Cá Voi Cô Đơn

Chương 32: Tất Niên




"Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ." Văn Cầm đứng giữa đám đông, nói với cấp dưới, "Mọi người phải chú ý an toàn trong kỳ nghỉ nhé, muốn liên hoan thì uống ít rượu một chút, trên đường về phải cẩn thận."

Nói xong liền gọi tên Chiêm Hỉ, Viên Tư Thần và Tiền Vân, "Ba người các cô cũng phải chú ý ăn uống, đừng để mập lên, lúc về công ty còn phải lên sân khấu. Về nhà nhớ tập múa, lần trước tôi thấy các cô nhảy như ma quỷ đấy! Không đều chút nào."

Viên Tư Thần ủ rũ: "Chị Văn, bọn em đâu phải dân chuyên nghiệp! Đây chỉ là góp vui thôi mà!"

Văn Cầm cười nói: "Mua vui cũng thì ba người cũng phải nhảy đàng hoàng, đặc biệt là Chiêm Hỉ, cô ở vị trí trung tâm! Múa đầu tiên, phải luyện tập giỏi biết chưa?"

Chiêm Hỉ cúi đầu: "Biết rồi..."

Văn Cầm vỗ tay: "Được rồi, tan làm, gặp lại mọi người sau Tết nhé!"

Viên Tư Thần vỗ tay hoan hô: "Năm mới gặp lại! Cảm ơn hộp cua của chị Văn ạ!"

Chiêm Hỉ dọn đồ rời khỏi công ty, hôm nay là hai mươi tám tháng chạp, bắt đầu kỳ nghỉ xuân dài đằng đẵng, nhưng cô không chờ mong chút nào.

Cô mang theo hộp quà cua đồng của Văn Cầm tặng cho phòng, ba đực ba cái, có người bảo chồng của cô ấy kinh doanh. Cua rất dễ chết, Chiêm Hỉ lại ăn không hết, liền gọi điện cho Chiêm Kiệt, nói buổi tối sẽ mang cua đến nhà anh ăn.

Vốn dĩ, có thể đưa cho tn...

Chiêm Hỉ đi tàu điện ngầm đến nhà Chiêm Kiệt, vừa vào cửa đã phát hiện có chút không đúng.

Chiêm Kiệt thở phì phò trên sofa, Uy Uy muốn xem hoạt hình còn bị anh quát mấy câu. Tần Phỉ lạnh mặt nấu cơm trong bếp, Chiêm Hỉ mang cua vào, hỏi nhỏ: "Chị dâu, chị với anh của em sao thế?"

Tần Phỉ nhìn cô nói: "Chiêm Hỉ, chị hỏi em, năm ngoái năm trước năm kia, đều là chị đến nhà em khi Tết đúng không?"

Chiêm Hỉ nhớ lại một chút, trả lời: "Đúng ạ."

Tần Phỉ lớn tiếng nói: "Chị đã nói trước khi kết hôn với anh trai em rồi, đêm ba mươi sẽ về nhà chồng hai năm, chị sẽ về nhà mẹ một năm. Vốn dĩ năm ngoái chị nên về nhà mẹ, kết qua mẹ em nói bà nội không khỏe, sợ là chịu không nổi, lừa mọi người trở về. Bây giờ thì bà nội còn rất khỏe đấy! Năm nay, dù thế nào chị cũng phải về nhà mẹ, mẹ của em lại không cho. Em nói thử xem, có lý lẽ đó không?"

Chiêm Hỉ quay đầu nhìn phòng khách, nhận ra Chiêm Kiệt đang đi tới, giọng anh cũng không nhỏ: "Tần Phỉ, cô đừng phun nước bọt trước mặt hh, Tết ở đâu mà chẳng phải là ở? Đâu phải không về nhà cô, qua năm rồi về. Về mùng 3 hay đêm 30 có khác gì nhau?"

Tần Phỉ trừng anh: "Đúng rồi, ở đâu mà chẳng được. Vậy tại sao không phải đêm 30 về nhà tôi, mùng 3 về nhà anh chứ?"

