Cá Vàng Ao Phấn

Chương 25




Dư Tiều vừa bước một chân lên xe, cánh tay bị chú Dương kéo mạnh, anh ta lảo đảo hai bước đụng vào vai chú Dương.

Gương mặt chú Dương đầy vẻ không tin, năn nỉ cảnh sát, "Đồng chí cảnh sát, đây nhất định là có nhầm lẫn gì rồi, nhất định là thế! Dư Tiều nó chỉ là một đứa bé mười bảy mười tám tuổi, nó không thể làm những chuyện phạm pháp kia được, nó cũng đã được cử đi học rồi! Toàn tỉnh chỉ mấy số người như vậy, nó cũng thi đậu rồi!"

"Ông là người giám hộ của cậu ta ư?" Cảnh sát đứng cạnh cửa xe kiên nhẫn khuyên bảo, "Ông buông tay trước, có chuyện gì chúng tôi cũng phải dẫn người về đồn cảnh sát rồi nói, tình huống bây giờ còn chưa có kết luận, việc này có liên quan đến nhiều vị chưa thành niên và đồ cấm khác, chúng tôi cũng không tiện nói nhiều ở chỗ này."

Chú Dương càng nghe thì trong lòng càng không nắm chắc, dựa vào vài câu nói nói của cảnh sát ráp lại một số ý chính, giọng nói càng thêm lo lắng, quay sang Dư Tiều, đánh anh ta, "Rốt cuộc con làm gì rồi?! Có phải quen bạn bè xấu gì trong xã hội không!"

Bị cảnh sát nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, kéo ra một bước, bàn tay đánh lệch, đúng lúc lướt qua gương mặt nghiêng của Dư Tiều.

Ngón tay vô tình chọc vào mắt của anh ta, một tia máu dưới đáy mắt tức thì hiện lên, Dư Tiều bị đau nhắm mắt lại.

Anh ta bướng bỉnh lại bình tĩnh đáp một câu, "Không có."

"Cái gì không có?! Cảnh sát cũng tìm tới cửa rồi, có phải con thiếu tiền không? Con thiếu tiền thì phải nói với chú chứ!" Giờ phút này chú Dương hốt hoảng, gấp đến độ run rẩy, lại muốn động thủ, " Con thế này thì bảo chú ăn nói với cha mẹ con sao đây hả! Lớp Mười hai chỉ còn mấy tháng nửa thôi, sao xảy ra chuyện như vậy chứ..."

Thầy Phạm nhìn thấy như vậy, sợ nhất là cảnh sát xuất hiện ở đầu hẻm, e sợ liên lụy dư luận rạp hát, vội vàng tiến lên ngăn cản chú Dương, tựa như trấn an vỗ vai ông, "Ông Dương, ông đừng động thủ bậy bạ! Để cho Dư Tiều đi với cảnh sát trước, có chuyện gì chúng ta tích cực phối hợp là được!"

"Đúng vậy, Dư Tiều chắc chắn không có chuyện gì đâu, nhất định là hiểu lầm thôi!" Trong nhóm người có người hét lên.

Mai Đinh cũng đứng lại, trốn ở sau thầy Phạm, nhỏ giọng bênh vực, "Chúng ta đều biết cách làm người của Dư Tiều, cậu ấy là một đứa trẻ tốt..."

"Được rồi, đi thôi, đừng dạy dỗ trẻ con ở trước mặt chúng tôi nữa, người tuổi trẻ khó tránh khỏi bị tiền bạc cám dỗ." Cảnh sát gõ cửa xe, đặt tay ở trên xe, tư thế chờ người đi vào, cắt đứt tiếng thảo luận của tất cả mọi người, "Giải tán đi, tình huống Dư Tiều thế nào thì cảnh sát sẽ thông báo các ông theo như quy trình hợp lý."

Càng đến gần, Trần Tử Dạ cũng nghe được đại khái.

Cảnh sát loáng thoáng tiết chuyện này có liên quan đến tiền, Trần Tử Dạ thoáng chốc liên tưởng đến khoảng thời gian này Dư Tiều luôn về trễ, cô không có suy nghĩ hay cảm xúc nào khác, cả người giống như chìm trong nước, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là có một mưa lạnh bất chợt rơi trên lông mày.

"Cái này cho ngài!"

Ánh mắt Trần Tử Dạ còn ở trên xe cảnh sát, chưa kịp xoay người, trực tiếp đưa đĩa nhạc trên tay tới trước mặt Lương Quý Hòa, hai tay anh đều xách đồ Tết, căn bản không rảnh nhận lấy, thậm chí không chờ anh mở miệng đáp lại, Trần Tử Dạ đã chạy lao về phía trước.

Chỉ mấy giây, đĩa nhạc rơi xuống đất, nước bắn tung toé trên phiến đá xanh.

Nhịp chân hỗn loạn của cô cũng rơi ở một góc, vỏ đĩa CD trong nháy mắt nứt ra, sợ mập mờ bị phá vỡ.

Ngón tay nắm chặt túi nhựa, xúc cảm siết chặt thứ có chất lượng kém và cứng đờ lạnh lẽo đi từ trái tim truyền đến ngón tay, khiến cho giờ phút này Lương Quý Hòa có một loại khoái cảm tự ngược, anh thậm chí không cần đếm kỹ, cũng có thể nhìn rõ lúc cô đã dùng bao nhiêu bước để chạy về phía người kia.

Giống như lúc con người thất vọng, thế giới hẹn nhau mà cùng nhau yên lặng.

Đúng lúc đèn xanh đèn đỏ đầu hẻm chuyển sang đỏ.



Trên xe cảnh sát, không ai nói chuyện, chỉ có cảnh sát nhìn quen loại tình cảnh này vẫn vui vẻ trò chuyện, anh ta hỏi Dư Tiều có phải lớp Mười hai hay không, khuyên bảo anh đặt tâm tư vào việc học, chờ lên đại học thì được thả tự do rồi, đừng xem thường mấy tháng này, con đê ngàn dặm thường sụp đổ vào phút cuối.

"Em thì sao? Cũng là lớp Mười hai ư?" Thấy hai đứa trẻ cúi đầu, sắc mặt nặng nề, cảnh sát chủ động trò chuyện vài câu.

