Đồ Ca xuống xe, ngăn lão Ngô đang muốn xông vào, ra hiệu cho ông đừng gấp.
Phó Cảnh Dật, Lâm Thanh Phong còn cả Hà Vân Tranh đã cùng nhau mở một studio, ích lợi cũng có nhưng cũng không thiếu mâu thuẫn.
Hiện tại anh có thể trốn tranh, nhưng tương lai thì sao?
Cô đã đọc hồ sơ chẩn đoán của bệnh viện, bốn năm nay máu bị ứ trong não anh cũng chỉ tan đi một chút, cô không có khả năng lúc nào cũng có thể ở bên cạnh anh.
"Có thể sẽ xảy ra chuyện?" Lão Ngô căng thẳng nhìn vào trong, không ngừng lau mồ hôi.
Kể từ khi Phó Cảnh Dật trở lại, ông chưa bao giờ thấy đứa trẻ này tức giận như vậy, đập phá phòng trưng bày như thế.
Đồ Ca đang định an ủi thì giọng nói của Lâm Thanh Phong phát ra rõ ràng: "Cá voi, Vân Tranh thật sự là vì muốn tốt cho cậu. Hiện tại cậu không có gì cả. Phòng trưng bày là của Minh Chu. Mấy năm nay làm ăn thua lỗ anh ấy cũng không tính toán với cậu, anh ấy đúng thật coi cậu là anh em."
Lão Ngô đột nhiên đen mặt, nhấc chân định xông vào.
Đồ Ca kịp thời ngăn lại, khẽ lắc đầu.
Lời nói của Lâm Thanh Phong rất khó nghe, nhưng đó là sự thật. An Thuỵ phát triển rất tốt, nhưng Phó Cảnh Dật cũng đã nói, không ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ mãi tiếp tục phát triển.
Phòng trưng bày đã mở cửa được hai năm, mọi tổn thất đều do Phó Minh Chu chi trả.
Trong tương lai anh ấy sẽ phải lấy vợ, nếu vợ anh ấy biết được hẳn sẽ không vui vì chuyện này, Phó Cảnh Dật chỉ có thể miệng ăn núi lở (*). Bố mẹ anh có để lại tài sản, nhưng không biết có thể duy trì cuộc sống của anh được bao lâu.
(*): Ý chỉ ăn mà không làm thì bao nhiêu cũng hết
"Cậu có tức giận tôi cũng phải nói, hai năm qua cậu hết thay đổi bác sĩ, bảo mẫu đổi cả tài xế xe. Cậu cho rằng không cần tiền sao? Cậu thậm chí không thể tự nuôi sống được bản thân, căn bản cậu không xứng đáng với bất cứ ai." Lâm Thanh Phong tiếp tục công kích: "Vân Tranh cũng hy vọng sau này cậu sẽ khỏe mạnh, cùng cô ấy đi tới Đế Đô cũng không có gì không tốt. Cậu cũng có thể kiếm tiền tự nuôi sống bản thân."
"Cút đi." Tiếng gầm của Phó Cảnh Dật lại vang lên, kèm theo tiếng mảnh thuỷ tinh vỡ.
Đồ Ca cùng lão Ngô xông vào, Lâm Thanh Phong và Hà Vân Tranh đứng trước bàn Phó Cảnh Dật, như thể bị doạ đến sợ hãi.
"Anh Cá voi!" Đồ Ca hất Lâm Thanh Phong ra rồi chạy đến bên cạnh Phó Cảnh Dật, cẩn thận vươn tay cầm lấy những mảnh vỡ của chiếc bình trong tay anh: "Bọn họ không có tư cách yêu cầu anh làm gì, đưa mảnh vỡ cho em."
Phó Cảnh Dật chớp mắt, ánh mắt anh từ từ tập trung vào khuôn mặt của Đồ Ca, những mảnh vỡ trên tay rơi xuống phát ra tiếng "keng", nháy mắt bị vỡ làm năm bảy mảnh.
Anh cúi đầu, tựa cằm lên vai Đồ Ca, mệt mỏi nhắm mắt lại: "Anh buồn."
Đồ Ca vỗ vỗ lưng anh, lạnh lùng nhìn lại Hà Vân Tranh và Lâm Thanh Phong: "Nếu các người thật sự muốn tốt cho anh ấy thì lăn ngay đi, vĩnh viện đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy nữa!"
