Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 110: 110: Chuyện Đời Phức Tạp Anh Lại Quá Ngây Thơ





Khi Cố Phóng Vi rời đi thì trời đã sáng.
Có lẽ vì đã quen thời gian làm việc và nghỉ ngơi lúc làm Tiểu cương thi, nên hắn luôn ngủ ít hơn người bình thường.

Đội huấn luyện rất nhiều người xin nghỉ dài hạn, có người vì chuyện gia đình, nhiều hơn nữa là vì đi trường học phỏng vấn ký hợp đồng, cho nên Cố Phóng Vi rời đi cũng không phải là chuyện gì quá bất thường.
Mọi người đều lý do hắn xin nghỉ phép.
Lộc Hành Ngâm vuốt điện thoại, thấy tin nhắn hắn gửi, sau đó cửa sổ trò chuyện của Cố Phóng Vi hiện ra.
"Máy Tính Nhỏ, em tiễn anh đi chứ?"
Lộc Hành Ngâm không có trả lời.
Sáng sớm, Cố Phóng Vi thu dọn đồ đạc bước ra khỏi cửa, nhìn thời gian đã qua năm giờ sáng.

Cả tòa ký túc xá đều đã ngủ say, hắn một tay kéo vali liếc nhìn phòng túc xá bên cạnh, cửa ký túc xá tối om đóng chặt.
Hắn đợi một lúc, cuối cùng cũng cúi đầu, xách vali đi xuống lầu.
Gió mát thổi qua mang theo hơi lạnh, Cố Phóng Vi đi mấy bước, dùng điện thoại di động định vị vị trí trạm xe buýt, chợt nghe có người kêu tên của mình: "Cố Phóng Vi."
Hắn ngẩn ra.
Trong ánh ban mai mơ hồ, Lộc Hành Ngâm đứng đó, trong tay cầm một túi bánh quy và một cốc sữa đậu nành nóng, đưa tay về phía hắn: "Đi đi."
Vẻ mặt của Cố Phóng Vi chuyển từ ngạc nhiên sang vui vẻ trong nháy mắt, sau đó tinh ý che giấu vui vẻ, cả ánh mắt sáng lên: "Sao em lại ở đây?"
"Mới từ phòng thí nghiệm trở về." Giọng Lộc Hành Ngâm có chút mệt mỏi, sau đó nói: "Đi đi."
Vali ục ục kéo lê trên mặt đất, hai người lặng lẽ sóng vai đi, cũng không lên tiếng.

Cố Phóng Vi cầm sữa đậu nành và bánh quy trong tay, nhưng hắn không ăn, buộc túi lại để chúng nguội dần.
Có một chiếc xe taxi trống đi ra khỏi cửa, Lộc Hành Ngâm nghĩ Cố Phóng Vi sẽ cản cậu lại, nhưng Cố Phóng Vi lại thu dọn hành lý đi bộ đến trạm xe buýt bên phải.
Thấy Lộc Hành Ngâm quay lại nhìn mình, hắn cười nói: "Anh chưa đi xe buýt bao giờ, nên thử ngồi một lần."
Cố Phóng Vi đến nhà ga đón cậu hai lần, mỗi lần đều bắt taxi về nhà, xe taxi từ ga ngoại thành chạy một mạch về Thanh Mặc, mất hơn một tiếng, giá taxi nhảy vọt mấy trăm.
Lộc Hành Ngâm đi theo hắn.
Hắn quên mất đã ngồi xe buýt một lần, lúc hắn tham gia kinh doanh mô phỏng với Lộc Hành Ngâm.

Khi đó, Lộc Hành Ngâm ngủ gục bên cửa sổ, Cố Phóng Vi ở bên cạnh giúp cậu xách cặp, chiếc xe xóc nảy, Lộc Hành Ngâm bị kính cửa sổ đập vào đầu, sau đó kéo cậu vào lòng, tựa vào vai hắn.
Xe buýt khởi hành rất nhanh, cổng phía nam của Đại học Bắc Quan là điểm xuất phát của xe buýt nên hầu như không cần phải chờ đợi.

Bác tài đang đợi thời gian, Cố Phóng Vi dừng lại trước cổng xe buýt quay lại nhìn cậu.


