sổ khi mưa lớn, nhìn vào rèm che mưa, cười trong tiếng mưa rả rích.

Nhóc có thể nghe nhạc, biết học uốn éo nhảy múa như các bạn trong TV.

Nhóc biết "Ba mẹ", "Ông bà nội", "Ông bà ngoại", "Cậu mợ" là ai, nếu hỏi nhóc "Ai là cậu của con", cậu bé sẽ chỉ Lạc Tĩnh Ngữ, sau đó cười rất vui vẻ.

Nhóc có thể nghe hiểu những câu hỏi đơn giản, nếu hỏi "Tinh Tinh muốn ăn cơm không", cậu bé sẽ thờ ơ, nếu hỏi lại "Tinh Tinh muốn ăn đậu phộng không", cậu bé sẽ gật đầu, chân ngắn chạy tới bàn thức ăn, nhón chân chỉ vào chocolate đậu phộng bảo người lớn lấy.

Diêm Nhã Quyên nhìn cảnh này, nói với Chiêm Hỉ, Tinh Tinh rất giống Lạc Tĩnh Ngữ lúc còn nhỏ, "nghe hiểu" người lớn nói nhưng không muốn trả lời bằng thủ ngữ, Tiểu Ngư luôn tránh mắt quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.

Chiêm Hỉ bật cười, dùng thủ ngữ nói với Diêm Nhã Quyên: 【 Bây giờ Tiểu Ngư cũng thế này! Đôi khi con thấy anh ấy thật phiền phức. 】

Diêm Nhã Quyên cười tươi như hoa: 【 Thật không? Dì cũng thấy nó phiền phức! 】

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

Cao Nguyên ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, không nóng lòng để Tinh Tinh học nói, cũng không bảo nhóc lặp lại lời mình nói.

Vào một ngày nào đó không biết, Cao Nguyên tan tầm về đến nhà gác đôi nạng lên tường, mới vừa ngồi trên xe lăn, Tinh Tinh đã chạy đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhỏ gọi một tiếng: "Ba ba."

Cao Nguyên sững sờ tại chỗ, mẹ anh đi tới, cười nói: "Hôm nay, Tinh Tinh đột nhiên nói ba ba, mẹ còn tưởng mình nghe nhầm, hỏi nhóc ba ba là ai thế, nó chỉ vào ảnh cưới của hai đứa. Mẹ còn chỉ vào Hiểu Mai, nói đây là ba ba sao? Tinh Tinh không chịu, chỉ vào ảnh của con nghẹn cả buổi, nói, ba ba! Ôi, lúc đó nước mắt mẹ liền ứa ra."

Cao Nguyên cúi đầu nhìn con trai, cậu bé đã đeo ốc tai hơn nửa năm, sau đó cạo trọc đầu, để lại một đoạn ngắn, nhóc đang cười toe toét nằm trên đùi mình. Cao Nguyên kìm lại sự phấn khích của mình, giọng run run, chỉ vào mình và hỏi: "Tinh Tinh, ai đây?"

Tinh Tinh trừng đôi mắt to, lớn tiếng nói: "Ba ba!"

"Chà! Bé ngoan của ba!" Cao Nguyên bế con trai ngồi lên đùi mình, hôn thật kêu lên gương mặt non mịn của cậu bé, hốc mắt ươn ướt, "Con trai giỏi quá! Nhưng...... nếu mẹ con biết có thể tức giận hay không đây? Sao học gọi ba trước thế? Con biết gọi mẹ không? Mẹ! Biết không?"

Tinh Tinh: "Ba ba."

Cao Nguyên: "Mẹ!"

Tinh Tinh: "Ba ba!"

Vừa nói xong, nhóc lại dùng thủ ngữ nói "Mẹ", khiến Cao Nguyên và bà nội cười lớn.

Bạn nhỏ Cao Văn Tinh rất thông minh, còn biết dùng thủ ngữ gọi "Mẹ".

Hơn một tháng sau, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ ở Tiền Đường tổ chức đám cưới, Tinh Tinh đã biết nói vài từ có hai tiếng.

Hôn lễ được tổ chức ngoài trời trên một bãi cỏ lãng mạn, sau khi làm lễ thì vào sảnh tiệc đãi tiệc cưới.

Hôn lễ còn có nhạc nền, còn có pháo hoa, Tinh Tinh đều nghe thấy, mỗi pháo hoa nổ lên, cậu bé đều sẽ bị dọa sợ, sau đó trốn vào lòng mẹ.

Cậu bé cũng nhảy theo nhạc trên bãi cỏ với những đứa trẻ khác, xét cho cùng thì cũng chỉ mới là một bé con còn mặc tã, chân tay vụng về, bị người đụng vào một chút là đã đặt mông xuống đất.

