Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 53: Nụ hôn trong hành lang tối tăm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nguyen Angelvil

Beta: TH

Bình thường tổ ekip sẽ chọn những người dựa trên tiêu chí: Có độ chú ý và được bàn nhiều trên mạng, bối cảnh tương ứng, hình tượng bên ngoài thỏa mãn yêu cầu, có năng lực tốt hoặc là ngoại hình dễ thu hút ánh mắt người xem.

Tôn Siêu là bếp trưởng của một tiệm đồ ngọt lâu đời ở Thượng Thành. Bàn về thực lực thì có lẽ ông ta kém hơn Thôi Thuận Lượng một bậc, vậy nên nhiều năm qua hình như ông vẫn luôn phải chấp nhận đứng thứ hai. Nhưng bởi vì dáng người mập mạp lại cộng thêm hay cười, khéo ăn khéo nói nên ông ta có rất nhiều mối quan hệ tốt.

Hơn nữa còn rất yêu vợ con, làm cho người khác đều bất giác muốn gần gũi với ông ta.

Người như vậy dường như hoàn toàn thích hợp với hình ảnh diễn viên chính của mọi bộ phim, Cố Văn Tư nghĩ.

Sau đó, các nhân viên hậu trường giao ngẫu nhiên các tác phẩm của người học việc họ dạy cho khán giả trong sân khấu, đồng thời để mỗi người đều có cơ hội bày tỏ quan điểm.

"Tôi nghĩ người học việc của sư phụ Thôi đã rất cố gắng, ừm... Bánh bao socola này ăn rất ngon."

Một khán giả nói ngắt quãng, khiến vẻ mặt Thôi Thuận Lượng trở nên khó chịu, nhưng so với Lí Bách thì cùng lắm cũng xem như anh ta thua không quá khó coi.

"Mousse đào của người học việc phía sư phụ Tôn làm rất đẹp, hương vị cũng nhẹ nhàng."

Một khán giả nữ đứng dậy, nâng ly thủy tinh trong tay lên, hướng đến ống kính để hiện rõ gelatin màu vàng nhạt và thịt đào, bên trên được bao phủ bằng mousse lòng trắng trứng. Màu sắc khá thanh nhã.

"Đây là tác phẩm đẹp nhất tôi từng thấy trong cuộc thi." Khán giả nữ đánh giá rất cao, khiến khuôn mặt của Tôn Siêu thoáng cái liền tràn đầy ý cười.

Cố Văn Tư cảnh giác liếc nhìn ông ta, vô thức nhìn xuống khán đài. Bố mẹ và mọi người trong "Nửa món ăn, cả tấm lòng" đều đang nhìn cô chăm chú, không chớp mắt lấy một lần. Du Việt cũng vậy. Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt của cô, vỗ nhẹ ngực, miệng nói yên tâm.

"Tôi nghĩ mousse phô mai trắng của đầu bếp Cố mới là đẹp nhất." Lại một khán giả nữ khác, trông giống thành phần tri thức đứng dậy. Trong tay cô là một chiếc đĩa nhỏ. Trên đó là một chiếc bánh mousse trắng tinh khiết đứng lặng lẽ, như tuyết trong tuyết, tròn tròn trắng nõn không tỳ vết.

"Hơn nữa, tôi đã từng mua cùng một kiểu món tráng miệng thế này từ "Nửa món ăn, cả tấm lòng". Tôi nghĩ rằng độ tương đồng rất cao, có thể nhìn ra được dù là sư phụ Cố hay học việc làm thì đều đã đặt cả tấm lòng của mình vào đó."

Đánh giá của cả hai bên càng ngày càng tốt, và thậm chí còn mơ hồ có xu thế như nước với lửa. Người dẫn chương trình kịp thời đi ra giảng hòa. Biểu đồ phổ biến của một số người ngay lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, và mũi tên thì không ngừng nhảy lên.