Chiêm Kiệt còn định nói tiếp, Tần Phỉ lại mở miệng trước: "Nhà anh có hai người con, còn ba mẹ tôi chỉ có một mình tôi! Ba năm rồi tôi không về lúc giao thừa. Kết hôn với anh tám năm, mới chỉ về được hai lần! Rõ ràng từ Tiền Đường về nhà mẹ tôi rõ ràng rất gần! Ba tháng nay ba mẹ đều hỏi tôi, tôi cũng đã đồng ý, cũng đã hỏi ý kiến của anh! Lúc mấu chốt thì anh bảo không đi, anh bị điên à?"

Chiêm Kiệt cau mày: "Tập tục chỗ bọn tôi là sau kết hôn đều đến nhà trai trước, trong tháng giêng có thể về nhà gái."

"Ồ!" Tần Phỉ cười chế giễu, "Vậy chuyện đồng ý lúc kết hôn là anh nói láo à? Nhà bọn tôi không có tập tục này! M* nhà anh đó!" Cô chỉ vào Chiêm Hỉ, "Sau này em ấy kết hôn, có phải sẽ không về nhà mẹ đêm 30 không? Mẹ anh đồng ý chắc? Anh giỡn với tôi à!"

Chiêm Kiệt liếc sang Chiêm Hỉ, không thể trả lời.

Chiêm Hỉ liền hòa giải: "Anh à, cũng đã đồng ý với chị dâu, hãy theo chị ấy về nhà mẹ đi. Mùng ba mùng bốn trở về cũng được."

Chiêm Kiệt thở dài: "Ngày nào mẹ cũng gọi điện cho anh, hỏi khi nào chúng ta về, anh đã đồng ý với bà."

Tần Phỉ tức giận: "Được rồi! Vậy anh tự về đi, mẹ anh cũng đâu ưa gì tôi, hai chúng ta ai về nhà nấy tìm mẹ mình đi! Tôi cho anh biết, năm nay tôi nhất định phải về nhà mẹ đêm 30!"

Chiêm Kiệt cau mày hỏi: "Cô nói hay quá! Còn con trai thì sao?"

Tần Phỉ đáp: "Đương nhiên con phải theo mẹ!"

"Không được." Chiêm Kiệt nói, "Nguyên Đán về nhà mẹ tôi vừa mới gặp Uy Uy được một chút, sáng ngày thứ hai đã đi rồi. Năm mới tết đến còn không cho bà ấy gặp cháu nội nữa sao!"

Tần Phỉ giận điên: "Nè, mẹ anh muốn gặp cháu, làm như mẹ tôi là người xa lạ ấy? Logic của anh kiểu gì thế?"

Chiêm Kiệt rống lên: "Không được là không được! Tôi đồng ý mùng 3 về nhà cô, nếu không mùng 2 cũng được! Ở nhà cô đến hết mùng 4, được chưa?"

Tần Phỉ lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu nói: "Bỏ đi, anh mang con đi đi, cả em gái của anh nữa, tất cả về nhà mẹ thân yêu của anh. Tự tôi đi bus về nhà mẹ, tháng giêng anh cũng đừng đến nhà mẹ tôi, bọn tôi không muốn chạm mặt anh đầu năm. Không cần phải chạy tới chạy lui, anh thích đi đâu thì đi đó? Thích làm gì thì làm! Tôi không hầu nữa!"

Nói rồi cô tháo tạp dề xuống ném về phía Chiêm Kiệt, không để ý món ăn trong nồi, ra khỏi bếp.

"Chị dâu!" Chiêm Hỉ muốn đuổi theo để khuyên, Tần Phỉ không thèm để ý, vào thư phòng đóng cửa cái "Rầm", chặn Chiêm Hỉ ngoài cửa.

Uy Uy trong phòng khách sợ không dám mở miệng, Chiêm Hỉ trở về khuyên Chiêm Kiệt: "Anh! Làm gì vậy? Đã đồng ý với chị dâu rồi, tại sao nói không giữ lời?"

Lúc này Chiêm Kiệt không còn giận, chỉ còn bất lực: "Cũng không phải em không biết mẹ, ngày nào cũng gọi chúng ta trở về. Hôm đó anh nóng giận nên đồng ý, nghĩ đến nói chuyện với chị dâu của em thì cô ấy có thể hiểu. Chẳng phải trước sau đều như nhau, ngày đi ngày về cũng như thế mà?"

