Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 58: Phòng ngừa chu đáo




Hứa Chi Hoán giải vây không hề có kỹ xảo, những người bị đem ra làm cớ đều đã rời khỏi phạm vi nhìn từ sớm, ngay cả Đào An An thử tìm cũng phải tốn một phen sức lực.

Nếu không phải màu tóc bắt mắt đó thì nàng phải tìm kiếm Tô Nguyễn Nguyễn giữa biển người, cũng không thể dựa vào tâm linh tương thông mà giải quyết —— tiến về phía mái đầu xanh lá đang di động, ba chữ Nhà vệ sinh hoành tráng hiện lên.

Từ trái qua phải là nam rồi đến nữ, Tô Nguyễn Nguyễn đứng ở giữa gọi điện thoại, đưa lưng về phía Đào An An.

"Nghỉ hè con sẽ đi."

"Ừm, vẫn ổn, tiếng anh không có vấn đề, tiếng pháp hơi cực một chút."

"Haha, đi, được nghỉ con sẽ đi liền." Giọng nói Tô Nguyễn Nguyễn mang theo ý cười, ý cười xuất phát từ đáy lòng, Đào An An ở sau lưng nàng.

Tô Nguyễn Nguyễn vẫn là sẽ xuất ngoại.

Mà còn là nghỉ hè sẽ đi.

Cậu ấy không nói với mình.

Cho là mình cũng chỉ có thể sống mấy ngày nữa thôi, vậy nên không cần phải cho biết sao?

Bi quan nghĩ, nàng nắm lấy mảnh áo trước ngực, cảm thấy áp lực và phẫn uất, nhưng cái gì cũng không nói, cảm thấy mình bi quan quá mức, giọng nói của hệ thống lần lượt quẩn quanh trong lồng ngực, va chạm đến đau đớn.

"An An —— a tôi có chuyện muốn nói, thật ra tôi —— "

"Ế cậu ở đây à." Đào An An nở lên một nụ cười thản nhiên vô sự, "Vừa rồi Hứa Chi Hoán nói cậu tìm tớ."

"Hả? Tôi —— "

"Hình như Hứa Chi Hoán lại hạng nhất rồi."

"Chắc chắn là vậy rồi, cậu ta không hạng nhất ai hạng nhất, này, tôi có —— "

"Đi thôi, cậu ấy trông chỗ giúp tớ, tớ phải trở lại." Xoay đầu đi, lướt nhanh qua Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn không ngờ là có hắn, cũng chạy theo về, không hiểu sao Đào An An lại ngắt lời bản thân ba lần, vai sóng vai quay trở lại, mãi đến khi đại hội thể thao bế mạc.

Lãnh đạo nói, đại hội thể thao bế mạc, nghỉ ba ngày.

Cả liên hoan mùa hè liền kết thúc như thế, sau đó là mấy chuyện hội nghị theo thông lệ, tiến vào giai đoạn ôn thi cuối kỳ.

Lãnh đạo đi, mọi người đi, còn lại đều là nhân viên của hội học sinh, nhặt chai nhặt rác, quét dọn sân trường, làm vài chuyện lau chùi.

Nhan Nhược Đan tìm Tô Nguyễn Nguyễn mở họp, đứng trên sân khấu trông oai phong một cõi, Đào An An ở xa xa nhìn, trong đầu quanh quẩn chuyện Tô Nguyễn Nguyễn gọi điện thoại, vừa nghĩ tới gọi điện thoại, điện thoại của bản thân liền reo lên, Đàm Phó Du nói em đến bờ sông a, có chút việc.

Giương mắt lên, người nam sinh xin weixin của nàng đang nhíu mày nhìn nàng. Nàng quay mặt đi, vội vã chạy ra bờ sông.

Bờ sông đối với nàng mà nói giống như nơi cấm kỵ, đặt chân đến đây cảm thấy có chút xúc động, trong đầu bốc lên cát trắng, cả người bị những việc bản thân muốn quên đi nhồi nhét.

