Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

Chương 17: Phương Đạc đến thăm




Edit: Hoàng Bích Ngọc

Người đang chìm đắm trong tình yêu thì ngay cả một phút cũng không tách ra được, Đường Tiểu Duy với Khổng Địch cũng không thể tránh, chỉ cần hai người có thời gian rảnh sẽ ở chung một chỗ, anh anh em em Bảo Bảo này rồi lại Bối Bối kia, chỉ cần là người tiếp xúc với họ thì không một ai là không ghê tởm cả.

Đường Tiểu Duy với Khổng Tịch hai người cũng không phải là người hay làm bộ làm tịch gì cả, trước kia thường giữ một khoảng cách nhất định hoặc là trầm ổn đứng đắn ở đó cũng không để cho đối phương làm ra những chuyện thiếu đứng đắn hoặc là làm bộ làm tịch, bây giờ nói rõ hết rồi, lại làm cho những người khác che mặt mà đi, cho nên hai người cũng không cần khách khí mà tởm lên tởm xuống.

Để tiện cho việc liên hệ, Khổng Địch liền đi mua hai cái điện thoại hoa quả, một cái màu trắng một cái màu đen, sau khi đồ đến tay, Khổng Địch cảm thấy cái màu trắng đẹp hơn, ở trong tay rồi thì rất dễ dụ dỗ, đem cái màu đen cho Đường Tiểu Duy.

     
"Buồn nôn quá đi, hai người các người quá buồn nôn." Lã Nam ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn Khổng Địch cầm điện thoại màu trắng chơi game, Đường Tiểu Duy cầm điện thoại màu đen chụp ảnh chung với Khổng Địch, nói muốn đặt hình nền điện thoại.

     
Hai người đang làm chuyện nhảm nhí, không ai quan tâm đến Lã Nam.

     
Lã Nam cũng không để ý: "Khổng Địch, tôi vẫn nghĩ cậu không hòa hợp với Phương Đạc vì cậu thích Tiểu Chính Thái, không ngờ đến cậu lại thích Lolita."

Vẫn không ai thèm để ý đến anh ta.

Lã Nam cũng không từ bỏ, lê mông đến bên cạnh Đường Tiểu Duy: "Tiểu Duy à Tiểu Duy à, sao em lại tùy tiện ở bên cạnh Khổng Địch chứ, cậu ta trừ bỏ cái vẻ ngoài hời hợt ra, một thân toàn tật xấu, cái con người này đặc biệt đặc biệt đáng ghét, sống chung một thời gian dài không ai chịu nổi cậu ta, cho nên nếu như bây giờ em đổi ý còn kịp, không bằng suy nghĩ đến anh một chút nha."

     
Hôm ấy Lã Nam không có ở đó, sau khi nghe được sự kiện đó, vô cùng tiếc nuối tại sao lại chọn ở nhà ngủ, Khổng Địch thế mà lại cùng người phụ nữ khác chạy, người phụ nữ kia thế mà lại là em gái của Đường Lâm, vị hôn thê của Phương Đạc, đồng thời cũng chính là Tiểu khả ái mà mình ngày nhớ đêm mong Đường Tiểu Duy.

     
"Oh, chết rồi." Khổng Địch đột nhiên hô lên một tiếng, làm Đường Tiểu Duy ở bên cạnh hoảng sợ, Khổng Địch vươn tay trái vuốt ve lưng của cô: "Bảo Bảo không cần sợ." Sau đó nóng nảy ném điện thoại lên sô pha, tức giận nói: "Không chơi, không chơi nữa, trò gì đây không biết, không bao giờ chơi nữa."

     
Đường Tiểu Duy tiếp tục nghiên cứu hình nền điện thoại của cô, không để ý đến anh, cô hiểu anh, Khổng Địch là một đứa trẻ, tình tính rất thất thường, càng dỗ càng lên mặt, bạn không để ý đến anh thì anh sẽ tự tốt lên.

     
Khổng Địch không nghịch di động nữa, bây giờ mới chú ý tới Lã Nam: "Này, ai mở cửa cho cậu vào?"

     
"Nửa tiếng trước tự cậu mở cửa cho tôi vào." Lúc Lã Nam nói đến hai chữ ‘‘tự cậu’’, thiếu chút nữa là nghiến răng để nói.

     
"Ơ, nửa tiếng rồi mà cậu vẫn chưa chịu đi à?" Khổng Địch lại hỏi.

