Đường bị tuyết dày đặc chặn lại, xe cộ bị hạn chế, Diệp Yến về nước làm việc.
Thư ký đi theo cô vốn tưởng rằng cô chỉ ở lại Hong Kong một buổi chiều, khi thương lượng xong hợp đồng bước ra khỏi công ty thì đột nhiên nhận được mệnh lệnh từ cô: "Sắp xếp một chiếc xe tối nay đến thành phố Z đón Tư Phong và bạn của nó về thành phố S."
"Ngài đích thân đi sao? Tối nay thời gian của ngài vốn đã xếp ở nước A.
Tiểu thư Tư Đốc đang chờ ngài đi ngâm suối nước nóng chung." Thư ký nói.
"Để cho Tư Đốc chơi một mình đi, tôi đi đón Tư Phong." Diệp Yến nói.
Họ bố trí xe giao giữa đường quốc lộ, đến khách sạn nơi đám nhóc ở thì đã 8 giờ tối.
Nhìn thấy hàng dài xe hơi sang trọng và tài xế đi cùng, Dịch Thanh Dương, Thẩm Kha và Hoàng Phi Kiện đều sửng sốt: "Lộc Hành Ngâm, nhà cậu giàu thế?"
Hoàng Phi Kiện lẩm bẩm: "Tôi vừa nói nhãn hiệu quần áo cậu thường mặc quần áo rất đắt tiền, chắc chắc cậu rất giàu mà.
Có bạn giàu kể ra cũng sướng thật, tớ còn tưởng tụi mình sẽ đón giao thừa ở ngoại tỉnh."
Lộc Hành Ngâm ngước mắt lên.
Người phụ nữ thanh tú xinh đẹp bị tài xế và trợ lý vây quanh đi tới, cậu hai ba giây sai mới nhận ra Diệp Yến.
Diệp Yến nhìn thoáng qua cậu: Lộc Hành Ngâm mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, đi ủng ngắn và bộ quần áo mùa đông mà Quý Băng Phong đã gửi lần trước, thiếu niên đẹp trai đáng yếu với tư thế ngay thẳng, nhìn như thế nào cũng chói mắt.
Chỉ cần nhìn vào, người ta có thể thấy vẻ mệt mỏi mang bệnh trên khuôn mặt quá nhợt nhạt của Lộc Hành Ngâm.
Khi cô đi tới, Lộc Hành Ngâm ngước đôi mắt đen láy lên, cảm thấy hơi choáng ngợp trước sự "đối xử đặc biệt" như vậy, chỉ gọi cô một tiếng: "Mẹ."
Cảm giác tội lỗi ám ảnh Diệp Yến bấy lâu nay mất hút sau khi nghe một tiếng "Mẹ", cô thấy lòng đau nhói, cố gắng nở một nụ cười trên môi, khẽ nghiêng người phủi phủi vai cậu: "Con học mệt rồi, lên xe đi, dưới này lạnh lắm.."
Cũng chính trong hành động này, Diệp Yến đột nhiên ý thức được, mặc dù mình đi giày cao gót, nhưng cũng chỉ có thể nhìn ngang với Lộc Hành Ngâm.
Thiếu niên dịu dàng trắng trẻo này đã trở thành một nửa người lớn từ lâu trước khi cô kịp nhận ra.
Có ba chiếc ô tô đi tới, đám nhóc không muốn ngồi riêng, không chịu chen chúc cùng một chiếc ô tô với phụ huynh và giáo viên.
Lộc Hành Ngâm cũng ngồi theo.
Chuyến đi kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, khi màn đêm buông xuống, lũ trẻ dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
"Lộc Hành Ngâm là một học sinh ưu tú mà tôi từng thấy.
em ấy thông minh, chăm chỉ và sẵn sàng chịu gian khổ.
Năm lớp 10 em ấy không đi học phải không? Sức khỏe của em ấy cũng không tốt, lao thẳng vào lớp 11 hơn một tháng.
Cái em thủ khoa giữa kỳ lần trước, em Lộc Hành Ngâm chỉ cần cố thêm bốn năm chút là hạng nhất rồi." Trần Xung tự hào nói chuyện với Diệp Yến "Con mắt tinh tường" của mình, giống như Tống Lê, không ai không thích một học sinh như Lộc Hành Ngâm, "Sau này tôi đọc lý lịch của em ấy, mới biết em ấy từng hạng nhất cả lý thuyết và thực nghiệm cuộc thi hóa học khu vực thanh thiếu niên tỉnh Q.
Tôi biết ở thành phố Đông Đồng không có giáo viên giỏi, sách phụ đạo em ấy đọc cũng là tài liệu cũ được xuất bản mười năm trước, đứa nhỏ nhà chị chắn chắn tương lai tươi sáng!"