"Bây giờ chúng tôi đang thu thập phiếu bầu của khán giả trên internet thông qua cả tin nhắn và WeChat. Trước mắt Sư phụ Tôn tạm thời dẫn đầu!"

Cô quay đầu lại nhìn, vạch đỏ phía sau tên của cô đã vượt quá 900, vạch xanh lá cây của Tôn Siêu là 1000, Sư phụ Thôi ở mức 500, mà Lí Bách lại gần như bằng không.

"Sau mười phút nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ mời mười khán giả tiếp theo đưa ra đánh giá."

Mọi người dưới sân khấu đột nhiên ồn ào đứng lên. Một số nhân viên giữ trật tự trường quay, có người thì lên sân khấu dọn rác.

Cố Văn Tư yên lặng đứng uống nước ở một bên hậu trường. Tiểu Trần đứng bên cạnh xem ra còn hồi hộp hơn lúc nãy, "Sư phụ Cố, có phải là tôi làm không tốt không? Rõ ràng cách đây không lâu đều là sư phụ dẫn đầu."

"Cậu đã thể hiện tốt lắm rồi, không phải lỗi của cậu đâu." Cô nhẹ giọng an ủi cậu chàng, ánh mắt tình cờ lướt qua, chợt thấy Tôn Siêu ra khỏi sân khấu.

"Sao sư phụ Tôn lại đi ra ngoài vậy?" Tiểu Trần cũng nhìn thấy.

"Có lẽ là đến nhà vệ sinh."

Mười phút trôi qua rất nhanh, khi trở lại đứng dưới ánh đèn sân khấu một lần nữa, cô bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Một khán giả nam khá trẻ tuổi đứng dậy. Trên tay anh ta là hai phần điểm tâm đặc biệt: "Tôi đã ăn cả hai phần, Agathe và mousse phô mai trắng."

"Thực ra thì phong cách của hai người rất giống nhau. Về hương vị, họ đều sử dụng cùng một lượng phô mai, protein và gelatin. Nhưng từ những chi tiết nhỏ có thể đánh giá được trình độ. Nếu phải chọn, tôi sẽ chọn sư phụ Cố."

"Agathe có thể được coi là một tác phẩm thành công. Nhưng nhược điểm lớn nhất của nó là quá giống với mousse phô mai trắng, cho nên tất cả thiếu sót đều bị phơi bày ra trong nháy mắt."

Khán giả từng người một nói lên cái nhìn ​​của mình; sau đó cứ như nhận được một lời nguyền, vạch đỏ của Cố Văn Tư lấy một chọi mười, tăng lên nhanh như chớp, chiếm vị trí dẫn đầu. Trong khi người dẫn chương trình vẫn đang kinh ngạc, cô đã giành được danh hiệu đại biểu cho đồ ngọt khắp Thượng Thành.

"Thí sinh đại diện cho đồ ngọt đứng đầu Thượng Thành là, bếp trưởng của "Nửa món ăn, cả tấm lòng" - Cố Văn Tư!"

Cho đến khi chương trình kết thúc, cô vẫn không hiểu được rốt cuộc mình đã đảo ngược tình thế bằng cách nào.

"Là anh đã làm gì đó, đúng không?"

Sau khi cùng bố mẹ trở về nhà, mẹ Tiết và ba Cố rất phấn khởi, rõ ràng không có gì bất thường. Hai người hào hứng vội vàng vào bếp chuẩn bị một bữa tiệc lớn. So với họ thì Du Việt quá bình tĩnh.

Người đứng phía sau dở khóc dở cười nhìn Cố Văn Tư đứng chặn trước cửa, một tay còn để trên tường đề phòng anh chạy trốn. Du Việt tỏ vẻ vô tội nói: "Văn Tư, thực sự anh không có làm gì cả, anh chỉ là tìm thấy một ít chuyện thú vị thôi."

Cố Văn Tư trông có vẻ còn nghi ngờ.

