Sau khi tan học, Từ Khanh Ngôn mời mọi người ăn cơm, Lạc Tĩnh Ngữ dọn dẹp dụng cụ rồi theo các chị ra ngoài. Trong thang máy, anh nhận được tin nhắn của Chiêm Hỉ.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Tiểu Ngư, tan học à? Nói anh biết một tin sốt dẻo! Anh trai em thế mà đang theo đuổi một phụ nữ! Ha ha ha ha ha ha [ che mặt ]
Lạc Tĩnh Ngữ hơi bất ngờ, trả lời ——
【 Cá Cực Lớn 】: Thật sao? Ai thế?
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Một khách nữ trong phòng trà, hôm nay em đã gặp được, mặt anh trai đỏ bừng lên, ha ha ha ha ha em chưa từng thấy anh ấy trông thế này này, CCTR!
【 Cá Cực Lớn 】: Cố lên anh trai! (Tiểu Ngư nói) [ mạnh mẽ ]
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Ha ha được, em sẽ nói với anh ấy!
【 Cá Cực Lớn 】: Hoan Hoan, anh sắp đi ăn cơm, hôm nay cô Từ mời. Anh đang trên đường, đến quán cơm sẽ nói tiếp với em.
【 Bánh Pudding Trứng Gà 】: Đi đi, trên đường đừng xem điện thoại, coi chừng đâm vào cột điện.
【 Cá Cực Lớn 】: Không đâu! [ mỉm cười ]
Lạc Tĩnh Ngữ cất điện thoại, phát hiện mấy chị đều nhìn anh cười hì hì, chị Tiểu Chu tỷ ôm cánh tay chị Thiệu, gác đầu lên vai cô làm nũng: "Chị Thiệu ơi, em cũng muốn yêu đương, chị xem Tiểu Ngư nhắn tin WeChat cứ cười ngây ngô kìa, ba ngày rồi ông xã vẫn chưa liên lạc với em."
Chị Thiệu cười to: "Rõ ràng là em bận đến mức không đếm xỉa tới anh ấy thì có! Đã là vợ chồng già rồi, sao có thể so sánh với Tiểu Ngư? Cái này người ta gọi là trong trạng thái tình yêu cuồng nhiệt! Một ngày không gặp như cách ba thu."
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu lắm cuộc đối thoại của các chị, nhưng anh đoán được các chị nhất định lại đang cười anh.
Lần này người đến Thượng Hải du học đều là người quen cũ, tất cả mọi người thấy được chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, hằng ngày các chị đều thích ghẹo Lạc Tĩnh Ngữ, hỏi anh khi nào kết hôn với Chiêm Hỉ, mọi người đều phải tới uống rượu mừng.
Lạc Tĩnh Ngữ không thể trả lời, luôn bị các chị ghẹo đến đỏ mặt.
Từ Khanh Ngôn mời mọi người đến một nhà hàng Thượng Hải, bao một phòng nhỏ để mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Mọi người sẽ nói cuộc sống và công việc của mình trong năm nay, Lạc Tĩnh Ngữ "Nghe" là chính. Thật ra anh cũng có rất nhiều lời muốn nói, chẳng hạn vụ sao chép mà anh gặp phải vào năm ngoái, có vụ kiện xảy ra, váy của Vân Tịch, phòng trà bây giờ. Nhưng anh cảm thấy đánh chữ thật quá phiền toái, vì có rất nhiều chuyện, Hoan Hoan đã từng kể với đám người chị Thiệu trong nhóm chat, nên anh không lặp lại.
Mọi người uống một ít rượu hoa quả, Từ Khanh Ngôn ngồi bên cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, nhìn nhẫn trên tay trái của anh, vỗ vỗ cánh tay của anh, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Ngư, hiện tại con và Tiểu Chiêm dự định thế nào?"
Cô Từ muốn tâm sự riêng với Tiểu Ngư, ba chị khác đều hiểu rõ trong lòng, không xen vào, ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm.
Lạc Tĩnh Ngữ hiểu điều Từ Khanh Ngôn muốn hỏi là gì, nhưng anh thật sự không thể trả lời, cụp mắt xuống màn hình điện thoại, ngón tay xoa nhẹ, một lát sau lại dời đi.