Nàng cách bờ sông hơi xa, Đàm Phó Du đứng trên đường, nắm điện thoại ngoắc ngoắc nàng, một đôi tình nhân đi cắt ngang qua, mặt đối mặt mà như cách thiên sơn vạn thủy, nàng vất vả tiến đến, Đàm Phó Du dắt tay nàng đi đến gần bờ sông.

"Chị làm gì vậy?"

"Chị cho em hay một chuyện rất diệu." Đàm Phó Du đè thấp giọng, "Lần này không phải chị về để điều tra người đốt vàng mã đó sao, lúc chị đến trường có nghe nhắc đến họ Vương, chị liền hỏi thăm, phát hiện tất cả người làm vườn của trường chúng ta đều họ Vương, em nói đi láng giềng cần rộng bao lớn mới có thể chứa nhiều Lão Vương như vậy."

"Ừm."

"Diệu a, không kiểm tra được là ai đốt vàng mã, nhưng mà có thể cho em xem chuyện thú vị, em tới đây." Đàm Phó Du dắt cổ tay nàng, đến phía sau một khóm hoa, dò đầu qua, chỉ vào bờ sông.

Ở góc này có thể nhìn bao quát bờ sông, cảnh gần cảnh giữa cảnh xa chằng chịt những thứ hay ho. Cảnh gần là đám hoa này, người làm vườn họ Vương từng trông coi, muôn hồng nghìn tía, tiêu chuẩn phối màu theo vòng bạn bè của lãnh đạo; cảnh giữa là bờ sông, vì trời không mưa nên bờ sông cao hơn khá nhiều, bờ sông không có người đi qua, cho nên hai người đứng ở bờ sông liền có vẻ vô cùng bắt mắt.

Trương Mộc Thanh và Tống Mẫn đứng đối mặt, mắt trừng mắt không biết đang nói gì, cảnh nền của họ là nửa tòa nhà và nửa bầu trời u ám, ánh nắng rực rỡ còn sót lại của mặt trời buông xuống, vì tất cả mọi người đều được nghỉ, học sinh bản địa thì về nhà, đoàn người vội vội vàng vàng, tự mình bôn ba.

"Ồ." Bọn họ đứng ở chỗ mình nhảy sông, Đào An An vẫn còn chú ý đến vị trí đó.

"Ế em biết hắn à?" Đàm Phó Du cười, "Lúc chị còn học thì đã có hắn rồi, hay dụ dỗ nữ sinh, một tên không đứng đắn, già dâm."

"Ừm, không có hứng thú." Đào An An xoay người muốn chạy.

"Không phải, lúc đó hắn cũng dụ dỗ Ngô Vận, nhưng chị xuống tay nhanh hơn một chút xíu, không cho ổng cơ hội lợi dụng."

"Ồ." Đào An An dừng lại, càng nhìn Trương Mộc Thanh càng cảm thấy buồn nôn, nhưng nét mặt vẫn vân đạm phong khinh, "Tô Nguyễn Nguyễn cũng nhanh hơn hắn."

Nhắc tới tên Tô Nguyễn Nguyễn, không biết tại sao lại lập tức có cảm giác tràn đầy tự hào, nàng cảm thấy mình đúng là không có tiền đồ, thích một người có cần sa ngã như vậy hay không, cuộc đời ngắn ngủi của nàng có con người này xuất hiện liền trở nên không giống xưa nữa, nhưng ở cuộc đời của người đó, nàng chiếm được mấy phần?

"Hắn cũng dụ dỗ em à? Vậy là có vấn đề rồi, không phải em đang tìm điểm chung sao, điểm chung đó."

"..." Này mà chung cái gì, nếu tính như thế thì em và tất cả nữ sinh trong trường đều có điểm chung, Đào An An nghĩ thầm như vậy, nhưng vẫn không nói gì, đoán là Đàm Phó Du một mình trở về trường, tức cảnh sinh tình, nhớ tới bạn gái của bản thân cũng trải qua chuyện tương tự nên muốn nói cho mình biết một chút, tức cảnh sinh tình, cảm thấy đau buồn, có thể hiểu được.