Diệp Yến lắng nghe nghiêm túc.
Cô thường xuyên trao đổi với giáo viên khi Hoắc Tư Liệt và Hoắc Tư Đốc còn nhỏ, cô cũng rất chăm chú lắng nghe, đích thân tham gia các lớp đào tạo về giáo dục và lên kế hoạch giáo dục hai đứa trẻ.
Trước khi sinh ra Lộc Hành Ngâm, cô đã biết đứa trẻ này không giữ được, cô nhớ mãi vấn đề này trong suốt thai kỳ, không tốn nhiều mồ hôi nước mắt cho cậu.
Trong khi những bà mẹ ước ao được chọn sản phẩm dành cho bé con của mình, thì cô đang lên kế hoạch nhận con nuôi với Hoắc Giang.
Lộc Hành Ngâm vốn dĩ không nằm trong kế hoạch cuộc đời của cô, nhưng cậu đúng là thuộc về cô, cậu là máu mủ ruột thịt của cô trên thế gian này.
Tất cả những điều này đang đi chệch khỏi đường đua ban đầu.
Như việc cô phải đi cùng con gái mình đến suối nước nóng tối nay.
Nhưng cô không thể kiểm soát được chúng.
Trưa hôm sau, bọn họ đến thành phố S.
Diệp Yến chiêu đãi bọn trẻ một bữa tại chuỗi khách sạn của nhà họ Hoắc.
Trong bữa tối, mọi người đều vui vẻ, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện gặp phải một cái đề khó khác liên tục gọi cậu: "Tư lệnh Tiểu Lộc, xem đề này thử đi." Bọn họ vừa xem vừa ăn.
Diệp Yến cười hỏi: "Mấy cháu gọi nó là gì?"
Giải thích cho cái danh hiệu này cũng quá sức, Thẩm Kha cười khúc khích chỉ vào bọn họ nói: "Không phải cháu khơi mào, là bọn họ khơi mào, khi đó trường sửa bắt sửa biên chế nên bọn họ làm bài trắc nghiệm suốt đêm, còn bị lãnh đạo nhà trường bắt được, vốn gọi là...!"
"Gọi là gì?" Trần Xung cũng bắt đầu hứng thú.
Thẩm Kha nói không nên lời, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện nghe tiếng tới thăm dò, cười nói: "Tiểu đội Chơi chết bọn điếm Ưng Tài ạ! Bây giờ thì đổi tên thành Bộ tư lệnh học tập Thanh Mặc, Tiểu Lộc là tư lệnh."
Tất cả mọi người không nhịn được cười.
Còn Lộc Hành Ngâm thì niết chiếc đũa, có chút xấu hổ.
Diệp Yến cười hỏi: "Vậy các cháu ở trường học nhất định có rất nhiều người thích à?"
"Tiểu Lộc, Hoàng Phi Kiện được thích nhiều nhất, Thẩm Kha cũng không ít." Dịch Thanh Dương là người thật thà.
Lộc Hành Ngâm là nam thần đẹp trai nổi tiếng nhất trường, trong khi Hoàng Phi Kiện đi theo con đường đẹp trai xã giao, còn Thẩm Kha là nữ thần thì không thể bàn cãi.
"Bớt ăn nói xà lơ, người theo đuổi cậu bộ ít à?" Hoàng Phi Kiện dùng khuỷu tay chạm vào cậu ta, sau đó nghĩ nghĩ, thở dài nói: "Chỉ là anh Tiểu Lộc không nổi tiếng bằng Cố Thần, bạn đó đẹp trai lắm ạ, cháu chưa thấy nhỏ nào không thích cậu ấy hết."
...
Sau khi đưa tất cả bọn trẻ về nhà, chỉ còn lại Diệp Yến và Lộc Hành Ngâm trong xe.
Tài xế cũng bị gọi đi, Diệp Yến lái xe về nhà.
Lộc Hành Ngâm đang ngồi ở ghế phụ, cô nhìn con đường rồi liếc nhìn cậu, sau một lúc im lặng, Diệp Yến nói: "Mẹ sẽ đưa con về nhà.
Năm nay công việc kinh doanh của công ty ở nước A, nên ăn tết cũng ở bên đấy.
Nêm năm nay mẹ không thể cùng hai đứa đón năm mới ở đây.
Con muốn mẹ cùng đi mua sắm ít đồ không? Chọn quần áo hay thứ gì đó?"
Lộc Hành Ngâm lắc đầu.
"Thật sự không muốn sao?"