"Hai con cũng đã quen nhau một năm rưỡi rồi nhỉ?" Từ Khanh Ngôn dựa vào thành ghế, nhẹ giọng nói nhưng khẩu hình rõ ràng, "Định kết hôn sao?"
Nghĩ đến kết hôn...... Lạc Tĩnh Ngữ lại thở dài, gật đầu, nhưng anh cảm thấy trả lời như vậy không chính xác lắm, cuối cùng gõ chữ trên điện thoại: 【 Con muốn kết hôn, nhưng có vấn đề cần giải quyết, nên con không biết. 】
"Vấn đề gì?" Từ Khanh Ngôn vẫn kiên nhẫn hỏi.
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một lúc, sau đó gõ điện thoại để nói với cô Từ những lo lắng của mình.
Về con cái, về di truyền, anh chị đầu năm khi sinh em bé, là tai điếc bẩm sinh giống anh, sau khi kiểm tra bác sĩ bảo chờ hơn một tuổi có thể lắp ốc tai điện tử, hiệu quả không biết thế nào.
【 Em không muốn thử, em có thể không cần con cái, nhưng không biết suy nghĩ của cô ấy, không cần con cái, không công bằng với cô ấy, nhưng em không muốn thử. 】
Lạc Tĩnh Ngữ đã mất rất nhiều thời gian để gõ những từ này. Anh nói với Từ Khanh Ngôn, không muốn thử việc có con chút nào, trường hợp tốt nhất là đứa trẻ không sao, nhưng xác suất hoàn toàn dựa vào may mắn. Nếu đứa trẻ có vấn đề, việc phá thai sẽ gây ra những tổn thương lớn về thể chất và tinh thần cho Chiêm Hỉ. Còn nếu giữ đứa trẻ, anh thật sự không chấp nhận được, đây là điểm mấu chốt của anh! Cách tốt nhất anh có thể nghĩ đến là không sinh con.
Nhưng không muốn có con...... Chiêm Hỉ đồng ý hay không đây? Bây giờ cô đồng ý, nhưng sau này có thể đổi ý hay không? Nếu cô lớn tuổi hơn rồi đổi ý, thì chính anh khiến cô chùn bước. Dù bọn họ ly hôn, cũng sẽ gây ra những thiệt hại không nhỏ cho người phụ nữ, nếu vì chuyện này mà cô không thể có được đứa con riêng của mình, thì anh sẽ cảm thấy có lỗi và ân hận suốt đời.
Cho nên, nói đến chuyện kết hôn, sao đơn giản như vậy được?
Từ Khanh Ngôn có thể cảm giác được sự đau đớn và dằn vặt của Lạc Tĩnh Ngữ thông qua hàng chữ lạnh lẽo trên màn hình, nhẹ nhàng hỏi: "Những lời này, con đã nói với Tiểu Chiêm chưa?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, nghĩ ngợi rồi dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải xoa xoa, nghĩa là "Một chút".
"Con nên nói chuyện này với con bé, Tiểu Ngư, không thể lảng tránh." Từ Khanh Ngôn nói, "Thời gian hai con yêu đương cũng không ngắn, muốn kết hôn hay không, sau kết hôn muốn có con hay không, có thể chấp nhận khuyết tật của đứa bé hay không, những điều này con phải thẳng thắn với Tiểu Chiêm. Con phải nói cho con bé biết suy nghĩ của mình, sau đó lắng nghe suy nghĩ của con bé. Không thể mãi lảng tránh vấn đề này, Hiện tại hai người đều làm cùng một công việc, vậy còn tiền thì sao? Ai giữ tiền?"
Lạc Tĩnh Ngữ gõ vào điện thoại: 【 Cô ấy 】
Từ Khanh Ngôn lập tức bật cười, lắc đầu chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ: "Con đó, cô biết ngay mà, con không sợ khi hai đứa thật sự chia tay, tiền bạc không rõ ràng sao? Chuyện như vậy cũng không có gì lạ."
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bà, lắc đầu.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc chia tay với Hoan Hoan, căn bản sâu trong nội tâm anh không suy nghĩ vấn đề này, nghĩ đến con cái thì đúng thật là anh sẽ lo lắng, Hoan Hoan có thể vì vậy mà rời xa anh hay không?
Một khoảnh khắc đau đớn đó gần như bóp chết anh, cho dù đó chỉ là tưởng tượng.
