Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em

Chương 66: Chương 66





Lê Duệ gật đầu: “Đúng vậy.”
Rồi không nói gì nữa, sau đó thuận tay bấm nút thang máy.
Lâm Sơ Diệp nhìn cửa thang máy mở ra, đi theo Lê Duệ vào bên trong, lúc này mới quay đầu hỏi tiếp: “Bây giờ ông ấy còn tới công ty làm việc không?”
“Vậy thì không.” Lê Duệ lắc đầu: “Sau khi Ôn tổng lên nắm quyền điều hành công ty thì không để Ôn đổng tới công ty nữa.”
Lâm Sơ Diệp: “Ôn tổng chính thức nắm quyền điều hành công ty lúc nào thế?”
“Đại học năm tư thì phải.” Lê Duệ cẩn thận nhớ lại: “Đại khái là việc học của năm tư không nhiều lắm, cho nên ngài ấy đã nộp đơn xin vào công ty.

Nhưng mà trước lúc đó nữa ngài ấy đã nắm quyền kiểm soát công ty rồi, hơn nữa còn thành lập một công ty khác khống chế toàn bộ quyền cổ phần của Hoa Ngôn.

Lúc đó ngài ấy còn bận việc học nên để Ôn đổng quản lý công ty trên danh nghĩa, nhưng chắc là hướng quản lý của hai người khác nhau nên sau khi Ôn tổng tiếp nhận công ty, chuyện đầu tiên mà ngài ấy làm chính là buộc Ôn đổng nghỉ hưu, sau đó mời một quản lý chuyên nghiệp tới quản lý công ty, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Ôn tổng.”
Trong lúc nói chuyện, thang máy đã đi xuống hầm để xe.
Lê Duệ lên xe cùng với Lâm Sơ Diệp, lúc này mới quay đầu hỏi cô: “Cô Lâm muốn quay về đoàn làm phim luôn hay sao?”
Lúc nãy Ôn Tịch Viễn bảo anh ta đưa Lâm Sơ Diệp về đoàn làm phim cũng đã giới thiệu hai người với nhau, nhưng anh ta cũng chỉ biết Lâm Sơ Diệp tên là Lâm Sơ Diệp mà thôi.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Đúng vậy, đưa tôi tới phim trường phía ngoại thành là được rồi.”
Lê Duệ gật đầu, khởi động động cơ, chậm rãi lái xe ra ngoài.
Lâm Sơ Diệp nhìn cao ốc Hoa Ngôn cao ngất ngoài cửa sổ, sau đó nhìn về phía Lê Duệ đang chuyên chú lái xe: “Lê Duệ, tình cảm giữa Ôn tổng và Ôn đổng như thế nào?”
Cô nhớ rõ lúc nãy khi Lê Duệ nhắc tới Ôn đổng, sắc mặt của Ôn Tịch Viễn rõ ràng là trầm xuống hẳn.

Lê Duệ cũng không biết phải nói như thế nào, anh ta lắc đầu cười cười: “Cái này thì tôi không rõ lắm, nếu cô muốn biết thì chỉ có thể đi hỏi Ôn tổng thôi.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười cười: “Cũng phải.”
Lại hỏi anh ta: “Anh vào công ty làm bao nhiêu năm rồi thế?”
Lê Duệ: “Tám năm.”
Lâm Sơ Diệp ngạc nhiên nhìn anh ta, không ngờ anh ta đã ở Hoa Ngôn lâu như vậy rồi.
“Sau khi tôi tốt nghiệp là vào công ty, do Ôn tổng tự mình tuyển vào, từ đó trở đi vẫn đi theo ngài ấy.” Lê Duệ cười giải thích: “Rất nhiều hoạt động Ôn tổng không tiện ra mặt hoặc là thông báo đều giao cho tôi làm, đại khái thì tôi chính là cái loa giữa Ôn tổng và thế giới bên ngoài.”
Lê Duệ nói xong không nhịn được cười: “Cho nên mọi người khi nhìn thấy tôi thì đều tự hiểu rằng tôi, người đại diện cho Ôn tổng.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười cười nói: “Chẳng trách nhiều năm như thế mà Ôn tổng vẫn có thể yên ổn ở phía sau không bị người khác đào ra, công của anh cũng không nhỏ đâu.”
Lê Duệ cười: “Cũng không hoàn toàn thế.

