Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 80: 80: Giá Như





"Nhà trường ép."Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
Hoắc Tư Liệt "Ồ" một tiếng, có chút nghi hoặc, lại có chút nhẹ nhõm khó hiểu.
Lộc Hành Ngâm không đến theo đề nghị của vợ chồng nhà họ Hoắc.

Mặt khác, hai đứa con nuôi nhà đó và Lộc Hành Ngâm, cùng tham gia một cuộc thi, tựa như có một sự so sánh hoặc ám chỉ ý gì đó.
Hoắc Tư Đốc vẫn ở đó nói chuyện với Cố Phóng Vi, Cố Phóng Vi đáp câu có câu không, thuận tay phân loại những thứ trong cặp sách đưa cho Lộc Hành Ngâm —— cốc nước, sách thi đua, máy tính, hay cây bút mực đỏ đen, v.v.

tiếp, sau đó giơ tay ngắt lời Hoắc Tư Đốc: "Được rồi, đi theo Tư Liệt bên kia đi, đừng có mè nheo tôi nữa."
"Anh Phóng Vi có anh Tiểu Lộc là không cần bọn em nữa rồi." Hoắc Tư Đốc cố lấy dũng cảm để cười, nhưng mặt mày hơi ảm đạm.
"Hai việc không liên quan mà." Cố Phóng Vi liếc mắt nhìn Lộc Hành Ngâm, nhàn nhạt cười lại ngông, "Em nói đúng không, em trai."
Lộc Hành Ngâm giả vờ như không nghe thấy.
Bọn họ đã bỏ phiếu bốn ăn một để hủy bỏ cuộc thi.

Nhà trường cũng tỏ rõ chăn thả bọn họ, nên sẽ cử người đến nếu bọn họ cần.

Theo tình hình chuẩn bị cho kỳ thi thống nhất toàn thành phố như hiện nay, xét trên kết quả toàn trường, những học sinh đứng đầu cả khối là những người phải hy sinh nhiều thời gian nhất.
Chỉ còn mỗi Hoàng Phi Kiện trong bảy người vẫn muốn "Đi xung quanh chơi", ngay khi nhìn thấy hệ thống phần mềm mà họ sử dụng trong cuộc thi, liền mất luôn hứng thú.
Các học sinh của trường Trung học Ưng Tài còn phản ứng còn hơn bọn họ, sau khi bật máy tính một lúc và cố gắng chạy, liền đã hét lên: "Xuất nhập kho trong hệ thống không khớp với giấy biên lai! Hình thức không thể nhập vào, bảng thống kê không thể gián đoạn, toàn bộ chức năng sắp xếp đều có vấn đề, chúng ta dùng thứ này để thi đấu hả trời?"
"Thi đấu cấp thành phố, phần mềm kinh doanh mô phỏng cũng được phát triển trong thành phố, nó chắc chắn không tốt bằng phần mềm các em sử dụng để huấn luyện ở trường." Giáo viên địa điểm thi giải thích, "Đừng loạn lên, lắng nghe quy tắc của cuộc thi đi.

Hôm nay và ngày mai là hai ngày vận hành thử nghiệm, mỗi ngày mỗi nhóm họp để ghi lại lịch trình và lập biên bản cuộc họp để nộp vào đĩa đám mây nền, sắp xếp sáu bài giảng đào tạo hội nghị hôm nay, mỗi trường sẽ được chỉ định tham dự giảng bài, sau đó sắp xếp thời gian, mỗi nhóm bầu ra một CEO, Đến trung tâm học sinh lấy con dấu [1] chính thức."
[1] Con dấu doanh nghiệp
"Còn mở họp luôn à?" Mọi người nhìn nhau.
Mọi ngừoi nhanh chóng nhận ra cuộc thi được tổ chức cấp thành phố không dễ để bắt được cá, mỗi bộ phận chức năng đều phải tải tài liệu và tóm tắt công việc lên đĩa đám mây dưới dạng hồ sơ, và các khóa đào tạo kinh doanh khác nhau còn phải thay phiên nhau.