Vì thế anh cảm thấy, thật sự chia tay, dù cô lấy tất cả tiền, anh cũng không sao, người cũng đã đi rồi, anh giữ tiền còn ích lợi gì nữa?
Hơn nữa, Hoan Hoan tuyệt đối sẽ đối xử với anh không như vậy.
Đúng thế! Anh tin tưởng cô nhiều như vậy, trước đây anh đã tin tưởng Phương Húc như thế, huống hồ là Hoan Hoan?
Cuối cùng, Từ Khanh Ngôn nói: "Tiểu Ngư, thật ra con có thể đến bệnh viện với Tiểu Chiêm nghe tư vấn một chút, xem thử có cách nào để giúp tránh đi những khuyết tật của con mình không. Ý của cô không phải loại kiểm tra lúc mang thai của chị con, mà là sinh con trong ống nghiệm. Cô cũng không hiểu lắm, nhưng cô có một người bạn nhỏ hơn mấy tuổi, hơn ba mươi tuổi sinh một đứa trẻ, bị chậm phát triển trí tuệ. Cả nhà ba người xét nghiệm gene thì đó là do gene của cả vợ và chồng, hai người bọn họ đều là người khỏe mạnh nhưng khi kết hợp với nhau cũng có xác suất sinh ra đứa trẻ như vậy. Hai năm trước, người bạn này của cô đã hơn bốn mươi tuổi, đi làm thụ tinh ống nghiệm, bác ấy nói có thể kiểm tra gen trước khi chuyển phôi, đứa bé này không bị dị tật, hiện tại bé đã được một tuổi và khá khỏe mạnh, không biết tình trạng của con có được không, cho nên tốt nhất con nên tự mình đi tư vấn một chút."
Chuỗi từ dài này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Lạc Tĩnh Ngữ, anh không hiểu nhiều lắm, Từ Khanh Ngôn bất lực lắc đầu, gõ vào điện thoại: 【 Bệnh viện lớn, tư vấn thụ tinh ống nghiệm, đi cùng Tiểu Chiêm, có lẽ sẽ tránh được di truyền. 】
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hàng chữ, đôi mắt bỗng lóe lên rồi nhìn về phía Từ Khanh Ngôn, Từ Khanh Ngôn gật đầu: "Cô nói thật đấy, đi hỏi một chút đi, dù có thể hay không, hỏi xong mới biết được."
Nửa tháng sau, hoàn thành việc học nâng cao, Lạc Tĩnh Ngữ dọn hành lý, kết thúc chuyến đi Thượng Hải, đi đường sắt cao tốc về Tiền Đường.
Kéo vali ra khỏi lối ra, trong đám người đông đúc, anh nhìn thấy một người mình vẫn hằng thương nhớ ngày đêm, cô chạy về phía anh, Lạc Tĩnh Ngữ mở ra vòng tay, Chiêm Hỉ nhào vào lòng ngực anh.
Anh ôm chặt cô, tham lam ngửi hương thơm trên người cô, là hương thơm trong tủ quần áo của anh, cái mùi cây bách cay lạnh, đã lâu không ngửi, hiện tại nó đang trong lòng ngực anh, là hương thơm mà anh nhớ nhất, và là người mà anh quan tâm nhất.
Bọn họ bỏ mặc tất cả xung quanh mà ôm hôn nhau, thật lâu sau mới tách ra, Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, xoa mặt anh, đau lòng nói: "Anh lại gầy rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ cười lắc đầu, Chiêm Hỉ lại nói: "Tiểu Ngư, em rất nhớ anh."
Anh không trả lời, chỉ cúi đầu hôn lên trán cô.
Anh cũng rất nhớ cô, mỗi tối trước khi đi ngủ anh đều phải ngắm ảnh của cô mới có thể đi vào giấc ngủ, anh chưa từng biết rằng một tháng rưỡi lại khó khăn như thế, may mà có một tháng rưỡi.
Một người như thế ở trong tim, nếu như chia tay, thì cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại, Lạc Tĩnh Ngữ không thể tưởng tượng được minh sẽ trở thành thế nào, thật sự không nghĩ ra được, nghĩ đến lại thấy đau lòng.
Tất cả những gì anh có thể làm là nắm chặt tay cô, cùng cô về nhà.
——
Một ngày nào đó cuối tháng sáu, Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ tham gia đám cưới của Viên Tư Thần.