"Có đồ mẹ đưa lần trước rồi ạ."
"Muốn ăn chút gì không?" Giọng Diệp Yến rất ôn nhu.
"Không cần đâu, mẹ cứ đưa con về đi." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm dường như vẫn có chút dè dặt.
Diệp Yến dừng một chút, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng: "Được, muốn mua cái gì, thì nói cho mẹ nha."
Một lúc sau, Diệp Yến nhắc tới chủ đề trên bàn ăn lúc nãy: "Có nhiều người theo đuổi con không? Con có bạn gái không?"
Ngón tay Lộc Hành Ngâm cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Diệp Yến lại mỉm cười, nhìn thẳng về phía trước, xoay vô lăng trong tay, ổn định rẽ ở một ngã tư: "Mẹ không phải loại người không cởi mở, Tư Đốc Tư Liệt cũng từng yêu đương trong trường, bọn nó yêu đương ba mẹ cũng muốn ngăn, nhưng cũng không làm, dù gì học hành cũng rất mệt mỏi, nếu con gặp người con thích, thì nên làm quen người ta, đừng bỏ lỡ nhau.
Mẹ cũng biết rất nhiều bạn nữ học giỏi có giáo dưỡng, sau này con có thể quen."
Lộc Hành Ngâm chỉ nói: "Vâng."
Cậu vuốt điện thoại đổi hình nền, một tin nhắn hiện ra.
Là Cố Phóng Vi, hắn rốt cuộc cũng gửi tin nhắn.
[Anh vừa ra khỏi chỗ không có sóng.]
[Anh sắp bị em chọc nổi khùng rồi, anh cố ý vào vùng cấm sóng tìm chim cánh cụt hoàng đế đó, xem em có liên lạc với anh không, vậy mà em cũng không thèm liên lạc với anh, em thật sự chọc anh tức trào máu họng.]
[Bây giờ em đang ở đâu? Anh phải đến đón em rồi đánh em một trận.]
Lộc Hành Ngâm vẫn bất động, nhưng trong mắt cậu hiện lên một nụ cười nhẹ.
Chỉ cần nhìn vào dòng chữ, cậu đã nghĩ đến Cố Phóng Vi đang tức giận nhảy dựng lên.
Sau bao ngày mệt mỏi, lo lắng, suy nghĩ, dường như giờ phút này đã bị trút bỏ lên chín tầng mây.
Cậu nói: "Mẹ đưa em về rồi, xin lỗi anh nha, mấy ngày trước em dỗi anh, cho nên không tìm anh."
[Bây giờ còn giận không?]
[Còn một chút.
] Lộc Hành Ngâm chú ý tránh tầm mắt của Diệp Yến, trả lời hắn, [Anh ơi, anh đến đánh em một trận đi, có như vậy em mới thấy anh.
Anh còn giận không?]
[Không giận, Máy Tính Nhỏ, anh nhớ em quá đi.]
...
Diệp Yến đưa cậu về, nhưng không có vào nhà —— thời gian của cô kỳ thật cũng không gấp gáp như vậy, chỉ là bất thình lình xảy ra, nên cảm thấy không biết nên đối mặt thế nào.
Đối mặt với đứa con ruột và con nuôi, không dễ chút nào.
Tính cách của Hoắc Tư Liệt rất đơn giản, mặc dù có tính trẻ con với thiếu gia nhà giàu hay ăn chơi, với lại cậu không biết mình đã bị loại.
Nhìn Lộc Hành Ngâm kéo vali vào nhà, Diệp Yến mở điện thoại, gửi tin nhắn cho hai đứa trẻ.
[Bé cưng, năm mới vui vẻ.]
Sau đó, cô thoát khỏi trang tin nhắn, tìm số điện thoại của bác sĩ tư nhân của mình.
[Khối u xuất huyết não của Lộc Hành Ngâm, thực sự không có hy vọng phẫu thuật sao?]
...
Đêm giao thừa không còn xa, trên đường các cửa hàng lần lượt đóng cửa, dán giấy đỏ, đèn đường treo lồng đèn đỏ, thỉnh thoảng có một ít nhà mở cử, dùng loa phát mấy bài hát xuân cũ đầy ngô nghê.
Sau khi Lộc Hành Ngâm trở về nhà, cậu vẫn học như bình thường.
Hoắc Tư Liệt đã bị cậu thúc đẩy chủ động hoàn thành bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông năm nay, không biết phải làm gì tiếp theo, nhìn Lộc Hành Ngâm nghiến ngấu từng từ đơn, cậu ta lặng lẽ đặt máy chơi game trên tay xuống, cầm sách giáo khoa của học kỳ tiếp theo bắt đầu xem trước.