Chủ yếu là do Ôn tổng không thích bị người khác quấy rầy, thật ra rất nhiều hoạt động quan trọng hoặc hội nghị gì đó anh ấy cũng sẽ tới hiện trường, chỉ là anh ấy lấy thân phận là trợ lý để tham dự mà thôi.”
Nói xong còn quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp cười cười: “Chắc là cô không biết, Ôn tổng đã đổi tên ở bộ phận nhân sự và giữ chức vụ là trợ lý tạm thời của tôi, cho nên nếu mọi người tình cờ gặp anh ấy thì sẽ đều coi anh ấy là trợ lý của tôi, hoặc là người tôi điều động tạm thời đến cho người khác, dù sao ai gọi anh ấy là Tiểu Ôn thì hầu như anh ấy cũng không đáp lại, làm việc cũng không phát ra tiếng động nên người bình thường cũng không chú ý đến anh ấy cho lắm.”
Lâm Sơ Diệp nghĩ đến lúc ở Ninh thị, đoàn làm phim và Mạnh Cảnh Huyền đều nghĩ anh là trợ lý nhỏ, quả thật đúng là phong cách làm việc của anh.
“Thật ra Ôn tổng chỉ đơn giản muốn một cuộc sống đơn giản không bị quấy rầy, nhưng đối với Hoa Ngôn, anh ấy giống như một anh hùng cứu công ty trong lúc công ty ở bên bờ vực sụp đổ và giúp công ty lật ngược lại tình thế giúp Hoa Ngôn có thể trụ vững như bây giờ, cho nên anh ấy không thể sống một cuộc sống bình thường, cho nên anh ấy chỉ có thể lựa chọn thân phận thuận tiện nhất cho công việc của mình để tránh những việc phiền toái không đáng có.” Lê Duệ giải thích.
Lâm Sơ Diệp giật mình, nghĩ đến cái lần mà anh đưa cô ra khỏi nơi đó, lúc ở trong văn phòng của anh, anh đã giải thích với cô rằng, cuộc sống vốn là quá trình chúng ta không ngừng tìm kiếm bản thân, chúng ta sẽ phải không ngừng lựa chọn và từ bỏ, không có lựa chọn nào là không có sai lầm.

Anh sẵn sàng từ bỏ một phần của bản thân để cùng em thử một cuộc sống khác, em cũng có thể thử một chút, hãy bỏ qua sự lo lắng và bất an của em, có lẽ lựa chọn như thế cũng không tệ như em từng nghĩ đâu.
Lúc đó cô không hiểu được anh nói từ bỏ một phần bản thân là ý gì, bây giờ nghĩ lại, anh từ bỏ một phần kia, chính là anh muốn né tránh sự phồn hoa ở Hoa Ngôn mà lựa chọn một cuộc sống yên tĩnh.

Cô là diễn viên, tương lai một lúc nào đó sẽ có lúc tỏa sáng, nếu như anh muốn đi cùng cô sẽ không thể tránh được việc bị quấy rầy.
Thật ra anh có thể cũng giống như Chu Cẩn Thần, không cần cho cô cơ hội để tỏa sáng, thậm chí anh cũng không cần phải làm gì mà chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng.