Hôn lễ rất long trọng, Chiêm Hỉ còn gặp được rất nhiều đồng nghiệp cũ, như Văn Cầm, Tiền Vân...... Còn có Lâm Nham.
Viên Tư Thần rất hiểu lòng người, không sắp xếp Chiêm Hỉ ngồi cùng bàn với bọn họ. Văn Cầm chỉ chào hỏi với Chiêm Hỉ chứ không nói chuyện, Chiêm Hỉ biết nhà Văn Cầm và nhà mình đã không còn liên lạc, khi Doãn Lị kết hôn cũng không hề tới, có lẽ do sợ Trì Quý Lan, không muốn lại có gút mắc nào nữa.
Lâm Nham trò chuyện một lúc với Chiêm Hỉ, anh theo dõi Weibo về những chuyện đã xảy ra ở giai đoạn đầu kinh doanh của Cá Mừng Vui, Viên Tư Thần cũng từng nói với anh, nên lúc này anh hỏi một chút, việc kinh doanh phòng trà của Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ thế nào, chủ yếu làm hoạt động nào.
Đối mặt với Lâm Nham, tâm tình Lạc Tĩnh Ngữ rất khó diễn ta. Anh biết người đàn ông này từng theo đuổi Hoan Hoan, hai người cũng từng gặp mặt, lúc này anh lén quan sát Lâm Nham, cảm thấy người kia cao ráo, chỉnh tề, anh ta rất có văn hóa và lịch sự, không biết vì sao Hoan Hoan không thích anh ta nhỉ?
Trong tiềm thức của Lạc Tĩnh Ngữ, Chiêm Hỉ là người hoàn hảo, và việc anh thích cô là chuyện đương nhiên. Có nhiều chàng trai tốt đã thích cô, anh cũng biết, có đối tượng xem mắt, còn có Lâm Nham, còn có đại sư làm gốm kia, nhất định cũng cũng có tình cảm với Hoan Hoan.
Lạc Tĩnh Ngữ không nghi ngờ tình yêu của Chiêm Hỉ dành cho mình, nhưng chỉ không hiểu được, cô rõ ràng có nhiều lựa chọn, hơn nữa mọi điều kiện đều tốt hơn anh, vậy tại sao cô lại chọn anh?
Hôn lễ đã bắt đầu, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi ở bàn tròn xem buổi lễ, Viên Tư Thần mặc một bộ váy cưới tuyết trắng cùng chú rể bước lên thảm đỏ, thực hiện các nghi thức khác nhau trên sân khấu.
Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy gì, cũng không biết MC và cặp đôi mới đang nói trên micro, khi mọi người vỗ tay, anh cũng vỗ tay, khi những người khác nâng ly lên, anh liền gõ vào bàn xoay thủy tinh. Chiêm Hỉ hỏi anh có muốn phiên dịch không, anh nói không cần, bởi vì xung quanh có quá nhiều người, anh không muốn cô dùng thủ ngữ gây tò mò.
Chiêm Hỉ không ép buộc, chỉ kéo tay anh đan các ngón tay vào, nhìn lên sân khấu.
Lạc Tĩnh Ngữ không đặt sự chú ý trên sân khấu, lén quay đầu nhìn sườn mặt của Chiêm Hỉ, tưởng tượng đến lúc dáng vẻ cô mặc váy cưới, cô nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.
Sẽ là cô dâu của anh chứ?
Anh sẽ dành cả cuộc đời mình để yêu cô và chăm sóc cô.
Anh chắc chắn sẽ là chú rể hạnh phúc nhất thế giới.
Sau khi từ Thượng Hải trở về, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa nói chuyện kết hôn với Chiêm Hỉ, nhắc đến con cái, anh vẫn rất khó nói, không biết tìm được cơ hội nào rồi mới nói được đây.
Anh rất sợ hãi, rất sợ Hoan Hoan sẽ bất đồng với anh, rất sợ cô nhất định phải làm mẹ, vậy anh phải làm sao đây? Anh tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện của chị và anh rể lặp lại với bọn họ.
Anh tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không đánh cuộc.
Kỹ thuật thụ tinh nhân tạo thật sự có thể giúp được bọn họ sao?
