Đồ Khải sững người trên ghế, trong đầu là một mớ hỗn độn.
Chuyện anh vừa nói qua cậu thật sự không biết, cậu chỉ biết rằng Đồ Ca làm việc trong một cửa hàng sửa chữa trong kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, biết rằng cha của Lý Tuấn Nam đã dạy chị cậu lái xe.
Năm đầu tiên trung học, cuối tuần Đồ Ca đi làm trong tiệm sửa xe, khi đó cả hai đều chưa đủ mười tám tuổi, Cục Nội vụ đã trợ cấp cho hai chị em mỗi tháng 500 tệ.
"Em có thể không tin anh nhưng cũng không nên nghi ngờ Đồ Ca." Phó Cảnh Dự tiếp tục: "Cô ấy vì em mà đã dốc sức liều mạng, nhưng em lại làm tổn thương cô ấy."
Buổi tối hôm đó Đồ Ca đi đua xe, đợi đến khuya không thấy cô về, anh xuống lầu tìm cô còn gặp mấy tên tiểu lưu manh.
Đồ Ca thắng trận nhưng mặt lại bê bết máu, đỡ cô lên lầu cô đã ngất xỉu vì mất máu, anh tuy tức giận nhưng cũng cảm thấy may mắn vì cô vẫn còn sống.
Anh chỉ biết rằng xe cô bị lật thiếu chút nữa không thể về được nhà.
Cô đã thắng được năm nghìn tệ vào đêm đó, cánh tay cùng lưng của cô bị bầm tím, vết thâm trên bả vai đặc biệt đáng sợ.
Thời điểm bôi thuốc cho cô anh còn cảm thấy đau thay.
Những thứ này Đồ Khải hoàn toàn không biết gì cả.
"Tôi không biết và tôi cũng sẽ không đồng ý để chị ấy ở bên anh, nếu lúc anh phát điên thì chị ấy phải làm sao." Đồ Khải đôi mắt đỏ hoe gầm nhẹ một tiếng: "Anh có thể đảm bảo rằng phần đời còn lại của anh sẽ không như vậy!"
Đồ Khải sẽ không bao giờ quên lúc Phó Cảnh Dự phát điên, lúc anh phát điên đánh người đã suýt đánh chết người đó.
"Hắn ta nói Đồ Ca là con gái của kẻ xấu nên anh đánh." Phó Cảnh Dự cau mày: "Đồ Ca là chị gái của em."
Đồ Khải nghẹn họng, lồng ngực phập phồng.
Phó Cảnh Dự im lặng, dứt khoát cúi đầu chuẩn bị ăn cơm đúng giờ.
Đồ Khải không có khẩu vị nhưng vẫn cầm đũa lên ăn. Cậu thật sự không biết tại sao Phó Cảnh Dự lại động tay động chân với người khác, khi đi học về đã chứng kiến người đó nằm ở một bên, tay anh bê bết máu, người nằm bên cạnh cũng bê bết máu.
Hai người đều được đưa đến bệnh viện, Phó Cảnh Dự không có việc gì, người bị anh đánh nằm viện nửa tháng mới bình phục.
Bà Trần thay mặt chăm sóc anh, người nhà bị đánh lo sợ sẽ có chuyện xảy ra, không bao lâu họ đã dọn đi mà một xu bồi thường cũng không cần bồi thường.
Cậu còn nghĩ rằng anh động tay động chân là vì lý do khác, nhưng cậu không ngờ rằng là vì Đồ Ca.
Tên bị đánh kia thực sự rất thiếu đòn, rõ ràng là người ở vùng đó biết rõ sự tình của mẹ cậu.
"Em tự mình từ từ suy nghĩ." Phó Cảnh Dự đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Đồ Khải nghiến răng làm ngơ.
Phó Cảnh Dự quay lại studio bận rộn đến 8 giờ, nhắn tin cho Đồ Ca biết được cô cũng chuẩn bị xong việc, anh lập tức đặt dụng cụ trong tay xuống cùng lão Ngô đến đón cô.
Công việc của Đồ Ca mãi đến 9 rưỡi mới kết thúc, Phó Cảnh Dự bảo lão Ngô về nghỉ ngơi trước rồi đợi cô trên xe.
Lão Ngô đang chuẩn bị rời đi thì có một cuộc gọi đến từ điện thoại di động của Phó Cảnh Dự, số điện thoại biểu thị bên trên là số điện thoại của ba anh.