Hồ sơ kinh doanh hàng ngày phải được ghi lại dưới dạng ghi chú.

Việc ký hợp đồng đơn đặt hàng, hay ghép khách hàng đều phải chạy xuống cầu thang tới chỗ nhóm khách hàng.

Không những thế, mọi người còn cần phải điểm danh, và bấm giờ bốn lần một ngày.
Thi đấu kinh doanh như vậy kéo dài trong hai tuần.
"Chúng ta không đi thi? Không cần đến lớp à?" Những đứa trẻ ở địa điểm thi đấu cảm thấy bối rối.

Sau khi nghe lịch trình, chúng càng phấn khích hơn.

Sự phấn khích của việc "ra ngoài chơi" đã hoàn toàn bị áp đảo đến lúc "Ai sẽ học bù chương trình học hai tuần chúng ta đã bỏ lỡ? Thời gian của chúng ta không phải là thời gian sao? Tại sao sắp xếp lịch trình thi đấu lại dài như vậy?"
Người dẫn chương trình phớt lờ sự phản đối của những học sinh này, giọng nói từ chiếc loa micrô uy nghiêm áp đảo cuộc thảo luận của mọi người: "Cuộc chạy thử chỉ diễn ra trong ngày hôm nay và ngày mai, mọi người hãy nắm bắt cơ hội.

Quỹ ban đầu cho mỗi đội là 20 vạn.

Nếu giữa chừng phá sản, chính phủ do nhóm đại diện thi đấu sẽ cấp vốn, nhưng nếu phá sản quá năm lần, sẽ lập tức coi là bị loại."
"Đội bị loại có thể trở về sao?" Có người xì xào thảo luận, bọn họ đã lui ra ngoài, "Ngày đầu tiên sao không loại năm lần đi, vậy là chúng ta có thể quay lại trường học."
"..."
Các học sinh đang thảo luận nhanh chóng im bặt.

Giọng nói của giáo viên chủ trì đã trở nên mất kiên nhẫn, mặt hắn không đổi lặp lại: "Những người bị loại giữa chừng coi như vắng mặt trong buổi học ở trường.

Thầy không nghĩ các em sẽ thích chuyện ảnh hưởng đến học hành? Vì đây là một cuộc thi, nên hãy thể hiện thái độ của một cuộc thi.

Sau hai tuần, kết quả sẽ được đánh giá theo tổng tài sản của từng công ty."
*
Sau khi giáo viên của bên tổ thi đấu thông báo xong, mọi người tập trung lại hỏi: "Làm gì bây giờ?"
—— Thầy Hồ bị ngăn cách ngoài trung tâm làm việc, không ra ngoài, tuy là huấn luyện viên, nhưng huấn luyện viên của mỗi trường đều được phân công đến văn phòng chính phủ, chịu trách nhiệm giám sát kỷ luật học sinh tham gia các tầng mỗi ngày.

Lộc Hành Ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta hãy thay phiên nhau phụ trách công việc.

Mỗi người sẽ làm việc này hàng ngày, tất cả số liệu nên làm sẽ được thực hiện, còn những người khác thì tiếp tục tự học theo thời khoá biểu, ít ra còn có thể tiết kiệm một ít thời gian, ngày đầu tiên để tôi làm cho."
Thẩm Kha lắc đầu nói: "Không được, chuyện công ty đều theo đơn đặt hàng của khách hàng làm, mỗi quý đều là đã kết toán, khối lượng công việc lần lượt của mỗi người khác nhau, nhất là với cậu, nếu cậu bắt đầu từ ngày đầu tiên, cậu còn cần phải làm quen với tất cả các thủ tục, sau này bọn tớ sẽ phải hỏi cậu.

