Cả Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Học Ngu

Chương 100: 100: Muốn Khóc Thật To





Cũng giống như lần trước, không có người trả lời điện thoại, Lộc Hành Ngâm run rẩy bấm số của Diệp Yến, nhưng khi giao diện hiện ra thì cúp máy ngay lập tức, thay vào đó bấm số khẩn cấp của thành phố Đông Đồng.
"Không có ai trong nhà cậu với Tổ Dân Phố trả lời điện thoại phải không? Chúng tôi đã biết về tình hình của cậu, chúng tôi sẽ cử người đến xác minh tình hình.

Xin vui lòng đợi một chút.

Chúng tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."
Lộc Hành Ngâm kìm nén khao khát liên tục thôi thúc, gần như tuyệt vọng chờ đợi tin tức đến.
Tin nhắn lần lượt hiện lên, toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Lộc Hành Ngâm lau mặt, thấy bên trong vẫn còn tin nhắn của Trần Xung: "Em đang ở đâu? Mau trả lời tin nhắn đi."
Cậu trả lời: "Vừa rồi em không cầm điện thoại, thầy Trần, có chuyện gì vậy?"
Sau đó, cậu trả lời Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi gọi cho cậu vài lần, sau đó gửi tin nhắn hỏi cậu đang ở đâu, đang làm gì, hắn nói Hoắc Tư Liệt không liên lạc được với cậu nên gọi điện thoại bảo hắn đến hỏi.
"Đừng chọc anh nữa Máy Tính Nhỏ.

Lần trước em không trả lời tin nhắn chọc anh giận là hồi tết đấy."
Lần cuối cùng hai người cãi nhau là vì thời gian trả lời tin nhắn, Lộc Hành Ngâm đã đã chú ý đến điểm này kể từ đó.

Ngay cả khi cậu bận thế nào, khi Cố Phóng Vi gọi điện, cậu sẽ cúp máy và trả lời bằng "1", cho thấy cậu đang học, lát nữa gọi lại cho hắn sau.
Lộc Hành Ngâm gõ rất nhiều từ, muốn nói cho hắn biết chuyện hôm nay đã xảy ra, nhưng giao diện điện thoại của cảnh sát lại hiện lên, cậu đành phải vội vàng đáp lại mấy chữ: "Em đang ở nhà thuê." Sau đó điện thoại đã được kết nối.
Giọng nói của cảnh sát rất nhẹ nhàng: "Cậu có phải là người duy nhất liên lạc với bà của cậu không? Cậu không ở thành phố Đông Đồng sao?" "
"Đúng vậy, cháu ở thành phố S.

Bà cháu thế nào ạ?" Lộc Hành Ngâm vội vàng hỏi.
"Cháu vẫn còn là học sinh à? Ồ...!Tôi đã thấy rồi, là quan hệ nhận nuôi à.

Như thế này đi, bây giờ là ngày nghỉ, cháu xem nếu có thời gian thì quay về đi, tốt nhất là kêu ba mẹ cháu hiện tại cùng về luôn." Giọng điệu của cảnh sát rất nhẹ nhàng, "Được chứ?"
Lộc Hành Ngâm nhìn thời gian, hôm nay là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, còn bốn ngày nữa là đến kỳ nghỉ.

Cậu đã xem qua rồi, vé về thành phố Đông Đồng đã kín chỗ, không cách nào đặt trước.
Cậu nói: "Được ạ, bà ấy có sao không ạ?"

"Tóm lại, cháu về trước đi."
Trái tim Lộc Hành Ngâm chùng xuống.
"Cháu lập tức trở lại." Cậu đứng dậy chạy nhanh đi ra ngoài, "Cháu lập tức trở về."
Phương tiện duy nhất đi thành phố Đông Đồng đều là xe lậu đường dài, do mấy tay lái xe khách lén lút nhận việc riêng.

Lộc Hành Ngâm cướp được một vé giường nằm, trong xe chật ních người, cậu nằm ở chiếc giường dưới, co người và hai chân, tạo thành một bức tường kín gió.