Phó Cảnh Dự nhíu mày, ngăn không cho lão Ngồ trả lời cuộc gọi, bật ghi âm cùng chế độ rảnh tay: "Là ai?"
Bên kia vẫn không nói gì, cũng không có tiếng động phát ra.
Một lúc sau, cuộc gọi bị ngắt.
"Cuộc gọi là từ số điện thoại ba cháu dùng trước đây." Phó Cảnh Dự cùng lão Ngô giải thích, điện thoại lại nhận được một tin nhắn văn bản: Cảnh Dự có khỏe không.
Phó Cảnh Dự mím khóe miệng, bình tĩnh trả lời: Ai vậy.
Bên kia không trả lời lại, gọi điện cũng không tiếp. Phó Cảnh Dự đưa điện thoại cho lão Ngô, lồng ngực có chút ngột ngạt: "Không phải ba."
Lão Ngô tức giận đến mức hai mắt đỏ hoe: "Chú lập tức nói cho Minh Chu ngay."
Phó Cảnh Dự gật đầu không nói gì.
Lão Ngô chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho Phó Minh Chu, nhân tiện nói với anh ấy rằng người kia gọi điện trước mới nhắn tin.
Phó Minh Chu nhanh chóng trả lời: Cháu lập tức thông báo cho cảnh sát, chú chú ý đến cảm xúc của Cảnh Dự, hiện tại nó không thể bị kích thích, nếu Đồ Ca không ở bên cạnh nó chú hãy chú ý, nếu phát hiện có điều gì không ổn hãy liên hệ với cô ấy ngay lập tức.
Lão Ngô trả lời một câu được cho Phó Minh Chu, thở dài một hơi quay lại trả điện thoại cho Phó Cảnh Dự: "Chú cùng cháu chờ Đồ Ca nhé?"
Ông cũng rất lo lắng việc Phó Cảnh Dự sẽ phát tác, mỗi lần nhắc đến ba mẹ anh đều có tâm trạng không vui.
"Không cần đâu, chú trở về đi." Phó Cảnh Dự miễn cưỡng kéo khóe miệng, chậm rãi ngồi dậy: "Cháu không sao."
Lão Ngô biết kiên trì cũng vô dụng nên nói hai câu rồi xuống xe đi bộ về nhà.
Phó Cảnh Dự khó chịu nhắm mắt lại, hai tay ôm đầu cố nhớ lại chuyện đã xảy ra sau khi theo Lâm Thanh Phong đưa anh đến Hà Châu bốn năm trước.
Bác sĩ Lương nói máu ứ trong đầu đã hết, chờ một thời gian có thể nhớ ra được.
Nhưng anh đã đợi rất lâu, việc đi đến Hà Châu vẫn không nhớ lại được ký ức gì, giống như những cảnh quay đó bị xóa khỏi phim, anh quên không lưu lại.
Không biết qua bao lâu, Đồ Ca mới mở cửa lên xe.
Phó Cảnh Dự hoàn hồn, nhanh chóng nắm lấy tay cô: "Số của ba anh vừa gọi tới còn gửi tin nhắn, nhưng anh gửi tin nhắn lại thì không trả lời."
Đồ Ca âm thầm cau mày: "Vừa mới phát sinh?"
Phó Cảnh Dự gật đầu.
"Nói cho anh trai biết chưa?" Đồ Ca thấy sắc mặt anh không tốt, cũng không vội vàng khởi động xe, ghé vào sờ sờ khuôn mặt anh ôn nhu nói: "Lại không thoải mái?"
Phó Cảnh Dự nắm lấy tay đang áp lên mặt anh, rầu rĩ lên tiếng: "Rất khó chịu."
"Về nhà thôi, anh đói bụng không?" Đồ Ca nghiêng người hôn anh: "Về đến nhà lại nghĩ em sẽ giúp anh."
Vẻ mặt Phó Cảnh Dự dịu đi, anh ngoan ngoãn buông tay ra: "Anh rất đói."
Đồ Ca vừa tức vừa buồn cười, đi giày thể thao rồi khởi động xe.
Về đến nhà nấu mì bưng ra phòng ăn, Phó Cảnh Dự thực sự rất đói bụng nên cầm đũa vùi đầu ăn.
