*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: BT:3
Beta: TH
Trên mặt ngứa ngáy.
Cố Văn Tư nhúc nhích, cảm nhận bên cạnh có tiếng động nào đó, từ từ mở mắt.
Một chiếc cà vạt đong đưa trước mặt, sau đó chủ nhân chiếc cà vạt ngồi dậy, lùi nửa bước, rất tự nhiên cởi bỏ nút tay áo, rồi cởi tây trang, tầm mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô, "Tỉnh rồi à."
Cố Văn Tư đơ mất mấy giây, sau đó đột nhiên ngồi dậy, cô ôm chăn, nhìn Du Việt đứng ở đầu giường, ăn mặc như là mới về, "Sao sớm thế này anh đã về rồi?"
Vừa rồi anh đang làm gì...
Vẻ mặt người phía sau không có gì biến hóa, nhìn mấy vòng khắp mặt cô, tay tháo nút bỗng nhiên dừng lại, sau đó cúi người xuống dưới. Cố Văn Tư cứng đờ bất động, cảm nhận anh duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào chân mày cô.
"Đôi mắt sưng lên rồi."
Hai người cách nhau quá gần, cô cảm thấy người mất thoải mải, tầm mắt vừa hay dừng ở khe hở áo sơ mi anh rộng mở, đường cong phập phồng bên trong dựa vào ánh sáng phòng ngủ không sáng lắm vẫn thấy rõ.
【 Lần sau muốn nhìn thì nói, không phải trốn tránh, cứ đi thẳng vào. 】
Nhớ tới chuyện xấu hổ lần đó, đột nhiên cô quay mặt né tay anh, "Không có gì, ngủ muộn thôi."
Tay Du Việt rơi vào khoảng không, thấy cô đã xốc chăn lên, bò xuống giường từ một đầu khác, "Tôi, tôi đi rửa mặt." Dứt lời người chạy nhanh như bay, dép lê cũng chưa xỏ đã vào phòng tắm.
Chốc sau vang lên tiếng nước ào ào, Du Việt cài lại áo sơ mi, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Em nói không có việc gì, đừng lo lắng, nhưng căn bản em không biết bóng dáng em khi đó làm người đau lòng biết bao.
Buổi sáng 9 giờ, trong nhà ăn.
Hai người mặt đối mặt ăn cơm sáng, Du Việt như lệ thường mang theo bữa sáng được làm khéo léo đi trên đường, chính Cố Văn Tư cũng đã nấu xong sữa đậu nành, ánh mặt trời chiếu vào nhà ăn rộng rãi sáng ngời, trong bỗng chốc bầu không khí yên tĩnh hài hòa ai cũng không muốn đánh vỡ.
Chiếc di động màu đen cua anh trên bàn đột nhiên rung lên, tên hiển thị là "Trợ lý Lưu Tuấn - nhân tài".
"Du tổng, vốn hôm nay định chụp quay xong quảng cáo, minh tinh Vivian bỗng nhiên muốn ra ngoài, bảo chúng ta hẹn lại thời gian, tôi đã liên lạc với người đại diện của cô ấy, chắc là nghe nói đài nào đó muốn mời khách quý tới tham gia chương trình thực tế, vội vàng đi phỏng vấn."
Sắc mặt Du Việt không thay đổi, duỗi tay gắp cho Cố Văn Tư cái bánh màn thầu, "Nói cho cô ta, dựng bối cảnh tạo hình chờ đến 11 giờ giữa trưa, người không đến được thì hủy hợp đồng, bồi thường gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng."
Lưu Tuấn giải thích, "Nhưng bây giờ nữ minh tinh có mức giá phù hợp chỉ có Vivian, ý của bên cô ấy là để chúng ta đợi mấy ngày, sẽ mau về thôi."
Du Việt không nói hai lời dời đề tài, "Kịch bản quảng cáo phương án B có tuyển phiên bản nam minh tinh, bây giờ cậu có thể đi tìm xem có người nào phù hợp không, danh tiếng có thể không lớn, nhưng tính tình không được tệ."