Chỉ khi Trần Tử Dạ ngẩng đầu lên, cô mới biết là anh ta đang nói chuyện với mình, lắc đầu nói, "Tôi không phải."

"À..." Cảnh sát nhớ đến tình hình vừa rồi cô vội vàng chạy tới đây, nói chuyện này bởi vì bản thân mà bắt nguồn, kiên quyết yêu cầu đưa cô cùng đến đồn cảnh sát, thuận theo hỏi cô, "Cho nên em ấy kiếm tiền chủ yếu là vì cho em ư?"

"Vâng..." Chắc là vậy.

Chuyện đến mức này rồi, nói dối không có ý nghĩa, ban đầu vốn cũng không là chuyện phức tạp cỡ nào cả, anh cũng không phải là không từng dự đoán về tình huống hôm nay, Dư Tiều nhẹ nhàng mấp máy môi, ánh mắt còn dừng ở trên cửa xe, so sánh với Trần Tử Dạ, vẻ mặt của anh bình tĩnh hơn nhiều, "Không liên quan đến cô ấy."

Gương mặt của cảnh sát chứa đầy vẻ hiểu rõ, cười hù dọa bọn họ: "Các em mới bao lớn, tấm lưới pháp luật không chứa nổi đôi uyên ương mệnh khổ như các em đâu!"

Trần Tử Dạ cười không nổi, ít khi có dũng khí cãi lại như vậy, không muốn tạo thêm bất cứ ý kiến mặt trái cho Dư Tiều, "Không phải vậy, Dư Tiều là một học sinh giỏi, anh ấy lý tưởng, có tiền đồ, chúng tôi không phải mối quan hệ người yêu, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện không hợp lễ phép gì cả, anh ấy vì giúp tôi thôi."

Bị lời giải thích trưởng giả của cô chọc cười, cảnh sát lái xe cười rồi nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, bị biểu cảm đứng đắn trịnh trọng của cô gái thuyết phục, nói đùa với đồng nghiệp bên cạnh, "Tự mình mua đi bán lại thuốc lá ở trong khu vực cũ trong thành phố cũng không phải là chuyện gì hiếm thấy, anh bớt hù dọa bọn họ đi."

"Vậy thì khác! Em ấy là một học sinh lớp Mười hai chạy đến KTV mua đi bán lại thuốc lá với giá cao, nếu đây là con trai tôi, tôi thế nào cũng phải chặt chân của nó!" Nói xong còn không nhìn Trần Tử Dạ một ánh mắt, "Có dồi dào sức lực thế nào đi nữa, mấy tháng của lớp Mười hai cứ như vậy mà cũng không vượt qua nổi ư?"

"Nói những chuyện này làm gì, thích giảng đạo như vậy, sau này điều anh đến ban Quan hệ Xã hội nhé, để anh nói cho đủ."

"Cảnh quan Lý, anh đừng lấy tôi ra mà nói đùa, muốn tôi điều giải, tôi là người lắm điều, tôi có thể nói một đêm đấy."

Cảnh quan Lý khách sáo cười một tiếng, kết thúc cuộc trao đổi trên xe.

Trần Tử Dạ nghe mà rơi vào trong sương mù, đưa mắt hỏi Dư Tiều mà tràn đầy lo lắng, anh chỉ nhìn cô, sử dụng khẩu hình an ủi cô rồi nói không sao.

Một con đường im lặng, xe nhanh chóng lái đến đồn công an.

Ban đầu nói tách ra lập biên bản, nhưng gặp Cảnh quan Lý rót ly nước quay về, dặn dò nữ cảnh sát mặc thường phục, "Cũng không cần ghi chép cô gái này, cô không có gì liên quan đến hành động quét sạch KTV lần này, là theo chân Dư Tiều tới, lúc cô lập biên bản thì trọng điểm hỏi rõ tình huống trước sau của Dư Tiều."

"Được, Cảnh quan Lý."

Trần Tử Dạ vừa đứng lên, không biết làm sao lại ngồi xuống chỗ cũ, cho Cảnh quan Lý một ánh mắt cảm kích. Sau khi Cảnh quan Lý đón nhận thì gật đầu với cô, bưng một ly nước nóng, trước tiên hỏi cô biết chuyện Dư Tiều đi đến KTV mua đi bán lại thuốc lá hay không.

Trần Tử Dạ lắc đầu.

Tiếp theo Cảnh quan Lý đứt đoạn hỏi sâu hơn, họ đã theo dõi các tụ điểm ăn chơi ở một khu vực nào đó rất lâu rồi, chủ yếu là điều tra đồ cấm, nếu bắt gặp giao dịch vi phạm phạm pháp khác thì cũng sẽ cùng nhau xử lý, đặc biệt là gặp người chưa thành niên tham dự trong số đó, cần nghiêm xử lý hơn.

Cảnh quan Lý hỏi cô là Dư Tiều thiếu tiền hay cô thiếu tiền, sao nghĩ tới phương pháp kiếm tiền như vậy.

Có phải hai đứa trẻ mới trưởng thành gặp phải khó khăn gì không.

Vẻ mặt Trần Tử Dạ thất vọng, ngón tay nắm chặt ly giấy dùng một lần, cúi đầu nhìn một cọng lông mi không biết rơi xuống từ khi nào, trôi ở trong mặt nước, "Là tôi cần tiền, ba tôi ở quê làm việc kinh doanh với người ta, thất bại rồi, thiếu những đồng hương khác rất nhiều tiền."

Cô tùy tiện lắc đầu, muốn lắc bỏ chuyện trong đầu, "... Tôi cũng không biết cụ thể, tôi luôn ở trong rạp hát."

"Ừ, em ngồi ở chỗ này chờ một chút trước, ‘Các biện pháp quản lý kinh doanh độc quyền thuốc lá’ có định nghĩa rõ ràng về loại hành động này, trừ lấy giấy phép nhóm sản xuất và xí nghiệp bán sỉ thuốc lá theo pháp luật, bất cứ công dân, pháp nhân và những tổ chức khác đều không thể thông qua hình thức dưới tuyến, hệ thống tin tức dưới tuyến mà tiến hành rao bán. Chẳng qua là nể tình Dư Tiều là lần đầu phạm sai lầm, lại có nhà trường bảo lãnh, sẽ không có trách nhiệm quá lớn."