Lạc Tĩnh Ngữ không hiểu, lén lên mạng kiểm tra thông tin trên mạng, phát hiện ra anh phải đến bệnh viện để tư vấn. Anh không biết phải nói với Hoan Hoan chuyện này như thế nào, anh phát hiện làm thụ tinh ống nghiệm, người chịu thiệt thòi là phụ nữ, phải tiêm và uống thuốc, có thể ảnh hưởng đến thân thể.
Thật khó khăn, vì sao chịu khổ lại là phụ nữ? Sinh con đã rất đau, vốn dĩ Hoan Hoan có thể thụ thai tự nhiên, nhưng vì điều này mà cô phải gánh chịu nỗi đau, tất cả là do anh.
Chỉ cần cô có thể chấp nhận việc không có con, anh thật sự có thể không cần con cái, hai người sẽ hạnh phúc cả đời, nhưng lại thật bất công với cô......
Khi đang miên man suy nghĩ, Lạc Tĩnh Ngữ đột nhiên nhận ra Chiêm Hỉ chẳng biết từ lúc nào cũng quay đầu nhìn anh, nhíu mày, ánh mắt thắc mắc.
Cô hỏi: "Anh sao vậy?"
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, khẽ quơ tay nói: 【 Không sao. 】
"Tiểu Ngư, có chuyện gì phải nói với em đấy." Chiêm Hỉ nắn ngón tay anh, khẽ chạm đến vết sẹo trên lòng bàn tay phải của anh, "Đừng giấu trong lòng."
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, nuốt nước bọt, nắm chặt tay cô, buộc bản thân nhìn sân khấu.
——
Lễ hội Sáng tạo Tiền Đường nay Chiêm Hỉ không mặc Hán Phục làm "Tiếp tân".
Năm trước theo phong cách Trung Quốc, năm nay, cô bày trí gian hàng theo kiểu hiện đại hơn. Đương nhiên, không thể thiếu trải nghiệm làm hoa, Chiêm Hỉ giảm bớt trang sức Hán Phục, thêm nhiều tác phẩm được ứng dụng trong cuộc sống hiện đại, như ở vật trang trí trên quần áo hoặc mũ, còn có vật trong trang trí nội thất.
Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc triển lãm, Nhạc Kỳ đều giúp việc gian hàng suốt ngày đêm, bởi vì là kỳ nghỉ hè nên Mộ Dương cũng tới giúp. Cô chuẩn bị là sinh viên năm hai, đang theo học ngành thiết kế thời trang, rất ngưỡng mộ Lạc Tĩnh Ngữ, nói lý tưởng của cô là trở thành một nhà thiết kế như Lạc sư huynh sau tốt nghiệp, có được một công ty của riêng mình.
Chiêm Hỉ tán gẫu với cô cô, hỏi Chung Bằng đang làm gì, Mạc Dương nói Chung Bằng không thi đậu Đại Học, lúc đầu muốn học lại nhưng sau đó từ bỏ, đến một nhà hàng học làm bánh ngọt kiểu Âu Tây, dự định toán về sau làm việc tại tiệm bánh ngọt, hoặc tự mình mở một cửa hàng.
Mạc Dương cười hì hì quơ tay nói: 【 Chung Bằng nói, nếu sau tốt nghiệp tìm không được việc, cậu ấy đến Cá Mừng Vui ngồi xổm trước cửa mỗi ngày, Lạc sư huynh thấy cậu ấy đáng thương, chắc chắn sẽ nhặt về, là có công việc rồi! 】
Chiêm Hỉ cười khổ: 【 Vậy em bảo cậu ấy học hành chăm chỉ đi, nếu cậu ấy học không tốt thì dù nhặt được cũng chỉ có thể làm phục vụ, nếu học tốt, cậu ấy có thể làm đầu bếp bánh ngọt ở Cá Mừng Vui. 】
Ngày cuối cùng của Lễ hội Sáng tạo, Từ Khanh Ngôn chạy từ Thượng Hải đến Tiền Đường, không phải tới tham gia triển lãm, mà là giới thiệu một người cho Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ, là người bạn cũ của bà.
Đó là một nữ đạo diễn hơn bốn mươi tuổi, tên là Nhậm Hồng, dự định quay một bộ phim tài liệu, bà đã chuẩn bị một năm, gần đây đầu tư xong xuôi, mới chính thức bắt đầu chọn đề tài.