Ngay khi giọng nói phát ra, Phó Minh Chu vẻ mặt nôn nóng xông vào: "Sao lại thế này?"
Hà Vân Tranh sắc mặt ngượng ngùng, chột dạ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm Thanh Phong chật vật cười xấu hổ giải thích: "Tôi nghe nói Cá voi đã khôi phục một chút, cho nên mới đặc biệt tới xem cậu ấy."
Phó Minh Chu nguy hiểm nheo mắt lại: "Cậu nghe ai nói nó khôi phục?"
Đồ Ca không có khả năng sẽ nói bất luận chuyện gì của Phó Cảnh Dật.
Lâm Thanh Phong nghẹn họng, Đồ Ca đột nhiên lên tiếng: "Anh Phó, tình hình có chút không ổn!"
Phó Minh Chu vươn tay đẩy Lâm Thanh Phong, sải bước qua người anh ta: "Làm sao vậy?"
"Anh Cá voi ngất xỉu, mau gọi điện gọi xe cấp cứu, tim anh ấy đập rất yếu." Đồ Ca lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe: "Chú Ngô, đến giúp cháu mang anh ấy đến chỗ thông thoáng."
Lão Ngô và Phó Minh Chu hoảng sợ, Lâm Thanh Phong cùng Hà Vân Tranh như bị sét đánh.
Đặc biệt là Hà Vân Tranh.
Tin tức Phó Cảnh Dật đang hồi phục tốt là cô ta nghe được từ bà nội Phó. Buổi sáng cô ta đến nơi, nghe lão Ngô nói Đồ Ca hôm nay muốn đưa em trai đến bệnh viện tái khám, vì vậy cô ta tới tìm Cảnh Dật hy vọng anh cùng cô ta sẽ tới Đế Đô.
Tới đó rồi, cha mẹ cô ta sẽ không thể kiểm soát cô ta nữa, gia đình nhà họ Phó chắc chắn sẽ không phản đối.
Phó Cảnh Dật đã cầm bút vẽ lại, tình cờ có thể cùng cô ta phát triển studio, sẽ không giống như lần đầu vì bất đồng ý kiến mà dẫn đến mọi người không thoải mái.
Tuy nhiên, cô ta đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong mắt Phó Cảnh Dật.
Anh không nói bất cứ điều gì trong suốt quá trình, nhưng Lâm Thanh Phong không biết tới đây từ lúc nào, đã nghe rõ kế hoạch của cô ta.
Lâm Thanh Phong kích thích Phó Cảnh Dật ra mặt, nói rằng Đồ Ca sẽ không thích người bệnh tâm thần như anh, càng sẽ không thích một người thiểu năng không thể tự nuôi sống bản thân, điều này hoàn toàn chọc giận Phó Cảnh Dật.
"Đi tới giúp!" Hà Vân Tranh đẩy Lâm Thanh Phong, tự mình cũng đi theo, cùng lão Ngô đưa Phó Cảnh Dật đi đến nơi không có mảnh thủy tinh vỡ.
"Chú Ngô, lại đây giúp cháu." Đồ Ca vươn tay nắm lấy bả vai của Hà Vân Tranh đẩy ra: "Cút ngay đi! Tôi không cho phép cô đụng vào anh ấy lần nữa!"
Hà Vân Tranh lảo đảo suýt nữa ngã ra ngoài, sắc mặt tái nhợt trắng bệch.
Mục đích chính cô ta đến hôm nay là hy vọng Phó Cảnh Dật tránh xa Lâm Thanh Phong, thiết kế được Đường Lâm chấp thuận không phải là thiết kế của anh ta mà là của Phó Cảnh Dật. Lâm Thanh Phong đã quá hiểu Đồ Ca, lỡ như bọn họ có kế hoạch ác hơn, vậy anh ta phải làm sao?
Phó Cảnh Dật tin tưởng Đồ Ca hơn bất cứ ai khác.
Đồ Ca kiểm tra hơi thở của Phó Cảnh Dật, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của anh, thần kinh căng thẳng của anh từ từ được thả lỏng.
Không phải là ngừng tim mà có lẽ chỉ là đột ngột ngất xỉu do quá tức giận, tình hình cụ thể phải đến bệnh viện mới biết được.
Phó Minh Chu cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn cô cảm ơn: "Không sao rồi."
Đồ Ca mím khóe miệng, vẻ mặt vẫn rất khó coi.