Tròng mắt Lưu Tuấn chuyển động, đẩy mắt kính trên mũi, "Du tổng, tháng sau chi nhánh thứ nhất ở Thăng thành sắp khai trương rồi, còn có sự kiện khuyến mại lớn cho cả cửa hàng. Quảng cáo này trước cuối tháng phải quay xong, tìm ai cũng không còn kịp rồi, tôi nghĩ nếu không cậu học những CEO nổi tiếng đó, tự mình ra tay."
"Tổng giám đốc Bách hóa Thượng Nhân, anh trai cậu còn thường xuyên tham dự đủ loại tiệc rượu minh tinh kìa."
Du Việt không nói, dường như cân nhắc điều gì, sau một lúc lâu mới hỏi, "Hôm nay phải quay sản phẩm gì?"
"Các dòng son môi tình nhân."
Cố Văn Tư vừa rót thêm cốc sữa đậu nành, bỗng nhiên thấy người trước mặt ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng rực.
"???"
————————
Sau đó, đến khi Cố Văn Tư bị người này lừa lên xe, còn chưa kịp phản ứng cô phải đi làm gì, "Anh nói muốn tôi giúp đỡ, tôi có thể giúp đỡ cái gì? Bách Hóa Mật Tư cũng muốn tiêu thụ thực phẩm à?"
Bánh kem, bánh mì, hoặc là bánh quy nhỏ tinh xảo cũng khá phù hợp.
Hôm nay Du Việt không lái xe Passat, không biết từ khi nào anh đổi chiếc Bentley phong cách thời thượng, bên trong xe rộng rãi đẹp đẽ, bên ngoài xe cũng lộng lẫy, chắc chắn không bị nhận sai thành Wuling Hongguang.
(*) 五菱宏光: Tên hãng xe
Lái xe là tài xế đeo kính râm, nghe cô hỏi thì không nhịn được bật ra tiếng cười nghẹn, sau đó che dấu bằng giọng ho khan, "Xin lỗi."
Cố Văn Tư ngay lúc đó đỏ mặt, cô cảm thấy cô sợ chuyện không đâu, ngậm miệng hậm hực về vị trí.
Du Việt buồn cười nhìn cô, "Yên tâm đi, không phải đi làm bánh ngọt em làm đâu."
Chờ tới lúc hai người tới cổng công ty, Cố Văn Tư mới cảm thấy không ổn, đây là lãnh thổ của anh, dòng người đi lại vô số, nếu bị người có tâm chú ý, thân phận cô sẽ bị lộ.
Nhưng không để cô nghĩ gì thêm, Du Việt đã vòng qua bên kia xe mở cửa cho cô.
"Phu nhân đã tới." Trợ lý tổng giám đốc - Lưu Tuấn đã sớm chờ ở cánh cổng lớn làm bằng kính, vẻ mặt anh ta đứng đắn khom lưng đứng ở một bên, "Du tổng, nhân viên quay đã chuẩn bị xong."
Phía sau anh ta một đoàn phụ nữ mặc đồ đen đi giày cao gót, đã trang điểm xong, nhìn thấy hai người, động tác đồng thời nghiêm trang cúi chào.
Cố Văn Tư chưa bao giờ thấy trận lớn như vậy, cô đang muốn trốn ra sau anh trai tài xế, tay đã bị người bắt lấy, khi sực tỉnh, người đã theo bước anh đi.
"Đi thôi." Đôi bàn tay to ấy không cho thoát, không cho chối từ kéo cô qua bên cạnh.
Có nhân viên với khách tham quan đi ngang qua, đều tò mò nhìn chăm chăm qua đây.
"Vị kia là ai?"
"Ngài không biết ạ, đây là vợ mới cưới của Du tổng nhà chúng tôi, tên là gì thì không rõ lắm, hình như là họ Cố."
Họ không chú ý tới, vị khách có tâm này lén dùng di động chụp được một tấm ảnh hai người nắm tay nhau, đêm đó post lên mạng.
Cố Văn Tư lần đầu tiên tới tòa nhà tổng bộ Bách Hóa Mật Tư, vào cửa, chữ MISSING cực lớn bày bên trong, hai chữ Mật Tư hấp dẫn người khác chú ý, cô còn chưa nhìn kỹ, đã bị người kéo vào thang máy.