Cậu không cần thời gian sao?"
Lộc Hành Ngâm sửng sốt.
"Có lý, cứ để nó đi." Cố Phóng Vi lười biếng nói, "Vậy thôi để nó phá sản năm lần, bị loại thì dùng nó làm phòng tự học."
Bản chất của "công ty" của bọn họ được định nghĩa là một công ty sản xuất, Hoàng Phi Kiện đã nhận được biên lai [2] từ Bộ Tài chính, chất đống hàng chục tờ giấy thô cứng có mùi thuốc tẩy.
[2] Phiếu định mức – Hối phiếu, hoá đơn, biên lai, séc
Cậu ta đã thử so sánh nó với dữ liệu hệ thống.
"Đệt! Biên lai ghi lại với hệ thống không khớp, cái nào mới là tiêu chuẩn?" Hoàng Phi Kiện phàn nàn, "Đây là cuộc thi quái quỷ gì vậy?"
Cố Phóng Vi cười lạnh một tiếng: "Có lẽ là vì hạng mục thi đấu này muốn lấy tài chính từ bên trên, một phần tiền dành để chúng ta làm ra vẻ, số tiền còn lại đã đi đâu thì khó nói lắm."
Sự thiếu chuyên nghiệp trong khâu tổ chức cuộc thi này, sự bát nháo trong khả năng tổ chức, hệ thống thi đấu chiếu lệ đều đã bắt đầu lộ rõ manh mối.
Học sinh ở tất cả các trường đang theo dõi nhau, tự hỏi đối thủ của họ sẽ xử lý như thế nào.
Chỉ có trường Trung học số 7 Thanh Mặc đưa ra lựa chọn nhanh chóng dứt khoát: Từ bỏ cuộc chơi.
Trong vòng chưa đầy vài phút, mọi người đã lấy sách giáo khoa và sách thi đua của mình ra.

Lần này bọn họ được phép mang theo điện thoại di động, lại gọi điện cho thầy Hồ, bảo thầy ngày mai quay lại trường, hỏi thăm tiến độ tiết mới hai tuần tới, nhân tiện nhờ thầy mang theo vài cuốn sách giáo khoa đến đây.
Năm nay học online chưa phổ biến, tự học cũng không tìm được cách học hay, phải cặm cụi nghiên cứu sách, chịu khó soạn đề.
Họ bước vào trạng thái một cách nhanh chóng và lặng lẽ như thể họ đang ở trong căn phòng nhỏ tối ở Thanh Mặc.
Cố Phóng Vi và Lộc Hành Ngâm ngồi đối diện nhau, đều ở phía sau, yên tĩnh lại thuận tiện, khó bị quấy rầy.

Cả hai có thể thấy người kia đang làm gì ngay khi nhìn lên.
Cố Phóng Vi mấy ngày nay không có việc gì làm, hắn cập nhật chương trình của người máy nhỏ, lại tùy chỉnh và sửa chữa bộ phận thiết bị rắn, không lâu sau liền gửi đi.

Hiệu suất của máy tính ở đây không thể theo kịp, nên hắn dùng giấy nháp của Lộc Hành Ngâm để vẽ tranh, khi đang suy nghĩ, hắn dùng ngón tay đặt đầu bút dưới chóp mũi, khi đôi môi hồng hào mím lại, ngòi bút ổn định, hàng mi đen nhánh theo ánh mắt của hắn rủ xuống cùng nhau, lạnh lùng xinh đẹp nhưng cũng rất có sức hút.
Lộc Hành Ngâm ngồi đối diện hắn, vẫn điềm tĩnh ngoan ngoãn.

Cậu đọc sách, làm đề, khi mệt mỏi thì dựa vào ghế vươn vai, sau đó nghiêng người về phía trước, nhìn Cố Phóng Vi rồi đẩy cốc nước cá voi qua.
Cố Phóng Vi theo bản năng nhận lấy, trong tiềm thức muốn đứng dậy đi lấy nước nóng cho cậu, nhưng mà trong đó vẫn còn hơn một nửa nước nên hắn ngẩng đầu nhìn cậu.
"Anh uống đi." Lộc Hành Ngâm không ngẩng đầu, "Chỉ mỗi anh cái gì cũng không mang theo, nếu anh không muốn uống, anh có thể một mình đi xuống mua nước, sẵn mua cho em một bịch khoai tây vị chanh."
Mọi người trên bàn đều có văn phòng phẩm và cốc nước riêng, người khó tính như Thẩm Kha còn mang theo khăn giấy, khăn ướt, thuốc khử trùng và đồ ăn vặt.