Chu Cẩn Thần đã chèn ép cô lâu đến mức khiến cô cơ bản mất đi cơ hội chuyển mình, đợi thêm hai năm nữa đến lúc hết hạn hợp đồng, cô cũng ở cái tuổi không được cái giới này coi trọng, cô cũng không cần phải trả ơn lại cho Phùng San San, cũng không cần lo lắng nghĩ đến việc công sức của mình trong những năm qua có được đền đáp hay không, có thể đến lúc đó cô cũng sẽ bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi này và rồi chuyển sang phát triển ở lĩnh vực khác.
Nhưng Ôn Tịch Viễn biết cô chắc chắn sẽ tiếc nuối, cho nên lúc cô được đạo diễn nhìn trúng, khi cơ hội đã ở trước mắt nhưng lại bị Chu Cẩn Thần ngăn cản, anh không nói nhiều liền lập tức thu mua giải trí Thanh Không không có nhiều tác dụng, sau đó lại bỏ ra thêm năm ngàn vạn để dành lại quyền khống chế hạng mục từ tay Chu Cẩn Thần, đem cơ hội này trả lại cho cô.
Anh biết làm như vậy sẽ đi ngược với cuộc sống mà anh mong muốn, nhưng lại vì cô mà làm không chút do dự.
Thậm chí lúc ấy anh còn ngăn cản cô đi ghi hình tiết mục về tình yêu, rõ ràng là có rất nhiều cách để ngăn cô tham gia hạng mục đó, nhưng anh vẫn lựa chọn cách đơn giản nhất để giải quyết, chính là trực tiếp lên sân khấu công khai thân phận của chính mình, sau đó kéo cô rời đi, đây cũng chính là một sự thỏa hiệp khác của anh sao?
Lâm Sơ Diệp nghĩ.
“Cô Lâm?” Lê Duệ thấy cô thất thần, lên tiếng gọi cô.
Lâm Sơ Diệp hoàn hồn, ngượng ngùng cười với anh ta một cái, sau đó lại hỏi: “Năm đó Hoa Ngôn đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Ôn tổng lại lật ngược được tình thế?”
Lê Duệ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ lắm.

Lúc tôi vào công ty làm việc thì công ty đã hoạt động lại bình thường, tôi chỉ là tình cờ nghe được một ít từ ban giám đốc, nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì không rõ.

Chỉ biết lúc đó Ôn tổng phải nghỉ học tạm thời để tiếp quản công ty, sau khi công ty ổn định lại thì mới quay về trường để hoàn thành chương trình học.Dù sao ngài ấy cũng đã là nhân vật trong truyền thuyết, khi đó Hoa Ngôn bị người khác rình như hổ rình mồi, ai cũng không nghĩ tới một cậu nhóc miệng còn hôi sữa lại có năng lực như vậy, cái này gọi là…”
Lê Duệ dừng một chút, cười cười nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Người được ông trời tuyển chọn đi.”
Lâm Sơ Diệp cũng cười theo, không nói tiếp, cho dù là người được ông trời chọn đi chăng nữa, thì mọi áp lực và cố gắng mà Ôn Tịch Viễn từng trãi qua, liệu có bao nhiêu người thấu hiểu được hết.

“Anh ấy hẳn là một ông chủ rất tốt nhỉ?” Lâm Sơ Diệp nói.
Lê Duệ gật đầu: “Đương nhiên.

Nhìn tôi là biết rồi đó, làm việc tám năm không rời, nếu ông chủ không tốt, sao tôi có thể ở lại lâu như vậy chứ?”
“Hơn nữa, không chỉ có tôi, những người khác trong công ty phần lớn cũng là người làm lâu năm.

Nhân viên trong công ty cũng lưu động rất ít, ngoại trừ năng lực và nhân phẩm không được sẽ bị sa thải thì người chủ động rời đi rất ít.

Phúc lợi của công ty tốt, đãi ngộ cũng chẳng kém cạnh, tính cạnh tranh thì công bằng, ai ai cũng đều có không gian để phát triển.

Cho nên đa số mọi người ở lại công ty ngày càng nhiều, cũng rất tín nhiệm công ty.” Lê Duệ nói xong, vừa cười vừa nhìn Lâm Sơ Diệp: “Cô xem bên ngoài có bao nhiêu người muốn dùng quan hệ để vào công ty là biết ngay.” Lâm Sơ Diệp cười gật đầu, không nói tiếp, quả nhiên bên ngoài có rất nhiều người muốn vào nhưng không được.
Hồi còn đi học cô đã biết Ôn Tịch Viễn rất lợi hại, lúc cô bị hủy bỏ tư cách nhận học bổng, phải nhường lại cho người xếp thứ ba, giáo viên sợ cô làm loạn nên ai cũng cố gắng lấy lòng cô, lúc đó anh đi đến văn phòng nộp bài tập, nghe thế sắc mặt vẫn bình tình, chỉ hỏi một câu “Người đứng thứ ba có phải là người quen của hiệu trưởng không?” khiến mọi người đều không biết nói gì, sắc mặt và giọng nói của anh làm cho mọi người đều kinh hãi.