Ga trải giường bẩn đáng ngờ, không thể ngủ nỗi.
Chỉ có chuyến xe ọp ẹp mới cho cậu biết mình sắp về nhà, giống như khi cậu còn bé đứng trên chiếc xe xập xệ vận chuyển thuốc, đấy là nơi duy nhất có thể khiến cậu cảm thấy thanh thản.
Đó là một thế giới khác, cách xa mùi nước hoa của hoa hồng và bạch dương, cách xa những toà biệt thự lộng lẫy và danh vọng ngất ngưỡng, đấy là thế giới ban đầu của cậu.
Trần Xung gọi, lần này Lộc Hành Ngâm bắt máy.
Xe quá ồn, xe đi qua đường núi ngoằn ngoèo, tín hiệu không tốt, Lộc Hành Ngâm cố gắng hết sức giải thích tình huống của mình, nhưng cậu không nghe được Trần Xung bên kia nói gì, cậu chỉ nghe được ông hỏi cậu: "Thi đua hồi cấp 2 của em là thế nào? Tại sao suất đội tuyển tỉnh không có em?"
Tín hiệu hoàn toàn biến mất ở đây, Lộc Hành Ngâm cố gắng hết sức để nghe và gọi lại, nhưng các tín hiệu đã biến mất tất cả đều trống rỗng.
Thành phố S, bên kia.

Cố Phóng Vi lấy chiếc chìa khóa từ trong túi ra, kim loại va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, hắn nói với Diệp Yến phía sau: "Em ấy vừa nhắn cho cháu nói em ấy ở đây."
Diệp Yến nói: "Được, làm phiền Tiểu Cố cháu bay về từ nơi xa như vậy."
"Không có gì ạ, đây là lỗi của Hoắc Tư Phong —— hai người cãi nhau sao?" Cố Phóng Vi đẩy cửa ra, thản nhiên hỏi: "Em ấy bình thường không phải là người sẽ tức giận chạy ra ngoài, nếu có thì là do ấm ức dữ lắm mới thế, dì có gì cứ nói với em ấy đi."
Diệp Yến vẫn làm thinh.
——Cố Phóng Vi hiểu tính cách của Lộc Hành Ngâm hơn mẹ cậu, cô thậm chí không thể nói lý do Lộc Hành Ngâm biến mất.

Cố Phóng Vi bật đèn bước vào trong: "Máy Tính Nhỏ?"
Hắn nhìn thấy bộ quần áo mà Lộc Hành Ngâm đã thay, trong giỏ đựng quần áo mà hai người dùng chung, và chiếc nhiệt kế để trên ghế sô pha trong phòng khách, nó vẫn ở nhiệt độ của lần đo cuối cùng: 38,7.

"Em ấy bị sốt rồi." Cố Phóng Vi cau mày, "Em ấy không ở chỗ này, dì, em ấy có chuyện gì thế?"
Diệp Yến hít sâu một hơi: "Phóng Vi, những chuyện này sau này cháu sẽ biết, hiện tại dì đi gọi người tới tìm Tư Phong, cháu có thể đến trường xem nó có ở đó không?"
Cố Phóng Vi cau mày chặt hơn: "Được ạ."
Hắn vừa gọi điện thoại vừa bước nhanh ra ngoài.
Ra ngoài một lúc thì trời bắt đầu đổ mưa, Cố Phóng Vi dừng lại một lúc, không quay đầu lại lấy ô, sau đó lao vào trường học.

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, cổng trường Trung học số 7 Thanh Mặc không mở, vì vậy Cố Phóng Vi đã quen thuộc tìm đường đến ngọn núi phía sau trường, trèo qua tường lẻn vào.
Hắn biết Lộc Hành Ngâm cũng biết cách này.
Ngôi trường vắng vẻ tiêu điều, Cố Phóng Vi đầu tiên đến lớp học để kiểm tra nhưng không tìm thấy Lộc Hành Ngâm, sau đó hắn đến giảng đường và văn phòng giáo viên nhưng vẫn không tìm thấy.