Từ Khanh Ngôn nói với Chiêm Hỉ: "Cô nghĩ sự chủ đề của cô ấy lựa chọn rất phù hợp với con và Tiểu Ngư, cho nên liền dẫn đến giới thiệu một chút. Con hãy nói chuyện với đạo diễn Nhậm, nếu thành công, nhất định sẽ giúp rất nhiều cho sự nghiệp."
Buổi tối, bốn người nói chuyện ở Cá Mừng Vui, ban đầu Chiêm Hỉ cho rằng phim tài liệu quay Tiểu Ngư sẽ liên quan đến việc tạo hoa thủ công, có thể là việc chọn một trong những yếu tố của việc tạo hoa và có liên quan đến một số phim tài liệu về ẩm thực hoặc di sản văn hóa phi vật thể.
Kết quả không phải.
Nhậm Hồng muốn quay phim tài liệu mang tên 《 Đối tác của tôi 》, bà nói: "Là lấy một ngành sản xuất để làm vật dẫn, ngành sản xuất này có thể lớn hoặc nhỏ, còn mong muốn của tôi là tập trung vào con người. Bộ phim này có tổng cộng sáu tập, mỗi tập một cặp vai chính, đều là đối tác trong công việc."
Chiêm Hỉ phần nào hiểu được lời Từ Khanh Ngôn nói "Rất phù hợp" là saos.
Nhậm Hồng giới thiệu với Chiêm Hỉ: "Sáu nhân vật chính này, ý tưởng của tôi là một cặp vợ chồng đã có con, một đôi đang yêu nhau, một cặp chị em, một cặp bạn học, một cặp thầy trò, còn một đôi là bạn bè, hơn nữa còn là kết hợp người Trung Quốc và người nước ngoài. Tôi đã tìm và thương lượng với một số cặp, tất cả đều là những ngành phổ biến, quan hệ hai bên cũng rất có tính hợp tác. Tôi tìm hai người, để làm nhân vật chính là cặp đôi đang yêu nhau. Trước đây tôi cũng muốn làm một đề tài về hoa vải dập nóng, cũng quen biết cô Từ rất nhiều năm, khi nói với cô ấy thì liền nhắc tới hai người. Tôi vừa nghe thấy, wow, cảm giác rất tốt."
Khi Nhậm Hồng nói, Chiêm Hỉ vẫn luôn phiên dịch lại cho Lạc Tĩnh Ngữ, Nhậm Hồng vừa nói, vừa quan sát bọn họ, cảm nhận được sự thấu hiểu và tin tưởng ngầm giữa hai người trẻ này, càng khiến bà vui mừng hơn.
Bà muốn đi sâu vào con người, ngành sản xuất chỉ là một vật dẫn, để tìm được những người phù hợp và tiêu biểu trong công chúng không phải là một vấn đề đơn giản. Đối tác trong các cửa hàng ven đường rất nhiều, nhưng sẽ không giống như Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ, một người bình thường và một người khiếm thính không chỉ là đối tác kinh doanh, mà còn là người yêu của nhau, không thể thiếu nhau, thậm chí một người cần phải hỗ trợ phiên dịch thì người kia mới có thể giao tiếp với người khác, sự kết hợp này thực sự khiến bà sôi sục ý tưởng sáng tạo.
Sau khi Lạc Tĩnh Ngữ hiểu những thủ ngữ của Chiêm Hỉ, anh hơi do dự.
Nhân vật chính của bộ phim tài liệu...... Đó là gì? Anh sẽ xuất hiện trước ống kính, làm video, tất cả mọi người đều sẽ biết anh là người khiếm thính, còn quan sát Chiêm Hỉ.
Đây không chỉ là tin tức truyền hình địa phương ở Tiền Đường, có thể sẽ được hướng tới toàn quốc, có thể hữu ích cho sự nghiệp của bọn họ, nhưng liệu có nhiều tiếng xấu theo sau không?
Chuyện với anh chẳng là gì, chỉ sợ người ta bàn tán về Hoan Hoan, một cô gái xinh đẹp khỏe mạnh như cô tại sao lại đi tìm một người bạn trai khiếm thính?
Lạc Tĩnh Ngữ một người từng bị bạo hành trên mạng, anh vẫn rất sợ internet, rất ít xem bình luận trên Weibo Cá Mừng Vui, đều là Chiêm Hỉ chọn rồi nói với anh. Nếu thật sự quay phim tài liệu, anh hoàn toàn không thể đoán được kết quả sẽ như thế nào.