"Bình thường, những người chưa bao giờ tiếp xúc với nướng bánh thì không thể nào sử dụng thông thạo các thiết bị được. Anh ngồi dưới khán đài nhìn thấy rất rõ ràng. Tất cả những học việc dù ít dù nhiều thì cũng đều có mắc lỗi trong quá trình làm bánh. Ngay cả Tiểu Trần có trí nhớ siêu phàm, cũng có lúc lấy sai vật liệu. "

"Nhưng học việc của Tôn Siêu, mặc dù bên ngoài nhìn vào có vẻ lúng ta lúng túng cố tình làm chậm lại để che giấu tai mắt người khác, nhưng mà em có thấy anh ta phạm sai lầm lần nào không?"

"Anh nhớ rõ đã từng nghe nói người học việc đó là con trai của một cửa hàng bánh mì." Du Việt nhân cơ hội ôm lấy eo của Cố Văn Tư, để cô tựa vào người mình: "Cho nên anh đã để Lưu Tuấn điều tra sơ qua một chút. Đó đúng là một cửa hàng bánh mì. Nhưng mà có một điều ban tổ chức chương trình không biết, chính là cậu thanh niên này đã từng tham gia một lớp học bánh kem ở trường. "

"Anh chỉ tiết lộ một chút thông tin cho ông ta cái, Tôn Siêu đã lập tức có phản ứng." Du Việt sờ đầu cô: "Ông ta rất thông minh. Sự nghiệp tương lai bị cản trở bởi đại biểu món ngọt ở Thượng Thanh hay là thua cuộc một cách vinh quang? Ông ta đã chọn vế sau. "

"Văn Tư, em xứng đáng với chiến thắng này."

Cô dựa vào lòng anh, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô chưa bao giờ muốn chứng minh gì đó như bây giờ, muốn cho họ biết rằng, Cố Văn Tư cô có thể gánh vác được sự tin tưởng của mọi người.

Tỷ suất người xem của trận chung kết thậm chí còn cao hơn so với vòng đấu loại. Khoảng một giờ sau khi phát sóng trực tiếp, điện thoại nhà của mẹ Tiết đã gần như bùng nổ. Chúc mừng có, nói chuyện phiếm hai ba câu có, hỏi thăm một chút cũng có.

Chuông điện thoại reo lên "đinh đinh", sư phụ Lý gửi đến một tin nhắn: [Đã có thêm ba người muốn tham gia "Nửa món ăn, cả tấm lòng".]

Cửa hàng nhỏ của cô lại một lần nữa bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

So với vẻ phấn khởi nhìn chằm chằm TV như lần trước, thì lúc này ngay cả Tiết Nhã cũng bình tĩnh lại: "Văn Tư, nếu không thì chúng ta đừng tham gia nữa? Bây giờ mới là thi đấu chọn người đại diện mà đã tranh đấu gay gắt thế này, mẹ sợ con sẽ phải chịu thiệt mất."

"Nửa món ăn, cả tấm lòng" có Văn Tư thì mới có thể gọi là "Nửa món ăn, cả tấm lòng". Những người đầu tư cũng chỉ quan tâm đến cơ hội kinh doanh. Tiểu Du, con nhớ phải để ý tới con bé." Ba Cố cũng lo lắng nói, Du Việt gật đầu: "Ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Haiz." Tiết Nhã rõ ràng lại nhớ tới chuyện Cố Văn Tư tham gia một cuộc thi lớn ở Mỹ năm ngoái. Bà nhìn ba Cố như muốn nói lại thôi, ông bèn vỗ nhẹ vào mu bàn tay bà.

"Được rồi, được rồi. Nếu còn không ăn cơm thì đồ ăn đều nguội lạnh hết mất."

"Ăn cơm đi."

Một bữa ăn miễn cưỡng vui cười trôi qua. Sau khi Cố Văn Tư giúp đỡ dọn dẹp hết bát đũa, quay đầu thấy mẹ Tiết ngồi xổm trước TV, phát lại video chung kết.

"Cuối cùng, thí sinh đại diện cho đồ ăn ngọt đứng đầu Thượng Thành là, Cố Văn Tư từ "Nửa món ăn, cả tấm lòng"!"

