Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 41: 41: Không Muốn





Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Lộc Hành Ngâm đi khá sớm vì cậu không ngủ vào ban đêm.

Cổng trường Trung học số 7 Thanh Mặc mở ra lúc 5 giờ sáng hàng ngày, cậu đến lúc 4 giờ 30.

Trong lúc chờ đợi, cậu ăn sáng ở quầy hàng mà lần trước Cố Phóng Vi đã đưa cậu đi ăn mì.
Vẫn còn sớm, ông chủ vẫn đang ngáp dài, bát mì bưng lên mới nhận ra cậu: "Em không phải là em trai của Tiều Cố sao, Tiều Cố đẹp trai, em cũng đẹp trai, hôm nay em là người đầu tiên đến đây, có thể ăn mì nước đầu, may mắn nha! "
Quán mì sử dụng một cái thùng inox cố định để nấu mì, nước trong đó không ngừng sôi, càng sôi càng đục.

Chỉ có điều bát mì đầu tiên có nước dùng trong nhất nên được gọi là "Mì nước đầu", ở thành phố Đông Đồng có một câu nói, ở đây cũng có câu nói này, người ta nói người nào dậy sớm ăn mì nước đầu thì hôm đó sẽ gặp nhiều may mắn.
Sợi mì thơm ngào ngạt được ngâm trong nước súp đậm đà, sợi mì và dấm rong biển nằm trên đĩa lạnh khiến ngón trỏ người ta động đậy.
Lộc Hành Ngâm đảo mắt nói: "Cảm ơn ông chủ."
Ngoài học sinh bán trú, người dân gần đó và giáo viên thỉnh thoảng thường ăn ở đây.

Sau khi Lộc Hành Ngâm ăn xong, một người đàn ông bước vào và yêu cầu mang đi bánh bao hấp và sữa đậu nành, khi ông ta đi ra ngoài, tình cờ đi cùng Lộc Hành Ngâm, nhận ra cậu: "Này, em là Lộc Hành Ngâm ban 27 lớp 11?
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu lên, giáo viên mỉm cười và tự giới thiệu: "Thầy là Lý Cố, giáo viên toán ban 1."
Mùa đông nên mặc rất dày, nên Lộc Hành Ngâm một lúc sau mới nhận ra ông, nhẹ nhàng nói: "Chào thầy ạ"
Kể từ khi kỳ thi tháng trước đạt 143 điểm, Lộc Hành Ngâm đã trở nên nổi tiếng trong tổ khối —— ít nhất là trong tổ toán.

Lý Cố có ấn tượng sâu sắc với cậu, thậm chí cả cô Khang Mân và những người khác ở lớp bên cạnh cũng có thái độ khác với cậu, mỗi khi nghe Tống Lê khoe khoang, họ đôi khi cảm thấy hơi chua —— Tống Lê thật sự rất đáng giận.

Mặc dù lớp nào cũng không thiếu học sinh giỏi toán, nhưng những học sinh thông minh, khiêm tốn và kính trọng thầy cô như Lộc Hành Ngâm thì đơn giản là học sinh được thầy cô yêu thích nhất!
Lý Cố nói: "Xe của thầy đậu ở bên ngoài, em lên xe đi, thầy đưa em vào trường.

Đúng rồi, em làm sao ở bên ngoài vậy, thầy nhớ tới em không phải học sinh ngoại trú mà?"

Lộc Hành Ngâm sắc mặt không thay đổi nói: "Em bị ốm, nên em xin phép cô Tạ để đi tiêm ngoài trường, vừa mới quay lại."
"Thì ra là thế."
Cổng trường Thanh Mặc vẫn còn cách tòa nhà giảng dạy lớp 12 khoảng mười phút, Lộc Hành Ngâm cảm ơn rồi lên yên sau xe.
Sau khi lái xe được nửa phút, Lý Cố đón một học sinh ban 1 ở ngoại trú ở ven đường, đưa vào trường.
Lý Cố nhìn đường đi, đột nhiên cười hỏi Lộc Hành Ngâm: "Em không đăng ký môn toán ở lớp nâng cao à? Thầy còn tưởng em định đăng ký môn toán.