Đó vốn không phải là thái độ của học sinh khi đối mặt với giáo viên, không phải ngạo mạn vô lễ, mà là khiêm tốn bình thản, không kiêu ngạo quá mức, nhưng thế cục đều được anh kiểm soát trong lòng bàn tay.
Sau đó khi tiếp xúc với nhau nhiều hơn một chút, cô vẫn thấy vẻ mặt bình thản, khiêm tốn đó, lúc nào cũng có thể kiểm soát tốt mọi việc, như là nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay vậy.

Khi đó cô đã rất hâm mộ anh, cảm thấy rằng anh vô cùng lợi hại.

Nhưng lại không biết được, đằng sau cái năng lực ấy, anh đã phải đánh đổi những thứ gì.
Lúc ấy thiếu niên đó mới chỉ có mười bảy tuổi….
Lâm Sơ Diệp không tưởng tượng ra được Ôn Tịch Viễn trước mười bảy tuổi là như thế nào, lúc cô quen biết anh, anh đã cẩn trọng thong dong như hiện tại rồi.

Trở lại đoàn làm phim, những cảnh của cô vẫn chưa bắt đầu, cô thấy Từ Tử Dương đang ngồi ở trước máy quay cùng với đạo diễn đang quan sát thì bước qua bên đó.
Đạo diễn thấy Lâm Sơ Diệp đi tới, cười với cô một cái: “Trở lại rồi sao.”
Tính tình của đạo diễn không tốt lắm, cũng chưa từng hòa nhã với ai bao giờ, duy nhất chỉ có Lâm Sơ Diệp, mỗi khi đạo diễn nhìn thấy cô thì trong mắt đều là ý cười.
Khả năng hiểu và diễn giải hình tượng nhân vật của cô chính xác hơn trong tưởng tượng của ông ta, kỹ năng diễn xuất cũng khiến ông ta rất kinh ngạc làm cho ông không cần mất nhiều thời gian để giải thích như những diễn viên khác, ông cảm thấy rằng cô gái này quả thật không tồi.
Lâm Sơ Diệp không biết suy nghĩ trong lòng đạo diễn, cô ngoại trừ là diễn viên thì còn là tác giả, hơn nữa lại còn là một tác giả giàu kinh nghiệm, cũng được coi như là người leo được lên đỉnh của kim tự tháp trong lĩnh vực sáng tác này, cho nên cô có thể hiểu được sâu sắc hành vi và tâm lý của nhân vật dưới ngòi bút của những người khác.

Đây là chuyên ngành của cô, cũng chính là lý do cô chọn sáng tác văn, bởi vì nó giúp cô diễn giải nhân vật trong lúc quay phim một cách tốt nhất.
Đối với sự vui vẻ của đạo diễn, Lâm Sơ Diệp cũng mỉm cười đáp lại: “Vâng.”
Sau đó ánh mắt chuyển sang Từ Tử Dương, vẫn chưa biết nên mở miệng như thế nào thì Từ Tử Dương đã nhìn ra sự do dự của cô, cười nhe răng với cô: “Sao thế?”
Lâm Sơ Diệp hơi ngượng ngùng: “Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi một chút, anh có ảnh chụp trước kia của Ôn Tịch Viễn không?”
Từ Tử Dương ngạc nhiên nhìn cô: “Cô cần cái này làm gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Chỉ là muốn xem một chút thôi.”
“Có hơi tò mò bộ dạng lúc trước của anh ấy.” Cô bổ sung thêm.
Từ Tử Dương nhướng mày: “Không phải là cô không có hứng thú với Ôn tổng của chúng tôi sao?”
Lâm Sơ Diệp ho nhẹ, lảng tránh vấn đề này của anh ta: “Anh không cho thì thôi.”
Cô giả vờ như không có chuyện gì, chuẩn bị đứng lên, khí chất trầm tĩnh điềm đạm ngược lại càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp.
Từ Tử Dương xém chút nữa giơ điện thoại ra chụp, dáng vẻ không được tự nhiên như thế này của Lâm Sơ Diệp không dễ gặp được.
Lâm Sơ Diệp lại thúc giục anh ta một câu: “Biên kịch lão sư!”
“Đưa! Đưa! Đưa ngay đây!” Tử Tử Dương lấy điện thoại ra tìm ngay lập tức.