Bởi vậy nàng yên lặng.

Đàm Phó Du liếc nàng một cái: "Có phải em thấy chị xàm không? Không có đâu nha, chuyên ngành của bọn em không nghiên cứu Big Data à? Nếu thật sự có kho dữ liệu cho em xem, những thứ bị phân tách thật ra đều có 'tơ vương', bên trong đều có liên hệ."

"Ừm, đúng vậy." Không biết phải phản ứng thế nào, đành phải trả lời cho có lệ.

"Thật ra là chị cũng chướng mắt Trương Mộc Thanh, em đừng nghe chị nói mò. Cô gái bên cạnh hắn cũng mù rồi."

"Ừm."

"Em biết hả?"

"Bạn cùng phòng của em."

"..." Đàm Phó Du cạn lời, quay đầu về nhìn đôi nam nữ ở bờ sông, nam nữ ôm ấp nhau một chút, sau đó rời đi.

"Diệu." Đột nhiên Đào An An nói.

"Hả? Em bắt chước chị làm gì!"

"Hì." Đào An An rụt rè cười.

"Dù sao thì em cũng nên cách xa loại người này. Chị nhìn thấy liền đau gan." Dường như Đàm Phó Du bức thiết muốn nói gì đó với nàng, trầm ngâm một lát vẫn là tìm chủ đề khác, "Lúc chị còn đi học có nghe đồn, danh tiếng rất tệ, Trương Mộc Thanh ở khóa 04, ở lại trường làm việc, lúc đó ở trường chúng ta có thể tìm đàn anh đàn chị, sau khi nghe ngóng, lúc người này còn học chính là một tên hoa hoa công tử."

"Rất nhiều nữ sinh thích hắn." Không biết tại sao nghe đến khóa 04, trong đầu bỗng dưng bắt đầu bốc lên một màn sương không thể chạm đến, nàng cảm thấy mình đã từng nghe qua từ này ở đâu rồi, nhưng lại không nhớ được, suy nghĩ một chút, hồi tưởng hồi tưởng, lại vẫn không có nội dung liên quan.

Cảm giác nắm bắt không được, nàng ghi nhớ cảm giác này.

"Ngô Vận có lại nhắc em cái gì không?"

Sau một lúc trầm mặc Đàm Phó Du vẫn nhắc đến chủ đề chính.

"Không có."

"..."

Đào An An cảm thấy mình nói ngắn gọn dứt khoát quá đáng, cân nhắc một chút, bổ sung thêm, "Em cảm thấy sở dĩ chị ấy nhắc nhở em, là vì để tìm chị."

"Là như vậy sao?"

"Em đoán là, không phải chị ấy bị nhốt mà là có tâm nguyện chưa hoàn thành, chị ấy muốn chị điều tra rõ rốt cuộc chị ấy chết như thế nào."

"... Diệu a." Như là một lời thở than, âm cuối kéo dài, Đào An An nghiêng đầu trộm nhìn Đàm Phó Du, gương mặt của Đàm Phó Du trở nên dịu dàng hơn rất nhiều ở giữa khóm hoa.

***

Người của hội học sinh lúc nào cũng muốn mở liên hoan, mọi người ăn uống linh đình để xác định giao tình.

Như là tập tính học được từ nơi khác, nhất định không thể vắng mặt trên bàn nhậu, nếu không sẽ tổn thất rất nhiều mối quan hệ, giống như trên bản ghi chép thông tin sẽ ít đi rất nhiều nhân vật lợi hại vậy.

Hữu dụng thì hữu dụng, nhưng dù sao cũng phải coi là ăn với ai.

Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không ăn với họ, ăn xong trên weixin liền có thêm nhiều thứ chẳng hiểu tại sao, ví dụ như đa cấp, ủy quyền mua hàng và những người thấy nàng xinh đẹp liền có vài ý nghĩ, lần nào nàng cũng phải dọn dẹp bọn họ, rất là khó chịu, dứt khoát nói là không đi.