"Đương nhiên không giống nhau!" Chiêm Hỉ nói, "Nhà của chị dâu không xa, chỉ là chị ấy muốn ăn một bữa cơm tất niên với ba mẹ. Vấn đề là anh đã đồng ý với chị ấy mà còn lật lọng, đến em còn phải tức giận!"

Chiêm Kiệt xoa ngực không nói.

Chiêm Hỉ nhặt tạp dề lên mặc vào, nói: "Để em nấu, sau đó sẽ đi. Anh cũng thật là, tối nay xin lỗi với chị dâu đi, cùng chị ấy về nhà. Em sẽ đi xe bus về, em sẽ khuyên mẹ."

"Không đấy!" Chiêm Kiệt trừng mắt: "Chiều mai 6h, anh tan làm sẽ dẫn Uy Uy đến đón em, chuẩn bị hành lý chờ đi. Không thèm xin xỏ! Không về thì thôi!"

Chiêm Hỉ: "..."

Cô rất muốn nói, anh à, anh đang tìm đường chết đấy!

Sáu con cua lớn, Chiêm Hỉ không ăn được con nào. Cô giúp Chiêm Kiệt làm xong thức ăn, hấp xong cua, cô không còn khẩu vị, nhanh chóng trốn đi.

Trở về Thanh Tước Giai Uyển, Chiêm Hỉ đi ngang qua bệnh viện thú cưng gần đó, nghĩ đến Quà Tặng, liền đi vào hỏi thử.

Quà Tặng còn quá nhỏ, không thể ở nhà một mình lâu đến thế, Chiêm Hỉ cũng không dám mang nó về nhà. Hiện tại Trì Quý Lan còn cho rằng con gái dị ứng với tất cả những thứ có lông, Quà Tặng mà rơi vào tay bà thì xong đời, biện pháp tốt nhất là gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng.

Bệnh viện thú cưng này không đóng cửa vào Tết âm lịch, có dịch vụ gửi nuôi, Chiêm Hỉ đăng ký một tấm thẻ thành viên, đặt cọc trước 500 đồng, hẹn ngày thứ hai sẽ đưa mèo tới. Cô tính toán một chút, toàn bộ dịch vụ gửi nuôi ngày Tết cũng tốn hơn một ngàn, haiz... Nuôi con gái thật tốn tiền.

***

Hai mươi chín tháng chạp, Chiêm Hỉ đưa Quà Tặng đến bệnh viện thú cưng, rồi gọi điện cho Chiêm Kiệt, khuyên anh cùng Tần Phỉ về nhà, để cô tự bắt xe về.

Nhưng lúc này Chiêm Kiệt lại cứng đầu, nói thế nào cũng không nghe, lớn tiếng bảo em gái đừng xen vào việc cả người khác, chiều chờ anh tới đón là được.

Chiêm Hỉ tổng vệ sinh trong nhà, sắp xếp tủ lạnh một chút, cuối cùng ngồi ngẩn ngơ ở sofa.

Từ sau sinh nhật của tn, cô chưa gặp lại anh, cũng không gửi tin nhắn.

Tối hôm ấy, cô vừa khóc vừa gửi những tin nhắn đó, tn không trả lời, qua mấy ngày, vẫn không đáp.

Tuy Chiêm Hỉ đã nói bọn họ vẫn là bạn tốt như trước, nhưng cô cảm thấy, e là tn sẽ không bao giờ để ý đến cô.

Buổi chiều, Chiêm Kiệt dẫn Uy Uy đến đón Chiêm Hỉ, quả nhiên Tần Phỉ không ở trên xe.

Uy Uy đỏ mắt ngồi phía sau, Chiêm Hỉ biết nhất định nhóc đã khóc, chỉ có thể khuyên: "Hai ngày sau ba sẽ dẫn con đến tìm mẹ, đừng buồn."

Uy Uy gào lên: "Ba xấu xa! Con không muốn về nhà bà nội! Con muốn mẹ!"

Chiêm Kiệt đau đầu: "Cô đã nói với con rồi, chúng ta sẽ gặp mẹ sau hai ngày nữa!"

Uy Uy khóc lớn, hai chân nhỏ đá lung tung: "Bây giờ con muốn mẹ! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ..."