120 đến rất mau, Đồ Ca và lão Ngô cùng lên xe đi đến bệnh viện, Phó Minh Chu lái xe theo sau. Lâm Thanh Phong đi sau hai bước, để cho Hà Vân Tranh đi trước.
Mặt Hà Vân Tranh xám xịt, trong đầu không ngừng nhớ lại ánh mắt mà Phó Minh Chu dành cho cô ta trước khi rời đi.
Ánh mắt thất vọng cùng trách cứ của anh ấy không hề che giấu chút nào.
Lâm Thanh Phong thu dọn mảnh vỡ của bình hoa trên đất, tầm mắt rơi trên bàn nhíu mày, anh ta nhấc chân cúi đầu mở ngăn kéo ra.
Phó Cảnh Dật đã vẽ rất nhiều bản thảo thiết kế, nhìn thoáng qua cũng ít nhất phải 50 bản.
Anh ta móc điện thoại ra, nhanh chóng chụp ảnh theo trình tự, sau đó lại cất bản phác thảo lại ngăn kéo như không có chuyện gì xảy ra, nhấc chân bước ra ngoài.
Bác sĩ Lương đề nghị để Phó Cảnh Dật nhập viện kiểm tra thêm nhằm chẩn đoán nguyên nhân về tình trạng hôn mê. Sau khi nghe những lời của bác sĩ Lương, Phó Minh Chu quay trở lại phòng cấp cứu, ánh mắt lạnh lùng gọi Hà Vân Tranh.
"Anh Minh Chu." Hà Vân Tranh cúi đầu, giọng nói nhàn nhạt anh ách: "Em không cố ý chọc tức anh ấy, em chỉ muốn anh ấy tốt hơn không giống như bây giờ."
Bây giờ Phó Cảnh Dật chỉ là một đứa trẻ, cho anh cái kẹo là anh đi theo, trước kia anh không phải như vậy.
Chỉ số IQ của anh siêu cao, tài năng thiên phú đáng kinh ngạc, cuộc sống của anh không nên xuất hiện một cô gái như Đồ Ca. Cô và Lâm Thanh Phong là cùng một loại người, sớm muộn gì cũng sẽ kéo Phó Cảnh Dật xuống.
"Tôi đã nói với chú Hà rồi, Cảnh Dật sẽ không bao giờ kết giao với cô, cho dù nó có tỉnh lại, tôi cũng không đồng ý để nó kết giao với cô." Trên mặt Phó Minh Chu treo một lớp sương dày: "Tôi chỉ có một đứa em trai, nó chưa bao giờ là tài sản riêng của cô, càng không phải là vật sở hữu của cô."
Hà Vân Tranh mở miệng, lời nói phản bác lên đến môi, bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng: "Từ trước đến nay cô cũng chưa từng yêu nó. Kể từ khi nó trở về hai năm nay, cô chỉ quan tâm đến studio của riêng mình, cô cũng chưa từng quan tâm đến việc nó đang nghĩ gì muốn gì."
Phó Minh Chu cụp mắt nhìn lướt qua gò má trắng nõn của cô ta, cảnh cáo nói: "Tự giải quyết cho tốt!"
Phó Cảnh Dật khôi phục cũng không dễ dàng, cô ta cùng Lâm Thanh Phong lại tới gây sự.
Không có bằng chứng, anh ấy thực không muốn nghi ngờ vụ tai nạn xe hơi bốn năm trước có liên quan gì đến bọn họ, nhưng nghi ngờ của anh ấy càng ngày càng sâu. Bốn năm trước, tại sao Hà Vân Tranh phải đột ngột rút lui khỏi studio khi nó đang hoạt động tốt.
Quay trở lại phòng cấp cứu, Phó Cảnh Dật vẫn chưa ra, Đồ Ca ngồi trên ghế co rụt vai lại, cơn tức giận trên người cô vẫn chưa nguôi ngoai.
Phó Minh Chu trầm giọng trấn an cô: "Không phải lỗi của cô, Cảnh Dật sẽ không sao đâu."
"Tôi không cảm thấy mình sai. Tôi tức giận vì họ coi anh Cá voi như một kẻ ngốc." Đồ Ca cúi đầu nhìn tay mình, cười trào phúng: "Anh Cá voi không ngốc, anh ấy hiểu tất cả mọi chuyện."