Đồ Ca chống cằm nhìn anh khóe miệng nhếch lên: "Ăn từ từ thôi không nóng."
Cô nói muốn cùng anh đi tăng ca kết quả lại ném anh ở lại một mình.
Phó Cảnh Dự đỏ mặt, lặng lẽ tiếp tục ăn mì.
Ăn xong lập tức lên lầu tắm rửa nằm xuống, Đồ Ca cùng anh mười ngón tay nắm chặt: "Hai người đến Hà Châu đại khái là lúc nào?"
Từ Tân Thành đi cao tốc khoảng 45 phút, ra tỉnh lộ chậm hơn khoảng 1 tiếng.
Phó Cảnh Dự nhắm mắt suy nghĩ một lúc mới nói: "Hơn 8 giờ."
"Cảnh sát An Thị nói rằng thời điểm anh rơi xuống nước là vào khoảng lúc sáng sớm. Trong thời gian này, anh đã làm gì, ăn cơm có uống rượu không?" Đồ Ca hỏi.
Nếu anh uống rượu trong lúc ăn uống cũng không phải bị ngã xuống cầu, thì là anh say rượu bị người ta đẩy xuống mới có thể sống sót dạt vào An Thị.
Cây cầu thứ ba ở Hà Châu cao hơn 20 mét, khi một người to lớn như vậy rơi xuống đã sớm vùi mặt xuống đáy sông.
"Anh không nhớ, lần đầu tiên ô tô dừng lại là bên sông cách cầu không xa.
Lâm Thanh Phong thông thuộc đường trực tiếp nghe anh ta nói địa chỉ nên đi tới.
"Vậy thì đừng nghĩ ngợi gì mà ngủ ngon. Ngày mai Lý Tuấn Nam sẽ đến studio lấy quần áo. Anh nhớ đưa cho cậu ấy một hộp danh thiếp." Đồ Ca bóp mặt anh cười: "Ngủ ngon."
Phó Cảnh Dự tắt đèn nắm lấy tay cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Trong lúc đợi cô, anh suy nghĩ rất lâu trên xe nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Lý Tuấn Nam đến lấy quần áo sau giờ học vào buổi chiều, bộ đồ không cần phải chỉnh sửa, Phó Cảnh Dự chọn một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc áo phông trắng cho anh ta.
Cuối cùng anh ta chọn một chiếc áo phông trâm cài cầm lấy danh thiếp rồi vội vàng rời đi.
Trang web chính thức của studio bắt đầu tăng lượng người theo dõi trong vài ngày qua, tương tác với người theo dõi rõ ràng cũng thường xuyên hơn.
Đồ Ca trả lời một số câu hỏi của người hâm mộ, chứng kiến có khách hàng đi tới khoé miệng không khỏi cong lên. Đã có một số đơn đặt hàng trước khi mở bán chính thức, tốt hơn nhiều so với dự kiến của cô.
Đến chiều Đồ Khải bất ngờ gọi điện bảo cô về nhà, giọng điệu lạnh lùng.
Đồ Ca kiểm tra thời gian, đến phòng làm việc nói chuyện với anh rồi xuống lầu lấy xe về.
Đồ Khải không nấu cơm mà mua ở trường mang về ăn.
Đồ Ca ngồi ở bên cạnh liếc mắt một cái có chút không hài lòng nhìn cậu: "Phát giận?"
Đồ Khải cúi đầu không nói gì, dùng hai tay bấu chặt điện thoại lộ ra khớp xương trắng nõn trên mu bàn tay, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng.
"Nếu như muốn nói với chị về chuyện anh Cá voi vậy thì không cần phải nói nữa, chị sẽ không đổi ý." Đồ Ca quay mặt đối mặt với cậu: "Chị đã nói với em rằng trách nhiệm của chị không phải là nuôi dưỡng em, em cũng sắp 18 tuổi rồi."
"Anh ta thực sự quan trọng như vậy sao?" Giọng mũi của Đồ Khải trở nên trầm hơn: "Quan trọng đến mức chị có thể bỏ qua em sao?"
"Chị không bỏ qua em, nuôi dưỡng em là trách nhiệm của ba mẹ. Dù em có ở cùng với ai em cũng là em trai của chị, nhưng chị không thể phủ quyết lựa chọn của chị chỉ vì em không thích." Đồ Ca bình tĩnh nhìn cậu: "Chị sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, giống như khi chị đưa em rời khỏi quê nhà và chọn đến đây chị sẽ chịu phụ trách đến cùng."