Chiêm Hỉ ôm nhóc vào lòng, liên tục dỗ dành, một lớn một nhỏ chật vật, trên xe không hề có không khí vui vẻ của ngày tết.

Lúc về trấn Phú Xuân đã rất muộn, Trì Quý Lan chờ ở cửa, phát hiện con dâu không về, hỏi Chiêm Kiệt: "Tần Phỉ đâu?"

Chiêm Kiệt nhẫn nại nói: "Về nhà mẹ đẻ rồi, mùng 2 con đến tìm cô ấy."

Khuôn mặt Trì Quý Lan trầm xuống: "Thật là càng ngày càng quái! Tết nhất mà một mình về nhà mẹ, bỏ luôn cả con cái. Đến lúc người thân đến hỏi, chúng ta phải nói thế nào? Còn tưởng rằng chúng ta bức cô ta đi đấy! Còn con, dựa vào cái gì mà mùng hai đi? Năm rồi chẳng phải mùng bốn đi sao?"

Chiêm Kiệt nói: "Năm rồi là mùng ba!"

"Mùng ba khác gì mùng bốn?" Trì Quý Lan ảo não đi về nhà, quay sang nhìn Chiêm Hỉ, "Con làm gì thế? Cô gái trẻ trung mà không có chút tinh thần nào! Đừng khom lưng! Mẹ nói này hh..."

Trì Quý Lan ôm lấy cánh tay cô: "Dì út con giới thiệu cho mẹ một anh chàng, người Đồng Huyện, 27 tuổi, làm bên tòa án ở Tiền Đường! Mẹ đã bảo dì ấy sắp xếp mùng ba cho con gặp, lúc đó nhớ trang điểm đấy."

Chiêm Hỉ nói: "Con không đi."

Trì Quý Lan ngạc nhiên: "Vì sao?"

Chiêm Hỉ nhìn mẹ: "Không vì sao gì hết, con không đi."

"Con phải đi!" Trì Quý Lan phản bác mạnh mẽ.

Chiêm Hỉ nhỏ giọng: "Con có đi cũng không nói gì, mẹ tự xem mà làm."

Lúc này Trì Quý Lan thật sự tức giận, mắng Tần Phỉ, mắng Chiêm Kiệt, mắng chồng, mắng con gái, Uy Uy lại bắt đầu gào khóc. Chiêm Hỉ cảm thấy đau đầu, mang theo túi lên tầng: "Con không ăn cơm, tắm rửa rồi ngủ luôn."

"Phản nghịch à!" Trì Quý Lan đứng ở cầu thang ngẩng đầu nhìn cô, cuối cùng "Hừ" một tiếng, dọn cơm chiều cho con trai và cháu trai.

***

Giao thừa, Lạc Tĩnh Ngữ không về nhà, một mình ở nhà làm cây anh đào.

Anh cho Chung Bằng và Mạc Dương nghỉ 5 ngày, mùng năm đầu năm đi làm. Lì xì mừng năm mới của anh rất hậu hĩnh, sau khi tan làm anh đã gửi tiền mừng cho hai đứa trẻ, học kỳ sau không cần lo lắng tiền tiêu vặt, vì thế tinh thần rất tích cực.

3h chiều, Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài ăn tất niên, lúc xuống thang máy, anh rất hồi hộp. Anh sợ rằng thang máy sẽ dừng ở tầng 8, sợ nhìn thấy cô gái kia.

Nhưng nghĩ tới, đây cũng là buổi chiều giao thừa, nhất định cô đã về nhà rồi.

Ra khỏi cửa lớn, Lạc Tĩnh Ngữ kéo mũ trùm thấp xuống, đeo khẩu trang, hai tay đút vào túi, nhanh chân ra ngoài. Lúc đi ngang qua bệnh viện thú cưng, đột nhiên anh dừng bước, nhìn vào bên trong cửa kính của bệnh viện.

Bệnh viện thú cưng hình như náo nhiệt hơn bình thường, có rất nhiều lồng sắt, mỗi lồng đều có một con mèo hoặc có, mà một cái lồng cách đó không xa có một bóng dáng màu trắng quen thuộc.

Cực kỳ nhỏ, hơn cả những con mèo khác, chính là bạn nhỏ mèo trong vườn kia.