     
"... ....." Lã Nam cảm thấy chính mình chuẩn bị phun ra một búng máu, vô cùng khó chịu, anh ta ngừng một chút, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại thấy Khổng Địch cầm lấy điện thoại, miệng lẩm bẩm: "Không được, mình không thể buông bỏ như vậy được, lại làm một lần nữa."

     
"Khổng Địch, anh ngồi dịch ra đây một chút, cái ảnh kia hỏng mất rồi." Đường Tiểu Duy kéo Khổng Địch.

     
Loại tình huống này, mọi người đều cảm giác chỉ số thông minh của mình bị kéo thấp xuống, nếu tiếp tục ngồi đây sẽ thấy giới hạn xấu hổ của mình bị đột phá, Lã Nam hô hấp không thông, cuối cùng cũng không tiếp tục nữa đi ra khỏi căn phòng đó.

     
Ngày nghỉ của Đường Tiểu Duy thật sự rất nhàn hạ, Khổng Địch của Đại Tứ cũng nghỉ lễ, hai người ngày nào cũng ở phòng trọ của Khổng Địch vui vẻ, vốn định trải qua thế giới của hai người, cũng không ngờ được lại có người quấy rầy.

     
Ngày hôm qua vừa tiễn Lã Nam, hôm nay lại Tiểu Bạch lại đến.

     
"Đúng là cuộc sống của vợ chồng son nha?" Tiểu Bạch nhìn Khổng Địch đang mặc tạp dề đứng dưới bếp, cảm thấy vô cùng hiếm gặp.

     
"Nếm thử đi." Khổng Địch mang môt đĩa vật thể lạ màu đen phóng đến trước mặt của Tiểu Bạch.

     
Tiểu Bạch đưa mắt nhìn: "Cái thứ này là gì đấy?"

     
"Chú ý dùng từ, sao có thể dùng là ‘thứ’ được?" Khổng Địch từ trên cao nhìn xuống Tiểu Bạch.

     
"Đó là mì sợi, em vừa làm đấy, còn nóng hổi, nhân lúc đang nóng anh mau ăn đi." Đường Tiểu Duy vừa đi ra trả lời anh ta.

     
Tiểu Bạch run rẩy lắc đầu mấy cái, cô vừa làm còn nóng hổi.... .....

     
Khổng Địch cười rộ lên, quay đầu lại ôm lấy eo của Đường Tiểu Duy, lấy tay vuốt khắp mặt của cô, cười hì hì nói: "Xấu xa, thật là xấu quá đi."

     
Tiểu Bạch rùng mình một cái, đứng lên: "Cái này, tôi có chút lạnh, về nhà mặc thêm quần áo đây." Nói xong, đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, lúc chuẩn bị đóng cửa, Tiểu Bạch thò đầu vào, nói: "Phương Đạc gần nhất không khỏe lắm, nếu hai người các người có rảnh thì đi thăm một chút, mà.... ..... tách ra rồi đi nhé."

     
Sau khi Tiểu Bạch rời đi, hai người nghiêm trang ngồi ở trên sô pha, anh nhìn em em nhìn anh, mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Đường Tiểu Duy hết kiên nhẫn trước nói: "Hiện tại có hai con đường, chính là hai chúng ta mặc kệ anh ta, để cho anh ta tự sinh tự diệt đi, cái còn lại là hai chúng ta trông coi anh ta, không cho anh ta tự sinh tự diệt." Cô nói rất nghiêm túc.

     
Khổng Địch nghe xong, khóe miệng giật giật, nhíu mày: "Bảo Bảo à em có thể đừng nói những câu vô nghĩa không?"

     
"Vậy anh nói đi."

     
"Vẫn là nên quan tâm một chút đi." Khổng Địch nói: "Em cướp mất người đàn ông mà cậu ta thích, vẫn là em nên đi thăm cậu ta một chút."

     
"Phi!" Đường Tiểu Duy khinh bỉ anh: "Anh còn đoạt mất vị hôn thê của anh ta đấy, càng phải đi thăm anh ta."

     
"Vậy hai người chúng ta cùng đi." Khổng Địch lập tức nói.

     
"Còn có để cho anh ta.... ... sống hay không." Đường Tiểu Duy cảm thấy cách này vô cùng tàn nhẫn: "Khổng Địch, anh không có lỗi với anh ta, sao lại sợ gặp anh ta như vậy?"