Lộc Hành Ngâm nói: "Thượng lộ bình an."
"Lộc Hành Ngâm." Cố Phóng Vi gọi tên cậu lần nữa, "Anh ngốc lắm, nhưng anh sẽ cố gắng.

Em ở đây nỗ lực, anh ở nơi khác cũng sẽ nỗ lực, đợi anh nhé?"
Lộc Hành Ngâm im lặng một lúc, như thể cậu không biết nên nói gì, nên chỉ gật đầu.
Tất cả những cố chấp trước trẻ con đó được tìm thấy lời giải trong câu nói này.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, cậu ngày càng trở nên điềm tĩnh ít nói hơn, nhưng Cố Phóng Vi vẫn có tính ngây thơ, bồng bột, nhiệt huyết trong người, liều lĩnh xốc nổi đủ để xuyên thủng bóng tối trước bình minh.

Trong hơn một năm, chỉ có hai lần, thiếu niên này đến bên cậu.
Một là đêm tậm sự ở bàn học tòa công nghệ, hai là lần này.
"Anh sẽ trở lại tham gia trận chung kết Trại Đông.

Giờ anh về làm người máy nhỏ kiếm tiền, mua một ngôi nhà thật lớn, còn mua xe nữa.

Đến lúc đó, em không cần li nữa, bọn mình dùng tiền của bản thân, bọn mình sẽ có công ty riêng." Cố Phóng Vi cố gắng hết sức để khắc họa bức tranh những người bình phàm, nghiêm túc nói: "Anh tìm hiểu thông tin hộ em rồi, một khi en vào đội huấn luyện quốc gia, em có thể trực tiếp ký hợp đồng, nếu em muốn tiếp tục học hóa học, tốt nhất là Học viện Hóa học đại học P.

Nếu em muốn chuyển sang chuyên ngành khác, một là xem rõ điều kiện hợp đồng có thể chuyển chuyên ngành hay không, hai là xem thứ hạng chuyên ngành em dự định học, rồi chọn trường dựa trên thứ hạng này."
"Anh không muốn ra nước ngoài học đại học nữa, anh chỉ muốn ở chỗ này chờ em." Cố Phóng Vi nói, "Máy Tính Nhỏ, em nói đúng, anh sẽ không vì em ở lại trại tập huấn Bắc Quan, anh cũng sẽ không vì em mà chọn trường đại học, bởi vì Lộc Hành Ngâm sẽ không thích một người không có mục tiêu như thế, phải không?"
Lộc Hành Ngâm không nói đúng sai, cậu chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Được."
"Anh còn một ít tiền tiêu vặt, em lấy đi." Cố Phóng Vi vươn tay nhét một chiếc ví vào lòng bàn tay cậu, bá đạo nói: "Anh không thiếu tiền, nhà em không đáng tin cậy, em lấy hết đi, đừng có mà tiếc tiền đấy."
Lộc Hành Ngâm chưa kịp trả lại cho hắn, thì Cố Phóng Vi liền cười cười, quay người xách vali lên xe buýt, ngồi xuống cạnh cửa sổ.

Bác tài khởi động xe, biển báo nhà ga và người con trai hắn thích từ từ xa dần, hắn quay đầu vẫy tay với cậu.
Lộc Hành Ngâm tiến vài bước về phía hắn, vẫy tay với hắn.
*
Tháng thứ hai ở Đại học Bắc Quan cực kỳ dài, lý thuyết thì nói đi nói lại, đề thì vẫn làm đi làm lại.
Lộc Hành Ngâm đọc qua cuốn sách hay nghe giảng bài nào đó, có thể nói chính xác câu đó nằm ở đâu trong cuốn sách đó, năm nào bộ đề nào có ý tưởng cách giải mới nhất.

Trong thi đua hóa học, càng đi xa, các dạng đề càng ít thú vị, Kế hoạch Đại Đồng thi đua hóa học đã xây dựng một nền tảng chia sẻ thông tin, nhưng vòng thi đua quá nhỏ, sau khi những thông tin và các dạng đề hữu ích này như bị tằm ăn mất, phần còn lại, thì khả năng sử dụng bị giảm đi rất nhiều.
Vì vậy, Lộc Hành Ngâm đã tham gia đội ra đề cùng Nhóm Micrô, cố gắng tự ra đề, cố gắng phát triển trí não và ý tưởng của mình càng nhiều càng tốt.
Đội ra đề của Nhóm Micrô toàn thần thánh, ngoài Thần Sữa và Trình Khác.