Lạc Tĩnh Ngữ đẩy cửa vào, đến bên cạnh lồng sắt, ngồi xổm xuống. Trong lồng có chậu cát mèo, hai cái bát, một nhà cây cho mèo, còn cả một bình sữa... Lạc Tĩnh Ngữ chạm lên lồng, mèo nhỏ trong đó tựa như nhận ra anh, vươn móng vuốt lên, dáng vẻ mừng rỡ.

_Con đang gọi ba sao? Quà Tặng.

Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ: Sao con lại ở đây? Mẹ con về nhà đúng không? Cô ấy chưa từng mang con về nhà mẹ nhỉ, con phải ở đây chờ sao? Có phải chỉ được ở trong lồng không? Thật đáng thương, một nơi nhỏ như thế.

"Ngài là?" Nhân viên cửa hàng đi tới, đứng ở phía sau gọi anh, Lạc Tĩnh Ngữ không đáp.

Sau khi nhân viên gọi hai tiếng, vỗ lên vai anh: "Anh ơi?"

Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới quay đầu.

Anh gỡ khẩu trang, chỉ vào Quà Tặng, lấy điện thoại đánh chữ: [Chủ nhân của bé mèo này là bạn của tôi. Tôi có thể mang nó về không?]

Nhân viên khó xử: "E là không được ạ..."

Lạc Tĩnh Ngữ mở album trong điện thoại cho cô, trong đó thật sự có nhiều ảnh và video của Quà Tặng.

"..." Nhân viên suy nghĩ một chút, nói, "Có thể cũng được, nhưng tôi cần xác nhận với chủ nhân của nó."

Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ: [Cô gọi điện cho cô ấy, nói cho cô ấy, tôi họ Lạc, là người điếc, không thể nghe điện thoại.]

Ánh mắt của cô nhân viên nhìn anh đầy tiếc nuối, tìm số điện thoại của Chiêm Hỉ.

Lúc này Chiêm Hỉ đang ăn đậu phộng xem TV ở nhà, xung quanh rất nhiều người thân.

Chương trình Gala mùa xuân trên TV đã bắt đầu từ chiều, nhiều tiết mục liên quan đến Lễ tết, ba chỉnh âm lượng rất lớn, toàn bộ phòng khách đều vang tiếng nhạc rộn ràng.

Điện thoại vang lên vài tiếng cô mới phát hiện, sau khi nhận mới biết là cuộc gọi từ bệnh viện thú cưng, Chiêm Hỉ giật mình, cho rằng Quà Tặng đã xảy ra vấn đề. Kết quả nhân viện kể mọi chuyện cho cô, cô cực kỳ ngạc nhiên.

"Chiêm tiểu thư, Chiêm tiểu thư?" Nhân viên thấy cô đột nhiên mất tiếng, gấp gáp hỏi.

Chiêm Hỉ hoàn hồn: "À, tôi nghe đây, nghe đây, như thế... Tôi đồng ý, cô để anh ấy mang mèo đi đi, à mà... Phiền cô nói với anh ấy, mùng 5 phải trả mèo về chỗ của cô, tôi sẽ trở về đón."

Nhân viên nói: "Sao phức tạp thế ạ? Cô có thể đến chỗ của anh ấy đón mèo mà."

"Không, không, không được..." Chiêm Hỉ nghĩ đến phía bên kia điện thoại, tn đang ở bên cạnh nhân viên, trái tim đập càng nhanh, "Vậy mùng 7, bảo anh ấy đưa mèo đến chỗ các cô. Xin cô lúc nói chuyện với anh ấy phải nói chậm một chút, anh ấy có thể nhìn khẩu ngữ, không cần mắc công cô đánh chữ cho anh ấy đâu."

Nhân viên đáp lại, vừa định cúp điện thoại, Chiêm Hỉ nói tiếp: "Khoan khoan, phiền cô nói giúp "Cảm ơn" giúp tôi, thật sự rất cảm ơn anh!"

"Được ạ." Sau khi nhân viên cúp điện thoại, cô nhìn sang Lạc Tĩnh Ngữ, nghĩ thầm hai người này thật kỳ lạ, tại sao không nhắn tin cho nhau nhỉ?

Người cũ? Ơ ơ ơ, cũng có thể lắm.