Cảnh quan Lý cảnh cáo, "Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần hết sức coi trọng điều đó! Học sinh nên làm những gì học sinh nên làm!"

"Biết ạ... cảm ơn người." Trần Tử Dạ nhíu chặt chân mày, thần sắc căng thẳng không mảy may giảm đi, nhỏ giọng hỏi, "Trường học cũng biết..."

"Trường học có thể không biết sao? Bọn họ không đến, tôi cũng không biết thì ra thành tích của Dư Tiều tốt như vậy." Cảnh quan Lý thương tiếc nói, "May mắn là Dư Tiều không đăng ký trường quân đội hoặc là quốc phòng, nếu không lúc này mà khảo hạch là không qua được!"

Trần Tử Dạ cuống cuồng hỏi: "Vậy... vậy anh ấy sẽ để tiền án sao? Có ảnh hưởng anh ấy học đại học không?"

"Chờ đi, tôi cũng không tiện nói cái này, chẳng qua là tóm lại tham gia thi đại học là không ảnh hưởng." Cảnh quan Lý nói xong cũng quay về phòng làm việc, bảo cô đừng chạy lung tung, ngồi ở chỗ này chờ người ra, theo như tình huống bình thường, tối nay nhà trường có thể dẫn người trở về.

Trần Tử Dạ nói cảm ơn, tối nay đồn cảnh sát có rất nhiều người và âm thanh, cô không phân rõ ai là phụ huynh ai, vị nào là giáo viên của Dư Tiều.

Cô nghe Cảnh quan Lý nói như vậy, trong lòng thoáng yên tâm một chút.

Đến khi nữ cảnh sát lập biên bản Dư Tiều đi ra, Trần Tử Dạ vội vàng ra đón, muốn hỏi tình huống, lại bị cô ta lấy bảng thẩm vấn trên tay ngăn cản, "Đừng vội hỏi, người nhà cũng chờ đi, có tình huống thì chúng tôi sẽ thông báo cho các cô, nên đi làm thủ tục bảo lãnh thì đi đi."

Trần Tử Dạ không dám ngăn cản, lặng lẽ lui sang một bên, nhẹ giọng nói vâng.

Nhìn phương hướng cô ta vừa đi ra, cánh cửa phòng thẩm vấn đã đóng lại.

Nữ cảnh sát trực tiếp quay về phòng làm việc, cuống cuồng tìm Cảnh quan Lý thương lượng, thả ghi chép của Dư Tiều trước mặt anh, "Tối nay không thả đứa bé này đi được rồi."

"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh quan Lý dừng con chuột, lật báo cáo trước mắt, "Không phải những đứa trẻ này mua bán lại thuốc lá với giá cao ư?"

"Dư Tiều trưởng thành rồi."

"Những người khác thì sao?"

"Người khác chưa thành niên thì để người giám hộ làm thủ tục dẫn về nhà trước rồi, còn tình huống của người trưởng thành vẫn đang hỏi, trong số những học sinh bên trong chỉ có Dư Tiều là đi một mình, còn là học sinh Nhất Trung cử đi học, trường học bên kia cũng chạy đến rồi, đã nhiều lần bảo lãnh cho cậu ấy."

Cảnh quan Lý tức giận hỏi: "Vậy không phải là chuyện tốt sao? Quy trình hợp quy thì để cho cậu ấy quay về hối lỗi đi."

"Không thể." Nữ cảnh sát nhìn ra bên ngoài một ánh mắt, "Người là cảnh sát thâm niên, tôi không gạt người, không biết là ông chủ KTV đắc tội người ta hay Dư Tiều đắc tội ai, Cục Cảnh sát vừa gọi đến vì chuyện này, bảo chúng ta xử lý nghiêm khắc, còn bảo thông báo nhà trường, nói..."

"Nói gì? Ấp a ấp úng làm gì?!"

"Nói đứa trẻ này còn đang trong thời kỳ công bố được Đại học Thành Mộ cử đi học xảy ra chuyện như vậy, đã có người đến Cục Giáo dục tố cáo, phỏng chừng sắp hỏng."

Sắc mặt Cảnh quan Lý nặng nề, hỏi Dư Tiều nói thế nào.

Nữ cảnh sát cầm bút chỉ vào phần ghi chép kia, "Cậu ấy bên kia trái lại rất thẳng thắn, thuốc lá cũng không phải lấy được từ đường tắt phi pháp, là ông chủ rạp hát bình thường tặng cho chú cậu ấy, đều là một số quà tặng chính quy, cậu ấy lấy được thì đi ra cửa sau KTV bán lẻ để đổi lấy tiền, tính tổng cộng thu vào không tới năm ngàn, không dính dáng lợi ích khác, nói là bản thân thiếu tiền."

Cảnh quan Lý thở ra một hơi, "Vậy số tiền cũng không ít rồi..."

"Đáng tiếc, không ngờ thành tích cậu ấy tốt như vậy, đứa bé thật tốt, phỏng chừng tình huống gia đình cũng bình thường, cần kiếm chút tiền..."

Cảnh quan Lý im lặng, không tiếp tục thảo luận, tiếc nữa thì cũng không phủ định được là đứa bé này quả thật đã phạm sai lầm, bảo nữ cảnh sát nên làm cái gì thì làm cái đó, chờ lúc cô ta đóng cửa vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu, "Cấp trên là bảo chúng ta nghiêm trị một loại hành động này, đừng chỉ nghe thấy một chút phong thanh mà xem là thật, cứ làm như bình thường là được."

Nữ cảnh sát hiểu mà gật đầu.

Đóng lại cánh cửa đi ra, Trần Tử Dạ còn ở tại chỗ, nhìn thấy không ai ngăn cản cô ta như khi cô ta vừa đi ra phòng thẩm vấn, do dự không biết có nên bước tới hỏi không.

Nữ cảnh sát nhìn cô, thấy sự bất lực và lo âu của cô, vẫy tay với cô, mượn một bước nói chuyện.