Lạc Hiểu Mai ôm cậu bé đến trước mặt cặp đôi mới cưới, Cao Nguyên ngồi xe lăn theo bên cạnh, vỗ lên tay của con trai, nói: "Tinh Tinh, nói xem, đây là ai?"

Tinh Tinh nhìn Lạc Tĩnh Ngữ mặc vest trắng, cảm giác rất xa lạ, suy nghĩ một chút mới mở miệng: "Câu."

Cao Nguyên lại chỉ vào Chiêm Hỉ: "Còn đây?"

Tinh Tinh gọi to: "!"

"Tinh Tinh ngoan quá, sao giỏi thế nhỉ?" Chiêm Hỉ mặc váy cưới màu trắng, vỗ lên tay nhỏ của cậu bé, nhét cho cậu một bao lì xì nhỏ màu đỏ.

Cao Nguyên đắc ý nói: "Chắc anh tương đối có kinh nghiệm dạy nói, mỗi năm dạy một câu, cũng được tầm ba năm. Ai thế nhỉ, học không tệ đấy." Dứt lời còn giơ ngón tay cái với cậu em vợ.

Lạc Tĩnh Ngữ: "......"

Chiêm Hỉ quay sang nhìn anh: "Một năm dạy một câu? Vậy câu thứ ba là gì? Sao em chưa từng nghe vậy?"

Lạc Tĩnh Ngữ đỏ mặt, nháy mắt ra hiệu với Cao Nguyên. Lạc Hiểu Mai cười trộm, Cao Nguyên ho khan vài tiếng, nhanh ngắt lời: "Nói đùa thôi, đừng xem là thật."

Chiêm Hỉ: "?"

Hôm nay còn là sinh nhật 26 tuổi của Chiêm Hỉ, thời tiết rất tốt, ánh nắng ấm áp, không lạnh chút nào.

Không có nhiều khách đến dự lễ, đa phần người thân dưới quê nhà Chiêm Hỉ không tới, do lúc Quốc khánh bọn họ đã tổ chức một hôn lễ ở Phú Xuân Trấn.

Lần đó không tổ chức lễ, Chiêm Hỉ mặc hỉ phục đỏ thẫm của Trung Quốc, Lạc Tĩnh Ngữ mặc vest đen, rồi mời mọi người ăn một bữa ở khách sạn trấn trên.

Bọn họ dành nghi thức duy nhất tại Tiền Đường, muốn có một đám cưới nhỏ và tinh tế, riêng tư, lãng mạn, và giữa trời xanh mây trắng mà hứa hẹn chuyện chung thân, là khung cảnh mà hai người đã khao khát từ lâu.

Bọn họ quen nhau ba năm, tháng 5 năm trước mới nhận giấy kết hôn.

Chiêm Hỉ vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, trời chưa sáng Tiểu Ngư của cô đã thức dậy, gội đầu tắm rửa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tạo kiểu tóc cẩn thận.

Bọn họ không dẫn theo người khác, chỉ hai người đến Cục Dân Chính đăng ký, Lạc Tĩnh Ngữ căng thẳng tựa như thi đại học, lúc điền phiếu ký tên tay còn run run. May mắn, tấm ảnh kết hôn rất đẹp, bọn họ cùng mặc áo sơ mi trắng, vai kề vai, gương mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc.

Lúc cấp giấy chứng nhận, người cấp chứng chỉ phát hiện ra Lạc Tĩnh Ngữ là người khiếm thính, nhỏ giọng hỏi Chiêm Hỉ, bước tuyên thệ có hủy bỏ hay không? Chiêm Hỉ nói không hủy bỏ, bọn họ đã tập luyện, chuyện quan trọng như vậy nhất định phải tiến hành.

Cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ đứng sóng vai trước bục tuyên thệ, hướng mặt về nhân viên công chứng.

Nhân viên nói: "Tôi là nhân viên chứng nhận Lý Phương của Cục Dân Chính phía nam Tiền Đường, rất vui vì được cấp giấy chứng nhận kết hôn cho hai vị. Hôm nay là một ngày thiêng liêng, mong hai vị hãy trả lời câu hỏi của tôi một cách trịnh trọng, xin hỏi, hai người kết hôn tự nguyện, đúng không?"

Chiêm Hỉ vừa mở miệng trả lời, vừa dùng thủ ngữ: "Đúng vậy."

Lạc Tĩnh Ngữ chỉ dùng thủ ngữ trả lời: 【 Đúng. 】

Nhân viên chứng nhận: "Mời hai vị đối mặt với quốc kỳ cùng quốc huy trang nghiêm, cùng nhau đọc tuyên thệ 《 lời thề hôn nhân 》."

Chiêm Hỉ quay sang nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh cũng đang nhìn cô, trong mắt không giấu được ý cười.