Sao em lại chạy đến chỗ thầy Trần vậy? Nếu là bởi vì chuyện lần trước, thì thầy cô xin lỗi em trước."
Ông đang nói đùa, Lộc Hành Ngâm có chút ngượng ngùng: "Không phải, là bởi vì em không đủ tinh lực, muốn bù đắp nội dung bài trước kia, nên em chỉ chọn một môn."
"Đối với học sinh bình thường thì hơi khó." Lý Cố nói, "Ngày càng có ít học sinh chăm chỉ đến lớp.

Thầy không biết cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu người.

Hôm nay tất cả các tiết học nâng cao đều tạm thời nghỉ, trước tiên thầy nói cho các em biết, hôm nay tiết tự học sớm các em không cần đi, trong lúc chạy thể dục sẽ phát thông báo mới."
Một lớp nữ sinh hàng sau cũng là một học sinh lớp nâng cao hỏi: "Là thầy cô xin nghỉ sao ạ?"
"Không, là cho cả khối, nghe một ngày thôi." Xe vận chuyển từ nhà ăn phía trước chặn lại, còn có một vài học sinh đi qua làn đường bên ngoài, Lý Cố kiên nhẫn giảm tốc độ xe và nói: "Lớp học trong trường mấy thầy cô sẽ báo với phụ huynh."
"A..."
Lộc Hành Ngâm cũng nghi ngờ ngước mắt lên.
"Không có gì, cũng không ảnh hưởng lớn.

Hình như phụ huynh của những học sinh không được chọn vào lớp nâng cao đã báo cáo nhà trường vi phạm giờ học bình thường." Hôm nay tạm dừng dạy học một ngày, đợi thông báo đi học bình thường, không có vấn đề gì.

Các em không cần nói với người khác".
Khi bước vào lớp, Lộc Hành Ngâm tiếp tục chép bài.
Cố Phóng Vi đã đi học hai tiết vật lý nâng cao hộ cậu, rất nhiều đề cậu còn chưa xem, nên cậu vừa chép vừa làm, cuối cùng cũng hoàn thành trước buổi tự học buổi sáng.
Tạ Điềm cũng đến lớp, đưa thông báo cho riêng Mạnh Tòng Chu, Thái Tĩnh và Lộc Hành Ngâm, giống như Lý Cố đã nói: "Hôm nay, lớp nâng cao sẽ nghỉ học một ngày, mọi sự sắp xếp sẽ chờ đợi kết quả sau lúc chạy thể thao."
Ba học sinh đều tỏ ra đã biết.

Sau khi Lộc Hành Ngâm ăn sáng xong, cậu dành thời gian giữa các tiết học để giảng bài cho các bạn cùng lớp.

Hôm nay còn có hai tiết hóa học liên tiếp, Hầu Hào không đến, đại biểu hóa học chạy tới nói: "Thầy Hầu nói thầy không được khỏe nên thầy nghỉ trong văn phòng, mọi người nghỉ ngơi trước, nếu có thắc mắc cũng có thể đến gặp thầy như tiết trước.."
Lời vừa nói ra, người trong lớp lần lượt đi, hơn phân nửa lập tức rời đi, Lộc Hành Ngâm có chút kỳ quái: "Ngươi nhiều có thắc mắc như vậy sao? Nhiều người như vậy cùng đi, thầy nói không xong từng người một hả?"
Cô gái ngồi ở hàng ghế đầu viết một tờ giấy rồi đưa cho cậu, Lộc Hành Ngâm mở ra đọc: "Không giống nhau, lần trước tớ đến, thầy Hầu chọn câu hỏi của mọi người.

Thầy ấy hình như không được khỏe thật, nhưng giảng rất nghiêm túc.

Tớ sợ thầy kêu tôi, nên tiết trước không có đi."
Trần Viên Viên cũng đang thu dọn sách giáo khoa của mình, chuẩn bị kéo Khúc Kiều đi: "Máy Tính Nhỏ, tiết trước cậu bị bệnh nghỉ nên không biết.

Gần như là đổi chỗ dạy rồi.

Tớ mặc dù ghét ông Khỉ già, nhưng vẫn muốn đi."
Khúc Kiều cũng hỏi cậu: "Tiểu học bá, cậu đi không?"
Lộc Hành Ngâm lắc đầu.
Cậu không cần đi, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý, sau khi chào hỏi liền rời đi.