Chiêm Hỉ lạc quan hơn anh rất nhiều, suy nghĩ của cô giống với Từ Khanh Ngôn, cảm thấy đây là cơ hội rất tốt, không liên quan nhiều đến tiền. Nhân vật chính của một tập phim tài liệu sẽ có tiền, nhưng rất ít, chủ yếu phải xem xét tác động của bộ phim có giúp ích gì cho sự nghiệp của Cá Mừng Vui và Lạc Tĩnh Ngữ hay không.
Sau khi nói chuyện chi tiết, Chiêm Hỉ không đồng ý ngay tại chỗ, cô nói với Nhậm Hồng về nhà sẽ thương lượng một chút với Lạc Tĩnh Ngữ, sau đó sẽ đưa câu trả lời chính xác.
Nhậm Hồng đồng ý, trước khi rời đi, bà nhìn những vật phẩm bán lẻ trước quầy trưng bày ở tầng một của phòng trà, hỏi Chiêm Hỉ: "Tất cả những thứ này đều do thầy Tiểu Lạc làm sao?"
"Đúng vậy, đều là anh ấy đích thân làm." Chiêm Hỉ bồi ở bên người cô.
"Rất đẹp." Nhậm Hồng nói, "Hiện tại cô Từ không còn làm đồ trang sức nhiều nữa, lúc cô ấy và tôi mới gặp nhau, cô ấy rất thích làm những thứ này."
Từ Khanh Ngôn cùng Lạc Tĩnh Ngữ trò chuyện cách đó không xa, Chiêm Hỉ nhìn thoáng qua bọn họ, nói nhỏ với Nhậm Hồng: "Đạo diễn Nhậm, tôi muốn hỏi một chút, phim của ngài sẽ không dùng tai điếc của thầy Lạc để tạo doanh thu chứ?"
Nhậm Hồng sửng sốt: "Hả?"
"Thực ra...... thầy Lạc rất để ý chuyện này." Chiêm Hỉ nói rất nhỏ, "Nếu muốn dùng tai điếc của anh để tạo doanh thu, thì chúng ta coi như xong, ngài hiểu ý của tôi nhỉ?"
Nhậm Hồng đã hiểu, nói: "Tôi hiểu, nhưng Tiểu Chiêm cô phải biết rằng, điều này sẽ không tránh khỏi, nhưng tôi bảo đảm, tuyệt đối không phải để tạo doanh thu. Nếu là để tạo doanh thu, điều tôi muốn bày tỏ hơn chính là tình cảm giữa hai người, cũng như tình yêu của thầy Lạc đối với hoa. Tôi sẽ không tập trung nói cậu ấy khiếm thính, tôi cảm thấy người xem có thể tự mình cảm nhận được sự vất vả đó. Nói tóm lại, phần quay video sẽ tương đối ấm áp thú vị, nhắc lại một lần nữa, điều tôi muốn diễn tả, chính là con người! Mối quan hệ giữa con người với nhau, sự mâu thuẫn, sự cộng hưởng, sự giao tiếp, sự tiếp xúc suy nghĩ, tất cả mọi thứ."
Chiêm Hỉ hiểu ra, cười trả lời: "Được, về nhà tôi sẽ bàn bạc với thầy Lạc, tôi cảm thấy bây giờ anh còn băn khoăn, chờ bàn bạc xong, tôi sẽ trả lời ngài. Ừm...... Nói thế nào nhỉ, tôi không muốn miễn cưỡng anh ấy làm bất kỳ điều gì mà anh không muốn, chuyện này cũng không nhỏ, nếu anh ấy không đồng ý, tôi hoàn toàn chấp nhận. Nếu anh đồng ý, tôi hy vọng anh ấy đồng ý xuất phát từ trái tim chứ không phải vì tôi muốn nên mới đồng ý. Giữa chúng tôi, đó là một phương thức sống chung."
"Tôi nghĩ điều đó rất tốt." Nhậm Hồng nói, "Điều tôi muốn thể hiện cũng là mối quan hệ giữa các cá nhân như thế này, rất đáng quý, Tiểu Chiêm, không thể nhìn ra, cô rất may mắn đấy."