     
Khổng Địch bất mãn nhìn Đường Tiểu Duy một chút, ý là ai thèm sợ gặp cậu ta, cứ tưởng nói dối thì người khác không nhận ra là anh đang nói dối vậy, vì thế dừng một chút rồi nói: "Lúc anh khó khăn nhất thì Phương Đạc đã đưa tay ra giúp đỡ, cậu ta với anh cũng giống như em với Đường Lâm vậy, là người quan trọng, không gặp cậu ta, là vì không biết phải đối mặt như thế nào."

     
"Thì ra tâm tư Khổng Địch của chúng ta lại sâu như vậy nha, em vẫn nghĩ rằng anh là người không tim không phổi chứ." Đường Tiểu Duy bổ nhào lên người anh, kéo kéo lỗ tai của anh cười hớ hớ nói: "Phương Đạc nói anh với anh ta chơi trò mập mờ, bây giờ lại không chơi nữa?"

     
Khổng Địch ôm lấy cô đặt cô ngồi lên đùi của mình, cùng cô đối diện, vô cùng trịnh trọng nói: "Anh chưa từng mập mờ với cậu ta, cậu ta chưa bao giờ nói cái gì, cho nên anh cũng không hề cự tuyệt cái gì, thân mật với cậu ta đơn giản là vì tín nhiệm, thích cậu ta, cuối cùng lại làm cậu ta chậm trễ."

     
"Em tin, tin." Đường Tiểu Duy ôm cổ anh, ghé vào ngực của anh.

     
Khổng Địch rất thích cô ỷ lại như vậy, ôm hông của cô lại vừa cọ xát vừa nói: "Bảo Bảo, Bảo Bảo, em thật là mềm mại."

     
Chuông cửa đột ngột vang lên, người nào đó đang vui vẻ mơ tưởng ôm mỹ nữ vô cũng bất mãn đứng lên mở cửa.

     
Không ngờ, đứng trước cửa lại là Phương Đạc mà hai người đang bàn luận cả ngày.

     
Cái này, không cần đùn đẩy là ai đi, người ta tự mình đưa tới cửa rồi.

     
Anh ta mang theo hai cái cặp lồng cơm, thuần thục đi đến phòng bếp đổ thức ăn ra bát rồi cho vào lò vi sóng, sau đó cởi áo khoác ném lên sô pha, một loạt động tác như là chủ nhân về nhà vậy, khí thế tùy ý bức người.

     
Khổng Địch cũng đã ngồi trên sô pha, chậm rì rì xem tiết mục đang phát trên tivi, Đường Tiểu Duy ngây ngốc ngồi khoanh chân bên cạnh Khổng Địch.

     
"Vừa rồi gặp phải Tiểu Bạch, cậu ta nói Khổng Địch làm một đĩa gì đó đen ngòm ghê tởm, đoán là hai người vẫn chưa ăn cơm, liền mang theo hai phần sủi cảo sang đây." Phương Đạc thuận miệng giải thích.

     
"Nhân gì vậy?" Khổng Địch hỏi.

     
"Một phần nhân hải sản, một phần rau cần thịt heo." Phương Đạc cười cười: "Nha đầu Tiểu Duy nhất định thích ăn thịt."

     
Hai người tùy ý nói chuyện rất hòa hợp, cũng không nhìn ra có cái gì kỳ quái, cảm giác kia thật giống bạn bè lâu năm.

     
Lò vi sóng ‘đinh’ một tiếng, Đường Tiểu Duy buông chân chạy vào bếp, đi được ba bước lại bị Phương Đạc đuổi về: "Đi dép vào đi, anh đi lấy cho."

     
Vừa quay đầu lại thấy Khổng Địch cầm dép lê ngồi xổm, anh nâng chân của cô lên đi dép vào, sau đó hai người cùng đi xuống nhà bếp, Phương Đạc cầm hai cái cặp lồng để xuống trước mặt hai người.

     
"Thật giống vú em." Đường Tiểu Duy cảm thán.

     
"Lại không phải à." Phương Đạc đi theo thở dài.