Trong lớp chỉ còn lại lác đác vài người, hoặc là thật sự không muốn học, từ bỏ vùng vẫy, hoặc là học thật giỏi, có nền tảng tốt nên không cần nghe.
Trần Viên Viên và Khúc Kiều rời đi trước.
Cậu vừa mở bài thi vật lý, đang định bắt đầu xem trước nội dung mới thì cánh cửa sau "cạch" mở ra, mùi thơm của hoa hồng và bạch dương thoang thoảng vào.

Cậu chưa kịp quay lại thì một bàn tay ấm áp đã đặt lên vai cậu, hắn nhấc tay lên véo mặt cậu.
Cố Phóng Vi ngồi trên ghế, một bên vai đeo cặp sách: "Máy Tính Nhỏ, chào buổi sáng."

Giọng Lộc Hành Ngâm trong trẻo nhẹ nhàng: "Chào buổi sáng."
Cậu không ngẩng đầu, vẫn nghiêm túc nhìn bài vật lý tiếp theo, cây bút mực nước sột soạt viết trên giấy rơm —— vừa mới viết xong công thức, cậu đột nhiên nghe thấy chiếc bàn phía sau kêu cọt kẹt rung chuyển, một bóng người bị lật nhào rơi xuống đất mang theo gió, Cố Phóng Vi bước lên bàn nhảy qua, ngồi xuống vị trí của Trần Viên Viên, hắn câu vai cậu kéo về phía mình.
Cơ thể Cố Phóng Vi rất ấm áp, hơi ấm từ trong ra ngoài, bất chấp khí lạnh vừa từ bên ngoài tràn vào.

Lộc Hành Ngâm bị hắn kéo qua, cây bút rơi khỏi tay cậu, dựa vào vai hắn, bị hắn câu và ôm vào lòng, thấp giọng hỏi: "Em giúp tôi sửa người máy à?"
Lộc Hành Ngâm giải thích: "Không phải em muốn sửa, là người máy của anh nửa đêm khởi động, nói chuyện cũng không dừng lại được."
"Không nói em cái này.

"Cố Phóng Vi với tiêu chuẩn kép, hắn hoàn toàn quên mất nguyên tắc "Không được chạm vào đồ của anh", trong mắt hiện lên nụ cười: "Máy Tính Nhỏ của tôi cục cưng ốc đồng."
Lộc Hành Ngâm bị hắn kéo như thế, dái tai dần đỏ lên.

Nghe thấy câu này, cậu cố gắng hết sức để đứng dậy khỏi vòng tay của hắn: "Đang ở trong lớp, chút nữa giáo viên sẽ vào."
"Tới thì tới." Cố Phóng Vi tiếp tục hạ giọng hỏi cậu, "Em sửa nó như thế nào?"
"Vậy anh buông em ra trước đi."
Lộc Hành Ngâm nói.
Cố Phóng Vi ngoan ngoãn buông cậu ra —— hắn nhìn Lộc Hành Ngâm, sợ hắn trêu chọc thêm nữa sẽ tức giận, nên hắn buông cậu ra, nằm trên bàn của Trần Viên Viên, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt đào hoa mở to mắt nhìn thẳng sang, hình như hơi đáng thương.
Ánh mắt sáng quắc.
Lộc Hành Ngâm nhặt bút lên, thu dọn nó nói một cách rõ ràng: "Hệ thống dây phần cứng có vấn đề."
"Bước đầu tiên để tôi chế tạo con rô-bốt nhỏ này là phần cứng, PCB tùy chỉnh, quá trình xử lý tại nhà máy rồi hàn các bộ phận nhỏ.

" Cố Phóng Vi gãi đầu, vươn tay chọc cậu một cái, ác ý hạ giọng: "Em trai ngoan, em lợi hại như vậy, nói cho anh biết đi."
:Nếu bút thử không bị dập tắt thì không có vấn đề gì." Lộc Hành Ngâm nói: "Em đã sửa chữa điện thoại di động với máy chơi game cũ cho người ta.

Một số bo mạch chủ trông có vẻ tốt, nhưng thực tế mạch làm việc bị quá nóng.

Chỗ mô-đun thực hiện phản hồi ——của anh," Lộc Hành Ngâm không biết phải nói gì về thuật ngữ này, nên cậu đã tạo ra một ý nghĩa chung theo cách hiểu của mình, và chỉ cho hắn, "Một số điện trở sắp bị cháy, quá nóng và ngắn mạch, em đã thay dây cho anh rồi lấy cái bị hỏng ra."
"Em còn biết sửa điện thoại di động và máy chơi game?" Cố Phóng Vi mở to mắt rất sốc, "Trường em từng dạy cái này à?"
Phản ứng đầu tiên của hắn là những gì hắn gặp ở trường tiểu học và trung học đều yêu cầu làm việc theo nhóm.