Cô thấy trên khuôn mặt của mẹ mình cũng không có bao nhiêu là vui sướng, lo lắng và sợ hãi còn nhiều hơn. Như thể những đám mây đen tàn khốc trong quá khứ lại kéo đến. Mẹ sợ rằng cô sẽ một lần nữa bị cuốn vào vũng bùn của miệng lưỡi người đời, thân xác mong manh lại bị đập vỡ. Sau đó, sắc trời dần tối lại, Du Việt đưa cô tạm biệt bố mẹ, về nhà.

"Đi đường cẩn thận." Ánh sáng từ trong nhà lờ mờ, đèn cảm biến trong hành lang cứ nhấp nháy, Cố Văn Tư phải bật đèn pin.

Trong hành lang chật hẹp tối đen tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của hai người. Ống kính nhấp nháy, lúc sáng bên trái lúc bên phải, thỉnh thoảng lại chiếu vào mấy hộp giấy carton trong góc rẽ, được một hồi thì chiếu đến dưới cầu thang.

"Cuộc thi cấp tỉnh phải đến Thăng Thành để tham gia."

Du Việt lặng lẽ đi sau lưng cô, đột nhiên nói chuyện, Cố Văn Tư sửng sốt: "Ừ."

Cô bước đi từ từ chậm rãi, cẩn thận bước lên cầu thang: "Thăng Thành, thành phố mặt trời mọc, nghe nói là rất đẹp."

Sau khi đi qua một ngã rẽ, cánh tay phải bỗng bị kéo lại, Cố Văn Tư lảo đảo va vào trong lồng ngực của người đàn ông phía sau.

"Lạch cạch" Đèn pin của điện thoại tắt.

"Thành phố mặt trời mọc, anh đi cùng em đến đó dự thi, em cùng anh đi hưởng tuần trăng mật, được không?" Họ dựa vào nhau rất gần, hơi thở nóng hổi của anh phả vào ngay trên gò má cô, giọng nói trầm và chậm rãi như tiếng đàn cello, "Chúng ta còn thiếu một tuần trăng mật."

Cố Văn Tư ôm cổ anh. Người này chắc hẳn đã tưởng tượng đến cảnh này vô số lần. Lúc này, thành thạo vuốt ve lưng cô, từ sau đầu một đường trượt xuống xương sống, cuối cùng dừng lại đặt trên eo cô. Động tác không chút sắc dục mà lại mười phần triền miên.

"Văn Tư..." Nghe anh gọi, cô cảm thấy cả người mình tê dại, chợt đầu óc nóng lên, cô sáp lại gần chặn miệng anh.

Cố Văn Tư không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy không muốn lại phải nghe anh nói nói nữa, nhưng cũng không hy vọng sẽ dễ dàng bị anh chặn mình.

Làm sao mà Du Việt có thể từ bỏ cơ hội như thế này. Một tay giữ đầu cô, một tay ôm chặt eo cô, vội vàng hôn lấy. Lưỡi anh quấn lấy, nếm được hương vị nước cam ngọt ngào trong miệng cô. Anh suy nghĩ một lúc, bỗng nhớ ra lúc nãy cô vừa mới uống nước cam...

Cố Văn Tư vẫn còn mơ màng, cảm thấy anh ngậm lấy rồi nhẹ nhàng liếm cánh môi cô, sau đó có thứ gì đó ấm nóng, ẩm ướt vào trong miệng. Nó quấn lấy đầu lưỡi cô, buộc dây dưa quyện với nhau, như một con thú nhỏ khát nước.

Họ hôn nhau trong hành lang tối tăm, không nhìn thấy nhau, chỉ có ánh trăng mờ mịt xuyên qua cửa sổ chiếu vào, khiến mặt đất tựa như một tấm thảm huỳnh quang sáng rọi.

-

Menu

Mỗi món bánh bao socola thôi~

Mỗi món bánh bao socola thôi