Lúc này, văn phòng từng tầng đều khóa chặt, toàn trường yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân và nhịp tim của hắn.
"Máy Tính Nhỏ." Hắn gửi một tin nhắn thoại cho cậu, "Nhóc tham tiền, Hoắc Tư Phong, em nói một tiếng được không? Đừng ai cũng mặc kệ chạy trốn một mình, em cãi nhau với dì Diệp à?
"Anh chưa thấy lúc mình cãi nhau em cố chấp như vậy." Cố Phóng Vi chua lòm nói.
Vừa đi hắn vừa điều chỉnh giọng điệu, ho khan một tiếng, trở nên nghiêm túc nói: "Anh nói nghiêm túc, lập tức báo cho anh biết em đang ở đâu, lần này anh giận thật đấy."
Hắn chạy khắp tòa nhà giảng dạy, nhưng không thấy.

Tất cả các tòa nhà ký túc xá đều bị phong tỏa, Cố Phóng Vi tìm kiếm rất nhiều, lại chạy khắp nơi, hắn sợ mình sẽ bỏ lỡ như lúc trước, cho đến khi toàn thân ướt sũng vì mưa, hắn mới quay trở lại tầng cao nhất của khu công nghệ.

Sau khi xác nhận Lộc Hành Ngâm không có ở đó, thì đi xuống cầu thang rời đi.
Vừa đi đến gần tòa nhà giảng dạy, đèn trong văn phòng tổ hóa học bên cạnh đã bật sáng, Trần Xung từ trong góc đi ra, vừa vặn đụng phải hắn, giống như nhìn thấy ma: "Cố Phóng Vi?"
"Em qua đây." Trần Xung sắc mặt rất không tốt, hiển nhiên cũng không để ý Cố Phóng Vi tại sao lại ở đây làm gì, "Em, đội tuyển tình, vừa lúc thầy đang tìm em —— em có liên lạc Lộc Hành Ngâm không?"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Cố Phóng Vi đầy hoang mang —— cả thế giới đi tìm Máy Tính Nhỏ của hắn làm gì?
"Lộc Hành Ngâm không có trong danh sách của đội tỉnh, thầy đã liên lạc với em ấy hồi sáng, nhưng sau đó thầy không liên lạc được với em nữa.

Em với em ấy chơi thân với nhau, nên thầy hỏi em trước." Trần Xung đi vào văn phòng, trong tay in ra một tờ giấy, đẩy tờ giấy đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt Cố Phóng Vi, "Lộc Hành Ngâm gian lận trong thi hồi cấp 2 là có chuyện gì vậy? Không kháng cáo hay kháng nghị, thành tích huy chương vàng và tư cách cử đi học bị hủy bỏ trực tiếp, chuyện này em có biết không?"
"Gian lận ạ?"
Cố Phóng Vi sững người một lúc, vẻ mặt sững sờ.
Hắn nhìn xuống tờ giấy in.
Đó là một bức thư tố cáo nặc danh, nội dung bức thư là: [Đề nghị Hiệp Hội Hóa Học tỉnh kiểm tra nghiêm ngặt chất lượng thí sinh trước khi tuyển chọn đội tuyển tỉnh S tham gia kỳ thi Olympic toàn quốc, để tránh tình trạng lẫn lộn.

Đây là báo cáo tên thật của Lộc Hành Ngâm, học sinh đứng thứ tư trong cuộc thi cấp tỉnh, cậu ta đã gian lận trong cuộc thi hóa học khu vực ở tỉnh Q hai năm trước, và đã bị đánh giá là đã thu hồi huy chương vàng và tư cách cử đi học.

Phải chăng Hội Hóa học tỉnh sẽ tuyển một học sinh có quá khứ gian lận vào đội tuyển tỉnh? ]
Cố Phóng Vi nhìn chằm chằm vào mắt Trần Xung, lắc đầu nói: "Không có chuyện này đâu."

"Đó là sự thật, em có muốn thầy cho em xem học bạ của Lộc Hành Ngâm không?" Trần Xung cau mày, "Đối với em ấy thì không thể, nhưng cái này quả thực đã được ghi lại trong học bạ, thầy chỉ muốn hỏi em ấy, nhưng vẫn không liên lạc được với Lộc Hành Ngâm.