Vừa rồi lão Ngô nói, lúc đầu Phó Cảnh Dật cũng không tức giận, chính Lâm Thanh Phong chọc tức anh, là do Lâm Thanh Phong kích thích nên anh mới phát giận.
Lão Ngô đã ở An Thuỵ nhiều năm, có thể nói là nhìn Phó Cảnh Dật cùng Phó Minh Chu lớn lên, cho nên ông không cần phải nói dối.
"Tôi đã liên lạc với bố cô ấy rồi, về sau cô ấy sẽ không làm phiền Cảnh Dật nữa." Phó Minh Chu bị bộ dáng tức giận của cô chọc cười, anh ấy nhếch khóe miệng quay sang nhìn Lâm Thanh Phong, anh ta từ lúc xuất hiện đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Đồ Ca cũng chú ý đến Lâm Thanh Phong, trợn mắt xem thường: "Bảo anh ta cũng cút đi, anh Cá voi ghét anh ta lắm."
Phó Minh Chu gật đầu, đứng dậy gọi Lâm Thanh Phong đi.
"Anh Phó, anh làm oan uổng tôi quá. Tôi thực sự nghe Vân Tranh nói rằng Cá voi đã hồi phục rất nhiều, tôi đến phòng trưng bày vì quan tâm cậu ấy thôi." Lâm Thanh Phong lộ vẻ không vui: "Tôi quen cậu ấy mười năm, vẫn là bạn tốt của cậu ấy."
"Nó hiện tại cảm xúc không ổn định. Trước khi bình phục, cậu đừng tới quấy rầy nó nữa." Phó Minh Chu thờ ơ nhìn anh ta: "Đường tiên sinh và bố tôi cũng có chút giao tình."
Lâm Thanh Phong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Được rồi, về sau tôi sẽ không làm phiền cậu ấy, tôi rời đi ngay. Nếu cậu ấy tỉnh lại, phiền anh thông báo cho tôi."
Phó Minh Chu mím khóe miệng liếc nhìn anh ta, quay đầu trở lại.
Nửa giờ sau, Phó Cảnh Dật được đưa đến phòng bệnh thường. Theo kết quả chẩn đoán, không có vấn đề gì lớn, việc ngất xỉu là do lượng đường trong máu thấp và cảm xúc thăng trầm quá mức.
"Anh ra ngoài trước đi." Đồ Ca thấy Phó Cảnh Dật hình như có dấu hiệu sắp tỉnh lại, cùng Phó Minh Chu trao đổi ánh mắt: "Chờ tôi thông báo."
Phó Minh Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng gọi lão Ngô đi ra ngoài.
Cảnh Dật xảy ra chuyện tin tức này anh ấy không nói cho người trong nhà biết, may mà anh cũng tỉnh dậy kịp thời, bà nội đã xuất viện về nhà hôm qua.
Trong phòng bệnh, Đồ Ca bộ dáng thả lỏng ngồi xuống mép giường bệnh, buồn cười nhìn hai tròng mắt của Phó Cảnh Dật dưới mí mắt nhích tới nhích lui.
Nửa phút sau, Phó Cảnh Dật mở mắt ra nhìn trần nhà: "Đồ Ca?"
"Anh thấy thế nào?" Đồ Ca tự nhiên đưa tay ra đỡ anh ngồi dậy: "Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?"
Phó Cảnh Dật quay đầu lại, nhìn cô thật sâu, do dự đưa tay lên đặt lên vai cô: "Đồ Ca."
Anh nhớ ra một ít chuyện, giống như đã trải qua thật lâu, lại giống như mới xảy ra hôm qua.
"Có muốn uống nước không?" Đồ Ca cười nhướng mày: "Cổ họng đau không?"
Phó Cảnh Dật lắc đầu, lực cánh tay tăng lên một chút, anh kéo cô lại, ôm lấy cô có chút hoảng sợ, đặt cằm lên vai cô thở hổn hển.
Những gì Lâm Thanh Phong nói đều là sự thật, hiện tại anh không đủ tư cách thích Đồ Ca.
"Đừng tức giận, mồm mép lợi hại có ích lợi gì chứ, Lâm Thanh Phong ghen ghét anh vừa có tiền lại có anh trai tốt, tài giỏi hơn anh ta." Đồ Ca cười đùa: "Em cũng rất ghen tị với anh."
Phó Cảnh Dật nhắm mắt lại ngập ngừng đẩy cô ra: "Hứa với anh một chuyện."+
_Hết chương 25_