Hai đứa trẻ chỉ đơn giản quyết định trải qua đêm giao thừa thế này: Đón giao thừa xong, Lộc Hành Ngâm chuyển đến phòng khách học bài, Hoắc Tư Liệt thì chơi game cả đêm.
Mà đêm giao thừa, hai người hâm nóng toàn bộ đồ ăn dì giúp việc để ở nhà, lấy hết đồ ăn vặt trong tủ ra, ăn uống xong xuôi mới đi ngủ.
Diệp Yến đã gửi cho hai đứa đợt quà năm mới thứ hai: món tráng miệng, quà lưu niệm từ phong tục nước ngoài, khăn quàng cổ và máy tính mới.
Đồ của hai đứa đều được lựa chọn theo phong cách khác nhau từng đứa, máy tính của Lộc Hành Ngâm có màu trắng bạc, còn của Hoắc Tư Liệt là màu đỏ rực.
Lần này, Lộc Hành Ngâm mặc quần áo mới, chụp một bức ảnh với Hoắc Tư Liệt gửi qua.
Ngoài ra, Lộc Hành Ngâm cũng nhận được một gói bưu phẩm từ bà Lộc: hai chiếc khăn quàng cổ, hai đôi găng tay và một ít kẹo, đồ ăn vặt và bánh ngọt địa phương ở thành phố Đông Đồng.
Đường khâu trên khăn rất đẹp lại chắc chắn, sờ vào có cảm giác rất ấm.
Lộc Hành Ngâm gọi điện về.
Bà Lộc năm nay đón Tết một mình, đầu dây bên kia giọng nói vẫn như trước: "Bên bà không có gì, TV nhà trước hỏng, có người đến sửa thay luôn cái to hơn, Tổ Dân Phố có hoạt động tặng một cái điều hoà, bà gắn nó trong phòng cháu, lần sau cháu về có cái để quạt mát."
"Phòng con? Con không cần đâu, lạnh quá lưng con liền đau." Bên kia bà Lộc cười cười, nhắc tới cậu thuở nhỏ, "Con khi còn bé hỏi tại sao bà luôn đau lưng? Không phải là vì muốn cùng bà ngủ chung cái bộ ngựa [1] kia à, cháu đá chăn cũng gớm lắm..."
[1] Chiếu ngựa, sấp chiếu gỗ
Dạo gần đây, Lộc Hành Ngâm thường xuyên gửi tin nhắn cho Cố Phóng Vi hơn.
Cậu bắt chước hắn, ngày nào cũng giống như nộp bài tập về nhà, dành một tiếng chia sẻ cuộc sống của mình cùng hắn, hôm nay ăn gì, làm bài gặp vấn đề gì, nói chuyện gì với bà...!
"Bộ ngựa? Cái này anh chưa ngủ bao giờ, cái đó nằm ngủ ngon không?" Cố Phóng Vi ở bên kia hỏi.
Lộc Hành Ngâm nói: "Anh sẽ thấy không ngủ ngon đâu."
"Có rảnh thì anh thử chút, nghe nói giường cứng tốt cho eo ấy."
"Anh vẫn chưa gặp bà anh nữa, nghỉ hè anh với em về gặp người lớn trong nhà nha Máy Tính Nhỏ."
"Máy Tính Nhỏ ơi? Dẫn anh về đi mà, không phải em nói có thể bà mình đã biết rồi sao? Biết thì đưa anh về đi."
Lộc Hành Ngâm chưa bao giờ thấy một người không tiết tháo như vậy, Cố Phóng Vi gọi "bà mình" rất nhuần nhuyễn.
Sau năm mới, nửa tháng sau sẽ khai giảng.
Cả hai đều đồng ý trong học kỳ mới, Lộc Hành Ngâm sẽ không ở ký túc xá trường, cậu trực tiếp chuyển đến chỗ của Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi cũng thẳng thắn chuyện này: "Anh lần nào cũng phải trèo qua cửa sổ để tìm em.
Nếu một ngày nào đó anh ngã xuống chết thì sao? Tốt hơn là em nên ngoan ngoãn đến ngủ với anh."
Trong mùa đông tuyết mịn, hai người lên kế hoạch cho mùa hè tới, cuốn sách thi đua kêu sột soạt, gió khẽ đập vào cửa sổ, tờ lịch trên bàn được lật từng ngày, đếm ngày bên ấy bên này gặp mặt.
Cậu đã tới thành phố S được nửa năm rồi.
Hậu trường:
Ngày mai, dòng thời gian sẽ trôi về nơi bắt đầu, tui luôn cảm thấy mình có thể viết được rất nhiều chuyện trong trường..