Nhìn dáng vẻ của em, em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra sao?"
Trong học bạ là một bức ảnh của Lộc Hành Ngâm từ thời trung học cơ sở, thiếu niên xanh xao gầy gò, thoạt nhìn so với bây giờ còn non nớt hơn.
Cố Phóng Vi nhìn chằm chằm vào hồ sơ trong vài giây, vẫn nói: "—— không thể nào."
Hắn đứng dậy: "Em hỏi em ấy, thời hạn khởi tố về chuyện này vẫn chưa hết, em ấy có thể bị người khác hãm hại."
*
Ba tiêngs sau, xe buýt cuối cùng đã ra khỏi khu vực miền núi, xe buýt dừng lại để sửa chữa.
Lộc Hành Ngâm không mang theo bất cứ thứ gì, điện thoại di động cũng sắp hết pin, cậu mượn cục sạc người khác, đầu tiên gọi điện cho Cảnh sát thành phố Đông Đồng, nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ nói với cậu: "Cháu về trước đi, bạn nhỏ, cháu về một mình sao?"
"Cháu mười bảy tuổi." Lộc Hành Ngâm nói, "Chắc còn vài tiếng nữa cháu về tới, bà ngoại cháu ở đâu?"
"Đến Tổ Dân Phố trước đi, có người đang đợi cháu ở đó."
Điện thoại cúp, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên trống rỗng.
Lộc Hành Ngâm không có thời gian để suy nghĩ về lý do tại sao cậu không có vị trí trong đội tuyển tỉnh, không có thời gian để nghĩ về lý do tại sao Diệp Yến gọi điện cậu làm gì—— tất cả sức lực của cậu dường như đã cạn kiệt sau khi nghe Hoắc Giang nói nói, chỉ để lại một đốm sáng mờ mà bà Lộc đã bảo vệ từ khi cậu còn bé, nó rọi sáng con đường phía trước chỉ làm cậu muốn về nhà.
Chỉ muốn về nhà.
Điện thoại lại reo, là Cố Phóng Vi.
Lộc Hành Ngâm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi trả lời, giọng hơi khàn: "Alo, anh."
"Em đang ở đâu?" Bên kia giọng Cố Phóng Vi có vẻ lo lắng, "Em đang làm gì vậy? Sao nhiều người đang kiếm em mà em không bắt máy?" "
"Em đang trên đường trở về thành phố Đông Đồng, bà em có thể đã gặp chuyện rồi." Lộc Hành Ngâm ổn định cảm xúc của mình, "Trên đường núi không có tín hiệu, em chỉ kịp gọi cho thầy Trần, tôi đã nên không nói rõ ràng trong điện thoại." "
"Bà bị sao vậy?" Cố Phóng Vi hỏi.
"Em không biết, không thể liên lạc được.

Hệ thống báo nguy đã nhắc nhở em, nhưng em không nhận được bất kỳ tin tức nào.

Sau khi gọi cảnh sát, họ yêu cầu em về trước." Giọng nói của Lộc Hành Ngâm có chút run rẩy.

"Em không biết bà có xảy ra chuyện gì không nữa."
"Vậy là em chạy về một mình? Ít nhất em phải nói với dì Diệp và những người khác chứ." Cố Phóng Vi nói, "Không nói tới cái này nữa, Máy Tính Nhỏ, em không vào đội tuyển tỉnh đó, em biết chưa?"
"Em biết rồi." Lộc Hành Ngâm hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, "Thầy Trần đã nói với em rồi, không được vào thì thôi."
Cố Phóng Vi dừng một chút, " —— Huy chương vàng thi đua của em ba năm trước bị thu hồi, là chuyện gì vậy?"
Thanh âm hơi ngưng trọng, hô hấp có chút đình trệ.
Lộc Hành Ngâm im lặng một lúc.
"Sao không nói?" Cố Phóng Vi hỏi, sự căng thẳng khẩn trương trong giọng nói của hắn rõ ràng, "Em có gian lận không?"
"Em không có." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
"Vậy thì tại sao ——"