Hứa Chi Hoán nói Đào An An bị một cuộc điện thoại gọi ra bờ sông, Tô Nguyễn Nguyễn liền chạy đi.

Giữa vạn sắc xanh xuất hiện một chấm xanh, Đào An An không có thấy Tô Nguyễn Nguyễn đến khi nào, vừa mới nói hai ba câu với Đàm Phó Du, Đàm Phó Du liền cho nàng một ánh mắt bảo nhìn ra đằng sau, nàng quay về, nguyên một gương mặt đột nhiên hiện ra trước mắt, giật cả mình.

"Cậu xong việc rồi hả?" Đào An An xòe tay, giọng nói rất nhẹ nhàng, "Chị ấy tìm tớ, nói người làm vườn nào cũng họ Vương, chị ấy không tra được rốt cuộc là ai.

"..." Vậy thì cũng có cái gì để hẹn ra mà nói đâu. Tô Nguyễn Nguyễn oán thầm, gương mặt lại nở ra một nụ cười, "Vậy hả, hết việc rồi, bọn họ đều đi ăn cơm, tôi không đi. Ngày mai nghỉ, có ý định gì không?"

"Cậu có ý định gì không?" Đào An An quan sát nàng, Tô Nguyễn Nguyễn nói như vậy thì chắc chắn là có ý định sẵn rồi, vờ vịt hỏi ý kiến của nàng, kỳ thực trong đầu đã nghĩ xong những lời bám dính không buông, chờ nàng nói ra dự định rồi châm chước xem có quan trọng hay không.

"Tôi muốn đi chơi với cậu." Hai mắt Tô Nguyễn Nguyễn như gắn đèn, ấn một cái liền sáng lên, trong con ngươi đen như mực nước là con sông u tối yên lặng xuôi dòng, ánh sáng bên bờ con sông u tối chỉ có mỗi đôi mắt của nàng.

Đi chơi cũng không phải chuyện quan trọng, Tô Nguyễn Nguyễn nhất thời hứng khởi sao? Ánh mắt của Đào An An chần chừ trên gương mặt nàng, đôi mắt này khiến nàng không từ chối được, nghĩ tới nghĩ lui, ngày mai chỉ có một buổi bán thời gian.

Đàm Phó Du thoáng cái đã tự biến mình trở thành người trong suốt, mím môi không nói lời nào.

Lời từ chối đã nằm ngay ngắn trong miệng Đào An An.

"Không có. Đi đâu chơi?"

"Đi thành phố Mộc Điền, tôi đặt vé và khách sạn rồi!"

"Á, chừng nào?" Đàm Phó Du giật mình, làm sao Tô Nguyễn Nguyễn chắc chắn Đào An An sẽ đồng ý chứ?

"Lần trước tụi em đến Mông Thủy tìm chị, lúc đó em đã nghĩ mặc kệ có tìm được hay không cũng ra ngoài chơi, cân nhắc thật lâu, cảm thấy Mông Thủy không có gì chơi thì —— " Tô Nguyễn Nguyễn giải thích, mò lấy bàn tay Đào An An, nắm chặt, "Sáng mai đi, đúng lúc chị cũng ở đây thì tạm biệt chị trước nha."

"Vậy sao em đoán chắc em ấy không có việc gì để làm, nếu như người ta có việc, không phải em uổng công mua à?"

"Thì em lặng lẽ hủy a!" Tô Nguyễn Nguyễn nhìn nàng như nhìn đứa ngốc, "Nhưng mua thì phải mua sớm, nếu cần cậu ấy đáp lời em mới bắt đầu sắp xếp nên đi đâu chơi, đặt khách sạn nào, có phải vô dụng rồi không, còn dễ làm sai nữa, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo."

"Diệu —— " Đàm Phó Du vỗ tay, "Hai đứa nói chuyện đi, người già không tham dự mấy chuyện này, một lát phải trực ban, chị đi trước."

===

Hoàn thành 19/3 - Sửa lần cuối

Chục chương nữa là hết rồi.