Tài xế, trợ lý, thêm mấy người không biết đang làm gì cũng tiến vào, một đám hoặc là ngẩng đầu nhìn trời hoặc là cúi đầu nhìn sàn nhà, nhưng không bước chân, Du Việt dựa lưng vào tường, Cố Văn Tư đứng ở trước mặt anh.
Bên cạnh một ông chú bụng phệ ôm chồng tư liệu trong tay, các góc trang giấy rất bén, cô không còn cách đành nhích qua chỗ anh, giơ tay kéo vạt áo anh.
Lưu Tuấn cụp mắt đứng bên cạnh, vẻ mặt tôi không thấy gì.
Mọi người: Chúng tôi không thấy gì hết.
Lần này họ lên tầng 15, có studio chuyên nghiệp thành lập riêng, bây giờ bối cảnh bên trong đã dựng xong, cần phải xốc tấm khăn che ánh sáng màu đen cực lớn lên mới có thể đi vào.
Vách tường trắng tinh, đỉnh đầu có năm chiếc đèn chiếu lớn, ở giữa đặt một chiếc ghế màu đen nhỏ cao, hai bên là quạt tạo hình, đèn flash chờ sẵn, còn có người giơ bảng phản quang đứng chờ ở bên.
"Vị này là đạo diễn Phương, quảng cáo kinh điển nước hoa "Thiên thần sa ngã" hồi trước là kiệt tác của ông ấy. Ông ấy còn hợp tác với các thương hiệu lớn lâu dài như Budweiser." Lưu Tuấn giới thiệu, mà lão trung niên hói đầu mập mạp trước mặt, từ khi họ bước vào ánh mắt dính lên người Du Việt không dời.
"Du tổng đúng là thanh niên tài tuấn." Hai người bắt tay, đôi mắt Phương Lâm dường như sáng lên.
"Chê cười rồi, kịch bản thay đổi tạm thời, gây thêm phiền cho ngài." Du Việt khiêm tốn nói.
Lão mập mạp xua xua tay, "Không sao, tôi thích nhất là phát huy tùy hứng."
Sau đó mọi người bắt đầu khởi động máy quay chuẩn bị, Cố Văn tư đặt ghế ngồi ở chỗ tối, nhìn một đám người xoay quanh Du Việt, anh vẫn mặc một bộ tây trang ba món ôm lấy đôi chân dài ngồi trên ghế đẩu.
Tóc đã xử lý chỉn chu, khuôn mặt tuấn tú sắc bén, có chuyên viên trang điểm đến gần dặm phấn lên cho anh, được một lúc che ngực lại quay đầu thở dốc mạnh, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cố Văn Tư: Nhìn chằm chằm ——
"Phu nhân, mời uống trà." Lưu Tuấn bỗng nhiên đi tới, đưa cho cô một chiếc cốc sứ, cô nhận lấy, "Cảm ơn, gọi tôi Văn Tư là được rồi."
Hai người họ cách xa chỗ nhân viên làm việc, nhìn Phương Lâm kéo camera đảo quanh Du Việt, miệng hô to, "Bên ánh sáng, cho tôi ánh sáng mạnh nhất!" "Tuyệt vời, giữ đoạn đó!"
Mà người ấy mặc đạo diễn hô hào ra sao, vẫn ngồi không nhúc nhích, đến vẻ mặt cũng không thả lỏng.
"Vị đạo diễn này có cái tên hơi nữ tính, hành vi cũng rất kỳ quặc, nhưng có tài hoa hơn người." Lưu Tuấn trông thấy Văn Tư nhìn không chớp mắt, đột nhiên hỏi, "Du tổng có nói gọi ngài tới đây làm gì không?"
"Không."
Cố Văn Tư sửng sốt, nhìn người nọ đắm chìm trong ánh đèn bỗng nhiên vẫy tay, sau đó một đám chuyên viên trang điểm vây quanh đi qua, rồi tiếp đó, đạo diễn Phương Lâm bỗng nhiên nói vài câu, mấy cô gái kia lại vọt qua đây vây quanh cô.