Cô sợ truyền đạt không đúng, đánh chữ lời nói của Chiêm Hỉ cho Lạc Tĩnh Ngữ xem, sau khi anh xem xong liền gật đầu, ra dấu "OK" đã hiểu.

Nhân viên làm thủ tục cho anh, Lạc Tĩnh Ngữ mua một túi thức ăn mèo, ôm Quà Tặng ra. Dường như Quà Tặng biết mình không cần nằm trong lồng chật chội, biểu hiện ngoan ngoãn.

Lạc Tĩnh Ngữ mang Quà Tặng về 1504, mở điều hoà, chuẩn bị cát mèo, nước và thức ăn. Những thứ này đều mới tinh, anh suy nghĩ đến mỗi lần Chiêm Hỉ đưa Quà Tặng tới còn phải mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ, rất phiền phức, nên chuẩn bị tất cả một lần.

Vốn anh đang cho rằng không còn dùng nữa, không ngờ vẫn còn tác dụng.

Quà Tặng bò ra từ túi đựng mèo, vui vẻ đi đến cầu thang lên nhà cây. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xuống nhìn nóc, vò đầu, dùng thủ ngữ: [Ba đi ăn tất niên, tối về chơi với con, chúng ta cùng đón giao thừa nhé. Con ở nhà phải ngoan, biết chưa?]

Quà Tặng không phản ứng, tuy rằng nhà trên cây quá cao so với nó, nhưng nhà Lạc Tĩnh Ngữ vẫn rất rộng rãi ấm áp, nó đã quen với điều đó.

Lạc Tĩnh Ngữ ra ngoài lần nữa thì đã 4h rưỡi, Lạc Hiểu Mai gửi WeChat cho anh.

[Lạc Hiểu Mai]: tn, em tới đâu rồi? Sao còn chưa đến?

[Cá Cực Lớn]: Vừa ra cửa.

[Lạc Hiểu Mai]: Vừa ra cửa? Vậy em định mấy giờ đến đây? Mọi người đã đầy đủ, còn thiếu mỗi em.

[Cá Cực Lớn]: Mọi người ăn trước đi, đừng chờ em. Em không đi tàu điện ngầm, gọi xe ngoài.

Đêm giao thừa, nhà nhà đoàn viên, ở một bầu trời nào đó trong thành phố, pháo hoa rộn ràng rực rỡ.

Lạc Tĩnh Ngữ đứng trên ban công của nhà cậu, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng mỹ lệ khẽ lướt qua.

Anh nhớ tới Tết lúc nhỏ, khu ký túc xá của nhà xưởng cũng có người đốt pháo, một đám nhóc vây quanh xem, vừa bịt lỗ tai vừa nhảy, không dám đến gần.

Chỉ có anh, ngốc nghếch muốn đi bắt pháo hoa, khiến ba của anh sợ hãi, chặn lại ôm về nhà.

Âm thanh của pháo hoa rất đáng sợ sao?

Lạc Tĩnh Ngữ không biết, chỉ biết chúng rất xinh đẹp, giống một quả trứng màu, đóa hoa tiếp theo không biết có hình dạng gì, lại tựa như sao băng, có thể cho anh một ước nguyện lặng thầm.

Bữa cơm tất niên trong phòng khách vẫn chưa xong, ba mẹ cùng anh chị em, con cháu gặp nhau, nhiều năm qua, Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng nhập cuộc.

Ông bà của anh đều là người điếc, sinh ra ba Lạc Minh Tùng, sau khi phát hiện tai bị điếc cũng không dám sinh nữa.

Gen điếc của nhà họ hẳn là di truyền từ nhà bà nội, đã cách nhiều năm, cụ nội cũng không thể kiểm tra được, chỉ biết sáu anh em nhà bà nội, có người nghe được có người không nghe được.

Sau khi đám anh em của Lạc Minh Tùng kết hôn, thì có nhiều người bình thường hơn. Nên khi đến lượt Lạc Tĩnh Ngữ, có người nó có thể sẽ là người bình thường, có thể lại là kẻ điếc.

Sau khi Lạc Minh Tùng tốt nghiệp trung học đã được phân đến làm ở nhà xưởng phúc lợi, khi đó thông tin chưa được phổ biến, ông không lui tới nhiều với người thân của bà nội, cũng không biết mấy người anh em họ sinh ra được bao nhiêu người điếc.