Khi họ còn ở thị trấn, khoản trợ cấp 500 tệ mỗi tháng cho hai chị em họ không đủ. Các nhân viên dân sự hỏi cô liệu cô có sẵn sàng đến quận với số tiền như vậy không.
Cô không do dự, cho dù ở quận khó hơn ở thị trấn gấp vạn lần, cô vẫn sẽ sống sót.
"Em không phản đối việc hai người ở cùng nhau, anh ta bị bệnh em sợ một ngày nào đó chị sẽ bị anh ta đánh." Đồ Khải không khỏi rơi lệ: "Em chỉ có một người chị gái là chị, em thật sự lo lắng."
Đồ Ca ngẩn người rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cậu: "Chị không khóc em khóc cái gì, chuyện này không cho phép náo loạn, chị sẽ không đổi ý."
Phó Cảnh Dự sẽ không làm tổn thương cô, cho dù một ngày anh thật sự không kiềm chế được, cô vẫn có cách khiến anh bình tĩnh lại.
"Nếu anh ta bắt nạt chị chị nhất định phải nói cho em biết." Đồ Khải vẫn đang khóc nước mắt lần lượt rơi xuống.
Đồ Ca vỗ vỗ vai cậu dặn dò cậu hai câu rồi đeo túi đứng dậy: "Chị phải trở về, đàn chị giới thiệu cho chị công việc dịch thuật của nhà xuất bản, rất bận."
Đồ Khải hít mũi rầu rĩ gật đầu.
Đồ Ca trở lại xe, sau khi suy nghĩ xong lại chuyển cho cậu mấy trăm tệ.
Các chương do nhà xuất bản yêu cầu đã đưa cho đàn chị, tuần sau kí thỏa thuận giá cũng không cao lắm nhưng cũng đủ để cho cô cùng Đồ Khải sống một thời gian.
Cô cũng không chỉ dựa vào điều này để kiếm tiền, cô thỉnh thoảng sẽ cùng đàn chị đi phiên dịch hoặc tự mình kiếm tiền.
Nếu không phải vì thiếu thời gian, cô còn định học thêm một ngôn ngữ nữa.
Phó Cảnh Dự vẫn đang bận rộn, những người khác đều đã tan làm, chỉ có anh cùng lão Ngô vẫn còn ở studio.
Đồ Ca đi qua gọi anh một tiếng, khóe miệng bất giác nhếch lên: "Về nhà ăn cơm, muộn rồi."
Phó Cảnh Dự ừ một tiếng, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Đồ Ca không còn cách nào khác đành để lão Ngô về trước.
Xung quanh yên lặng âm thanh cắt vải phát ra đặc biệt rõ ràng, Đồ Ca ngồi sang một bên, dùng điện thoại di động cập nhật Weibo chính thức. Nhìn các bình luận thấy có bình luận nói thiết kế thời trang mùa xuân bên Cách Sắc rất đẹp cô không nhịn được cũng qua ngó xem sao.
Cách Sắc tung ra ba loại quần áo mùa xuân là quân cờ, hoa anh đào và cỏ bốn lá.
Thiết kế của quân cờ không giống với bộ đồ đen trắng mà cô mặc trước đó, nhưng màu sắc thì đặc biệt giống nhau.
Tuy nhiên, một số người hâm mộ đã nhấp dưới Weibo chính thức, đặt nghi vấn liệu bản thiết kế có được lấy cảm hứng từ thời trang mùa xuân của Cách Sắc hay không.
Đồ Ca cân nhắc thật kỹ trả lời rất nghiêm túc với người hâm mộ: Không phải, các sản phẩm trong studio của chúng tôi về cơ bản mỗi phong cách chỉ có tối đa ba mẫu.
Người hâm mộ nhanh chóng trả lời cô gửi kèm một bức ảnh: Bức ảnh này vừa được đăng trên Weibo chính thức của Cách Sắc.
Đồ Ca nhấp vào bức ảnh, nhìn thấy bức ảnh chụp chính mình với đàn chị hôm thứ hai, mí mắt nhảy loạn lên.
Đường Lâm không chỉ muốn bảo vệ cho Lâm Thanh Phong mà còn ngăn cản không cho studio của Phó Cảnh Dự đứng vững.
_Hết chương 57_