"Phiền trợ lý Lưu nhường chút." Lưu Tuấn bị đẩy qua một bên.
"Phu nhân hé miệng ra, đừng nhúc nhích." Cố Văn Tư còn chưa kịp phản ứng, chuyên viên trang điểm đã tùy ý lấy bảng son môi ra, thử màu trên môi cô.
"Màu san hô đẹp, nhưng chưa đủ độ bão hòa."
"Thôi chọn màu đỏ đi."
Các cô nương cầm cọ môi vẽ lên môi cô, xong rồi còn thoa thêm lớp son bóng, Cố Văn Tư cảm thấy môi cô chắc đã thành xúc xích lợn.
Nhưng sau đó vài phút, cô đã bị kéo ra trước đèn flash.
"Hôn cậu ta đi." Phương Lâm nói.
Cố Văn Tư:???
"Chúng ta quay quảng cáo son môi, nhưng tôi không để cho thỏi son thật xuất hiện, vẽ lên mặt luôn thì quá giả, Du tổng đã cho tôi một đề xuất hay." Vẻ mặt lão Phương mập đáng khinh, không hề giống đạo diễn nổi danh.
"Cô hôn ngài ấy đi, để lại một dấu son môi, chuyện này để phu nhân ngài ấy làm là bảo đảm nhất."
Cố Văn Tư đờ ra tại chỗ đó, quay đầu lại, thấy mọi người ánh mắt trông mong nhìn cô, lại nhìn qua Du Việt, tuy anh không cười, nhưng ánh mắt cũng trông mong nhìn.
"Được rồi..."
Sau đó cô vặn vặn tay, duỗi dài cổ, nhẹ nhàng đặt đôi môi mỡ heo lên mặt anh.
"Nhẹ quá." Phương Lâm nói bất mãn, "Căn bản không quay rõ được."
Đành phải thêm một lần nữa.
"Dùng sức vào, ngày thường hai người cũng như thế đấy à?"
Cố Văn Tư: T-T
Đột nhiên cô hít sâu một hơi, chợt vươn tay ôm lấy cổ anh, mặt lướt qua, môi dùng sức hôn lên mặt anh. Sau đó cảm nhận được một cánh tay đặt lên eo cô, sức không nặng không nhẹ giữ cô lại.
Ngửi được mùi hương trên người anh, chờ qua mấy giây sau cô mới lùi lại, thấy trên mặt Du Việt in một đôi môi đỏ cháy, thay đổi phong cách cấm dục.
Anh buông cô ra, trên mặt chợt có ý cười, ngực Cố Văn Tư đập thình thịch thình thịch kinh hoàng, lại thấy Phương Lâm đã hét lớn xông tới.
"Chính là vẻ mặt này, hoàn hảo!"
Camera quay quanh anh chụp tách tách, Cố Văn Tư đi sang một bên, cúi đầu dùng khăn giấy lau dấu vết trên môi.
Cảm thấy lau không hết nổi.
————————
Trưa hôm đó.
"Giám đốc Bách Hóa Mật Tư lên hot search rồi, đưa vợ đi làm, đúng là táo bạo trắng trợn."
"Cái gì mà táo bạo trắng trợn, người ta cũng không phải kẻ thứ ba, là vợ cả cưới hỏi đàng hoàng, có gì hay mà phải che che giấu giấu."
Nghe đồng nghiệp bên cạnh bàn tán sôi nổi, Tất Thư Đức không để trong lòng, nhưng mà xem mấy tin Weibo, anh ta cũng thấy tin này từ một account marketing.
#yêu thương vợ đẹp#, #hôn nhân mỹ mãn#, đề tài linh tinh làm anh ta nhìn mà ê răng, đang muốn giả làm antifan trả lời một câu ác ý, người trên ảnh chụp bỗng khiến cho anh ta chú ý.
"Cô gái họ Cố..." Tất Thư Đức nâng cốc trà lên, cứ cảm thấy quen mắt, sau đó đột nhiên bừng tỉnh nhận ra, "phì!" phun ra ngụm nước, ướt hết người anh ta.
-
Menu hôm nay
Bánh màn thầu