Còn vận may của ông thì đặc biệt kém, sinh hai người, đều bị điếc.

Sau khi sinh Lạc Tĩnh Ngữ, phía hàng chú bác có nhiều người tức giận, nhưng không thể mắng chửi, nên đánh ông một trận, nói rằng ông hại một đứa con gái không đủ, còn phải hại thêm một đứa con trai.

Những điều này đều là bà nội nói cho anh, bà rất áy náy, đến lúc chết vẫn còn sầu não.

Diêm Nhã Quyên không như thế, bà bị bệnh nên điếc, các anh chị em trong nhà đều khỏe mạnh, con cái của bọn họ cũng khỏe mạnh. Ngoại trừ anh trai của Diêm Nhã Quyên và em gái biết thủ ngữ, còn những người khác không biết gì cả. Vì thế, dù cho tuổi tác xấp xỉ nhau, Lạc Tĩnh Ngữ không qua lại với những anh chị em họ này, dù ăn chung một bàn cũng như người xa lạ.

Không ai quan tâm gần đây anh đang làm gì, không hứng thú với hoa giả, không ai biết anh ở đâu, bọn họ đều phải hỏi đến Cao Nguyên, một năm Lạc Tĩnh Ngữ kiếm ra được bao nhiêu? Cao Nguyên và Lạc Hiểu Mai có dự định sin hem bé không? Còn Lạc Tĩnh Ngữ thì sao? Có đối tượng chưa? Có sinh con không?

Dì nhỏ khuyên bảo Cao Nguyên: "Tiểu Cao à, đừng dự định sinh con! Chân của con không tiện, Hiểu Mai có khả năng di truyền, sinh con làm gì? Hai người sống với nhau thật tốt là được, nếu khi sinh ra một người điếc, lại trở thành gánh nặng!"

Cao Nguyên cười trừ, biểu hiện Lạc Hiểu Mai rất thờ ơ, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn hiểu khẩu ngữ của dì, mím chặt môi cúi đầu chơi điện thoại.

Anh nghĩ, thì ra anh là một gánh nặng.

Là đối với gia đình, hay đối với xã hội?

May mà Cao Nguyên rất chính trực, không nói chuyện nhà mình cho những người thân, thậm chí còn giúp Lạc Tĩnh Ngữ giả nghèo, nói một năm anh chỉ khoảng năm, sáu vạn.

Mọi người cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, một nhóc con bị điếc không học đại học, có thể kiếm được năm, sáu vạn đã rất tốt rồi!

***

Chiêm Hỉ ăn tất niên ở nhà, cùng với người thân của ba, một đám mười tám người náo nhiệt, mở hai bàn ở tầng một.

Sau khi bà nội ăn xong đã đi ngủ, các trưởng bối đánh bài, xem chương trình mùa xuân, các anh họ em họ mua rất nhiều pháo, đốt từng cái ở trong sân, cực kỳ ồn ào. Uy Uy sợ hãi, quấn lấy Chiêm Hỉ bên cạnh, cô cầu còn không được.

Trong sân, nhóc con ôm eo của cô, đôi mắt ướt sũng nhìn pháo hoa, ngửa đầu khóc thút thít: "Cô ơi, con nhớ mẹ."

"Ngoan, ba con sẽ đưa con đi tìm mẹ nhanh thôi." Chiêm Hỉ xoa đầu cháu trai.

Bên ngoài rất lạnh, Chiêm Hỉ không muốn vào nhà, lúc ăn cơm, mẹ già lại nói xấu Tần Phỉ, Chiêm Kiệt không nói tiếng nào, Uy Uy tức giận khóc lớn: "Bà nội là người xấu!"

Trì Quý Lan mất mặt, lại chuyển đề tài sang Chiêm Hỉ, khen cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, đang chuẩn bị thi tỉnh, hy vọng rất lớn.

Trì Quý Lan nói: "Chuyện công việc của hh tôi không lo chút nào, từ nhỏ con bé đã giỏi, nhất định sẽ thi đậu. Còn chuyện hôn nhân của nó, tôi thật sầu não mà, con bé quá ngây thơ, lúc gặp con trai lại thẹn thùng không nói, nhưng thế có tốt không?"

