Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 92: 92: Em Thích Anh






Nhìn thấy Lục Thần Vũ, cô thật lòng rất mừng, vậy là không tốn công đến nhà chờ đợi hắn.

Vệ Tư Hàn nhận ra cô, liền rất thích thú.

Hắn đi đến vỗ vai cô.
" Vũ Đình, lâu rồi không gặp, cô cũng đến đây chơi sao? Hôm nay đi một mình à? Có muốn đi vào ngồi chung với chúng tôi không?" Vệ Tư Hàn nhanh chóng rủ rê.
" Cái đó, cũng được đi!" Vũ Đình đồng ý, bởi vì cô muốn có cơ hội nói chuyện với Lục Thần Vũ.
Lục Thần Vũ không nói gì, hắn bước chân nhanh hơn đi vào trong, Vệ Tư Hàn cùng Vũ Đình cũng đi theo sau.

Cả ba người ngồi ở một bàn riêng được chuẩn bị sẵn, Vệ Tư Hàn hí hửng rót rượu cho Vũ Đình.
" Vũ Đình, tôi mời cô uống trước!" Vệ Tư Hàn tay cầm rượu đưa lên nói.
Vũ Đình len lén nhìn Lục Thần Vũ, thấy hắn không để ý, cô mới đưa ly lên uống hết cạn.


Mục đích cũng chỉ là lấy thêm can đảm để tỏ tình mà thôi.
" Vũ Đình, cô đã có bạn trai chưa vậy?" Vệ Tư Hàn lúc nào cũng như thế, khiến người khác ngại ngùng hắn mới vui vẻ.
" A, tôi vẫn chưa!" Vũ Đình đỏ mặt trả lời.
" Thật sự sao? Vậy cô nghĩ sao về tảng băng Lục Thần Vũ nhà tôi." Vệ Tư Hàn vô tư nói.
Vũ Đình đang uống nước, nghe hắn nói liền sặc sụa ngay lập tức.

Lục Thần Vũ thì còn đáng sợ hơn, hắn nhìn như muốn nuốt chửng Vệ Tư Hàn.
" Tên đầu gỗ không biết sáng hôm nay làm sao lại nhớ đến tình cũ, chui đầu vô phòng luyện tập của Huyết Trụ.

Tập luyện đến mức muốn nhập viện, mới chịu chui ra."
" Cô nhìn hắn như vậy thôi, chứ bên trong tình cảm lắm, yêu rồi sẽ nhớ mãi không quên đâu,..." Vệ Tư Hàn còn đang luyên thuyên, muốn nói nữa, nhưng bị Lục Thần Vũ chặn họng.
" Cậu có im cái miệng quạ của mình lại không? Chuyện của tôi khi nào thì cần cậu nói vào." Lục Thần Vũ lên tiếng bực bội nói.
" Xin lỗi, xin lỗi! Là tôi lo chuyện bao đồng rồi.

Tôi đi ra sàn nhảy tìm mấy em chân dài đây, ở đây lát nữa cậu sẽ giết chết tôi." Vệ Tư Hàn biết mình vuốt râu hùm, hắn vội tìm cách trốn tránh.
Chờ Vệ Tư Hàn đi khuất, Lục Thần Vũ mới nhàn nhạt nhìn Vũ Đình nói.
" Đừng có nghe thằng ngốc Vệ Tư Hàn nói!"
Vũ Đình có hơi run tay, cô nắm lấy chai rượu trên bàn, uống lên một hơi.
" Lục Thần Vũ, tôi có chuyện muốn nói với anh." Vũ Đình đã ngà ngà hơi men, quay sang nhìn hắn nói.
" Cô muốn nói gì?" Lục Thần Vũ lạnh lùng hỏi.
" Tôi...tôi....tôi muốn nói,.."
" Cô không nói thì cũng không sao, không cần cố gắng làm gì!"
Thấy Vũ Đình lắp bắp, Lục Thần Vũ cũng gạt đi lời nói của cô.
" Lục Thần Vũ, Em Thích Anh!" Vũ Đình gom hết dũng khí, nắm chặt tay nói lớn.

Nhưng phản ứng của Lục Thần Vũ làm cô ngỡ ngàng, hắn nhìn cô lạnh lùng hơn.
" Tôi không có hứng thú với trẻ em chưa lớn!"
Vũ Đình lập tức xấu hổ, cô đỏ mặt cúi xuống, à thì vòng một của cô không lớn thật, nhưng cũng đâu phải là nhỏ.
" Cô vẫn là chuyên tâm học hành đi thì hơn!" Lục Thần Vũ dội cho cô liên tiếp hai gáo nước lạnh.
" Tôi không phải trẻ con, tôi đã hơn mười tám tuổi rồi, mặc kệ anh nói gì tôi vẫn sẽ theo đuổi anh." Vũ Đình cứng đầu ương bướng nói.
" Nếu biết cô phiền phức như thế, thì tôi đã không giúp cô rồi.

Đừng có lẽo đẽo theo tôi, nói những lời buồn nôn như vậy, tôi không hề thích cô." Lục Thần Vũ đã không còn giữ được lời nói nữa.
" Anh không thích tôi một chút nào sao? Tôi nghĩ, anh cũng có tình cảm với tôi, nên mới giúp tôi nhiều như vậy?" Vũ Đình hai mắt ươn ướt như sắp khóc nói.
" Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi giúp đỡ cho cô, bởi vì cô là bạn của Lạc Ninh Hinh.

Ngoài ra thì không có ý gì khác, là cô tự mình đa tình thôi."
" Xung quanh tôi không thiếu người đẹp, người mẫu diễn viên, dáng người chuẩn từng centimet.

Chỉ cần tôi búng tay, là họ sẽ tự động cởi đồ lên giường chờ tôi, sao tôi có thể thích một người hai lưng như cô, lại chẳng có chút gì hấp dẫn."
Từng lời từng chữ hắn nói, như là vết dao cứa vào trái tim thiếu nữ mới lớn của Vũ Đình.

Cô ráng kiềm chế cảm xúc của mình, lần đầu tiên thật lòng tỏ tình, vậy mà lại nhận cái kết đau lòng đến vậy.

Trước thái độ dửng dưng của Lục Thần Vũ, càng khiến Vũ Đình đau đớn, ngoài ba của cô ra, thì hắn là người đàn ông đầu tiên đối xử tốt với cô.
" Là tôi tự đa tình? Tôi không hấp dẫn! Là tôi ngu ngốc, xin lỗi vì khiến anh khó xử rồi!"
Vũ Đình nói bằng giọng rất bé lại hơi run run, chắc cũng chỉ đủ mình cô nghe.

Cô nắm lấy ly rượu trên bàn, uống cạn một hơi, tay vẫn không ngừng rót thêm rượu.
" Vũ Đình, cô bị gì vậy? Uống nhiều như vậy là muốn chết sao? Cô mà có chuyện gì chị dâu sẽ không vui, mà chị dâu không vui sẽ khiến cửu ca không hài lòng.

Lúc đó chúng tôi sẽ bị phanh thây đó." Vệ Tư Hàn trở về bàn, nhìn thấy Vũ Đình uống lên khá nhiều rượu, hắn lo sốt vó nói.
Vũ Đình không có nghe hắn nói, cũng không có trả lời, cô cầm lấy túi đứng lên rồi chạy ra ngoài.

Trong người có hơi men, cô lại tự lái xe, với một vận tốc khá nhanh, khiến cô mất lái và đâm vào gốc cây bên đường.
Đầu xe móp méo, đầu cô đập vào vô lăng khiến máu chảy không ngừng, Vũ Đình mê mang bất tỉnh.