Đội tuyển tình quốc gia đã 4 lần liên tiếp làm trắc nghiệm tập thể, người đứng hạng nhất là Sở Tuyền cũng nằm trong đó, phong cách của cô nàng là rất sắc sảo, hay giỏi từ những trong những đề thông thường cũ tìm ra điểm trọng tâm khác, đổi mới đề, là một thiếu nữ dạng 155 [1], có vẻ ngoài ngọt ngào dễ thương, nhưng cực kỳ có năng lực nhưng tính tình hơi cọc giống con trai.
[1] Con gái 1m55.
Lý Kỳ đã từng phổ cập khoa học cho cậu: "Lộc Hành Ngâm, để tui nói cho ông biết, ẻm là thành viên của đội tuyển quốc gia năm nay đấy, chạy không thoát."
Lộc Hành Ngâm có chút bối rối: "Thành viên đội tuyển quốc gia, có thể chỉ định thành viên đội tuyển quốc gia được hả?"
"Thực ra đây không phải chỉ định.

Việc này có liên quan đến quy định của Trại Đông hàng năm.

Trại Đông hóa học và vòng chung kết toàn quốc năm nay sẽ được tổ chức tại thành phố Gấu Trúc, tỉnh C.

Đơn vị đăng cai là Đại học Gấu Trúc.

Theo quy tắc mỗi năm, tỉnh chủ nhà nhất định phải có suất vào đội tuyển.

Sở Tuyền là học sinh giỏi nhất tỉnh C, đã từng nhận được OFFER từ một số trường nổi tiếng ở nước ngoài, hơn nữa về mọi mặt đều là người ưu tú nhất.

Năm nay đội tuyển quốc gia chắc chắn có cô ấy, nếu không có thì tui stream ăn cớt."
Lộc Hành Ngâm âm thầm tính toán trong lòng.
Không tính tỉnh đăng cai, đội tuyển quốc gia chỉ còn ba vị trí.

Mỗi thí sinh lọt vào vòng chung kết, nhất định trong lòng không chỉ có cử đi học hoặc đồng ý giảm điểm, vào được đã trở thành một loại vinh dự.
Chỉ để đứng trên đài lãnh thưởng ICHO.
Cậu có thể chiếm một vị trí trong đó, hay là —— cậu và Cố Phóng Vi có thể gặp nhau ở đỉnh núi cao nhất kia không?
Lý Kỳ lật qua danh sách Đảo Hoá Học bên cạnh, lẩm bẩm: "Mười người đứng đầu năm nay hầu như đều đến từ tỉnh Q, hơn một nửa trong số họ đến từ trường Trung học số 1 Công Ngọc, một số ít đến từ Phồn Tinh.

Những năm trước, tiêu chí tuyển chọn đội tuyển quốc gia không được có tuyển thủ cùng tỉnh, nhưng không biết năm nay có thay đổi không, giải cấp tỉnh đã thay đổi rồi mà."
Lộc Hành Ngâm xác nhận: "Một tỉnh không thể có hai thành viên trong đội tuyển quốc gia sao?"
"Trước đây là như vậy." Lý Kỳ nói, "Tui không biết liệu năm nay có như vậy không nữa."

Đầu ngón tay cầm bút của Lộc Hành Ngâm hơi nới lỏng.
*
Đề Thần Sữa ra thường khó có hơi ảo ma, có thể làm tổn thương rất nhiều đến sự tự tin của bọn họ, cậu ta cũng nói thẳng: "Đề của tôi khó hơn nhiều so với đề chung kết rồi sao! Nếu có người được 70 điểm trong vòng ba tiếng, tôi sẽ quỳ xuống gọi người đó là bố!"
Một số người cũng không thích phong thái tự tin kiêu ngạo của cậu ta, nhưng thực tế rất phũ phàng: không ai có thể đạt được 70 điểm trong một lần, và danh hiệu "Thần Sữa" ngày càng vang cao vang xa hơn.
Đề của Trình Khác khá thỏa đáng, rất gần với độ khó của trận chung kết và đề của cậu ta đã trở thành đề được nhiều người làm nhất—— vì tính thực tế nhiều, phong cách điềm tĩnh.
Nhóm Micrô và Đảo Hoá Học cũng vì thế mà thảo luận rất nhiều: "Trình Khác thực sự là người ổn định nhất, thứ hạng của cậu ấy luôn ở hạng ba hoặc hạng tư, từ đề cậu ấy ra có thể thấy được giống phong cách đề chung kết quốc gia.