Trần Tử Dạ giống như bị lửa rừng đốt cháy, vội vàng đi lên, nhưng chỉ nghe nữ cảnh sát nói với cô, "Đừng chờ nữa, về đi, tối nay em không được đợi Dư Tiều ra đâu, cậu ấy đắc tội người ta, chuyện này không phải một cô bé như em có thể giải quyết."

...



Trần Tử Dạ vô tri vô giác đi ra khỏi đồn cảnh sát, cầm điện thoại di động đi ngang cảnh sát trực ban.

Điện thoại di động mở loa ngoài, âm thanh trầm thấp vừa gấp rút giống như một kiểu tuyên bố ——

Ở giữa đài khí tượng tiếp tục phát tín hiệu màu vàng báo động về luồng khí lạnh và gió lớn, bị không khí mạnh lạnh lẽo ảnh hưởng, thành phố ta sắp xuất hiện gió lớn rõ rệt, nhiệt độ hạ thấp, quá trình thời tiết tuyết rơi, gió đông bắc đến phía bắc, sức gió mặt biển duyên hải lớn nhất cấp 7-8, trận gió cấp 9-10, lục địa cấp 6-7, trận gió cấp 8-9, dự trù lúc 11 giờ tối nay, thành phố ta có mưa nhỏ trung chuyển sang tuyết lớn, có thể có bão tuyết cục bộ, nhiệt độ không khí vùng lục địa thấp nhất, có thể giảm đến dưới 0 độ.

"Sắp có bão tuyết rồi à..." Trần Tử Dạ đưa tay ra đón, giờ phút này chỉ còn mấy giọt mưa tuyết, rơi trên tay sẽ hòa tan.

Nhưng như vậy còn lạnh hơn cả tuyết rơi.

Giống như một miệng lưỡi dao bị mở ra trên ngực cô, gió lạnh rót vào.

Sao Dư Tiều sẽ đắc tội người ta chứ, không đúng, chắc hẳn nói Dư Tiều có thể đắc tội ai.

Về công, anh chỉ là một học sinh cố gắng tiến bộ, có tương lai tươi sáng vô hạn; về tư, anh chưa bao giờ lơ là bất cứ môn học nào, ngay cả một quyển Hí văn thầy Phạm tùy tay tặng mà anh cũng sẽ nghiêm túc đọc, ghi đầy chú giải; về tình, anh tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, trừ sửa ống nước thì ngay cả phía trong phòng của rạp hát cũng không vào một lần; về lý, anh không đành lòng nhìn thấy cô gái bị gia đình ban đầu ép buộc, muốn kéo cô một cái trong lúc cô gắng sức bò ra khỏi bóng tối.

Về công về tư, về tình về lý, rốt cuộc là anh đã đắc tội ai.

Trừ phi là vì cô.

Có phải thế giới này không cho phép người bình thường sống tốt hơn một chút không?

Một ngọn lửa giận rõ ràng đột nhiên xông lên đốt cháy lý trí của Trần Tử Dạ, cô cầm điện thoại, không có bất cứ do dự, trực tiếp bấm phím gọi đi.

Âm thanh bận vang rất lâu.

Cô gọi lại, cho đến khi anh nghe máy, Trần Tử Dạ chưa bao giờ dùng giọng điệu không khách sáo như vậy với anh, "Ngài có thời gian nghe máy rồi."

"..."

"Tôi muốn gặp ngài."

Lương Quý Hòa mắc mưa, dạ dày mơ hồ đau đớn, uống thuốc xong, tóc tai cũng không lau khô mà ngủ một lát, "Không cần thiết."

Lương Quý Hòa tự nhận điểm giới hạn đã hết rồi, đây là đàm phán chưa bao giờ có, biết rõ như vậy sẽ khiến cho kết quả là trở nên không xác nhận, nhưng vẫn giao quyền lựa chọn cho cô. Anh thà làm một người xấu hiền lành, hòa giải ở trong thế giới người trưởng thành thì cũng không muốn khiến cho tình yêu của bản thân bị lừa gạt.

Anh gần như có sự cố chấp sạch sẽ đối với tình cảm.

"Tôi muốn gặp anh." Trần Tử Dạ cố chấp lặp lại lần nữa, "Tối nay tôi nhất định phải gặp anh."

Lương Quý Hòa cười lạnh, "Là gì đã khiến cho em cảm thấy có thể bộc phát tính tình ở chỗ này của tôi, là tôi nuông chiều mà ra ư?"

"Là bản thân ngài khó dễ với đứa trẻ mười mấy tuổi." Trần Tử Dạ cắn chữ rất nặng, "Rốt cuộc Dư Tiều ngăn trở chuyện gì của ngài rồi..."

Trong mắt Lương Quý Hòa thoáng qua một tia máu, anh ngồi dậy từ trên chiếc giường, che dạ dày của bản thân, lửa giận bốc cháy, nhưng ngôn ngữ lạnh lẽo đến mức tận cùng, "Nói xong chưa?"

"Tút tút tút —— "

Lương Quý Hòa trực tiếp cúp điện thoại, anh phiền não vứt điện thoại di động xuống giường, một lần nữa nằm xuống, che mu bàn tay trên mắt.

Kiếp này chưa bao giờ tức giận và uất ức như vậy.

Nghe trong phòng có tiếng vang, chú Lâm ở bên ngoài gõ cánh cửa, hỏi anh có phải dậy rồi không, bảo anh uống thuốc dạ dày rồi ngủ tiếp.

Lương Quý Hòa vốn định nói không uống, nhưng lại buồn bực một hơi, mở cửa, nói cám ơn, anh siết chặt ly thủy tinh, nhìn thấy hai viên viên thuốc sóng đôi, giữa mi mắt ẩn nấp đầy vẻ không vui, "Thế nào cũng phải uống hai viên sao..."

"Phải uống như trong sách hướng dẫn."

Chú Lâm chăm sóc anh gần hai mươi năm, biết anh là một người đi từ chết đến sống như thế nào, ba anh mất mạng trong ngục giam, người sáng suốt đều biết ông chết trong chiến tranh thương mại, Lương Quý Hòa nhốt bản thân ở trong phòng mà không nói một lời, ngay cả ăn cơm cũng là ông kiên quyết đút từng miếng từng miếng.