     
Khổng Địch tập mãi thành thói quen, cũng không tỏ thái độ, chỉ lấy đũa gắp vào một cái bỏ vào miệng, đang ăn thì dừng lại, mắt nhìn bên trong, lập tức cau chặt mày, có chút không thể tin nhìn về hướng của Phương Đạc, Phương Đạc cũng có chút kinh ngạc, lập tức bưng lên bát đến xem, sau đó lộ ra biểu tình thật có lỗi nhìn Khổng Địch, lời xin lỗi còn chưa nói xong, Khổng Địch liền mang biểu cảm như là dẫm phải phân lao vọt vào nhà vệ sinh

     
Âm thanh nôn mửa bên trong lập tức truyền ra, Đường Tiểu Duy còn không có kịp nghĩ phản ứng này là thế nào, Phương Đạc đã chạy theo vào trong: "Khổng Địch.......Khổng Địch, trời ơi, mình thật có lỗi.......không biết mình đang nghĩ cái gì nữa.......Khổng Địch"

     
Trả lời anh ta là âm thanh nôn khan càng lúc càng mỏng manh: "Đóng cửa."

     
Giọng nói của Phương Đạc nghe qua thì vô cùng áy náy tội lỗi, anh ta có vẻ rất quan tâm đến Khổng Địch, Đường Tiểu Duy nghĩ vậy, cúi đầu nhìn nhìn cái sủi cảo nhân rau cần thịt heo mà Khổng Địch ăn dở, gắp lên ăn nốt, cô không muốn lẵng phí đồ ăn, cô vô cùng không thích cảm giác ăn ý giữa hai bọn họ, cũng không thích cảm giác mà chính cô không biết gì về Khổng Địch, nhưng lại càng để ý đến câu ‘đóng cửa’ kia.

     
Cô nghĩ Khổng Địch không ăn thịt vì không thích hoặc là theo chủ nghĩa ăn chay, không nghĩ tới, anh ăn thịt lại có phản ứng như vậy.

     
Trực giác của cô cảm thấy đây là tâm bệnh.

     
Chờ Khổng Địch bình tĩnh trở lại, Đường Tiểu Duy rót một cốc nước mang vào, Khổng Địch không ngẩng đầu, ý là bảo Phương Đạc cầm lấy cốc nước, lại ý bảo cô đi ra ngoài, Đường Tiểu Duy nghe lời tiêu sái đi ra ngoài, Phương Đạc lập tức đóng cửa lại.

     
Không phải cô không có nghi hoặc, nhưng không thể tiếp cận bộ dáng kia của Khổng Địch thì cô cũng không biết phải làm sao, đơn giản là ngồi trên bàn ăn, ăn hết tất cả phần sủi cảo rau cần thịt heo của anh.

     
Bọn họ ra khỏi tolet thì đã là rất lâu sau rồi, Đường Tiểu Duy nhìn dáng vẻ Khổng Địch khôi phục lại tinh thần sảng khoái đi ra cũng Phương Đạc tủm tỉm cười, hỏi: "Sủi cảo này mua ở đâu vậy, ăn ngon thật, em ăn hết rồi."

     
"Mẹ anh gói, nếu vẫn muốn ăn thì đến nhà anh, mẹ anh mà biết em thích ăn sủi cảo bà làm thì sẽ vô cùng cao hứng."

     
Đường Tiểu Duy vẫn cảm thấy Phương Đạc không đồng nhất, hiện tại càng thêm chắc chắc chính mình không nhìn lầm, công lực giả ngu của người này thật đúng là khó có thể vượt qua, loại kỹ năng là thứ mà người bình thường không có bản lĩnh có thể học được sao.

     
Lời nói cũng nói đến mức đó rồi, nhìn nhìn người ta xem, liền xem như mọi chuyện chưa từng phát sinh vậy, đối với Khổng Địch rất cẩn thận như trước kia, đối với Đường Tiểu Duy vẫn như là vị hôn thê của anh ta vậy.

     
Hai người đều tránh đi vấn đề tại sao Không Địch lại không ăn thịt, vì sao ăn thịt là bị nôn vân vân, hơn nữa Đường Tiểu Duy, cũng như là không có phát hiện ra vấn đề đó, đáy lòng Khổng Địch vốn vô cùng căng thẳng nhưng cũng bình tĩnh lại, ôm Đường Tiểu Duy trên sô pha, vẫn không nhúc nhích, gắt gao ôm lấy cánh tay của cô.

     
Phương Đạc thay cô thu dọn bát đũa, lại cùng hai người nói chuyện, nhìn đồng hồ, anh ta đứng dậy nói: "Mình về đây."

     
"Tiện đường thì đưa Tiểu Duy về." Khổng Địch đột nhiên nói.