Cậu ấy là người phù hợp nhất thi đấu vòng chung kết quốc gia hiện tại.

"
Cố Phóng Vi cũng bị nhắc đến nhiều lần.

Mặc dù hắn không tham gia đội Đảo Hoá Học và Nhóm Micro, nhưng miễn là các thành viên của đội tuyển tỉnh đến Đại học Bắc Quan để huấn luyện, họ đều có ấn tượng sâu sắc với hắn: một là giá trị nhan sắc, hai là thành tích ổn định.
"Tỉnh S, Cố Phóng Vi? Năm nay là một năm được mùa của các tỉnh yếu nha.

Từ Cố Phóng Vi đến Thần Sữa, không biết vào đội tuyển quốc gia khôn gnuwax?"
Không một ai nhắc đến tên cậu, Lộc Hành Ngâm xếp hạng từ 20-40 trong một vài lần kiểm tra, dao động lớn nên rất ít người để ý đến cậu.
Cậu cố gắng nghĩ ra đề, làm thư những đề bài chất lượng cao do người khác ra, làm thử rồi sửa từng đề một.

Hàng ngày, cậu làm thí nghiệm ở bàn gần cuối phòng thí nghiệm, ở nơi có tấm lưới amiang vứt bỏ được bịt kín, cậu đứng đó cả ngày cho đến khi người toát mồ hôi, thắt lưng đau nhức, hai tay bủn rủn đến nỗi cậu khó có thể cầm ống nghiệm.
Điểm 79, 83, 82, 84...! Điểm số trên giấy làm bài được vẽ đơn giản thay đổi hàng ngày, Lộc Hành Ngâm cất chúng đi từng cái một, giữ thật cẩn thận.
Cố Phóng Vi vẫn liên lạc với cậu mỗi ngày, kể cho cậu nghe về bầu trời xanh mà hắn gặp vào buổi sáng hoặc chụp ảnh lớp vỏ mới nhất của người máy nhỏ.
Cho đến một ngày, Lộc Hành Ngâm nhận được một cuộc gọi từ Hoắc Tư Liệt: "A lô?" "
"À thì, mẹ bảo tôi gọi điện hỏi cậu, Tết này cậu có về không." Hoắc Tư Liệt đề cập đến chuyện này rất thận trọng, "Mẹ...!ly than rồi, hiện tại bà ấy một mình ở trong nước, Tư Đốc đã đi gặp bác sĩ tâm lý, còn tôi đang đi học."
Tuy tính tình cậu ta lỗ mãng thẳng thắn nhưng không phải là cậu ta không biết đau.

Khi nói chuyện, cũng không còn gọi "Hoắc Giang"là ba nữa, nói với Lộc Hành Ngâm cũng càng cẩn thận, tâm tình rất phức tạp.
"Năm nay tôi không về, tôi ở thành phố Đông Đồng." Lộc Hành Ngâm gấp cuốn sách lại, biết rằng lời nói của mình sẽ được chuyển đến người phụ nữ ở đầu bên kia, cậu bình tĩnh nói: "Phải đến tảo mộ bà."
"Ồ, được rồi" Hoắc Tư Liệt dừng ở đó một lúc, giống như từ một nơi yên tĩnh nào đó truyền tới ra ngoài, tiếng gió càng lớn, "Anh Phóng Vi không ở cùng cậu sao?"
"Ừ." Lộc Hành Ngâm nói, "Anh ấy đã đi lâu rồi."
"Anh Phóng Vi không biết làm gì mà cãi nhau với gia đình nữa.

Anh ấy hiện không có tiền, lại không được ở nhà.

Ba mẹ anh ấy dừng tất cả thẻ tín dụng luôn.

Chú Cố ​​cũng nói nếu bên cậu có tin tức gì, thì nói một tiếng với ảnh." Hoắc Tư Liệt thì thào nói: "Tôi lo cho anh ấy, mà không giúp được gì.


