Cả Trường Diễn Kịch Cùng Tôi

Chương 4




Ban ngày lúc ở phòng tự học, Thẩm Miên Miên lôi kéo Triệu Hạo ngồi xuống chỗ cách tôi ngồi không xa.

Cả khu giảng đường có hơn chục chỗ trống có thể ngồi tự học, nhưng lúc nào Thẩm Miên Miên cũng cố tình chọn cùng khu tự học với tôi mới chịu được, dường như cô ta rất thích diễn trò với Triệu Hạo trước mặt tôi, cứ một lúc lại em đút anh miếng dưa, chút lại anh bón em uống nước đào mật ong, thỉnh thoảng còn đánh yêu nhau nữa cơ.

Mấy bạn học khác trong phòng ai nấy đều cảm thấy khó chịu và phàn nàn: “Yêu đương có thể đừng ân ái trong phòng tự học được không?.”

Thẩm Miên Miên quay người nhìn tỏ vẻ khinh thường: “Liên quan quái gì đến cậu.”

Mấy người khác đều thấy ngứa mắt, ai cũng tức nhưng Thẩm Miên Miên càng lúc càng quá quắt hơn, cô ta và Triệu Hạo cứ anh anh em em, càng lúc càng không ra gì.

Có lẽ cô ta cho rằng tình huống này chính là một đả kích vô cùng lớn đối với tôi.

Nhưng điều cô ả không ngờ chính là, nãy giờ hai người bọn họ không khác gì đang diễn tuồng trước mặt tôi cả.

Phải nói hai người bọn họ càng diễn càng tốt.

Mới vừa tự học chưa đầy 20 phút, điện thoại của Triệu Hạo vang lên.

Hắn ta nhận điện thoại không quá 30 giây, nhưng sắc mặt trông cực kỳ tệ.

Tắt điện thoại, Triệu Hạo khẽ run một cái, sau đó nhìn về phía Thẩm Miên Miên.

“Vì sao?” Hắn ta thấp giọng nói: “Vì sao anh lại bị trượt phỏng vấn?”

Thẩm Miên Miên sững sờ 2 giây.

Cô ta đắm chìm nơi mộng đẹp của mình cũng quá lâu, mà bây giờ, rốt cuộc ả cũng chịu tỉnh lại.

"Sao lại thế được?" Thẩm Miên Miên mạnh mẽ cố gắng chống đỡ, "HR là ai vậy? Để em gọi nói cho ba em xem."

Đến nước này, Triệu Hạo vẫn còn ôm một chút hy vọng, hắn lập tức đưa thông tin về HR kia cho Thẩm Miên Miên xem: “Chính là người này, chẳng lẽ là cô ta cố ý muốn đối nghịch với người nhà em sao? Mau gọi cho ba em sa thải cô ta ngay đi.”

Trâu bò thật đó, công ty lớn của thành phố chứ có phải chỗ chơi hàng đâu, bộ muốn sa thải là sa thải chắc.

Thế mà Thẩm Miên Miên cũng đồng ý, tôi biết, chắc chắn là cô ta đang áp dụng chiến thuật trì hoãn.

Nhưng cách làm này hiệu quả không cao, quả nhiên vài ngày sau Triệu Hạo cũng bắt đầu sinh nghi.

“Có phải là em không hề nói với ba em đúng không?”

"Có nói mà......"

Tôi biết, suy nghĩ thật lòng của Triệu Hạo lúc này đã bắt đầu hoài nghi về thân phận thực sự của Thẩm Miên Miên rồi.

Không thể không nói, nếu tới bây giờ mới bắt đầu nghi ngờ, đúng là đầu óc chậm thật.

"Đúng, tôi đã không nói với ba tôi." Thẩm Miên Miên nói chắc như đinh đóng cột: "Triệu Hạo, anh nghĩ anh là ai, dựa vào cái gì mà tôi phải giúp anh?"

Lời kia vừa thốt ra, tôi lập tức hiểu được suy tính của cô ta.

Bỏ xe giữ tướng.

Cô ta thà rằng thừa nhận lừa gạt tình cảm của Triệu Hạo còn hơn thừa nhận thân phận của mình là giả.

Dù sao trước mắt cũng chỉ là mất một Triệu Hạo, cùng lắm sau này tìm một người mới dễ nhìn chút là được.

Tiếc là ngay sau đó, đã có người khiến cho viễn cảnh tốt đẹp của cô ta lập tức biến mất, cô ta từ một Đại tiểu thư đầy rẫy người hâm mộ biến thành kẻ lừa đảo trắng trợn.

Tô Dạng có bàn bạc với tôi một chút, cô cảm thấy tiết tấu có hơi chậm.

Chưa căng lắm.

Vì thế, trên diễn đàn của trường diễn bắt đầu xuất hiện liên tiếp những lời đồn đoán về thân phận của Thẩm Miên Miên, rất nhiều người đều thảo luận, cảm thấy thân phận của cô ta là giả.

Tin đồn càng truyền càng vang xa, nếu không làm sáng tỏ sự thật thì chỉ sợ danh tiếng của Thẩm Miên Miên cũng toang theo.

Vì thế, vào một buổi tối thứ sáu, có một tài khoản đăng trên diễn đàn của trường, tài khoản này tự nhận là bạn cùng phòng của Thẩm Miên Miên, có thể làm chứng Thẩm Miên Miên chưa bao giờ lừa dối mọi người.

"Tôi đã được xem ảnh chụp chung của Thẩm Miên Miên với ông chủ Thẩm ở chỗ cô ta rồi."

Ảnh chụp vừa đăng đã bị truyền đi khắp nơi.

Nhóm ký túc xá của chúng tôi cùng nhau xem bức ảnh này và tất cả chúng tôi đều cười đến mức răng rơi đầy đất.