Cố Phóng Vi hoàn toàn không mang theo thứ gì, giấy bút đều là trộm của Lộc Hành Ngâm.
Cố Phóng Vi thực sự không thích uống cùng một cốc với người khác, nhưng vào lúc này, ma xui quỷ khiến, hắn tự nhiên nhấp một ngụm, sau đó cười nói: "Em lúc nào cũng vậy, đưa ra yêu cầu còn lòng vòng nhiều thế."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn.
"Nếu muốn anh mua khoai tây chiên cho em, cứ nói thẳng với anh." Cố Phóng Vi đứng dậy, cầm thẻ tiêu thụ do Hội Thi Đấu cấp cho, thản nhiên hỏi những người khác, "Các cậu muốn ăn uống gì không? Tư lệnh Tiểu Lộc mời, tôi trả tiền."
Hắn đi xuống máy bán hàng tự động ở tầng dưới, lúc quay lại mang rất nhiều đồ ăn vặt và nước uống.
Nơi tổ chức cuộc thi này là một trường học viện ngành y ở thành phố, ban đêm bọn họ cũng ở ký túc xá được phân bổ ở đây, hai người một phòng, tương đối rộng rãi.
"Ai chung phòng với ai?" Dịch Thanh Dương gãi gãi đầu, tràn đầy hi vọng nhìn Lộc Hành Ngâm, "Tiểu Lộc, hai đứa mình chung phòng đi, Hoàng Phi Kiện cậu ta ngủ ngáy lắm."
Hoàng Phi Kiện tức giận nói: "Ngáy thì làm sao? Cậu ngủ cũng ngáy đó!"
Cố Phóng Vi móc đầu ngón tay của Lộc Hành Ngâm, đáy mắt hiện lên nụ cười đắc ý, thản nhiên kéo cậu đến bên mình: "Bớt mơ, em ấy thuộc tôi."
Lộc Hành Ngâm di chuyển đầu ngón tay, nhưng bị hắn kéo lại nắm chặt lấy.

Hai người họ không nhìn nhau, nhưng đầu ngón tay của họ dính chặt vào nhau.
Lộc Hành Ngâm lỗ tai nóng lên, cậu muốn tránh ra, nhưng Cố Phóng Vi càng ngày càng siết chặt, hắn cứ như vậy không chịu buông ra.
"Làm sao vậy, không phải chúng ta chưa từng cùng phòng với nhau, anh còn có thể làm gì em à?"
Hành lang vắng vẻ, đại đa số người đều thu dọn đồ đạc về ký túc xá, nói chuyện thi đấu.
Cố Phóng Vi thanh âm trầm xuống, nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Hắn xách túi của Lộc Hành Ngâm, đi trước cậu một chút, nhìn lên từng số phòng.
Lộc Hành Ngâm thì thầm: "Không có."
Cậu nở một nụ cười trên môi, vẫn tao nhã và dịu dàng, rất bình tĩnh.

Người rất ngoan ngoãn trước mặt mọi người, luôn tỏ ra như vậy mọi lúc, mọi nơi, như thể không ai có thể lay chuyển được cậu.

Ký túc xá của hai ngươi họ ở 307.