"Bởi vì bà phải lên thành phố phẫu thuật, không có phí phẫu thuật, có người tìm em nói chỉ cần em nguyện ý nhường một suất mà không kháng cáo, đợi đến lúc khai giảng thì em sẽ có." Giọng Lộc Hành Ngâm thậm chí còn khàn hơn, "Năm vạn."
"..."
Đầu dây bên kia im lặng.
"Năm vạn?" Cậu nghe thấy Cố Phóng Vi bên kia cười cười, thanh âm có chút lạnh lùng, lộ ra vẻ tức giận, "Năm vạn, mua một cái suất thi đua gian lận?"
"Anh à." Lộc Hành Ngâm nhỏ giọng nói "Em biết chuyện đó sai, nhưng em thực sự cần số tiền đó."
Bên ngoài trời mưa càng lúc càng to.
Cậu nghe thấy Cố Phóng Vi cũng hít một hơi thật sâu ở đầu dây bên kia.
"Đi khiếu nại, đi ngay." Giọng nói của Cố Phóng Vi kiên định không thể nghi ngờ, "Có đáng không? Máy Tính Nhỏ? Chỉ vì năm vạn mà mất một suất được cử đi học, them bây giờ phải mất suất đội tuyển tỉnh, có đáng không? Em làm anh rất thất vọng."
"Nếu thiếu tiền, thì có rất nhiều cách để kiếm tiền, công việc bán thời gian.

Anh đã nói với em từ trước, tài năng của em không nên dùng cho những việc này.

Em muốn đi đường tắt, nhưng thế giới này rất công bằng, luôn luôn có người phải trả cái giá đắt vì nó." Giọng nói của Cố Phóng Vi có chút lạnh lùng, "Có thể em không biết cái giá, nhưng anh đã biết nó từ hai năm trước, cái giá phải trả là mạng người đấy."
Hai chữ "thất vọng" giống như mũi kim sắc bén nhất, xuyên qua trái tim khiến người ta đau đớn toàn thân.
Lộc Hành Ngâm thì thầm: "Anh ơi, em xin lỗi."
"Em đi khiếu nại đi, anh ở Thanh Mặc đợi em." Giọng điệu của Cố Phóng Vi kiên định, "Anh sẽ đợi em cùng đăng ký cho Trại Thu Vàng tháng tới nừa.

Hai chúng ta cần nói chuyện với nhau, em chịu không?"
Lộc Hành Ngâm giơ tay vụi mắt: "Em xin lỗi.

Bây giờ em không về được.

Em đã lấy số tiền kia rồi, em sẽ không kháng cáo, cứ để như thế đi."
"Hoắc Tư Phong——" Cố Phóng Vi rõ ràng là bị cậu chọc phát cáu rồi, ở đầu bên kia điện thoại hét lên, "Đây là thái độ của em sao?"
Lộc Hành Ngâm chỉ lặp lại: "Bây giờ em không về được, cứ để như thế đi, em không tên Hoắc Tư Phong, em tên Lộc Hành Ngâm."
Đó là tên mà bà xin tiên sinhdạy học kế bên nhà đặt cho cậu, một thiếu niên bình thường lớn lên ở một thành phố nhỏ.
Tiền có thể làm được bao nhiêu việc?
Nếu cậu có tiền, nếu cậu may mắn hơn, nếu cậu có một chút tự tôn, liệu có thay đổi mọi thứ bây giờ không?
Nếu cậu đã từng nỗ lực, từng sống hèn mọn cùng cực, nhưng vẫn không thể giữ được tất cả những gì mình có, vậy tại sao cậu lại phải chịu đựng hết thảy từ khi còn nhỏ?
Ở lối vào Tổ Dân Phố ở thành phố Đông Đồng, bên ngoài có treo những bông hoa trắng, người lớn nối đuôi nhau xếp thành một vòng tròn chật chội, khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm đi tới, tất cả đều khẽ thở dài.
Trong cơn mưa, dì Tổ Dân Phố đưa cho cậu một miếng vải đen: "Ở đây chỉ có mỗi cháu mới mặcđồ tang cho bà ấy.

Cháumặc thế này trước đi, à, vào nhà gặp bà cháu đi, mọi việc sau này mấy cô chú tiếp cháu.".