Các buổi thực hành trong phòng thí nghiệm luôn là sở thích của anh ấy.

Lộc Hành Ngâm dừng một chút trong khi nắn nót viết, nhẹ nhàng nói: "Không phải học, mà là để kiếm tiền."
Khi đó, cậu vẫn có thể nhận "công việc đen" trên internet " —— đó là bán điện thoại di hoặc máy chơi game động đã qua sử dụng làm mới lại, một số sản phẩm điện tử hỏng bán phế liệu, thực ra vấn đề không nghiêm trọng, thỉnh thoảng phủi bụi, lau chùi ăn mòn, rửa bo mạch chủ là có thể giải quyết được vấn đề, còn những trường hợp khó hơn thì cần thay mạch, hoặc cài đặt lại đối với bao bì mạ điện, Lộc Hành Ngâm chỉ có thể tham gia vào bước sửa chữa đầu tiên, cậu biết một số nhà sản xuất sẽ sử dụng nó để làm máy giả cho phần còn lại của quá trình sửa chữa.
Khắc phục sự cố là phần khó nhất nhưng quá trình sửa chữa rất thú vị làm người ta tĩnh tâm.

Đối với Lộc Hành Ngâm, cậu không học nhiều kiến ​​thức hóa học và kiến ​​thức vật lý từ sách giáo khoa, mà từ nước oxy già, đèn cực tím và chất mạ lại mà cậu đã mua sỉ khi mở cửa hàng sửa chữa.
Các học khác phải ghi nhớ các điều kiện phản ứng thay thế và chức năng của một số chất hữu cơ, nhưng đó là bản năng cậu đã luyện tập hàng ngày khắc sâu trong tâm trí.

Cậu nói xong, Cố Phóng Vi trợn tròn mắt, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp hiện lên vẻ nghiêm túc và tò mò chưa từng có: "Còn có thể sửa cái gì nữa?"
"Feynman à."Cố Phóng Vi thì thầm.

Lộc Hành Ngâm không hiểu, nhưng cậu mỉm cười khi nhìn thấy Cố Phóng Vi: "Hồi ký của nhà vật lý Feynman, ông cũng bắt đầu từ việc sửa chữa radio.

Tôi không ngờ rằng em trai tôi là một thiên tài nhỏ."
Đôi mắt Lộc Hành Ngâm nhìn hắn sáng lên, khẽ mỉm cười, một lúc sau lại quay đi và tiếp tục làm vài.

Cậu không phải là một thiên tài theo phong cách Feynman, cái cậu có được tất cả không phải do sở thích mà do tình cờ.

Cố Phóng Vi có sự kiêu ngạo và ngây thơ của một học sinh xuất thân từ một gia đình tốt, tài hoa trong mắt hắn, trên thực tế theo nhận thức của Lộc Hành Ngâm, là điều mà mọi thợ sửa chữa ở thành phố Đông Đồng đều biết làm, đó là một kỹ năng cơ bản.
Có người là thiên tài, cũng có người mở tiệm sửa chữa, khoảng cách giữa họ không có cách nào vượt qua.
"Tôi đang suy nghĩ một vấn đề." Cố Phóng Vi có chút bất đắc dĩ, lại cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ, "Từ giờ trở đi, em chính là em trai ruột của tôi, Máy Tính Nhỏ, vương tử ốc đồng nhỏ, thương lượng với tôi chút, em có muốn tham gia dự án của tôi không?"
"Thật thú vị, em cũng đã thấy con robot ngu ngốc đó, nếu một ngày nào đó nó làm xong, nó có thể giúp em nhặt ớt trong món thịt lợn băm vị cá hàng ngày..."
Lộc Hành Ngâm Xin tính nhẩm xong một câu trắc nghiệm, viết chữ "B" sau câu trắc nghiệm mới, chậm rãi lật một trang, rồi nói:
"Không muốn."
Hậu trường:
Hoa Khôi:?
Lòng tự trọng của một người đẹp trai như hắn hết lần này đến lần khác bị phá vỡ.

Mei: Lộc nhãi con xông lênrồi đó,nàng nào chú ý sẽ thấy chi tiết đó hihi..