Chú Lâm không biết nên khuyên bảo như thế nào, cũng không biết nên dọn dẹp tàn cuộc ba anh để lại như thế nào, chỉ nói với anh, "Đừng phân cao thấp với cơ thể của bản thân."

Lúc còn bé tính cách của Lương Quý Hòa lạnh nhạt hơn hôm nay nhiều, anh gật đầu, nhìn chú Lâm không ngủ ngon mấy đêm, đột nhiên nói, "Cảm ơn." Một đứa bé chưa đủ mười tuổi, có thể nói, "Con không nên phân cao thấp với người khác, không nên phân cao thấp với bản thân con, tôi nên chưa hết chuyện với kẻ đã dồn nhà họ Lương vào chỗ chết."

Chú Lâm suy nghĩ đến đây, tràn đầy đau lòng, tốt tính tình dỗ dành anh, "Uống thuốc là được rồi, có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng."

"Dạ..." Lương Quý Hòa cố gắng nặn ra một nụ cười, trấn an chú Lâm, "Con biết."

Chú Lâm dĩ nhiên là biết vẻ mặt anh như vậy là có việc, không yên tâm nhìn anh một ánh mắt, "Ừ, vậy chú đi làm việc trước, con có việc lại kêu chú."

"Được." Lương Quý Hòa nhìn bóng lưng già nua có chút gầy gò của ông ấy, đột nhiên trong lòng có chút không đành lòng, nhẹ giọng gọi ông ấy, "Chú Lâm, nấu cháo giúp con đi."

Chú Lâm mừng rỡ, lập tức nói được, chủ động nói hoa trong viện cũng nở rất đẹp, không hề giống ngày đông, chờ ông ấy đi hái mấy đóa rồi nấu chung với cháo. Lương Quý Hòa gật đầu, đóng cửa lại, sắc mặt lại trầm xuống, một lần nữa cầm điện thoại di động bị đối xử thô bạo.

Kêu Trần Trì Vũ giúp anh điều tra Dư Tiều, Dư Tiều của phòng văn thư rạp hát.

Lúc Trần Trì Vũ nghe máy thì đang ở trong nhà Lương Vận, căn bản không vào được, đang chuẩn bị khóc lóc om sòm, nghe yêu cầu của Lương Quý Hòa thì đột nhiên bình tĩnh, giữ nhạy bén, lập tức muốn từ chối, "Hôm nay anh không rảnh, anh phải giải quyết chị em, cô ấy sắp dẫn con gái anh đi ra nước ngoài."

"Anh đi mau."

"Em cũng không quan tâm sống chết của anh sao?!"

"Không quan tâm."

"Anh không! Dù sao thì anh cũng không rảnh rỗi, anh quá hiểu em rồi, con người này của em đó, lúc tâm tình tốt, dễ dàng làm người ta phá sản, lúc tâm trạng tệ, dễ dàng làm người ta phá sản hơn, anh không dây dưa với em nữa, anh phải chuẩn bị một chút, dự định mấy phút sau đập đầu tự tử trước cửa nhà chị em!"

"À." Lương Quý Hòa nhìn thời gian, coi thường lời nói của anh, "Mau gửi vào hòm thư của em, đây là công việc."

"Công việc chó má! Không phải là vì cô gái kia của em sao! Anh sắp chết rồi mà em còn..."

Lương Quý Hòa không nể mặt cúp điện thoại, "không phải của em" mắc kẹt giữa cổ họng, không muốn nói chuyện này.



Lúc Trần Tử Dạ tìm thấy Trần Trì Vũ, thì đã mù quáng đi tìm hơn hai tiếng.

Cô cũng bắt xe đi một lần tất cả chỗ cô có thể nghĩ tới, thậm chí là lên Baidu để tìm chỗ làm việc của Tập đoàn Lương thị.

Mặc dù mang theo dù trên đường đi, nhưng vẫn khó tránh khỏi thấm ướt cả người, có vài chỗ nửa khô, có vài chỗ còn dính nước, nhất là mái tóc, thổi một lúc cũng không khô, vẫn là Thẩm Thời Diệc muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với cô Trần Trì Vũ có một quán bar.

Đặt máy sấy tóc xuống, Trần Tử Dạ lập tức bắt xe chạy đến.

Trần Trì Vũ vừa bị Lương Vận đuổi ra cửa nhà, thậm chí nhìn thấy chị ta dẫn theo con gái mình, vừa nói vừa cười ăn cơm với người đàn ông lạ khác, cũng nén việc nổi giận trong bụng rồi quay lại quán bar, nghe nói có người tìm, đẩy mạnh ly rượu trước mặt, "Bảo cô ta đi chết đi, đừng phiền tôi."

"Cô ta nói cô ta tên Trần Tử Dạ, là học trò thầy Phạm."

"Tôi mặc kệ cô ta là học trò của ai." Trần Trì Vũ không uống nhiều, đơn thuần là tâm trạng quấy phá.

Nghe thấy tên của Trần Tử Dạ thì phản ứng một chút, mới kêu bồi bàn lại, "Chờ một chút, cậu dẫn cô ta đến đi."

Trần Tử Dạ nói rõ ý đồ, bỗng nhiên nói xin lỗi với anh, "Thầy Trần, tôi biết hỏi người để đòi địa chỉ nhà riêng của ngài Lương là vô cùng không thích hợp, nhưng tôi thật sự có việc gấp cần tìm anh ấy gặp mặt nói chuyện, chuyện liên quan đến an nguy và tiền đồ của một người bạn tốt của tôi, hôm nay tôi phải gặp anh ấy."

Bạn tốt...

Trần Trì Vũ nhớ đến cuộc gọi của Lương Quý Hòa, nhưng anh ta không hỏi có phải Dư Tiều hay không, chỉ khẽ mỉm cười, nói với cô không thuận tiện cho lắm.

Trần Tử Dạ cảm thấy cầu cạnh người ta thì trước hết phải thẳng thắn, muốn nói lại thôi chỉ biết mang đến sự ngăn cách tín nhiệm, vì vậy Trần Tử Dạ thuật lại câu chuyện từ đầu tới đuôi, không thêm mắm thêm muối bất cứ chỗ nào, nói xong thì ngay cả bản thân cô cũng im lặng.