Chị họ nói: "Thím ơi, chẳng phải do thím quản hh quá nghiêm sao. Thím nên dẫn em nó đi xã giao nhiều một chút, tham gia mấy hoạt động kết bạn. Ví dụ như leo núi, hội sách, du lịch,... Những hoạt động mà người trẻ rất thích, sẽ dễ kết bạn với đàn ông hơn."

Trì Quý Lan kinh hãi: "Sao có thể tùy tiện kết bạn được! Quỷ mới biết là hạng người gì! Không được không được, vẫn là giới thiệu đáng tin hơn, thím vừa nhờ một đứa em giới thiệu một người, mấy ngày nữa sẽ đi gặp ở Đồng Huyển, 27 tuổi làm ở tòa án..."

Những điều này khiến Chiêm Hỉ rất phản cảm, không muốn nghe một câu.

Sau khi đám thân thích đi về, Chiêm Hỉ lên lầu tắm rửa, để điện thoại trong phòng. Lúc cô rửa mặt xong về phòng, phát hiện điện thoại có người chạm qua.

Mật mã mở khóa của cô rất phức tạp, bốn con số không hề logic, hẳn là mẹ không mở được.

Chiêm Hỉ thản nhiên, hiện tại điện thoại cô rất sạch sẽ, album trống, trước khi về nhà đã chuyển hết vào máy tính, WeChat cũng thế, tất cả đều được xử lý.

Dù vậy, cô vẫn không muốn cho mẹ xem.

Qua 12h, bên ngoài có tiếng rộn ràng.

Tiền Đường và Đồng Huyện đều cấm đốt pháo, người trên trấn lại mặc kệ, nhà nào có sân đều đi đốt pháo.

Chiêm Hỉ biết Chiêm Kiệt cũng đốt, anh trai hy vọng năm mới nhà mình vui vẻ, tiền vào như nước.

Cô nằm trong ổ chăn lướt vòng bạn bè, bị làm ồn muốn điếc cả tai, lướt lướt, nhìn thấy một bài đăng, ngón tay dừng lại.

[Cá Cực Lớn]: Năm mới vui vẻ.

Hình kèm theo: Quà Tặng.jpg

Trong ảnh, mèo con đang ôm cánh tay, vẻ mặt hơi hoảng loạn.

Là bị tiếng pháo dọa sao? Tiếng pháo hoa ở Tiền Đường đáng sợ đến vậy à? Chiêm Hỉ không biết, cô chưa từng đón giao thừa ở đó.

Cô nhìn cánh tay bên cạnh, anh hẳn là đang ngồi, ống tay áo màu xanh lá đậm, quần áo mới sao? Chưa từng thấy anh mặc.

Phía dưới anh mặc một chiếc quần thể thao màu đen, tay trái ôm lấy Quà Tặng, ngón tay thon dài khẽ vuốt lông mèo con. Bàn tay đó, vẫn luôn trắng trẻo đẹp đẽ, cảm giác chụp thế nào cũng không xấu đi.

Chiêm Hỉ nhìn chằm chằm hồi lâu, download ảnh xuống, chặn người nhà rồi gửi lên vòng bạn bè.

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Năm mới vui vẻ.

Hình kèm theo: Quà Tặng.jpg

Rất nhanh, đồng nghiệp và bạn học cùng nhau comment.

[Viên Tư Thần]: Đây là ai? Có điềm nha!

[Lâm Nham]: Tết âm lịch vui vẻ, đây là mèo của cô sao?

Tất nhiên không thể thiếu người bạn nhiều chuyện như La Hân Nhiên rồi.

[La Hân Nhiên]: Bảo bối, mèo và tay không tệ đấy, có soái không?

Diêu Dĩnh và Triệu Tình Tình cũng nhanh chóng comment.

[Diêu Dĩnh]: Bảo bối, mèo và tay không tệ đấy, có soái không?

[Triệu Tình Tình]: Bảo bối, mèo và tay không tệ đấy, có soái không?

Chiêm Hỉ không trả lời từng cái, mà chỉ gõ một bình luận, mà điều này khiến cho mọi người đều có thể thấy được lời của cô –

[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cực kỳ soái!