Anh Phóng Vicũng không có nói gì hết."
"Chuyện khi nào."
"Lâu rồi, trước khi cậu đến trại huấn luyện thì thế rồi, nhưng sau khi ảnh trở lại lần này, cãi càng dữ hơn ấy." Hoắc Tư Liệt nhỏ giọng nói, "Tôi còn nghĩ anh Phóng Vi có kể với cậu chứ..."
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, ấn vào biểu tượng nhắn tin, mở giao diện trò chuyện.
Bức ảnh mà Cố Phóng Vi gửi cho cậu gần đây là bức ảnh hắn đang túm tóc trên đỉnh đầu của người máy nhỏ, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh đó, giống như tay vương tử, có vết chai ở rìa các đầu ngón tay.
*
"Một vạn mua đứt Tiểu cương thi?" Cố Phóng Vi khinh thường nói với người ở đầu bên kia điện thoại, "Không đời nào."
"Cố tiểu thiếu gia, tôi nói thật một câu.

Ba cậu đã đã nói, ai dám đầu tư cho cậu là đắc tội Cố thị, tôi thấy cậu còn trẻ, muốn ganh đua, thì tôi giúp được bao nhiêu đã giúp rồi đấy, còn cậu thì đâu có biết cảm kích là gì!" Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại lại bị ngắt.
Cố Phóng Vi nói: "Tóm lại, không có chuyện một vạn đâu.

Tôi biết rõ giá công nghệ mới nhất trong ngành này."
"Người mới đến chỉ có cái giá này thôi! Nói thẳng ra, đồ cậu tạo ra chỉ là một thứ tưởng tượng.

Trong nước giờ đang làm gì, a, khóa vân tay, CVPR đều là những thứ mấy năm tới.

Đồ của cậu đi đem sản xuất, thì được bao nhiêu tiền? Định giá thế nào? Giá trị thế nào? Được bao nhiều người ưa chuộng?"
Người đàn ông đối diện rõ ràng cũng bị học trò của mình chọc đến tức cười, "Ai mà không muốn kiếm tiền? Thiếu gia, tôi nói rõ với cậu, bên tôi tăng giá nhiều nhất ba vạn để mua đứt.

Nhưng không có mua cái tác phẩm kia của cậu, mà là mua chương trình của cậu, đúng đó, đồ của cậu bây giờ người khác không thể làm được, nhưng ở nước ta nhiều nhất à nhân tài, cho dù là hàng nhái cũng chưa chắc đã kém hơn hàng chính hãng của cậu! Cậu tự ngẫm lại đi."
"Không sao hết, chương trình tôi tự mình nắm giữ." Cố Phóng Vi nói: "Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ một chút."
Tiểu cương thi ở bên cạnh phát ra tiếng cười nhạo: "Lại thất bại nữa, lại thất bại nữa."
"Thất bại là mày, chứ không phải tao, mày biết chưa?" Cố Phóng Vi tùy ý búng tay vào cái đầu bằng sắt tròn quay của nó, "Chỉ cần mày biết tranh chút, cũng không tới nỗi có giá ba vạn.

Đi lấy cho tao một hộp mì gói."
Tiểu cương thi lập cập chuyển động: "Nếu bạn lắc mông một cái, tôi sẽ chọn mì gói vị bò kho cho bạn, nếu bạn vẫy tay, tôi sẽ chọn vị ớt xào cho bạn ——"
"Không cần." Cố Phóng Vi nhìn lương thực dự trữ của hắn, ngoại trừ một đống bánh quy nén cùng nước suối, chỉ còn lại có sáu thùng mì ăn liền.
"Tại sao vị thịt cừu kỷ tử và đầu sư tử kho lại đắt hơn?" Cố Phóng Vi oán giận chút, "Vị thì lạ vãi ra, dám đắt hơn 5 xu so với những loại khác.

Xứng đáng bán ế, đi chỗ khác có gặp vị này lần nào đâu."
Tiểu cương thi dừng lại, xoay người tại chỗ.

Cơ thể trần trụi của nó phản chiếu bóng của Cố Phóng Vi, hắn gầy hơn bình thường rất nhiều, nhưng đôi mắt hắn lấp lánh sáng ngời..