"Em cảm thấy... là Lương Quý Hòa đang tận lực làm khó Dư Tiều?"

"Không phải sao..." Ánh mắt thất vọng của Trần Tử Dạ rơi xuống, "Dư Tiều không có lỗi với người nào cả, anh ấy là một học sinh rất tiến bộ."

"Cái này tôi không thèm để ý, thật ra thì tôi tương đối tò mò, rốt cuộc trong lòng em, Lương Quý Hòa là hạng người gì."

Trần Tử Dạ im lặng, không trả lời.

Nụ cười của Trần Trì Vũ giảm bớt một chút, giơ ly rượu mà nhìn, giống như đang thưởng thức, "Lương Quý Hòa người này, cậu ấy muốn động thủ vowi ai thì không thể nào để cho em đoán được là cậu ấy, huống chi, cậu ấy có mười ngàn phương pháp có thể khiến cho Dư Tiều biến mất, có thể khiến cho em tâm phục khẩu phục, muốn sử dụng thì đã sớm sử dụng rồi, cậu ấy là một người cực kỳ thông minh, cũng cực kỳ kiêu ngạo, cậu ấy không biết làm chuyện nhìn xuống từ trên cao, mà cũng không thèm làm, nói cho cùng... là em không tín nhiệm cậu ấy."

"Tôi từng nhìn thấy dáng vẻ anh ấy tức giận..."

"Đổi sang ai thì ai không tức giận." Trần Trì Vũ ăn ngay nói thật, "Cố ý đồ đến gần em ấy, không có ý đồ đơn thuần yêu em ấy cũng không nên quá nhiều, cậu ấy không giống nhiều người, tình cảm cha mẹ cậu ấy vô cùng thân mật, cậu ấy biết hôn nhân vợ chồng tôn trọng nhau là dáng vẻ gì, cho nên cậu ấy không thể nào tạm bợ vì bất cứ chuyện cả."

Nhiều năm qua Trần Trì Vũ cực kỳ ưa thích hóng hớt chuyện của Lương Quý Hòa, thậm chí bằng lòng trả tiền nghe ngóng.

Anh ta hướng dẫn Trần Tử Dạ, "Thôi vậy, nói toạc nữa thì không thú vị nữa, tôi hỏi em, có phải đặc biệt ghét bỏ người này hay không!"

Trần Tử Dạ không trả lời, nhưng cơ thể rất thành thực lắc đầu.

"Vậy em thích cậu ấy không?"

"..." Trần Tử Dạ cảm thấy cô coi như là bị bệnh nặng nên đi khắp nơi mời bác sĩ bậy bạ, rồi tìm lộn người rồi, muốn cạy tin tức cá nhân từ miệng của người giỏi đối phó con người như Trần Trì Vũ thì quả thực là còn khó hơn lên trời, cô đứng dậy muốn lễ phép đi trước, lại bị Trần Trì Vũ hỏi vào trong lòng, "Em không muốn biết đáp án này ư?"

"Muốn..." Trần Tử Dạ đúng sự thật nói, "Nhưng tôi cảm thấy không có ai không thích người như anh ấy... có lẽ tôi thưởng thức, không phải thích."

"Vậy dễ làm thôi, tôi dạy em phân biệt ——" Trần Trì Vũ đẩy ly rượu tới trước mắt cô, "Không phải tôi rót rượu cho em nhé, em uống cạn thứ này đi."

"... Rượu vào lời ra không có tác dụng." Trần Tử Dạ thúc giục, "Tôi thật sự có việc gấp muốn tìm anh ấy, có thể kính nhờ ngài nói với tôi được không."

"Em uống cạn trước."

Trần Tử Dạ im lặng chốc lát, nhận định đây là trao đổi, cô ngẩng đầu lên, uống một ly rượu.

"Xong chưa..."

Trần Trì Vũ không hề có ý chọc ghẹo cô, anh sáp đến gần, giữ khoảng cách lễ phép, thừa dịp cổ họng và lồng ngực cô như thiêu như đốt mà nói, "Tôi dạy em, nếu em không rõ là có thích cậu ấy hay không, thì em suy nghĩ xem, nếu như là lần đầu tiên lên giường, làm với cậu ấy, có phải phát hiện còn khá nguyện ý hay không..."

"..."

Là thế ư...

Vài câu nói nóng bỏng giống như nước nóng, nóng đến gương mặt của Trần Tử Dạ, cô thế mà thuận theo lời nói của Trần Trì Vũ suy nghĩ...

Đột nhiên tỉnh táo, cô không chỗ có thể ho khan, liều mạng nuốt mấy hớp nước suối trên mặt bàn.

"Tôi, tôi đi đây! Ngài không nói với tôi thì thôi..."

Trần Tử Dạ phải đi, bị tiếng cười càn rỡ của Trần Trì Vũ đánh loạn, anh ta kêu tài xế đến, bảo anh ta nhanh chóng đưa cô Trần đi đến nhà Lương Quý Hòa.



Tài xế chỉ đưa cô đến bên ngoài khu biệt thự, an ninh quen biết bảng số xe của Trần Trì Vũ, cho phép lái xe vào, nhưng tài xế dừng ở trước một con hẻm hoa thu hẹp, nói với Trần Tử Dạ, "Cô Trần, nhà của ngài Lương ở cuối hẻm hoa, người phải tự đi qua đó, không lái xe vào được."

"Được..."

Cây dù bị rơi trong quán bar của Trần Trì Vũ, cô vươn tay che đầu, cảm ơn tài xế, thuận theo con đường nhỏ chạy về phía trước, dạ dày một trận cuồn cuộn.

Khi đến cửa, cô đứng hình tại chỗ một lát, mới bình phục lại tâm trạng và trạng thái thân thể.

Cô nhấn chuông cửa, rất nhanh sau đó chú Lâm mở cửa, đầu tiên ông ấy ngẩn ra, rất nhanh khôi phục vẻ khéo léo khách sáo, chào hỏi Trần Tử Dạ. Nghĩ rằng Lương Quý Hòa mời cô tới, nếu không cô cũng không vào được tiểu khu, liền dẫn cô đi vào trong, ở chỗ huyền quan lấy một đôi dép mới cho cô.