Chìa khóa ở trong tay Lộc Hành Ngâm, cậu bước tới mở cửa, Cố Phóng Vi đứng bên cạnh nhìn.
Vừa đẩy cửa bước vào, Lộc Hành Ngâm liền cảm giác được Cố Phóng Vi sau lưng đi vào, cậu xoay người muốn đóng cửa lại, nhưng Cố Phóng Vi tay so với cậu nhanh hơn, thời điểm vừa duỗi tay muốn đóng cửa, đã ôm lấy cậu vòng vào lòng hắn, cúi đầu ôm lấy cậu từ phía sau, hơi nghiêng người để thích ứng với chiều cao của cậu, nghiêng đầu tựa vào vai cậu.
Hương thơm của bạch dương và hoa hồng hoà quyện trong hơi thở.
Nhiệt độ cơ thể truyền tới, hơi thở dán vào bên tai, có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên nghe nặng nề thô ráp, mỗi một chữ đều giống như đang gõ vào thần kinh của cậu.
"Này, muốn làm cái gì?" Lộc Hành Ngâm nghe được hắn thấp giọng hỏi.
Cậu nghĩ đến những gì Cố Phóng Vi đã nói trên xe buýt vào buổi chiều, hai má lập tức đỏ lên, giọng nói dịu dàng ổn định thường ngày có chút run rẩy: "Chúng ta vẫn còn, chưa đủ tuổi..."
"Em đang nghĩ gì vậy?" Cố Phóng Vi cười theo, không nhịn được cười nói: "Em nghĩ đến đâu rồi?"
Hắn nhẹ nhàng kéo bả vai của cậu, đem cậu xoay người đối diện với mình, ôn nhu nhìn cậu, nửa đùa nửa thật: "Yêu đương, coi như chưa từng yêu đi, Máy Tính Nhỏ, lúc em theo đuổi anh gớm thế, nói thì được mà cái gì cũng không dám làm."
Lộc Hành Ngâm bị hắn ấn ở trước cửa, buộc phải ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo mà bối rối —— cơn hoảng loạn này thoáng qua, sau đó cậu ép mình phải giả vờ bình tĩnh mở miệng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Em không có."
"Em...!Em chỉ." Cậu nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.
"Vậy em chỉ muốn làm gì, anh ở đây, em muốn làm gì anh đều chịu hết." Cố Phóng Vi ánh mắt thâm thúy, mang theo cười mà không phải cười, hai người cách rất gần.
Gần đến nỗicó thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Đầu ngón tay giữ cửa của Cố Phóng Vi có chút run rẩy, hơi thở gần như đan xen vào nhau, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm giật giật tay áo, cảm thấy hơi choáng váng.

Lòng can đảm lớn nhất mà cậu từng sở hữu trong đời chỉ cho phép cậu tiến lên một bước.
Toàn thân cậu run rẩy, đầu ngón tay cùng môi cũng vậy, suýt nữa bị nhịp tim điên cuồng nhấn chìm, máu dồn lên đỉnh đầu, nhiệt độ lan tràn bốc lên đỉnh đầu.
Thiếu niên ngoan ngoãn quay đầu lại, hơi nhón chân lên và hôn vào —— má của hắn.
Da thịt của Lộc Hành Ngâm lạnh, nhưng nụ hôn lại nóng bỏng, Cố Phóng Vi cảm thấy trái tim mình giờ phút này cũng sôi lên, lời trêu đùa cũng không thốt ra nỗi, chỉ biết đứng đó, nhìn chằm chằm vào Lộc Hành Ngâm.
Đôi mắt cả hai đều sâu lại sáng.
Lộc Hành Ngâm sững sờ đứng với hắn một lúc lâu, không biết phải làm gì, cuối cùng thoát ra khỏi vòng tay hắn, căng thẳng đến mức không nói nên lời: "Em, em, đi làm, bài tập.

Vật lý."
Cố Phóng Vi quay lại nhìn cậu, tính che giấu chạm vào mặt mình, cảm thấy nhịp tim của vẫn chưa giảm bớt —— khoảnh khắc Lộc Hành Ngâm rời khỏi vòng tay hắn, trái tim hắn lại cảm thấy trống rỗng, một ý nghĩ đã nảy ra vào lúc đó.
Giá như có thể ôm em mọi lúc.
Giá như Lộc Hành Ngâm hôn...!không chỉ là má, thì ngon rồi.
"Lần sau tới anh, Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi cố gắng chống lại cười nhạo cậu, lúng túng lại trẻ con, "Anh sẽ dạy cho em biết thế nào là hôn.".