Thẩm Miên Miên đã chụp một bức ảnh thường ngày của cô ta và photoshop bối tôi vào cùng.

Nói thế nào nhỉ, nếu dành thời gian cho việc học thì công ty nào mà không phỏng vấn đạt được?

Trong nhóm liên minh diễn kịch, mọi người đều hỏi ý kiến của tôi.

"Chị Dao, lần này vẫn còn muốn tin tưởng cô ta nữa à?"

"Hay là vạch trần luôn đi?"

Tôi suy nghĩ một lúc rồi cười: “Tốt nhất vẫn nên giả vờ tin đã.”

Dù sao cuối tuần này, công ty công nghệ Thịnh Hưng sẽ có buổi giảng dạy và tuyển dụng ở trường, ông chủ Thẩm sẽ tự mình đến đây.

Tôi rất tò mò đến lúc ấy Thẩm Miên Miên sẽ làm thế nào.

08.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Thẩm Miên Miên không được bình yên cho lắm.

Triệu Hạo vừa không ngừng dây dưa với cô ta, vừa uy hiếp sẽ vạch trần hành vi cặn bã của Thẩm Miên Miên.

Thẩm Miên Miên cũng không yếu thế, uy hiếp ngược lại Triệu Hạo: "Anh muốn vạch trần tôi? Tôi còn đang muốn vạch trần lại anh đây, anh theo đuổi muốn hẹn hò với tôi chỉ là để tôi sắp cho anh một công việc, anh không phải tên cặn bã à?"

Đều cặn bã như nhau.

Tôi nghe tin tình báo từ tiền tuyến và nhãn nhã quan sát tiết mục c/h/ó cắn c/h/ó này.

Cuối cùng Triệu Hạo bại trận.

Hắn cũng không muốn đắc tội hoàn toàn với thiên kim tiểu thư của công ty công nghệ Thịnh Hưng, vì thế đã chuyển sang dùng lời lẽ tử tế để dỗ Thẩm Miên Miên.

Triệu Hạo luôn rất tự tin với sức hấp dẫn của mình, hắn cảm thấy cho dù Thẩm Miên Miên là người phụ nữ cặn bã, nhưng lâu ngày sống trong sự nhu tình của hắn cũng sẽ không thoát ra được, trở nên thực sự yêu hắn.

Đến lúc đó, địa vị con rể của một gia đình giàu có và mọi tiện nghi mà nó mang lại vẫn sẽ là của hắn.

Sự phục tùng của Triệu Hạo lại mang đến một tín hiệu khác cho Thẩm Miên Miên, đó là chỉ cần cô ta giữ được thân phận thiên kim của Thẩm thị thì cô ta sẽ luôn có vốn để tác oai tác quái.

Hiện giờ chỉ có thể hưởng thụ hư vinh ở trong trường, nhưng sau này ra xã hội trèo cao đạp thấp thì chẳng phải là càng như hổ thêm hổ thêm cánh sao?

Vì thế, vào ngày công ty công nghệ Thịnh Hưng đến tuyển dụng, Thẩm Miên Miên đã ăn diện và thuê một nhiếp ảnh gia đến chụp với giá cao.

Vào lúc ông chủ Thẩ đi lên bục giảng, Thẩm Miên Miên lập tức đi theo phía sau ông chủ Thẩm, vẫn theo sát đằng sau, đồng thời ra hiệu bằng mắt ý bảo thợ chụp ảnh nhanh chóng chụp.

Suy nghĩ và mục đích của cô ta quá rõ ràng.

Đến lúc đó cầm tấm ảnh chụp chung này cho người khác xem, tự nhiên có nhiều hơn người tin tưởng cô ta chính là con gái của ông Thẩm.

Không ngờ ông Thẩm mới đi vài bước, lập tức phát hiện ra sự tồn tại của cô ta nên ông quay đầu nhìn.

"Cô là ai vậy?"

Ông chủ Thẩm vẫn gắn micro trên bộ vest đang mặc, vì vậy tất cả mọi người ở xung quanh đều nghe thấy câu hỏi này.

Tôi thấy sắc mặt của Thẩm Miên Miên bỗng chốc biến thành màu gan heo.

Cô ta vốn tưởng rằng có rất nhiều học sinh đi theo ông Thẩm, cô ta chỉ đến gần hơn một chút, cho dù ông Thẩm có phát hiện thì cũng sẽ ngại không biết nói gì.

Không ngờ ông Thẩm lại là người thẳng thắn có gì nói nấy, không chừa lại chút mặt mũi nào.

Người tư vấn bên cạnh chúng tôi nhanh chóng giải thích: "Đây là bạn học cùng lớp chuyên ngành với chúng cháu ạ."

"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi." Tổng giám đốc Thẩm vỗ ngực: "Tôi cứ tưởng là cô gái xa lạ không rõ danh tính nào đó trà trộn vào."

Cũng không thể trách bố tôi được, hôm nay Thẩm Miên Miên trang điểm đậm xinh đẹp, nhìn qua quả thật không giống với một sinh viên đại học.

"Xin lỗi bạn học nhé." Bố tôi gật đầu với Thẩm Miên Miên.

Vẻ mặt của Thẩm Miên Miên đã cực kỳ khó coi rồi. Vì mỗi một câu nói của Tổng giám đốc Thẩm đều chỉ rõ ý: ông ấy không quen biết cô ta.

Những lời thì thầm xung quanh cô ngày càng lớn hơn, người  Thẩm Miên Miên như thể rơi vào hầm băng, bèn quay người rời đi. 

Cô ta vừa mới đi đến gần rừng cây nhỏ gần đó, thì bị Triệu Hạo đẩy ngã xuống đất: 

"Mẹ nó, cô vẫn luôn lừa tôi?!"