"Ai cho phép em tới?"

Trần Tử Dạ đang khom lưng đổi giày, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người, hoa mắt một cái, suýt không đứng vững, vươn tay nhoài người về phía trước vội nắm lấy cánh tay của anh để mượn lực, "Tôi tự tới... anh đừng trách chú Lâm, ông ấy không biết tôi tự tới..."

Lương Quý Hòa tức giận nhìn bàn tay cô đặt trên cánh tay của mình, dùng sức rút ra.

Không cần hỏi cũng biết là chuyện tốt Trần Trì Vũ làm.

Trần Tử Dạ vừa mới đứng vững, bị anh đột nhiên kéo mạnh, cả người suýt đụng vào anh, hốt hoảng nói: "Xin lỗi..."

"Vừa rồi thái độ trong điện thoại của em cũng không phải là thế này."

"... Tôi nghĩ hẳn tôi nhầm rồi." Lương Quý Hòa xoay người lên lầu, cô nhìn chú Lâm, không biết có nên đuổi theo hay không, nhưng chú Lâm cười với cô một tiếng, không ngăn cản, chuẩn bị tiếp tục quay về nhà bếp rửa hoa tươi vừa hái.

Trần Tử Dạ mượn men rượu, trực tiếp đi lên theo anh.

Lương Quý Hòa quay về căn phòng của mình, cửa không khóa, lúc Trần Tử Dạ đi vào, anh đã đi từ nhà vệ sinh ra, trong tay có thêm một chiếc khăn ấm, anh trực tiếp ném vào lòng cô, "Lau khô rồi vào phòng tôi."

"À..." Trần Tử Dạ nghe thấy như vậy, thật sự ngoan ngoãn lui lại mấy bước, một bên lau tóc tai của bản thân, một bên lén lút nhìn anh.

Cô cởi áo phao lông vũ dính nước, để ở cạnh cửa.

Yên lặng chốc lát, mới điều chỉnh hơi thở, đứng ở cửa nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể vào không..."

Lương Quý Hòa không ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng ở máy vi tính xách tay của anh, anh mặc đồ mặc ở nhà rộng thùng thình màu đen xám, trước người để lộ hai sợi dây lỏng lẻo không cột, đeo mắt kính gọng vàng, không cần anh mở miệng, Trần Tử Dạ cũng có thể cảm giác được khí áp thấp thời khắc này của anh.

"Tôi vào đây..."

Nhịp chân của Trần Tử Dạ rất nhẹ nhàng, cô đi đến, bàn tay chống đỡ ở cạnh chiếc bàn, cúi đầu hỏi anh, "Ngài có thể trò chuyện với tôi một chút không?"

Mùi rượu tản ra ngoài từ trên xuống dưới, nồng nặc đến Lương Quý Hòa nhíu mi tâm, nâng tầm mắt lên nói: "Người em đầy mùi rượu."

"Ừ... Tôi uống một ly rượu đầy, tôi không biết tên gì."

Lương Quý Hòa không có tâm trạng nói đùa với cô, trực tiếp đi vào vấn đề chính, "Tôi không có nhiều tính nhẫn nại chơi mèo vờn chuột với em như vậy."

Anh đứng lên, chống hai tay lên chiếc bàn, bước thêm một bước.

Yên tĩnh nhìn chằm chằm, đối mặt với cô, hít vào một chút mùi rượu, "Người cũng gặp rồi, trực tiếp nói ý định đến đây của em đi."

"Tôi muốn cầu xin ngài một chuyện."

Trước khi cô đến, Trần Trì Vũ đã gửi một đoạn WeChat dài cho anh, trực tiếp khuyên bảo anh không cần điều tra tư liệu của Dư Tiều nữa, giống với phán đoán trước kia của anh, cũng không đáng để lãng phí thời gian, nhưng Trần Trì Vũ người này sao có thể bỏ qua cơ hội chọc ghẹo Lương Quý Hòa.

Anh ta không thêm mắm thêm muối là không giả, nhưng cũng không làm sáng tỏ thay Trần Tử Dạ chuyện cô không tín nhiệm anh.

Thậm chí còn quạt gió thổi lửa hỏi có phải anh động thủ khiến cho Dư Tiều bị nhốt ở trong đồn cảnh sát mà không ra được hay không, trừ anh thì ai dám chỉ huy Cục Cảnh sát.

Anh ta cũng nghĩ như vậy, chứ đừng nói cô bé nhà người ta, anh chớ nổi nóng với người ta, dù sao thì cũng là liên quan đến người yêu bé bỏng của cô...

Lương Quý Hòa khinh miệt nhìn Trần Trì Vũ thao thao bất tuyệt, càng muốn khiến cho anh tức giận, anh sẽ không như vậy, càng phải ngược lại, nhưng nghe lúc Trần Tử Dạ chủ động mở miệng, vẫn lý tính mà bốc cháy, tựa như giễu cợt hỏi: "Sao không thấy em cầu xin tôi vì chị em tốt."

"Quan Diệu... là cô ấy có lỗi trước."

Vả lại ngài cũng đã cho cô ấy tìm chỗ tốt hơn để đi rồi.

Nhưng cô không kịp nói câu này, Lương Quý Hòa đã xoay người mà đi.

"À ——" Anh nhìn thược dược nở trái mùa trong mảnh sân dưới lầu, "Xem ra tiêu chuẩn xử sự của em sẽ khác nhau bởi vì khác người."

"Không phải..." Trần Tử Dạ rất luống cuống, lại một lần nữa cảm giác được hơi thở nguy hiểm.

"Xem ra không có tiêu chuẩn không đổi được, chỉ có đáng để đổi hay không thôi."

Ánh mắt Trần Tử Dạ bắt đầu có một chút mù mịt, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi nghe hiểu ý của ngài... Ngài đừng như vậy, tôi không có ý này... Tôi không cầu xin tha thứ vì Quan Diệu là bởi vì cô ấy có lỗi trước, tôi muốn cầu xin ngài thay Dư Tiều là bởi vì chuyện này bởi vì tôi mà bắt nguồn."