Bọn họ cùng nâng đôi tay lên, động tác hai tay hoàn toàn đồng nhất, tựa như đang nhảy múa một điệu múa hoàn mỹ, đồng thời Chiêm Hỉ còn đọc lên lời thề tuyên thệ kết hôn:

【 Chúng ta nguyện kết thành vợ chồng, từ nay trở đi, chúng tôi cùng gánh vác trách nhiệm cùng nghĩa vụ của hôn nhân: Hiếu thảo với cha mẹ, dạy dỗ con cái, tôn trọng và yêu thương nhau, tin tưởng động viên và nhường nhịn lẫn nhau, giúp đỡ khi hoạn nạn, yêu thương nhau cả đời. 】

【 Sau này, bất kể sung sướng hay đau khổ, dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay bệnh tật, dù già hay trẻ, chúng tôi đều đứng chung thuyền, cùng chung hoạn nạn, đồng cam cộng khổ, trở thành người bạn đồng hành của nhau cả một đời. 】

【 Chúng tôi phải tuân theo lời thề hôm nay, chúng tôi nhất định có thể giữ vững lời thề hôm nay. 】

Kết thúc tuyên thệ, bọn họ buông đôi tay, đan chặt tay nhau trước bục tuyên thệ. Trái tim Lạc Tĩnh Ngữ đập thật nhanh, xem hiểu khẩu hình môi của nhân viên, cô ấy đang cười nói: "Chúc mừng hai người, mời hai vị tiến lên nhận giấy kết hôn."

Ra khỏi Cục Dân Chính, nhìn giấy kết hôn trong tay, nụ cười bên khóe miệng Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa tan.

Niềm vui sướng trong lòng như sóng thần, anh nhịn xuống mới không khóc.

Trời ạ, anh và Hoan Hoan đã kết hôn! Là một cuộc hôn nhân được mọi người chúc phúc!

Giấc mơ thành thật nhất định là đang mô tả anh giờ này khắc này! Nghĩ đến những đêm không ngủ vì cô, rồi nhìn nụ cười ngọt ngào của hai người trong giấy kết hôn, Lạc Tĩnh Ngữ như muốn bay lên vì sung sướng!

Anh không màng đang ở nơi phố đông người qua lại, kéo Chiêm Hỉ vào lòng ngực, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Anh nghĩ lời thề này thật sự viết rất hay, hoàn hoàn là tâm ý của anh, anh nhất định sẽ nhớ rõ lời thề này, hơn nữa giữ vững đến khi sinh mệnh tiêu tàn.

——

Sau khi kết thúc nghi thức hôn lễ, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ hành trình tuần trăng mật, sau khi trở về, bọn họ tạm thời đặt công việc sang một bên, bắt đầu khám sức khỏe và điều trị thân thể trước khi thụ tinh ống nghiệm.

Trải qua thế giới hai người ba năm, sự nghiệp hai người cũng có chút thành tích, đều cảm thấy thời điểm đón chào đứa bé đã đến.

Chiêm Hỉ đã điều dưỡng cơ thể từ khi đăng ký kết hôn, trạng thái vẫn luôn rất tốt, bác sĩ lấy t*ng trùng và trứng của bọn họ, sau khi thụ tinh nhân tạo, đã chọn một số phôi và chiết xuất một tế bào để phân tích gen, việc lấy mẫu như vậy sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của phôi.

Kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm có thể kiểm tra giới tính nam nữ, nhưng quy định rất nghiêm khắc. Chỉ khi giới tính và bệnh di truyền của nam và nữ có liên quan với nhau và sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, các cặp vợ chồng mới được phép lựa chọn giới tính cho con mình, mà tình huống của Lạc Tĩnh Ngữ không nằm trong phạm vi này.

Nam nữ nhà bọn họ đều có khả năng di truyền, bác sĩ hỏi bọn họ muốn một đứa, hay hai đứa? Lạc Tĩnh Ngữ nói rất rõ chỉ cần một, nam nữ đều được, sinh đôi luôn có nguy cơ cao hơn sinh một, anh chỉ hy vọng Chiêm Hỉ bình an, bớt được đau đớn, hai người có thể có một đứa con, vậy là đủ rồi.

Vì vậy, vào một buổi sáng sau sinh nhật lần 29 của Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ nằm lên bàn phẫu thuật.

Cô không sợ hãi chút nào, bình tĩnh tràn đầy mong đợi chờ bác sĩ cấy một phôi thai sau khi phân tích gen không có vấn đề vào cơ thể mình.

Cô cũng không biết đứa nhỏ này là nam hay nữ, điều duy nhất cô biết là, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là một đứa trẻ không có vấn đề về thính lực, là đứa con của cô và Lạc Tĩnh Ngữ.

Bọn họ đã chọn một cái tên cho đứa trẻ.

Không phân biệt nam nữ, tên đều là —— Lạc Duyệt Nhĩ.