"Em cầu xin tôi thay Dư Tiều cái gì? Cầu xin tôi bỏ qua cho cậu ta ư?" Trong giọng nói của Lương Quý Hòa mang theo tức giận.

Chỗ khác biệt rất nhỏ, Trần Tử Dạ nói rõ hơn, "Cầu xin ngài giúp anh ấy một tay, tôi biết đây không phải là ngài làm."

"Em không biết."

Lương Quý Hòa không muốn quay đầu nhìn cô, mất hết ý chí mà thở ra một hơi, "Cuộc gọi kia của em, cái gì cũng nói rõ rồi."

Những chỉ trích, hiểu lầm, không tin, cũng bao hàm ở trong đó rồi.

"Tôi..." Lúc này Trần Tử Dạ lắc đầu, "Là tôi không tốt..."

Lương Quý Hòa cười nhạt, "Sao em biết đó không phải là ý của tôi? Chỉ vì vài câu nói của Trần Trì Vũ ư? Em có nghĩ tới không, Trần Trì Vũ là người nào."

Trần Tử Dạ không thể tin mà nhìn anh, "Không đâu..."

Trần Trì Vũ chỉ đang trợ giúp, từ đầu tới đuôi đều đang giúp Lương Quý Hòa...

Lương Quý Hòa lại không có bất cứ ý muốn giãi bày, trong ánh mắt chứa đầy vẻ khiêu khích bởi vì bị chọc tức mà dẫn đến.

Khiến cho cô không thể không tin.

Trần Tử Dạ tuyệt vọng nói: "Ngài không thể một tay che trời!"

Lương Quý Hòa trả lời một cách thờ ơ, "Tôi không cần một tay che trời, một cây dù trên đỉnh đầu là có thể khiến em tối tăm chẳng thấy mặt trời."

"Tại sao ngài phải như vậy..." Trần Tử Dạ nhỏ giọng khóc lóc, "Chúng tôi chỉ là người bình thường..."

Lương Quý Hòa phức tạp cười với cô, không muốn tính toán nữa, "Cho nên, nói cho cùng, em vẫn không tín nhiệm tôi."

"..."

Cô đột nhiên phát hiện, so với đêm đó, Lương Quý Hòa tức giận và mất khống chế vì bản thân, cô sợ anh bình tĩnh có chút lạnh nhạt như vậy hơn. Phương pháp Trần Trì Vũ dạy cô phân biệt có thích một người hay không đột nhiên lướt qua bên tai, dũng khí của cô không biết đến từ đâu, mượn men say, lẳng lặng đi tới sau lưng anh.

Trần Tử Dạ mím môi dưới, đưa hai tay ra, ôm anh từ sau lưng.

Hơi thở Lương Quý Hòa tạm ngừng một lát, sau lưng rộng rãi bền chắc đột nhiên có một gương mặt ấm áp dán lên, cô nhỏ giọng nghẹn ngào, cố gắng đè nén giọng nói của bản thân, "... Chú Lương, kính nhờ chú, kính nhờ chú đấy, giúp tôi một tay đi."

Im lặng hồi lâu.

Tay cô còn vòng ở eo của mình siết chặt, Lương Quý Hòa vươn tay cầm lấy tay cô, nhưng đáy mắt chỉ còn lại ý muốn giết chóc sâu thẳm, anh không phải, cũng không nên là một người do dự và không quả quyết, "Có lần này, vĩnh viễn có lần kế, vậy thì dừng ở chỗ này đi."

Mi mắt Trần Tử Dạ run run, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Quý Hòa mà cô hoàn toàn xa lạ, anh vẫn dịu dàng nói chuyện như vậy, ý tứ quả thật là lạnh giá và từ chối, cô nắm chặt quần áo của anh, không chịu thả tay ra, cũng không có chút ý tưởng nào trong lòng cả, cô không cách nào ứng đối với Lương Quý Hòa như vậy.

Hoặc là nói giờ khắc này cô mới ý thức được đây mới là thái độ Lương Quý Hòa khi đối đãi với những người khác.

Sự dịu dàng cực hạn mang đến sự lạnh nhạt cực hạn, lạnh nhạt mà nhìn thấy cả chóp núi.

"Dừng ở đây… ý là chúng ta cũng dừng ở đây sao?" Trần Tử Dạ không nhìn anh, cố chấp nói, "Ngài cũng đã nói rồi, nói chuyện với tôi, có lẽ cần thẳng thừng một chút, tôi không phải những người bên anh, tôi sẽ không suy đoán, sẽ không đàm phán, tôi sẽ nghe mà không hiểu."

Xoay người nhìn thấy nước mắt của cô lập tức trào ra ngoài, lúc dòng nước chỉ im lặng chảy, cuối cùng anh cũng mềm lòng.

Không cho cô câu kết thúc khẳng định.

Nhưng vẫn nắm tay cô, muốn cô buông tay, "Không cần biết đàm phán, em không có tiền đặt cược."

Trần Tử Dạ hoảng hốt không biết làm sao, cô ngẩng đầu lên, không biết do men say hay do con thú bị nhốt dưới đáy lòng, hỏi anh: "Tôi thì sao? Tôi có thể xem là tiền đặt cược không?"

"..."

"Ngài muốn tôi không?"

Ngọn lửa dục vọng trong lòng Lương Quý Hòa hoàn toàn bị lời nói này của cô nhen nhóm, dùng sức đẩy cô sang chiếc bàn bên cạnh, bọn họ càng gần nhau hơn.

Hông của Trần Tử Dạ đụng vào góc bàn, bị đau mà kêu lên một tiếng, eo bị anh siết chặt, "Em có biết em đang nói gì không."

"... Biết."

Biết ư? Lương Quý Hòa phát hiện giờ phút này cô đang nhìn chằm chằm môi của mình, loại ánh mắt này chính là một loại tín hiệu chân thật.

Anh sắp điên rồi.

Cổ họng khàn khàn, anh siết chặt eo của cô mà hỏi, "Em thật cho rằng tôi không dám làm gì ư?"

"... Vậy thì làm đi."

Nếu lần đầu tiên là anh.